• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

[hệ thống, phiền toái rà quét những quần áo này một chút.]

Ngón tay mềm mại của Nguyễn Đường nắm chặt bộ quần áo kia, trên mặt là biểu tình phẫn nộ hiếm thấy, cậu cắn môi, ánh mắt từng chút lạnh xuống.

Ngày thường Bùi Nặc thích ôm cậu, điều này không thể tránh khỏi sẽ chạm trực tiếp vào quần áo, hơn nữa rất nhiều lần Bùi Nặc đều ngửi thấy mùi thuốc này, nhưng là cậu không có để trong lòng.

Cậu cơ hồ có thể xác định, Lâm Ải dùng chính là phương pháp này, từng chút một dẫn độc tới trên người Bùi Nặc.

Mà chính cậu, bởi vì không có trực tiếp chạm vào quần áo cho nên cũng không bị lây dính loại độc này, cộng thêm Bùi Nặc cũng không quá thích hương vị này, dẫn tới thời gian cậu mặc những bộ đồ đó rất ngắn, thế cho nên qua thời gian dài cũng không có bị trúng độc giống nguyên chủ.


[ký chủ, tôi đã rà quét cả bộ quần áo, ở chỗ cổ tay áo phát hiện một chút dấu vết, hẳn là dính vào loại nước thuốc nào đó có tính bay hơi, vị thuốc kia hẳn là đến từ nơi này.]

[tôi lấy một chút tàn lưu dư lại trên vải phân tích thành phần một chút, bên trong có một bộ phận quả thật khớp với độc tố trong thân thể Bùi Nặc.]

Nguyễn Đường lật lật cổ tay áo, nơi đó đã nhìn không ra dấu vết gì.

Bởi vì nửa giai đoạn trị liệu lúc đầu là dùng thuốc điều trị thân thể, mỗi lần Lâm Ải đều sẽ cho bắt mạch cho cậu, sau đó căn cứ vào thể trạng của cậu điều chỉnh phương thuốc một chút. Trong lúc bắt mạch, Lâm Ải không thể tránh khỏi sẽ chạm vào cổ tay áo Nguyễn Đường.

Đại khái chính là lúc ấy, Lâm Ải đem độc dính vào cổ tay áo cậu.

Tính tình Nguyễn Đường thực mềm, nhưng không đại biểu cậu không tức giận, Lâm Ải chạm vào điểm mấu chốt không thể đụng nhất sâu trong nội tâm cậu, cái này làm cho Nguyễn Đường hiếm thấy có chút bực bội cùng phẫn nộ.

Cậu hận không thể ngay lập tức bắt lấy Lâm Ải, để Lâm Ải cũng nếm thử đau đớn Bùi Nặc phải thừa nhận.

Nhưng cậu cũng rõ ràng, chính mình hiện tại không thực lực gì, để đối phó được Lâm Ải thật sự còn kém xa.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Đường lại có chút suy sụp, hắn vê góc áo của mình, tai thỏ đều mềm oặt rũ xuống, uể oải ỉu xìu, ngữ khí có chút tự trách, "Nếu tôi lại cẩn thận một chút thì tốt rồi."

Cậu quá ngu ngốc, liền nhiệm vụ cũng làm không tốt.

Hệ thống đang định an ủi ký chủ của mình hai câu, theo dõi đột nhiên quét tới Bùi Nặc nằm một bên trên giường, mí mắt run rẩy, tựa hồ muốn tỉnh lại.

Nó ngậm miệng, an an tĩnh tĩnh lui xuống.

Nguyễn Đường ma ma mũi chân mình, cả người uể oải cơ hồ mắt thường có thể thấy được, đỉnh đầu cậu như mọc một đám mây đen nho nhỏ, không ngừng tưới nước trên đầu cậu.

Bùi Nặc vừa mở mắt ra đã thấy Bánh Ngọt Nhỏ của mình đưa lưng về phía mình, co thành một đoàn, trông như một con thỏ mềm oặt ướt dầm dề, nắm nắm móng vuốt nhỏ, nhìn rất không vui.

Hắn giật giật thân thể, nửa ngồi dậy, cúi người tiến đến phía sau Nguyễn Đường, duỗi tay ra, cơ hồ ôm cả người Nguyễn Đường vào trong lòng ngực mình.

Đuôi tóc Bùi Nặc đảo qua bả vai Nguyễn Đường, hô hấp ướt nóng một chút phun tới trên má Nguyễn Đường, hắn cầm móng vuốt thỏ của Nguyễn Đường, nhéo nhéo, "Làm sao không vui?"

Nghe được thanh âm Bùi Nặc, Nguyễn Đường lập tức tỉnh táo lại.

Cậu đột nhiên quay đầu, nhìn Bùi Nặc không khỏi ngây người trong nháy mắt, sau một lúc lâu cậu mới giống như chịu ủy khuất lao vào lòng ngực Bùi Nặc, thanh âm cậu rầu rĩ, mang theo một chút giọng mũi, "Không phải không vui."

Cậu rõ ràng vừa mới còn có thể trấn định tự nhiên phỏng đoán hung thủ cùng hệ thống, nhưng khi vừa thấy Bùi Nặc tỉnh, lại nhịn không được.

Như là chịu thiên đại ủy khuất, muốn chui vào trong lòng ngực Bùi Nặc khóc.

Cậu không muốn Bùi Nặc chết, cũng không muốn mất đi Bùi Nặc.

Bùi Nặc nhẹ giọng dỗ cậu, "Có phải lại tự trách hay không, cảm thấy chính mình vô dụng, không chăm sóc tốt cho ta?"

Nguyễn Đường từ trong ngực Bùi Nặc ngẩng đầu, khóe mắt hồng hồng, môi khẽ nhếch, nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, đáy mắt còn có chút kinh ngạc, tựa hồ là đang nói, sao ngài lại biết vậy?

Bùi Nặc nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngữ khí mềm nhẹ rồi lại sủng nịch, "Bé ngốc."

Hắn bế Nguyễn Đường lên, làm cậu nằm trong lòng ngực mình, ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, "Em là tiểu phúc tinh của ta."

"Sau khi gặp được em, vận khí của ta đều cực kỳ tốt, không xảy ra việc gì không tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ."

Bùi Nặc rất sớm trước kia đã cảm giác được lực lượng mình mất khống chế cùng với suy nhược, có lẽ, kết cục cuối cùng hắn phải nghênh đón là ngủ say vĩnh cửu, hoặc là biến mất.

Nhưng sau khi gặp được Nguyễn Đường, tựa hồ có một bàn tay vô hình, mạnh mẽ kích thích quỹ đạo vận mệnh đã định của hắn, cũng làm cái kết cục không mấy tốt đẹp kia lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản.

Hắn có thể cảm giác được sau giấc ngủ này, thân thể hắn chuyển biến tốt đẹp, những lực lượng hỗn loạn đó tựa hồ đã được chải vuốt khai thông, lưu động trong thân thể hắn, thập phần an toàn.

Chuyện này nếu nói không quan hệ tới Nguyễn Đường, hắn không tin.

Bất quá hắn không có một chút tâm tư muốn dò hỏi, bởi vì thỏ con của hắn lá gan rất nhỏ, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể dọa đến cậu.

Chỉ cần thỏ con nguyện ý nằm trong lòng ngực hắn, như vậy đủ rồi.

Bùi Nặc cố ý cắn cắn môi Nguyễn Đường nhẹ nhàng, tựa hồ đang trừng phạt, "Về sau không được nói như vậy."

Âm cuối hắn kéo dài một chút, âm sắc trầm thấp mà hoa lệ, hắn nói những lời này như đang thông báo, "Em lưu tại bên cạnh ta, chính là cứu rỗi lớn nhất đối với ta."

Thính tai Nguyễn Đường đỏ lên, cả người lại càng rúc hướng lòng ngực Bùi Nặc, cậu cúi đầu mềm mại lên tiếng, lông mi run run như một con bướm xinh đẹp, tựa hồ đang thẹn thùng.

Một lát sau, Nguyễn Đường mới nhớ tới việc hệ thống phát hiện lúc trước, vội vàng cầm bộ quần áo ném ra xa khỏi Bùi Nặc một chút.

Cậu giải thích suy đoán của mình cho Bùi Nặc, cuối cùng, ngữ khí hung ba ba mà bổ sung một câu, "Lâm Ải kia là người xấu."


Bùi Nặc nghe Nguyễn Đường nói, ánh mắt sâu thẳm mấy phần, lửa giận xẹt qua trong đáy mắt hắn, tròng mắt đỏ thẫm của hắn như bốc lên một ngọn lửa, có thể thiêu rụi hết thảy mọi thứ thành tro tàn.


Không chỉ bởi vì chuyện chính mình bị hạ độc dẫn tới lực lượng hỗn loạn, càng bởi vì nước thuốc này dính trên quần áo Nguyễn Đường, thân thể Nguyễn Đường so với hắn yếu ớt hơn nhiều, nếu là trúng độc, đến lúc đó khẳng định càng thống khổ hơn so với hắn.


Hắn trấn an hôn hôn cằm Nguyễn Đường, nheo nheo mắt, ngữ điệu lạnh băng, thanh âm lại hòa hoãn và thong dong, "Chuyện này giao cho ta giải quyết."


"Bọn họ, ai cũng không chạy được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK