“Tình yêu đẹp nhất, chính là quãng đời còn lại vì bạn mà long trọng” —— Diệp Phi Dạ 《 tường ngăn có nam thần 》
P/s: mọi người cho ý kiến về truyện nè nhé sẽ up liên tục nhé – truyện của diệp phi dạ thích đếm :)))
“Gặp lại Cố Dư Sinh, đã là hai năm sau, lúc tôi vừa định hỏi hắn, cuộc hẹn trước kia vì sao lại không tới? Hắn nhìn tôi, trước mở miệng nói với người bên cạnh, sau lại dùng ngữ khí vừa khách sáo vừa bình tĩnh, cô là ai? Ba chữ đơn giản đó, khiến cho hốc mắt tôi suýt chút nữa đỏ lên, thì ra, tôi vẫn chờ người, nhưng người sớm đã không nhớ tôi.”
Lúc Tần Chỉ Ái viết xuống trang nhật kí, đã biết rằng cả đời sẽ không có gì phát sinh với Cố Dư Sinh, ai ngờ qua hai năm, vậy mà cô lại ở trong nhà hắn.
Tần Chỉ Ái ở lại nhà Cố Dư Sinh đến ngày thứ năm, mới tình cờ thấy được Cố Dư Sinh.
Đó là một đêm khuya, Tần Chỉ Ái đang ngủ say, mơ mơ màng màng cảm giác được bên người mình đang có một người nằm, toàn người cô run đến lợi hại, trong nháy mắt từ trong mộng tỉnh lại.
Người nằm xuống bên cạnh chính là một người đàn ông.
Qua ánh sáng đèn đêm, mờ tối, mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, nhưng khi liếc mắt một cái cô đã nhận ra được hắn chính là Cố Dư Sinh.
Hai năm không gặp, bỗng nhiên gặp lại, Tần Chỉ Ái có chút khẩn trương, cũng có chút hoảng hốt, cô cố gắng trấn định lại cảm xúc một hồi lâu, mới bình tĩnh lên tiếng: “Anh đã trở lại?”
Cố Dư Sinh không trả lời lại Tần Chỉ Ái, thậm chí nhìn cũng chưa hề liếc nhìn cô một cái, chỉ là rất nhanh đã cởi quần áo ra, xoay người một cái đặt cô ở dưới thân.
Nhiệt độ cơ thể đàn ông nóng bỏng kia, khiến cho Tần Chỉ Ái không hiểu sao lại có chút hốt hoảng, không phải cô không nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt hắn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là cảnh tượng như vậy, theo bản năng cô bắt đầu chống cự, ý đồ muốn trốn thoát.
Cố Dư Sinh như thấy một chuyện vô cùng buồn cười, ”A” cười khẽ một tiếng, sau đó dễ dàng ngăn chặn cô lại. Hắn vươn tay nắm lấy cằm của cô, nâng mạnh gương mặt của cô lên, sau đó đi đến bên tai cô, cố ý nhấn mạnh nói, từng chữ một khinh miệt được khẽ nói ra: “Còn giả bộ cái gì? Cô hao hết tâm tư muốn đi vào ở lại nhà của tôi mà, lại còn năm lần bảy lượt đi tìm ông nội tôi nói tôi cho cô một mình phòng không gối chiếc mà, không phải là muốn tôi trở về ngủ với cô sao?”
Tần Chỉ Ái bị lời nói của hắn đùa cợt, ngẩn ra, cô còn chưa kịp hồi thần, thì hắn đã kéo chăn che lại trước mặt cô, động tác thô lỗ xé rách áo ngủ của cô, không mang theo chút gì thương tiếc mà chạm lên da thịt cô……
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tần Chỉ Ái tỉnh lạ, bên người đã không còn một bóng người, mà Cố Dư Sinh cũng chẳng biết đã đi đâu.
Nếu không phải cơ thể còn đau nhức và từng mảnh nhỏ áo ngủ bị xé rải rác trên mặt đất, thì Tần Chỉ Ái còn tưởng rằng tối hôm qua chỉ là một trận ác mộng mà mình mơ thấy.
Tần Chỉ Ái rời giường, vào phòng tắm, rửa mặt, thay đổi lại quần áo sạch sẽ, rồi đi xuống lầu ăn bữa sáng.
Lúc xuyên qua hành lang, Tần Chỉ Ái theo thói quen nhìn thoáng qua về phía dưới lan can lầu một ở phòng khách, Cố Dư Sinh đang đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô đang nói chuyện điện thoại.
Tần Chỉ Ái theo bản năng ngừng bước, trong nháy mắt đầu cô hiện lên chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Vào lúc cô vô cùng sững sờ, thì Cố Dư Sinh đã nói chuyện điện thoại xong, đứng bên cạnh hắn cách đó không xa là quản gia, tất cung tất kính nói: “Cố tiên sinh, xe đã được chuẩn bị tốt.”
“Ừ.” Cố Dư Sinh lạnh nhạt đáp lại một tiếng, Tần Chỉ Ái nhanh phục hồi tinh thần, cô thấy Cố Dư Sinh nhận lấy áo khoác tây trang từ trong tay quản gia cầm đến, đi về phía cửa.
Hắn đổi xong giày, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên như đang nhớ tới cái gì, lại ngừng bước, hắn không nhìn quản gia, thế nhưng lại dùng giọng điệu thản nhiên nói với quản gia, không mang theo màu sắc tình cảm gì mở miệng nói: “Ông cho người mua hộp thuốc tránh thai đi, sau khi cô ta ở trên lầu tỉnh lại, nhớ bảo cô ta uống.”
=======
Chương 2: Sau Tường Ngăn Có Nam Thần
Lời nói của hắn giống như một chậu nước lạnh chứa băng sơn địa tuyết* trong đó, không chút lưu tình tạt về phía Tần Chỉ Ái.
*băng sơn địa tuyết: tuyết phủ đầy trời đất, cực kỳ lạnh, rét như cắt
Thân thể của cô run rẩy, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Cô cho rằng, lần gặp mặt hai năm trước, hắn nhìn cô mà hỏi người khác rằng “Cô ấy là ai?” đã đủ khiến cô tan nát cõi lòng rồi, không ngờ rằng hai năm sau gặp lại, lại càng vụn vỡ.
Tần Chỉ Ái đứng sau lan can lầu hai, vẫn luôn nhìn rõ bóng lưng của Cố Dư Sinh, nhưng căn bản lại không thể nhớ hắn bước ra khỏi cửa từ lúc nào.
Cô cảm giác được lồng ngực mình có chút khó chịu, trong tim cực kỳ nặng nề, mỗi một nhịp đập thình thịch đều khiến cho người cô động một cái liền phát đau.
Lúc Tần Chỉ Ái lấy lại tinh thần, ngoài phòng có thể nghe được tiếng động cơ xe của Cố Dư Sinh khởi động, cô sợ quản gia trở về nhìn thấy tình cảnh chật vật của chính mình lúc này, liền vội vàng quay trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, Tần Chỉ Ái mới nhận ra, mắt mình không biết từ lúc nào đã phủ một tầng sương.
Tần Chỉ Ái đợi nước mắt khô, tâm trạng cũng ổn định lại, mới giả vờ như mình mới tỉnh ngủ, xuống lầu một lần nữa.
Quản gia nhìn thấy cô mới dừng tay nói: “Tiểu thư, cô dậy rồi sao?”
Đúng ra quản gia nên gọi cô là “Thái thái”, nhưng Cố Dư Sinh không cho, vậy nên chỉ có thể gọi cô là “Tiểu thư”.
Tần Chỉ Ái không so đo, sắc mặt bình thản “Ừ” một tiếng, đi vào phòng ăn.
Trước đây, khi ăn cơm, Quản gia bưng món ăn lên sau đó liền rời đi, nhưng mà hôm nay, quản gia dọn thức ăn lên liền đứng bên cạnh bàn ăn, một tấc cũng không rời.
Tần Chỉ Ái tỏ vẻ hoàn toàn không nhận thấy được sự bất thường, bình tĩnh thong thả ăn sáng.
Quản gia đứng cách cô không xa, thấy cô ăn hết cháo, ông bắt đầu do dự bất an, nhiều lần muốn nói gì đó với Tần Chỉ Ái, môi giật giật, nhưng mở miệng lại không nói nên lời.
Mãi đến khi Tần Chỉ Ái buông đũa, quản gia cuối cùng cũng nhắm mắt gọi: “Tiểu thư…”
“Trong nhà có thuốc tránh thai không?” Tần Chỉ Ái không đợi quản gia nói hết đã chen ngang lời bà.
Cô biết quản gia sẽ nói gì, tuy chỉ có vài lời, nhưng từ miệng của quản gia nói ra sẽ khiến cô không còn chút tôn nghiêm. Trong lòng cô biết rõ, quản gia biết trong lòng Cố Dư Sinh ghét cô thế nào, cô sẽ không biến mình thành trò cười cho người khác.
Tần Chỉ Ái liếc quản gia một cái, nhàn nhạt bổ sung: “Nếu có thì lấy giúp tôi”
Quản gia nghe cô nói như vậy liền ngẩng người, sau đó không nói gì chỉ làm theo lời Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái bình tĩnh nuốt viên thuốc xuống trước mặt quản gia, sau đó không hề hoang mang lấy giấy ăn lau khô vệt nước bên khóe môi, tao nhã thong thả đứng lên, ra khỏi phòng ăn.
Cô đi chưa được hai bước, quản gia bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu thư…”
Tần Chỉ Ái dừng bước, quay đầu lại.
“Tiểu thư, Cố tiên sinh nói, Cố lão tiên sinh tối nay sẽ điNamHải…” Quản gia do dự mấy giây, mới tiếp tục nói: “Cố tiên sinh còn nói, chỗ dựa của tiểu thư không còn, có chuyện gì cũng đừng làm phiền ngài ấy.”
Cô vốn cho rằng mình chủ động hỏi thuốc sẽ cứu được một ít tôn nghiêm của bản thân, lại không nghĩ rằng hắn còn nói với quản gia những lời này… Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run lên một cái, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh không để lộ chút khó chịu nào, giống như quản gia không phải đang nói chuyện với cô, cô nhàn nhạt hỏi một câu: “Còn chuyện gì nữa không?”