• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Mộng tám năm, tất cả đều là hắn (3)

Ngay sau đó chính là một tiếng “Loảng xoảng”, đó chính là tiếng thủy tinh bị đập vỡ trên đất.

Bước chân Tần Chỉ Ái hơi dừng lại một chút, vào giây tiếp theo, lập tức nhảy vào phòng.

Cô nhìn thấy, một người đàn ông trung niên, đang cầm cán của cây gôn, vung về phía Cố Dư Sinh.

Tần Chỉ Ái không biết, thì ra cô cũng có thể dũng cảm như vậy, sau khi cô nhìn thấy một màn kia, không hề nghĩ ngợi gì liền bổ nhào về phía Cố Dư Sinh, che lại cả người hắn.

Cơ thể Cố Dư Sinh cứng đờ lại rõ ràng, giây tiếp theo liền gầm nhẹ lên một câu: “Không phải là bảo cô cút đi rồi sao? Cô lại chạy về đây làm gì? Không muốn sống nữa à?”

Hắn vừa ở một bên quát lớn, vừa ở một bên kéo cô vào trong lòng mình, quay lưng ra chịu một gậy vung mạnh xuống từ ba hắn.

Cây gậy đánh vào trên người Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái có thể cảm nhận được nỗi đau đến tê tâm liệt phế.

Cô giãy giụa muốn thoát khỏi ngực hắn, nhưng tay hắn lại ôm chặt hai cánh tay của cô, không để cho cô động đậy.

Hắn nói, một khi ba hắn bắt đầu điên, thì người thân không nhận, đừng có mà giãy giụa, người chờ chết cũng chỉ có cô!

Hắn còn nói, TMD cô có thể ngoan ngoãn một chút hay không, đừng có nhúc nhích nữa!

Trong miệng hắn nghiến răng nghiến lợi mắng cô, mà trong lúc đó ba hắn càng đánh càng điên cuồng, nhưng lại không hề có cơ hội làm thương tổn đến cô.

Đoán chừng là bởi vì cô, làm liên luỵ đến hắn, khiến cho hắn trốn không khỏi bạo lực của ba hắn, vì thế trên người cũng đã trúng rất nhiều cú đau.

Cô nhịn không được mà mở miệng cầu xin ba hắn, chỉ là cô càng cầu xin, ba hắn lại càng như điên, vung gậy đánh xuống không dứt, cuối cùng cô cũng chỉ có thể nức nở im lặng.

“Quả nhiên đều giống như mẹ mày, mới còn nhỏ tuổi, thì đã dẫn một con tiểu – tiện – nhân về nhà!”

Trong quá trình bị ba hắn mắng, hắn cũng chưa hề để ý tới một câu, chỉ là khi ba hắn nói những lời này, khiến cho hắn bỗng nhiên to gan nói lại một câu: “Miệng ông sạch sẽ một chút đi, ông nói ai là tiểu – tiện – nhân chứ!”

Ba hắn bị hắn nói như vậy, càng thêm tức giận, xuống tay càng thêm nặng.

Mà hắn cũng thật cứng đầu, đau đến như vậy, nhưng lại không kêu lên một tiếng nào.

Mãi cho đến khi cuối cùng, ba hắn đánh mỏi tay, bỏ đi, cả phòng, mới từ từ im lặng lại.

Từ khi cô đến, căn phòng sạch sẽ, lúc này đã loạn như bị cướp sạch.

Hắn buông cô ra, một câu cũng chưa nói, đã từ trong một đống hỗn độn ấy, cầm lên điếu thuốc, châm lửa.

Tần Chỉ Ái chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, cô ngồi ở tại chỗ ngây người một hồi lâu, mới giựt mình hoàn hồn, nhớ đến cảnh tượng lúc trước vành mắt cũng đã hồng, cô ở trong sân tìm hồi lâu, mới tìm thấy người đang nằm ở trên mặt cỏ ở sau vườn hoa, hắn đang nhìn chằm chằm lên trên bầu trời, vừa đưa tay hút thuốc.

Hắn biết cô đến đây, cũng không liếc mí mắt một cái.

Cô đứng ở bên cạnh nhìn hắn một hồi lâu, mới ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Anh có khỏe không?”

Cô mới vừa hỏi, nước mắt liền rơi xuống, sau đó cô thấy được những chỗ trên quần áo hắn bị ba hắn đánh rách lộ ra da thịt, nơi nơi đều bị bầm xanh bầm tím, vết mới, vết cũ, mới vừa kết vảy, thậm chí còn có vết sẹo kéo dài như không thấy đích.

========

Chương 64: mộng tám năm, tất cả đều là hắn (4)

Nhất thời nước mắt cô như con sông bị vỡ đê, một giọt lại tiếp một giọt không ngừng.

“Khóc cái gì? Do ba tôi đánh trúng cô sao?” Hắn nói xong, mi tâm đã nhíu lại.

Cô lắc lắc đầu, nước mắt còn đọng trên khoé mi.

Hắn đánh giá từ trên xuống dưới cô một lần, đoán chừng là sau khi xác định cô không có việc gì, thì cả người đều trở nên thả lỏng rất nhiều: “Đừng khóc .”

Cô khóc vì hắn, nhưng biểu hiện của hắn lại vô cùng thoải mái như thế, tựa hồ như người vừa mới bị đánh không phải là hắn, khiến cho cô càng thêm đau lòng nước mắt càng nhiều .

“Tiểu Chỉ – Ái, không phải muốn tôi dỗ dành cô, mới khóc đến như vậy?”

Hắn nổi lên ý trêu ghẹo cô, nghĩ muốn chọc cho cô cười.

Chỉ là, hắn càng phong khinh vân đạm không để ý như thế, đáy lòng cô lại càng khó chịu, nước mắt càng chảy ra nhiều.

“Tiểu Chỉ – Ái, tôi nói cho cô nha, tôi sẽ không dỗ dành phụ nữ, tôi chỉ ngủ với phụ nữ thôi.”

Hắn như thế nào lại nói vậy chứ, mỗi lần nói chuyện với cô, đều nói những lời không đứng đắn như vậy. . . . . . Tần Chỉ Ái đỏ mặt e lệ, nước mắt cũng dần dần vơi đi.

“Tiểu Chỉ – Ái, cô còn khóc à? Nếu khóc nữa, tôi sẽ ngủ thật với cô, ngay tại nơi này. . . . . .” Nói xong miệng hắn nhả khói, xoay người một cái, giả bộ nhào về phía cô.

Cô bị dọa theo bản năng đứng lên, rồi lại theo bản năng lui hai bước về phía sau, ngừng khóc.

Hắn cúi đầu, cười nhẹ hai tiếng, rồi nằm trở lại trên mặt cỏ lần nữa, tìm một điếu thuốc, châm, nhìn lên chân trời, rít mạnh vào.

Tần Chỉ Ái vừa mới bị những lời nói không đứng đắn của hắn – chọc đến mặt đỏ tim đập, sau khi phục hồi lại tinh thần, cô nhìn hắn cắn cắn môi, e lệ không biết nên rời khỏi hay ở lại, sau khi thẹn thùng một hồi, mới lên tiếng hỏi: “Muốn, tôi đi bệnh viện với anh không?”

“Không cần, thói quen .” Vẻ mặt hắn bình tĩnh đôi mắt xinh đẹp, quay lại nhìn cô.

Thói quen . . . . . . Đây là đại biểu cho ba ba hắn thường xuyên đánh hắn sao? Tầm mắt của Tần Chỉ Ái, nhịn không được lại nhìn về phía nơi da thịt hắn lộ ra, những vết thương chồng chất, khiến cho hốc mắt của cô lại đau xót.

Cố Dư Sinh không nhìn cô, lại như đoán được cô vừa muốn khóc, hắn vỗ vỗ xuống mặt cỏ bên người: “Ngồi xuống chỗ này đi, để tí nữa tôi tiễn cô về nhà.”

Bởi vì rất thích, cô nhìn hắn, nhịp tim khẩn trương bắt đầu gia tốc, có thiên ngôn vạn ngữ (hàng từ vạn lời) muốn nói nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Hắn vẫn luôn nói ít, yên lặng hút thuốc, không nói chuyện.

Bầu không khí yên lặng bao quanh hai người. Rất lâu sau đó, ngay khi cô cảm thấy thời gian đã rất khuya, cũng là lúc cần về nhà, thì hắn lại mở miệng: “Tiểu Chỉ – Ái, cố có giấc mộng gì không?”

Giấc mộng? Khiến cho Tần Chỉ Ái mới vừa chỉ tốt nghiệp, từ này, cách cô thật có chút rất xa xôi, cô lập tức nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.

Cố Dư Sinh tựa hồ cũng không muốn nghe đáp án của cô, sau một lúc lâu, lại châm một điếu thuốc, tự mình mở miệng nói ra: “Tiểu Chỉ – Ái, cô có biết của giấc mộng của tôi là gì không?”

Tần Chỉ Ái vĩnh viễn không quên được một đêm kia, hình ảnh của Cố Dư Sinh khi nói những lời này với cô.

Vẻ mặt hắn luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng vào một khắc kia trở nên vô cùng dịu dàng.

Giấc mộng hắn nói, là điều mà cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, cô vẫn cảm thấy những điều đó vốn chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết và kịch truyền hình.

Chỉ là giấc mộng kia của hắn, khiến cho cô từ nay về sau, mộng tám năm, tất cả đều là vẻ mặt hắn.

Cũng chính giấc mộng đó, khiến cho cô từ nay về sau, gặp gỡ qua nhiều đàn ông, cũng đều cảm thấy họ thật buồn tẻ vô vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK