[Vùng đất phước lành - Phúc Kiến.]
[Đối tượng chúc phúc: Vệ Ách.]
[Nguồn gốc chúc phúc: Thập Tam Nguyên Quân.]
[Thời gian: 30 giây.]
30 giây đã đủ rồi.
Ngay khi cả người nhẹ đi, Vệ Ách đã giẫm lên giá xe ngựa rải rác đầy đất nhào ra ngoài.
Sương mù dày đặc trong rừng, bóng trắng bay lên. Một đôi tay trắng nõn cầm nến đỏ của phụ nữ xuất hiện quanh thân thanh niên không đến nửa mét. Ánh nến đỏ soi rọi ra chút không gian, hệt như ánh sáng le lói trong bóng tối đen ngòm bẩn thỉu.
Sau khi "vùng đất phước lành" xuất hiện, vô số cánh tay và cánh tay chui ra khỏi gương đồng, lao về phía Vệ Ách trong bóng tối như một bầy rắn trắng quỷ dị đang trườn nhanh tới. Cái lạnh ngột ngạt ập đến, còn ánh nến sau lưng Vệ Ách lắc lư mờ ảo như có thể tắt bất cứ lúc nào.
——
Hư ảnh của pháp tướng Thập Tam Nguyên Quân che chở ở bên người Vệ Ách lên xuống như một bức tranh giữa không trung.
Phòng livestream đầy "a a a" bao phủ cả màn hình, bình luận vừa rồi còn sợ hãi đến tuyệt vọng hoàn toàn không có cách nào diễn tả tâm trạng vào khoảnh khắc này. Tựa như một ngôi sao mới sáng chói bừng sáng trong bóng tối, ấm áp và sáng ngời, lộng lẫy đến mức khiến người ta hoa mắt:
[Hu... á á á là Thập Tam Nguyên Quân ——]
[Đây là lần đầu tiên có người triệu hồi ra thần bảo hộ! Lần đầu tiên đó!]
[Vệ Thần siêu giỏi!!! Thập Tam Nguyên Quân siêu giỏi!]
[Phúc Kiến chúng tôi có câu nói —— phân linh dâng hương, khắp nơi đều được phù hộ, dù người có đi nơi nào, chỉ cần người nhớ cố hương, thần vẫn sẽ che chở cho người như cũ. Hóa ra những người lớn tuổi thường nói đều là thật.]
Bình luận dày đặc lướt qua, người quan sát phó bản trong hiện thực, ngay cả nhân viên chính thức của cục kiểm soát luôn khách quan và lý trí cũng không khống chế được kích động nhảy cẫng lên vào giờ phút này.
Trong rừng rậm, hai chân đáp đất, Cao Hạc bị cánh tay dài treo lơ lửng trên không trung, bọn Đường Tần cũng mơ hồ thấy thay đổi của khoảng đất trống trong rừng. Tuy không rõ Vệ Ách đã dùng đạo cụ gì, nhưng nhìn trận này cũng biết cái giá phải trả không hề tầm thường. Một đám người vốn bị siết đến gần ngạt thở, bất chấp giá rét mà nắm lấy bàn tay quỷ đang siết cổ mình, liều mạng giãy giụa.
Trần Trình bị siết cổ gần Vệ Ách nhất.
Khi Vệ Ách đi ngang qua cậu ta, khuôn mặt Trần Trình cũng sắp bị siết xanh. Một đường vân màu sắc kinh tởm mơ hồ hiện lên dưới da cậu ta.
Khác với những người khác, cơn đau nhói dữ dội từ trong ra ngoài, gần như xé nát Trần Trình thành từng mảnh.
A a a ——
Cậu ta há miệng gầm lên một cách im lặng, hai mắt hẳn ra tơ máu.
Không được, phải kiên trì, tên đại ma đầu máu lạnh họ Vệ đó đã liều mạng rồi, cậu ta không thể tùy tiện buông xuôi, nhưng cậu ta không trấn áp được thứ đó ——
Hai chân Trần Trình đan xen một cách quỷ dị trên không trung như bước chân của quỷ thắt cổ, nhưng trước khi phạm vi sắp mở rộng đã bị Trần Trình trấn áp. Trong nháy mắt, những đường máu từ da mặt cậu ta lóe ra.
Ở phía bên kia lừa la của đoàn ngựa thồ ngã trái ngã phải xe kéo cũng bị lật theo. Vệ Ách lao qua một nửa khu rừng thưa như tia chớp, chiếc xe ngựa đen duy nhất không bị lật xuất hiện trước mặt cậu —— ánh sáng dầu mỡ xung quanh xe ngựa dày gấp đôi hơn Vệ Ách thấy khi trước.
Ánh sáng vẩn đục như dầu mỡ chồng chất bên cạnh xe, vừa tới gần, cảm giác buồn nôn và chóng mặt dữ dội dâng lên.
Trại binh thổ ty và sư gia bên cạnh xe ngựa đen kịt đều đã biến mất.
Vệ Ách cố nén cảm giác buồn nôn kinh khủng, khi cậu vung tay lên, xích máu bắn ra từ tay áo, toa xe đoàn ngựa thồ bị kéo lê đi.
Toa xe vừa bị kéo đi, mọi người trong phòng livestream đều cảm thấy lạnh gáy:
Chết rồi.
Trong xe ngựa, bày một cái rương đá dày màu xám hình vuông rất lớn. Chưởng trại sư gia thổ ty, tính cả mười mấy tên trại binh đã ngã thẳng xuống bên cạnh rương đá. Vệ Ách vốn còn hoài nghi đại quỷ chui ra từ gương đồng là tác phẩm của bọn họ, không ngờ tới bọn họ sẽ chết như thế này.
Cách chết rất kỳ lạ, một cái đầu hướng vào trong, mặt hướng xuống hai tay hai chân cứng đờ.
[Cảnh báo, người chơi tiếp cận nguồn ô nhiễm quỷ dị bất thường, xin nhanh chóng rời đi.]. Truyện Phương Tây
[Cảnh báo, người chơi tiếp cận nguồn ô nhiễm quỷ dị bất thường, xin nhanh chóng rời đi.]
Cọt kẹt —— cọt kẹt
Hệt như có tiếng máu thịt nào đó đang quằn quại phát ra từ phía chiếc hộp đá, ngay khi thấy rương đá xám trắng đó, Vệ Ách đã cảm nhận được một lực hút bẩn thỉu mạnh mẽ, cơ thể và làn da của cậu dường như đang tự điều khiển cậu, từng chút một đi về phía rương đá đó. Ngay cả khi có Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân che chở đều không thể áp chế được lực hút đáng sợ đó.
Ánh sáng dầu mỡ tự động tụ lại về phía Vệ Ách.
Ánh sáng dày đặc như dầu ô nhiễm trên mặt biển xuyên qua ngọn lửa của ngọn nến, thâm nhập vào cơ thể của Vệ Ách.
[Cảnh báo...], tiếng nhắc nhở vừa vang lên được một nửa rồi ngưng bặt.
Ngay khi ánh sáng đục ngầu xâm nhập vào cơ thể Vệ Ách, nó ngay lập tức đụng vào thần tượng của quỷ vật xám xanh bị xiềng xích trong máu thịt phong tỏa, sau đó bị đối phương trực tiếp cắn nuốt hầu như không còn. Từ khi nuốt phải giáp cốt đen do thuyền vương Đường La mang đến, dây xích sắt đỏ rỉ trong cơ thể Vệ Ách càng phong ấn chặt Tà Thần hơn.
Hình như giáp cốt xanh đậm tăng cường phong ấn của xích sắt gỉ đỏ đối với bản thể thần thượng quỷ vật.
Thứ còn lại khiến quỷ vật thành công luồn lách qua phong ấn, ngưng tụ thành một thực thể suy yếu có thể tự do di chuyển.
Khi ánh sáng dầu mỡ bị Tà Thần nuốt chửng, lời nói của người chỉ huy đoàn ngựa thồ lóe lên trong đầu Vệ Ách, bước ngoặt để đối phó với cánh tay phụ nữ trong rừng rậm là thứ trong chiếc rương đá này, nhưng muốn ép lui thứ bên ngoài thì phải thả vật bên trong ra trước, còn rương đá thì không có chỗ để kéo.
Mọi người trong phòng livestream cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong toa xe.
Bọn họ không thấy ánh sáng ô nhiễm không rõ khủng bố trong góc nhìn của Vệ Ách, nhưng tình hình kinh khủng quỷ dị xung quanh rương đá lại thấy rõ ràng. Hơn nữa ngay khi Vệ Ách tới gần rương đá, Thập Tam Nguyên Quân che chở xung quanh cậu đã bị phai mờ.
Chỉ còn lại một lớp mỏng, lờ mờ bao quanh người Vệ Ách.
Còn đáng sợ hơn cả "cánh tay" cùng một lúc.
[Vệ Thần a a.]
Dù là kẻ ngốc cũng có thể cảm nhận được thứ bên trong rương nguy hiểm cỡ nào. Bình luận vô nghĩa căng thẳng đầy cả màn hình, không ai biết mình đang đợi Vệ Ách mở rương đá ra hay là đừng mở rương đá ra.
Đồng hồ đếm ngược trên bảng hệ thống nhấp nháy trong giây lát.
[Vùng đất phước lành], thời gian còn lại: 10 giây.
Không chút do dự, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thanh niên tóc bạc đã để một tay ở mép rương đá xám trắng!
Bang!
Nắp rương đá bị thanh niên mở ra, rơi xuống đất rừng, văng ra một đám bụi.
Ngay khi nắp rương bị mở ra, tiếng ù ù hỗn loạn và dao động kỳ lạ ập đến khắp khu rừng, mọi người đều cảm thấy làn da của mình giống như có một lớp tĩnh điện ngứa ran.
Hình ảnh trong phòng livestream cũng lắc lư vặn vẹo, nhưng tốt xấu gì cũng không giống phó bản hương hỏa Mân Nam đen thui đột ngột. Phòng livestream vẫn miễn cưỡng thấy rõ thứ trong rương đá. Đó là... nửa rương thịt thối, thứ mà thổ ty Điền Nam muốn đoàn ngựa thồ họ Thốn hộ tống lại là một đống thịt đen thui hư thối sưng mủ!
Rương đá vừa mở ra, khối thịt đen nhánh lập tức "chảy" ra ngoài.
Mặt khối thịt đen đặc với vô số thứ như bong bóng sôi sùng sục khiến người xem muốn nôn ra.
Cánh tay trắng như tuyết trong rừng đầu tiên là yên tĩnh, sau đó màu sắc của cánh tay bỗng nhiên mờ đi, người sống bị treo cổ lần lượt rơi xuống từ trong cánh tay.
Sau đó, nửa "cánh tay" thò ra từ chiếc gương đồng bắt đầu rút lại một cách dồn dập, nhưng đã quá muộn.
Từng cánh tay thật dài như rắn dường như bất chấp ý chí của quỷ quái trong gương đồng, giống như dải băng "lơ lửng" về phía thịt đen phun ra từ hộp, còn xác của sư gia chưởng trại thổ ty và trại binh nằm la liệt xung quanh rương đá xám trắng đã bị thịt thối đen nuốt chửng trước.
Òm ọp, cọt kẹt...
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên.
Trai tráng đoàn ngựa thồ và người chơi cùng ngã xuống. Tình huống của bọn họ thoạt nhìn có vẻ khả quan hơn người chơi, người chỉ huy đoàn ngựa thồ vừa mới bị bóp cổ chưa kịp treo lên không trung, giờ đã đứng dậy từ mặt đất, cầm lên một mặt chiêng đồng lớn.
"Anh em của nhà họ Thốn —— liều mạng ——"
Ông quát to, chiêng đồng trong tay gõ mạnh một cái trong đêm tối.
"—— lên la!"
Trong tiếng chiêng đồng và tiếng quát tháo, một con lừa la cứng đờ rồi lại đứng dậy từ mặt đất.
Trai tráng đoàn ngựa thồ họ Thốn không biết lấy một bó đuốc từ đâu ra, bọn họ nhắm mắt làm ngơ trước cánh tay sau lưng và đống thịt thối. Mỗi người đều căng cơ mặt, một tay cầm đuốc, một tay cầm lá cờ mặt thú, vừa cắm xuống vừa di chuyển, bắt đầu vòng qua lừa la cao giọng hát tụng cái gì đó bằng tiếng dân tộc Điền Nam nghe không hiểu.
"Đám cánh tay" liên tục bị cắn nuốt, dường như khi cả hai quyết phân ra cao thấp thì sẽ không có phản ứng gì với người sống trong rừng.
Đoàn ngựa thồ đang lợi dụng cơ hội này, liều mạng khởi động cái gì đó, nhưng con lừa la đứng lên đó rõ ràng hai mắt cứng đờ, không nhúc nhích chút nào nhưng trong rừng lại xuất hiện từng dấu vết chân "ngựa". Bóng dáng lừa la đen như mực dần lộ ra từ trong đám cánh tay.
Bọn Cao Hạc, Đường Tần, Trần Trình, Tống Nguyệt Mi ngã xuống như bánh bao rồi đập xuống đất. Người duy nhất không ngã cùng mọi người là Vệ Ách. Có tiếng cục thịt ùng ục vang lên, bụi rậm bị hút vào khoảng trống giữa hai cánh tay lộn xộn của cục thịt thối đen. Bóng người thanh niên tóc bạc thế đơn lực bạc trong nháy mắt xuất hiện.
Cậu ở bên cạnh chiếc xe ngựa lớn, không chỉ cách xa người chơi, mà còn cách xa cả đoàn ngựa thồ.
Không biết đẩy ra rương đá phải trả cái giá gì, lúc này thanh niên đang nửa quỳ trên chiếc xe gỗ nửa nát, cậu biết rõ xung quanh thịt thối đen rất nguy hiểm phải rời đi ngay lập tức, nhưng vừa đứng dậy cậu lại lảo đảo quỳ xuống.
Máu đỏ tươi liên tục trào ra từ miệng cậu.
"Vệ Ách!" Giải Nguyên Chân bắt lấy Thất Tinh Kiếm từ trên trời rơi xuống, hét lớn một tiếng, lập tức muốn đi tới chỗ cậu, nhưng khối thịt trong rừng lan ra rất nhanh, khung xe đẩy mà Vệ Ách đang giẫm lên sắp ngã. Đao Hộ Tát của Vệ Ách trượt qua mặt xe, trái tim của khán giả trong phòng livestream thắt lại —— không đuổi kịp, Giải Nguyên Chân không đuổi kịp.
Chiếc xe gỗ đổ sập, thanh niên tóc bạc rơi xuống xác thịt thối rữa đen sì bẩn thỉu, ngay khi thanh niên sắp bị nuốt chửng, một bàn tay trắng bệch đột ngột vươn ra từ trong bóng tối, nắm chặt bả vai cậu kéo trở lại. Hỷ phục như máu nhoáng lên trên màn hình, thanh niên tóc bạc khoác lên mình bộ đồ của "tân nương" thêu chỉ xanh vàng bị kéo vào trong lòng của người mặc hỷ phục đỏ rực.
Cánh tay lạnh lẽo ôm lấy eo thanh niên.