***
Lon nước rỗng "rắc" một tiếng bị đập dẹp lép trên khuôn mặt của đầu vẹt.
Một ý nghĩ không hiểu sao thoáng qua trong đầu mọi người: Đậu má, vừa nãy tên này uống coca nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là vì không lãng phí đồ uống à?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, mọi người đều cảm thấy vô lý —— chuyên viên đặc biệt cấp S nhảy bậc mới tới vừa lạnh lùng vừa cứng cỏi, kèm áo khoác đen có thể kéo ngay đến studio đóng vai đặc công tàn nhẫn. Một người như vậy thế mà còn quan tâm đến việc không lãng phí đồ ăn? Song, ngay sau đó, bọn Cao Hạc chẳng còn tâm tư móc mỉa mấy việc này nữa.
—— bỏ qua việc đừng lãng phí đồ ăn.
Nếu không ra tay, tên nhóc đầu vẹt Trần Trình đó thực sự sẽ bị đánh trụi còn một cọng lông chim!
Thanh niên tóc bạc vừa dí lon nước ngọt rỗng vào mặt của Trần Trình, tay kia khi nghiêng người bắt lấy tiết côn của Trần Trình. Lúc này, tiết côn đã bị đối phương rút ra khỏi tay, Trần Trình cũng nhào về phía trước —— thanh niên tóc bạc tàn nhẫn nhấc đầu gối lên, đá một cái!
Lực đá vô cùng mạnh.
Trần Trình đầu vẹt á một tiếng ngay tại chỗ, chắc là axit trong dạ dày đều phun ra ngoài.
Tên này vốn chẳng phải nhân tài cận chiến, cậu ta bị quý ông đùa là "con gà" cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Mọi người thường thích lấy cậu ta ra trêu đùa, nhưng nếu thực sự bị một người mới tới đánh nhừ tử thế này, thì cựu đội viên như bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nữa.
Ngay lập tức quý ông đeo kính gọng vàng nhoáng lên một cái, những người khác bất đắc dĩ đi theo.
Một tiếng "rắc" bằng kim loại vang lên.
Đường Tần còn chưa kịp phản ứng, mấy động tác nhanh như chớp thoáng qua, mọi người đã đánh nhau.
Cô mắng một tiếng "chó má" cũng không nói nhảm. Trong nháy mắt, chiếc kéo cắt đầu rồng Liễu Phái đã xuất hiện trong tay, nhoáng một cái trước mặt cô là một người phụ nữ tóc đỏ rượu. Người phụ nữ trông rất quyến rũ, dáng người yểu điệu: "Đường Tần phải không?" Người phụ nữ đó cười với cô: "Tôi không muốn dính dáng đến bọn họ, không bằng hai chúng ta dành thời gian riêng với nhau một lát?"
Nói đoạn, người phụ nữ nháy mắt một cái: "Yên tâm, bọn Cao Hạo có chừng mực, không có chuyện gì đâu."
"Tôi cóc thèm quan tâm." Đường Tần mơ hồ cảm thấy người phụ nữ này nhìn quen quen, nhưng cô không để tới ý việc này mà lạnh lùng nói: "Muốn huấn luyện tân binh đúng không? Vậy thì thêm tôi vào đi!"
Khi đang nói chuyện, chiếc kéo cắt đầu rồng của Đường Tần lập lòe, những người giấy cầm đao đã bay ra một trái một phải, chém tới người phụ nữ tóc đỏ rượu.
Người giấy vừa mới bay ra, một đám khói màu bốc lên từ mặt đất trước mặt cô.
Bóng người phụ nữ biến mất.
Trong phút chốc Đường Tần chợt nhớ ra người này là ai:
—— Bảng A - 46, "Thải Môn" Tống Nguyệt Mi!
—— —— —— —— ——
Ánh sáng chớp động trong phòng, mấy người trên màn hình anh tới tôi đi, động tác rất nhanh.
"Ông Đường, không bảo Giải Nguyên Chân về à?"
Khi một cuộc chiến nổ ra trong phòng sinh hoạt chung của các chuyên viên nòng cốt ở tầng 65, trong một phòng khách lớn ở tầng khác, một màn hình lớn gắn trên tường chiếu ra hình ảnh Vệ Ách ấn lon nước ngọt rỗng vào mặt Trần Trình. Một ông lão mặc đường trang ngồi xổm trước màn hình, nghiêm túc quan sát video thời gian thực.
Bên cạnh cụ ông, giám đốc của căn cứ không an tâm nhìn hai bên đánh nhau trên màn hình.
Khi mấy người này đánh nhau, "Tạo Nguyệt" liền gửi cảnh báo lên cấp trên, giám đốc căn cứ lúc này định bảo Giải Nguyên Chân trở về. Người khác không nói tới nhưng đội viên nòng cốt vẫn có hơi tránh né với đội trưởng Giải Nguyên Chân, có anh ở đây, những người này cũng sẽ không hở chút là ẩu đả.
Kết quả lại bị cụ ông mặc đường trang ngăn lại.
"Căn cứ cấm đánh nhau..." Mắt thấy cả hai đánh ngày càng hăng, giám đốc căn cứ cẩn thận khuyên nhủ: "Nơi này của chúng ta có quy định rõ ràng."
"Không sao đâu." Cụ ông mặc đường trang ngồi xổm trước màn hình, một tay cắn hạt dưa, một tay ấn điều khiển từ xa, thỉnh thoảng phóng to quan sát: "Cấm đánh nhau thì cấm đánh nhau, cùng lắm thì chốc nữa bảo bọn nhỏ đi quét đường cái. Vậy chẳng phải không vi phạm quy tắc à?" Cụ ông mặc đường trang xạo sự nói.
Nghe ông nói thế, giám đốc căn cứ nhất thời lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
—— kỹ năng lươn lẹo của ngài thật đúng là nhiều năm không đổi.
Rõ ràng cụ ông mặc đường trang không quay đầu lại nhưng giống như có mắt ở phía sau, thấy được vẻ mặt của giám đốc, ông bâng quơ nói: "Cứ để bọn nhỏ đánh đi, thanh niên trẻ tuổi đứa nào cũng tự cao tự đại. Bọn nhỏ Cao Hạc hay Trần Trình đứa nào cũng từng vượt phó bản ba sao, nhưng hiện tại vẫn chưa được thăng cấp S. Chúng ta lại nhảy bậc cho một người mới rồi lại giải thích không rõ ràng, nếu là ông thì ông có phục hay không?"
Giám đốc cắn cứ chưa trả lời cụ ông mặc đường trang đã nở nụ cười trước.
"Hiện tại Thẩm Nhị chuyển chính thức sớm hơn ông, ông còn đỏ mắt, nghiến răng đi hỏi ông Trần tại sao, u ôi."
Giám đốc căn cứ bị vạch trần nội tình ngay trước mặt, khuôn mặt chính trực đỏ bừng lên.
"Không va chạm thì không hòa nhập." Cụ ông mặc đường trang nói: "Lúc trước sư huynh đệ chúng ta học võ, không phục thì rủ rê đánh lộn. Kết quả hai ba ngày đầu, ai nấy cũng đều đoàn kết hòa thuận, hey, vừa xuất sư đã lập tức trở mặt với nhau. Chỉ có em bảy thì tốt nhất, lang bạt nhiều năm nhưng không một ai trở mặt."
"Hơn nữa thoạt nhìn Vệ Ách cũng không phải đèn cạn dầu, ông để cho thằng bé chậm rãi từ từ làm quen, có khi người ta còn chê ông lề mề. Thằng bé vừa vào cửa đã phát hiện bọn Cao Hạc rồi, có lẽ đã sớm muốn đánh một lần cho xong chuyện."
Giám đốc căn cứ lắc đầu bất lực.
Khi còn trẻ cụ ông mặc đường trang là thủ lĩnh lang bạt chốn Nam Dương, trong lời nói và hành động đều có khí chất xã hội đen chẳng thể nào sửa được.
(*) Nam Dương (tên gọi vùng đất Giang Tô,Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc)
Lần quỷ quái khôi phục này, cụ già đã an dưỡng lại bị mời xuống núi, cấp trên thì đau đầu đặc biệt cử ông ấy tới canh chừng.
"Người trẻ tuổi mà, không đánh không thân..." Cụ ông mặc đường trang không quá để ý hình tượng của mình: "Vệ Ách ở trong cấm địa người sống ba năm, khi đi ra ngoài lại nói hết thông tin sự việc trong 'khu thành Nam', hiện tại chúng ta cũng không có cách nào công bố. Bọn Trần Trình không phục là chuyện bình thường, vậy thà đánh nhau trong căn cứ. Dẫu sao chẳng biết khi nào phó bản đột nhiên mở, chi bằng bây giờ cứ đánh một trận định cao thấp, nếu ông cứ từ từ làm quen mới phát hiện khả năng của đối phương yếu kếm, vậy chẳng phải là chuyện xấu sao? Cách thức có chút nóng vội nhưng khởi đầu như vậy không hề sai. Đánh xong liền biết thực lực của đối phương, chẳng phải an tâm hơn à. Nếu ông cứ giấu diếm kìm hãm, đến khi kế hoạch của mấy nhóc này thành công, lòng không phục ấy cùng nhau bạo phát đây mới thực sự là nguy hiểm."
Giám đốc căn cứ không tìm được lời nào để phản bác.
Chỉ có điều, căn cứ giám đốc vẫn thở dài bèn nói: "Dù nói thế nào, Vệ Ách cũng mới đến, cấp S lại áp đảo mọi người nên phải chịu người ta đánh đá thì cũng hơi bất công với cậu ấy."
"Bất công à?" Cụ ông mặc đường trang cười hì hì một tiếng, cầm tẩu thuốc gõ mặt bàn: "Ông nên nhìn một chút trước khi nói."
Giám đốc căn cứ không hiểu ra sao, xoay người nhìn màn hình.
Bọn Cao Hạc đều có chừng mực nên không dùng mấy đạo cụ quá đáng, nhưng Vệ Ách lại rút ra đao Hộ Tát —— cậu xách đầu vẹt Trần Tình như xách con gà, quăng vào một đội viên gầy gò đang lao tới từ bên trái, đồng thời dùng gậy đánh thẳng vào bụng quý ông bên cạnh.
Tiết côn trong tay Trần Trình là gậy múa võ.
Còn vào tay Vệ Ách đó chính là vũ khí giết người chỉ đâu đánh đó.
Không dùng đạo cụ vi phạm quy định của chuyên viên, cả nhóm quả thực bị quất tơi tả.
Nhưng không phải cậu dùng đao sao?!
Khi giám đốc căn cứ chịu đủ chấn động, cửa phòng nghỉ liền "tít" một tiếng mở ra, một đám cụ già trông chừng sáu mươi, bảy mươi ào ào xông vào. Mỗi người một trạng thái, có người chống nạng đôi, có người đến nỗi còn cận kề cái chết, nhưng một đám người như vậy lại phất tay không cho người đỡ mà tự đi vào.
Dẫn đầu là một cụ ông mặc trường sam đen thẫm, khuôn mặt hốc hác trông khá u ám.
Cụ ông mặc trường sam vừa mới tiến vào, cụ ông mặc đường trang đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ông đứng phắt dậy, định chắn màn hình lớn ở phía sau, mở lời trước: "Ông Tống, sao sáng sớm ông đã dẫn mọi người đến đây tham gia cuộc vui vậy?"
"Kế hoạch 'Tứ Tướng Bách Môn' chuẩn bị ba năm, rốt cuộc cũng sắp bắt đầu, tôi tới trước xem tình huống thế nào không được à?" Cụ ông mặc trường sam âm trầm cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Nghe nói có cậu trai trẻ, khiến cho một cụ già như ông gấp gáp bay từ Quỳnh Châu tới..."
Cụ ông nghe cụ ông mặc trường sam nhắc tới hai chữ "cậu trai trẻ" thi sắc mặt đen ngay.
Ngay sau đó, ông chợt nghe cụ ông mặc trường sam không hề nể nang nói: "—— nhường đường, ông cản trở tôi xem đấy."
Sắc mặt Cụ ông mặc đường trang hoàn toàn đen thui, chửi ầm lên: "Cút mẹ ông đi."
—— —— —— ——
Phòng chờ ở tầng trên đang chửi ầm lên, các đội viên trong phòng sinh hoạt chung ở tầng dưới cũng muốn chửi thề.
Mọi người đều hiểu ngầm, không cần bất cứ đạo cụ quá mức nào, chỉ cần dựa vào thân thủ để thăm dò sâu cạn.
Số lần Vệ Ách ra tay trong phó bản "hương hỏa Mân Nam" thật ra không quá nhiều, vài lần ra tay đều là mấy nhân vật phó bản bình thường. Tuy gọn gàng nhưng những đội viên nòng cốt nhìn qua màn hình đều cảm thấy, ừm, không tệ, nhưng tôi cũng làm được. Đến khi thực sự đối đầu với người này, thoáng chốc mới biết cái gì gọi là —— làm được cái beep.
Cái tên Vệ Ách này vừa ra tay...
Vậy con mẹ nó cậu ta chính là sát thủ.
Dù người khác có xuống tay tàn nhẫn với quỷ quái trong phó bản đến đâu, nhưng đối với người sống đồng bào vẫn sẽ theo bản năng nương tay —— nhưng dường như Vệ Ách không có bản năng đó, hoặc là nói thân là "người" lại không ngần ngại tàn sát đồng loại của mình, xuống tay phải gọi là tàn nhẫn vô tình. Thanh niên tóc bạc lạnh lùng nhoáng lên, thụi vào bụng khiến Trần Tình nôn mửa không nói, còn trở tay hất côn quăng quý ông cả ngày thêu thùa đó sang một bên.
Hứa Anh là thích khách trong đội ngũ, thừa dịp Cao Phong đang kìm kẹp Vệ Ách, y khom lưng như mèo nhảy tới, tung dao găm cắt về phía bên trái Vệ Ách —— y nghĩ rất hay, tuy ban đầu y không thực sự muốn đánh nhau nhưng nếu để cho một người mới đến chọn đội, vậy thì y sẽ không thể nào phát huy trong đội đó. Trên đao của y có thuốc tê, chỉ chém một chút liền khiến Vệ Ách không thể động đậy là được.
Ai mà ngờ, Vệ Ách lấy tiết côn mà Trần Tinh dùng để múa võ, đập xuống mặt đất, tiết côn bật nảy lên một độ cong, thanh niên tóc bạc mượn lực này mà thoát khỏi vòng vây của Cao Hạc, chạy thẳng về phía y. Hứa Anh còn chưa kịp nghĩ sao thằng nhóc này chếch choáng thế thì đã thấy cậu vô cảm xách cái cổ của thằng nhóc đầu vẹt Trần Trình này lên, hất thẳng lên đao của mình.
"Đệt."
Hứa Anh sợ đến mức nói tục.
Vệ Ách cái tên độc ác này, xách người vung đao tàn nhẫn đến mí mắt cũng không nháy một cái, nhưng Hứa Anh lại thật sự không thể đả thương đồng đội của mình.
Kết quả y vừa rút nhanh đao về giữa không trung. Ngay sau đó, thân thể đã bị kéo lại, khuỷu tay đối phương thụi đến trước mặt.
"Tôi đến góp đủ số thôi!" Hứa Anh không chút do dự hét lên, mắt thấy Vệ Ách không hề quan tâm cái gì góp đủ số đã lại hét lên ngay: "Chờ chút, đánh người không đánh ——" mặt còn chưa bật thốt ra, thanh niên tóc bạc đã thụi cùi chỏ vào mặt y.
Lúc đó Vệ Ách đã ở Phúc Kiến hơn nửa tháng, nhưng không tìm được thêm thông tin gì về thầy của mình, một lần nữa đến thăm Huyết Nương Tú Nguyên Quân nhân tiện làm mọi thủ tục.
Vậy là giờ đứa con yêu Vệ Ách đã có chứng minh thư!