Vạn Gia Bảo sợ dân chạy nạn có dính mấy "thứ" đó, nên không cho dân chạy nạn vào trấn, nhưng chính Vạn Gia Bảo cũng có "thứ" đó.
Bầu trời u ám, khuôn mặt trắng bệch nằm trên vai quản gia, cái lưỡi dài thè ra như rắn, treo trên vai quản gia mà đối phương lại chẳng hề hay biết vẫn vênh váo chỉ trỏ vào dân chạy nạn ở lối vào thị trấn:
"Lũ chó ghẻ bọn bây, ngoan ngoãn bò vào trong khe núi đi, ngày mai hừng đông mà ông đây có nhân từ thì mở cửa cho bọn bây chui vào."
"Nếu không..."
Quản sự cười khà khà, sắc mặt sầm lại.
"Bọn bây muốn gặp Diêm Vương đúng không?"
Dân tị nạn thấy cung tiễn sắc bén, cả cái thói ngang ngược lộng hành của quản gia, bọn họ biết đêm nay mình không thể vào thị trấn bèn ôm đứa nhỏ, cõng người già, nức nở lội bộ từng bước ra ngoài.
Khi đám đông di chuyển, một nhà sư chốc đầu (*) mặc áo cà sa rách rưới màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy nhà sư khệnh khạng kia, sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, thoáng chốc không còn kiêu căng như trước nữa, mà cung kính cúi chào với nhà sư. Vệ Ách đứng cách xa dân tị nạn, khi cậu thấy nhà sư thì xoay cổ tay ngay, im ỉm giấu đao Ngân Điệp giữa các ngón tay vào ống tay áo.
(*) Chốc đầu là một tình trạng nhiễm khuẩn hay gặp ở trẻ em, có đặc trưng là các tổn thương bọng nước nông, rải rác, mủ hóa, khi vỡ gây đóng vảy tiết. Nguyên nhân chủ yếu của chốc là tụ cầu vàng, liên cầu hoặc cả hai. Nhà sư chốc đầu là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng (giấc mộng lầu son).
—— nhà sư chốc đầu mặc áo cà sa màu đỏ sẫm đeo một lệnh bài bên hông:
Một lệnh bài mà Vệ Ách đã thấy tối qua.
Khi cậu dùng [thăm dò linh hồn] để vào ký ức của Lý Thúy Hoa thì "đại chân sư" của môn Trường Sinh dùng "nữ sinh dẫn" nhằm trấn áp hóa giải cắn trả của "Thần Ngũ Hỉ", ông ta đã từng ném một thứ cho Lý Thúy Hoa.
Thứ đó, chính là một lệnh bài có nền màu đỏ sẫm và ký tự sơn đen.
Mà thắt lưng bên hông của nhà sư chốc đầu có kiểu dáng tương tự như của Lý Thúy Hoa, trên đó có viết chữ "Tam" rất phức tạp, cách trang trí càng thêm máu me và tà ác.
Nhà sư chốc đầu và Lý Thúy Hoa đều là người của môn Trường Sinh, Vạn Gia Bảo có dính líu với mấy kẻ tà môn quỷ dị này.
Ban đầu Vệ Ách thấy mặt người trên vai quản gia, chỉ tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó ở Vạn Gia Bảo, nhưng ngay khi nhà sư chốc đầu xuất hiện, cậu đã thay đổi ngay suy nghĩ trước đó —— Vạn Gia Bảo và môn Trường Sinh có dính líu với nhau, nên chưa chắc quản gia không biết sau vai mình có cái gì, Vạn Gia Bảo không cho dân tị nạn vào, chỉ sợ không phải lý do đơn giản như vậy.
[Chúc mừng người chơi "Vệ Ách" đã kích hoạt cốt truyện ẩn —— bí ẩn của Vạn Gia Bảo]
Ngay khi Vệ Ách vừa đoán ra, những dòng chữ mới đã im lìm xuất hiện trên bảng.
[Vạn Gia Bảo là một thị trấn Ô Bảo (*) do thương nhân Sơn Tây thành lập ở huyện Thiên Quan bên bờ sông Hoàng Hà, danh gia vọng tộc bề thế bậc nhất trong thị trấn "Vạn Gia Bảo" nổi tiếng đó đây. Sau này sinh sống ở Tây Khẩu (*) nhiều năm, tích lũy được một khối tài sản trù phú, xây dựng nên thị trấn nhỏ có sức chứa gần chục ngàn người này, và có mối quan hệ mật thiết với quan binh địa phương.]
(*) Sát Hổ Khẩu Quan còn được gọi là "Tây Khẩu" nằm ở nơi giao giới giữa Sơn Tây và Nội Mông Cổ, trực thuộc huyện Hữu Ngọc, Thành phố Sóc Châu, tỉnh Sơn Tây. Sát Hổ Khẩu Quan được bao phủ bởi núi non hùng vĩ, có địa hình dốc. Phía Đông tiếp giáp với núi Đường Tử, phía Tây giáp núi Đại Bảo. Quan ải này từ xa xưa đã là lối đi quan trọng giữa Nam - Bắc, có lịch sử hơn hai nghìn năm.
[Ấy thế mà ngài lại tình cờ phát hiện.. quản gia Vạn Gia Bảo lại có dính líu với môn Trường Sinh.]
[Nhiệm vụ: Tìm ra bí mật ẩn giấu trong Vạn Gia Bảo.]
Kể từ khi vào phó bản [Quỷ Độ Huyền Hà] tới nay, ngoài cốt truyện chính thì đây là nhiệm vụ được kích hoạt. Lời nhắc lóe lên rồi biến mất ngay tắp lự.
Bọn Vệ Ách tới muộn, chiếc xe lừa đậu xa xa bên đường đất bên ngoài Vạn Gia Bảo, cách dân tị nạn trước thị trấn một khoảng cách. Khi nhà sư chốc đầu xuất hiện, vẻ mặt của Vệ Thập Đạo tức thì thay đổi, hắn ta nhanh chóng với lấy chiếc mũ hoa sen nghiêng lệch trên đỉnh đầu mình, giấu vào trong tay áo. Ngay sau đó, hắn ta xắn tay áo của chiếc đạo bào rách nát rồi cuộn lại, lật vạt áo lên, gấp vạt áo lại, rồi nhét vào trong thắt lưng quần.
Thoáng chốc, hắn đã thay đổi thành đúng cách ăn mặc của dân địa phương.
Thiết Ca Nhi bên cạnh thì vốc nắm bùn, bôi trét lên mặt mình.
Hai người che giấu diện mạo, Vệ Thập Đạo liếc sang bên cạnh, hắn ta đang định nhắc nhở cậu ấm "Ngụy Ách" có cái nết xấu này, thì đã thấy cậu đã giấu đao đi từ lúc nào rồi.
Nhận ra "lệnh bài của môn Trường Sinh" nhưng lại không nghe hiểu tiếng lóng.
Rốt cuộc cậu ta là người của gia tộc nào vậy?
Con trẻ còn chưa học tới mấy vụ "lắt léo quanh co" mà trưởng bối nhà nào đã sớm thả rông vậy chứ, chẳng sợ em bé nhà mình bị gài sao?
Hắn ta chưa từng nghe nói có người nào họ "Ngụy" ở Tây Bắc cả, chẳng lẽ cậu ta là người tới từ phía Nam? Tiếng lóng của giang hồ ở phía Nam khác với phía Bắc à?
Vệ Thập Đạo còn đang thắc mắc thì "cậu trai nhà họ Ngụy" lai lịch thần bí đã hành động nhanh chóng, tiến về phía lối vào thị trấn Vạn Gia Bảo. Sau khi hòa thượng nhà sư chốc đầu mặc áo cà sa màu đỏ sậm nói vài câu với quản gia, quản gia thay đổi ngay thái độ trước đó, ông ta hắng giọng, lớn tiếng với mấy dân tị nạn:
"Thôi, mấy ngày nay là đại thọ của lão gia Vạn, nên tôi có lòng cho mấy người vào trấn (*) đấy."
(*) Gốc là bảo, hay thôn; trấn; thôn xóm; xóm (những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh). Như Ô Bảo mình sẽ giữ nguyên, còn mấy này sẽ để trấn, thôn, xóm cho mọi người dễ hiểu.
"Từng người một nghiêm chỉnh bước vào, đừng có táy máy tay chân, ai thó đồ gì thì đừng trông mong có quả ngọt để ăn."
Sau khi ông ta hét xong mấy câu, đầy tớ của Vạn Gia Bảo đẩy cổng thành ra, tiếng "Két ——" vang vọng.
Toán dân tị nạn mừng rỡ, ngàn tạ vạn tạ tràn vào Vạn Gia Bảo.
Vệ Ách nối gót theo dân tị nạn, cùng dòng người xuôi vào trong, Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu đi theo cậu, vẻ mặt của hai người đầy phẫn uất: "Cái ngữ gì mà dám xấc xược sủa trước mặt thiếu gia."
"Đúng đúng, thiếu gia còn chưa thể hiện thì đâu tới lượt bọn nó. Mả cha nó chứ."
Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu mắng dạt dào tình cảm, còn phòng livestream thì câm nín.
[... Tôi phục rồi, chân chó mạnh nhất đã online.]
[Ê mà, sao thấy hai chân chó này nhập vai còn chuẩn chỉnh hơn cả Vệ Thần luôn vậy?]
[Chờ tí mấy friend, nếu Vệ Ách và cái ông kia cùng một gia tộc thiệt, thì gia tộc của ổng hình như không được giàu lắm! Nghèo tới nỗi đồ bận cũng thủng lỗ chỗ.]
[Vệ Thần: Đừng có cue tui vô, bổn thiếu gia là Hàn Triệu Ngụy Ngụy nhá.]
Tôi tớ Vạn Gia Bảo mở cổng, dân tị nạn dè dặt tiến vào, không biết là do thời tiết trên cao nguyên đất sét vàng hay vì lý do nào đó mà bầu trời trong phó bản Huyền Hà nhanh chóng trở nên tối tăm. Trời vừa tối, những ngọn núi đất sét vàng xung quanh liền chìm trong một bầu không khí khủng bố khó tả xiết.
Chẳng trách dân chạy nạn vừa nghe người Vạn Gia Bảo muốn đuổi bọn họ đi, thì ai nấy cũng tuyệt vọng tới mức nghẹn ngào bật khóc.
Khi dân tị nạn tràn vào thị trấn Vạn Gia Bảo, Vệ Ách nhìn thoáng qua đám người.
Nhà sư chốc đầu mặc áo cà sa màu đỏ sẫm đã không thấy đâu, chắn là đối phương đã được người của nhà họ Vạn mời đi rồi.
Vạn Gia Bảo có khá nhiều người sinh sống, phú hộ đã thành lập danh gia vọng tộc ở thị trấn là một thương gia Sơn Tây, thị trấn cũng là một thị trấn buôn bán. Có rất nhiều quán trọ và dịch trạm trong thị trấn, cũng có rất nhiều quán rượu quán trà.
(*) Dịch trạm hay thường được gọi "trạm ngựa chuyển tiếp công văn", là nơi để quan chức đi qua có chỗ nghỉ trưa, nghỉ đêm, được phép cho khách bộ hành làm chỗ trú chân nhưng dịch trạm không phục vụ dân sinh.
Sau khi quản gia nhà họ Vạn cho phép người vào, ông ta quay ngoắt thái độ đành hanh trước đó, mà với tay thăm dò trong tay áo, dưới ngọn đuốc gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà rằng: "Sinh nhật lão gia nhà họ Vạn sắp tới, nên tôi mới làm chút việc thiện."
"Ai mà không có lộ phí, giờ đói tới meo mốc thì có thể tới quán trọ hay quán rượu dưới trướng của nhà họ Vạn. Việc ăn ở ngủ nghỉ được miễn phí trong vòng ba ngày, ấy xem như là tích đức cho lão gia nhà họ Vạn chúng tôi."
Quản gia nhà họ Vạn lật mặt tráo trở, nhưng trong loạn thế dân chạy nạn nghe thấy có thể ăn ở miễn phí thì làm sao còn để ý nhiều nữa.
Ai nấy cũng luôn miệng cảm ơn lão gia nhà họ Vạn, rồi rối rít chạy đến các quán trọ treo đèn lồng có chữ "Vạn".
Bọn dân chạy nạn Phó Đại Sinh đi theo Vệ Ách cũng muốn tìm những quán trọ quán rượu, ngay cả Lưu Tam Ngưu và Thẩm Phú Dũng cũng vô thức bước lên.
Vệ Ách đứng yên, thản nhiên liếc sang.
Thẩm Phú Dũng rùng mình trước cái nhìn lạnh lẽo của cậu chủ mới, thoáng chốc đã hiểu ra ——
Những người như Vệ Ách đều là con cháu của gia tộc giàu có, giờ đừng thấy thiếu gia Ngụy tạm lạc người hầu, nhưng dầu gì cậu vẫn là con nhà giàu thứ thiệt, thì sao có thể mất mặt trước vài đồng cắc lẻ bố thí của Vạn Gia Bảo? Nhìn phong thái của thiếu gia Ngụy, thì một phú hộ của Vạn Gia Bảo có thể so bì được sao?
Bầu trời u ám, khuôn mặt trắng bệch nằm trên vai quản gia, cái lưỡi dài thè ra như rắn, treo trên vai quản gia mà đối phương lại chẳng hề hay biết vẫn vênh váo chỉ trỏ vào dân chạy nạn ở lối vào thị trấn:
"Lũ chó ghẻ bọn bây, ngoan ngoãn bò vào trong khe núi đi, ngày mai hừng đông mà ông đây có nhân từ thì mở cửa cho bọn bây chui vào."
"Nếu không..."
Quản sự cười khà khà, sắc mặt sầm lại.
"Bọn bây muốn gặp Diêm Vương đúng không?"
Dân tị nạn thấy cung tiễn sắc bén, cả cái thói ngang ngược lộng hành của quản gia, bọn họ biết đêm nay mình không thể vào thị trấn bèn ôm đứa nhỏ, cõng người già, nức nở lội bộ từng bước ra ngoài.
Khi đám đông di chuyển, một nhà sư chốc đầu (*) mặc áo cà sa rách rưới màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy nhà sư khệnh khạng kia, sắc mặt quản gia lập tức thay đổi, thoáng chốc không còn kiêu căng như trước nữa, mà cung kính cúi chào với nhà sư. Vệ Ách đứng cách xa dân tị nạn, khi cậu thấy nhà sư thì xoay cổ tay ngay, im ỉm giấu đao Ngân Điệp giữa các ngón tay vào ống tay áo.
(*) Chốc đầu là một tình trạng nhiễm khuẩn hay gặp ở trẻ em, có đặc trưng là các tổn thương bọng nước nông, rải rác, mủ hóa, khi vỡ gây đóng vảy tiết. Nguyên nhân chủ yếu của chốc là tụ cầu vàng, liên cầu hoặc cả hai. Nhà sư chốc đầu là một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng (giấc mộng lầu son).
—— nhà sư chốc đầu mặc áo cà sa màu đỏ sẫm đeo một lệnh bài bên hông:
Một lệnh bài mà Vệ Ách đã thấy tối qua.
Khi cậu dùng [thăm dò linh hồn] để vào ký ức của Lý Thúy Hoa thì "đại chân sư" của môn Trường Sinh dùng "nữ sinh dẫn" nhằm trấn áp hóa giải cắn trả của "Thần Ngũ Hỉ", ông ta đã từng ném một thứ cho Lý Thúy Hoa.
Thứ đó, chính là một lệnh bài có nền màu đỏ sẫm và ký tự sơn đen.
Mà thắt lưng bên hông của nhà sư chốc đầu có kiểu dáng tương tự như của Lý Thúy Hoa, trên đó có viết chữ "Tam" rất phức tạp, cách trang trí càng thêm máu me và tà ác.
Nhà sư chốc đầu và Lý Thúy Hoa đều là người của môn Trường Sinh, Vạn Gia Bảo có dính líu với mấy kẻ tà môn quỷ dị này.
Ban đầu Vệ Ách thấy mặt người trên vai quản gia, chỉ tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó ở Vạn Gia Bảo, nhưng ngay khi nhà sư chốc đầu xuất hiện, cậu đã thay đổi ngay suy nghĩ trước đó —— Vạn Gia Bảo và môn Trường Sinh có dính líu với nhau, nên chưa chắc quản gia không biết sau vai mình có cái gì, Vạn Gia Bảo không cho dân tị nạn vào, chỉ sợ không phải lý do đơn giản như vậy.
[Chúc mừng người chơi "Vệ Ách" đã kích hoạt cốt truyện ẩn —— bí ẩn của Vạn Gia Bảo]
Ngay khi Vệ Ách vừa đoán ra, những dòng chữ mới đã im lìm xuất hiện trên bảng.
[Vạn Gia Bảo là một thị trấn Ô Bảo (*) do thương nhân Sơn Tây thành lập ở huyện Thiên Quan bên bờ sông Hoàng Hà, danh gia vọng tộc bề thế bậc nhất trong thị trấn "Vạn Gia Bảo" nổi tiếng đó đây. Sau này sinh sống ở Tây Khẩu (*) nhiều năm, tích lũy được một khối tài sản trù phú, xây dựng nên thị trấn nhỏ có sức chứa gần chục ngàn người này, và có mối quan hệ mật thiết với quan binh địa phương.]
(*) Sát Hổ Khẩu Quan còn được gọi là "Tây Khẩu" nằm ở nơi giao giới giữa Sơn Tây và Nội Mông Cổ, trực thuộc huyện Hữu Ngọc, Thành phố Sóc Châu, tỉnh Sơn Tây. Sát Hổ Khẩu Quan được bao phủ bởi núi non hùng vĩ, có địa hình dốc. Phía Đông tiếp giáp với núi Đường Tử, phía Tây giáp núi Đại Bảo. Quan ải này từ xa xưa đã là lối đi quan trọng giữa Nam - Bắc, có lịch sử hơn hai nghìn năm.
[Ấy thế mà ngài lại tình cờ phát hiện.. quản gia Vạn Gia Bảo lại có dính líu với môn Trường Sinh.]
[Nhiệm vụ: Tìm ra bí mật ẩn giấu trong Vạn Gia Bảo.]
Kể từ khi vào phó bản [Quỷ Độ Huyền Hà] tới nay, ngoài cốt truyện chính thì đây là nhiệm vụ được kích hoạt. Lời nhắc lóe lên rồi biến mất ngay tắp lự.
Bọn Vệ Ách tới muộn, chiếc xe lừa đậu xa xa bên đường đất bên ngoài Vạn Gia Bảo, cách dân tị nạn trước thị trấn một khoảng cách. Khi nhà sư chốc đầu xuất hiện, vẻ mặt của Vệ Thập Đạo tức thì thay đổi, hắn ta nhanh chóng với lấy chiếc mũ hoa sen nghiêng lệch trên đỉnh đầu mình, giấu vào trong tay áo. Ngay sau đó, hắn ta xắn tay áo của chiếc đạo bào rách nát rồi cuộn lại, lật vạt áo lên, gấp vạt áo lại, rồi nhét vào trong thắt lưng quần.
Thoáng chốc, hắn đã thay đổi thành đúng cách ăn mặc của dân địa phương.
Thiết Ca Nhi bên cạnh thì vốc nắm bùn, bôi trét lên mặt mình.
Hai người che giấu diện mạo, Vệ Thập Đạo liếc sang bên cạnh, hắn ta đang định nhắc nhở cậu ấm "Ngụy Ách" có cái nết xấu này, thì đã thấy cậu đã giấu đao đi từ lúc nào rồi.
Nhận ra "lệnh bài của môn Trường Sinh" nhưng lại không nghe hiểu tiếng lóng.
Rốt cuộc cậu ta là người của gia tộc nào vậy?
Con trẻ còn chưa học tới mấy vụ "lắt léo quanh co" mà trưởng bối nhà nào đã sớm thả rông vậy chứ, chẳng sợ em bé nhà mình bị gài sao?
Hắn ta chưa từng nghe nói có người nào họ "Ngụy" ở Tây Bắc cả, chẳng lẽ cậu ta là người tới từ phía Nam? Tiếng lóng của giang hồ ở phía Nam khác với phía Bắc à?
Vệ Thập Đạo còn đang thắc mắc thì "cậu trai nhà họ Ngụy" lai lịch thần bí đã hành động nhanh chóng, tiến về phía lối vào thị trấn Vạn Gia Bảo. Sau khi hòa thượng nhà sư chốc đầu mặc áo cà sa màu đỏ sậm nói vài câu với quản gia, quản gia thay đổi ngay thái độ trước đó, ông ta hắng giọng, lớn tiếng với mấy dân tị nạn:
"Thôi, mấy ngày nay là đại thọ của lão gia Vạn, nên tôi có lòng cho mấy người vào trấn (*) đấy."
(*) Gốc là bảo, hay thôn; trấn; thôn xóm; xóm (những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh). Như Ô Bảo mình sẽ giữ nguyên, còn mấy này sẽ để trấn, thôn, xóm cho mọi người dễ hiểu.
"Từng người một nghiêm chỉnh bước vào, đừng có táy máy tay chân, ai thó đồ gì thì đừng trông mong có quả ngọt để ăn."
Sau khi ông ta hét xong mấy câu, đầy tớ của Vạn Gia Bảo đẩy cổng thành ra, tiếng "Két ——" vang vọng.
Toán dân tị nạn mừng rỡ, ngàn tạ vạn tạ tràn vào Vạn Gia Bảo.
Vệ Ách nối gót theo dân tị nạn, cùng dòng người xuôi vào trong, Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu đi theo cậu, vẻ mặt của hai người đầy phẫn uất: "Cái ngữ gì mà dám xấc xược sủa trước mặt thiếu gia."
"Đúng đúng, thiếu gia còn chưa thể hiện thì đâu tới lượt bọn nó. Mả cha nó chứ."
Thẩm Phú Dũng và Lưu Tam Ngưu mắng dạt dào tình cảm, còn phòng livestream thì câm nín.
[... Tôi phục rồi, chân chó mạnh nhất đã online.]
[Ê mà, sao thấy hai chân chó này nhập vai còn chuẩn chỉnh hơn cả Vệ Thần luôn vậy?]
[Chờ tí mấy friend, nếu Vệ Ách và cái ông kia cùng một gia tộc thiệt, thì gia tộc của ổng hình như không được giàu lắm! Nghèo tới nỗi đồ bận cũng thủng lỗ chỗ.]
[Vệ Thần: Đừng có cue tui vô, bổn thiếu gia là Hàn Triệu Ngụy Ngụy nhá.]
Tôi tớ Vạn Gia Bảo mở cổng, dân tị nạn dè dặt tiến vào, không biết là do thời tiết trên cao nguyên đất sét vàng hay vì lý do nào đó mà bầu trời trong phó bản Huyền Hà nhanh chóng trở nên tối tăm. Trời vừa tối, những ngọn núi đất sét vàng xung quanh liền chìm trong một bầu không khí khủng bố khó tả xiết.
Chẳng trách dân chạy nạn vừa nghe người Vạn Gia Bảo muốn đuổi bọn họ đi, thì ai nấy cũng tuyệt vọng tới mức nghẹn ngào bật khóc.
Khi dân tị nạn tràn vào thị trấn Vạn Gia Bảo, Vệ Ách nhìn thoáng qua đám người.
Nhà sư chốc đầu mặc áo cà sa màu đỏ sẫm đã không thấy đâu, chắn là đối phương đã được người của nhà họ Vạn mời đi rồi.
Vạn Gia Bảo có khá nhiều người sinh sống, phú hộ đã thành lập danh gia vọng tộc ở thị trấn là một thương gia Sơn Tây, thị trấn cũng là một thị trấn buôn bán. Có rất nhiều quán trọ và dịch trạm trong thị trấn, cũng có rất nhiều quán rượu quán trà.
(*) Dịch trạm hay thường được gọi "trạm ngựa chuyển tiếp công văn", là nơi để quan chức đi qua có chỗ nghỉ trưa, nghỉ đêm, được phép cho khách bộ hành làm chỗ trú chân nhưng dịch trạm không phục vụ dân sinh.
Sau khi quản gia nhà họ Vạn cho phép người vào, ông ta quay ngoắt thái độ đành hanh trước đó, mà với tay thăm dò trong tay áo, dưới ngọn đuốc gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà rằng: "Sinh nhật lão gia nhà họ Vạn sắp tới, nên tôi mới làm chút việc thiện."
"Ai mà không có lộ phí, giờ đói tới meo mốc thì có thể tới quán trọ hay quán rượu dưới trướng của nhà họ Vạn. Việc ăn ở ngủ nghỉ được miễn phí trong vòng ba ngày, ấy xem như là tích đức cho lão gia nhà họ Vạn chúng tôi."
Quản gia nhà họ Vạn lật mặt tráo trở, nhưng trong loạn thế dân chạy nạn nghe thấy có thể ăn ở miễn phí thì làm sao còn để ý nhiều nữa.
Ai nấy cũng luôn miệng cảm ơn lão gia nhà họ Vạn, rồi rối rít chạy đến các quán trọ treo đèn lồng có chữ "Vạn".
Bọn dân chạy nạn Phó Đại Sinh đi theo Vệ Ách cũng muốn tìm những quán trọ quán rượu, ngay cả Lưu Tam Ngưu và Thẩm Phú Dũng cũng vô thức bước lên.
Vệ Ách đứng yên, thản nhiên liếc sang.
Thẩm Phú Dũng rùng mình trước cái nhìn lạnh lẽo của cậu chủ mới, thoáng chốc đã hiểu ra ——
Những người như Vệ Ách đều là con cháu của gia tộc giàu có, giờ đừng thấy thiếu gia Ngụy tạm lạc người hầu, nhưng dầu gì cậu vẫn là con nhà giàu thứ thiệt, thì sao có thể mất mặt trước vài đồng cắc lẻ bố thí của Vạn Gia Bảo? Nhìn phong thái của thiếu gia Ngụy, thì một phú hộ của Vạn Gia Bảo có thể so bì được sao?