Editor: Nguyệt Ảnh
Không quá vài ngày, Nguyễn Đường đã có thể tháo băng vải trên mắt.
Bùi Nặc cúi đầu, ngón tay đụng vào mí mắt hơi mỏng của Nguyễn Đường, lại như đang đụng vào báu vật quan trọng nào, "Chậm rãi mở to mắt, không nên gấp gáp."
Bên ngoài ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến đôi mắt Nguyễn Đường có chút đau, Nguyễn Đường theo bản năng chớp chớp, hơn nửa ngày mới thích ứng được ánh sáng trước mắt.
"Cảm giác thế nào?"
Bùi Nặc có chút khẩn trương nhìn Nguyễn Đường, ngón tay hơi hơi co lại vài phần, khóe môi hắn căng thẳng, trên mặt xẹt qua một tia lo lắng.
Nguyễn Đường mở to hai mắt, tựa hồ cực lực muốn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cậu nhấp nhấp môi, có chút do dự nói, "Thấy được, nhưng là...... Có chút mơ hồ."
Cảnh tượng trước mắt như bị một tầng sa mỏng bịt kín, phảng phất như ngắm hoa trong sương, cho dù nhìn ra được hình dáng đại khái, cũng không phân biệt được rốt cuộc là thứ gì, nhưng khi cẩn thận nhìn lại, lại không thấy rõ.
Bùi Nặc nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía bác sĩ đứng một bên, ngữ điệu lạnh lùng, cất giấu vài phần áp lực tức giận, "Sao lại thế này?"
Bác sĩ kia vội vàng tiến lên kiểm tra cho Nguyễn Đường một lần, đối mặt với tầm mắt lạnh băng của Bùi Nặc, hắn nơm nớp lo sợ trả lời, "Có lẽ là do thuốc tổn thương tới đôi mắt, cho nên ảnh hưởng thị lực."
Bùi Nặc kéo khóe môi cười lạnh một tiếng, hắn ngồi dậy, nâng mí mắt, đáy mắt lộ ra vài phần không vui, "Ta nhớ rõ ngươi đã nói, dùng thuốc xong không quá mấy ngày liền có thể khỏi hẳn."
"Vị bệnh nhân này ban đầu thân thể đã có chút yếu, sức đề kháng tự thân không cao, cho nên so với người bình thường càng dễ dàng chịu thương tổn......"
Bác sĩ kia có chút khô cằn giải thích, nhưng mà hắn còn chưa có nói xong, đã bị Bùi Nặc đánh gãy.
"Ngươi chỉ cần nói, ngươi có thể trị tốt sao?"
Đôi mắt đỏ như máu của Bùi Nặc nhìn chằm chằm bác sĩ, rõ ràng đôi mắt này thoạt nhìn thập phần bình tĩnh, nhưng bác sĩ lại cảm giác được hơi thở vô cùng cường thế cùng sắc bén hướng hắn ập tới, làm hai chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Hắn run run rẩy rẩy nhìn Bùi Nặc, nửa câu cũng nói không nên lời.
Bùi Nặc hiểu rõ, sắc mặt lạnh lùng, hắn nâng nâng tay, ý bảo quản gia đưa hắn đi, "Tìm một bác sĩ nữa lại đây."
Hắn dừng một chút, lại là bổ sung một câu, "Y thuật cao minh một chút."
Bác sĩ kia có chút may mắn mạng nhỏ của mình vẫn còn, hắn cầm hòm thuốc của mình theo quản gia đi ra phía sau, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Đường cùng Bùi Nặc.
Bùi Nặc đi tới bên người Nguyễn Đường, ôm Nguyễn Đường vào trong ngực mình, cằm hắn nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu Nguyễn Đường, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, có chút cẩn thận, "Y thuật của hắn không tốt."
Hắn như đang cùng ai sinh hờn dỗi, "Không cho hắn xem cho em nữa."
Nguyễn Đường mềm mại cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Kỳ thật chuyện đôi mắt cậu cũng không để ý lắm, bởi vì thần hồn cậu cũng không chịu tổn thương, đợi đến khi thoát ly thân thể này liền có thể khôi phục.
Còn nữa, cho dù là bị thương, cửa hàng hệ thống cũng có loại thuốc có thể chữa khỏi.
Mấy ngày trước cậu mở tin tức nhắc nhở của hệ thống ra, phát hiện bởi vì mấy ngày nay cùng Bùi Nặc tiếp xúc thân thể rất là thân mật, tích phân của mình lập tức tăng lên rất nhiều, không những có thể mua thuốc cho Bùi Nặc, cũng có thể đổi kỹ năng.
Chỉ là, làm Bùi Nặc tức giận là không tốt.
Cậu lấy hết can đảm nâng đầu, hôn khóe môi Bùi Nặc một cái, động tác cậu lỗ mãng lại hoảng loạn, thanh âm lại mềm mụp, ngoan đến không chịu được, "Không tức giận."
"Như vậy kỳ thật cũng không có việc gì."
Nguyễn Đường nhỏ giọng nói, trong đôi mắt tròn vo đều là ảnh ngược khuôn mặt của Bùi Nặc, tựa hồ muốn đem Bùi Nặc hoàn toàn cất vào trong lòng, tư thái chuyên chú cùng thân mật, "Em thấy được ngài, như vậy đủ rồi."
Chuyện khác, cậu không để bụng.
Toàn bộ ý nghĩa cậu đi vào thế giới này đều ở chỗ Bùi Nặc.
Đáy lòng Bùi Nặc run lên, như có người dùng tay nhẹ nhàng khảy khảy lòng hắn, hắn chỉ cảm thấy vẻ ngoài cứng rắn cùng lạnh nhạt của mình đã bể nát một góc, nước đường vừa ngọt vừa mềm rót vào, ngọt đến phát nị.
Hắn cảm thấy Nguyễn Đường giống như một con thỏ lớn mềm mụp lông xù xù, cố chấp mà lại kiên trì cọ hướng trên người hắn, ý đồ dùng lông mao mềm mại của cậu sưởi ấm mình.
Bùi Nặc rũ mắt, nắm chặt tay Nguyễn Đường, hắn khắc chế những cảm xúc giống như dung nham nóng bỏng của mình, cúi đầu hôn hôn cánh môi Nguyễn Đường, ách giọng nói, "Khó mà làm được."
"Em đáng giá có được càng nhiều."
Đôi mắt Nguyễn Đường, không nên mất đi ánh sáng nguyên bản.
Bùi Nặc khiến quản gia tìm hai ngày, cuối cùng quản gia mang theo một người đàn ông trẻ tuổi tới biệt thự.
Nam nhân kia nhìn lãnh đạm mà cấm dục, ngay cả độ cong nơi khóe môi cũng có vài phần cứng nhắc, hắn mang theo một cặp kính gọng vàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Nặc, chào hỏi, "Ngài hảo."
Bùi Nặc đối với người ngoài trừ bỏ Nguyễn Đường không có nửa điểm hứng thú, hắn liêu liêu mí mắt, lại chú ý một chút, hỏi, "Ngươi tên là gì?"
"Lâm Ải."
Bùi Nặc đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác cùng lạnh lẽo, ngón tay chợt nắm chặt.
Chính là Lâm Ải lúc trước mỗi ngày gửi tin nhắn cho Nguyễn Đường, thăm hỏi Nguyễn Đường?
____________________
Edit: Kịch tính rồi đấy ___ Spoil là thế giới này có ngược._.