• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa (1)

Hình ảnh như vậy, thoáng làm đau mắt Cố Dư Sinh, hắn quay mạnh đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Bên trong xe vô cùng im lặng, chỉ có tiếng khóc của Tần Chỉ Ái, rất nhỏ, ngắt quãng, không ngừng truyền đến trong tai Cố Dư Sinh, chui vào trong đáy lòng hắn, đầu ngón tay hắn để trên lưng cô bỗng dưng hơi run rẩy, sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ của cô khoảng hai giây, rồi xoay người mạnh một cái, cơ thể hắn rời khỏi chỗ, trở lại ngồi trên vị trí người lái.

Cơ thể hắn đã rời khỏi đó, nhưng cô vẫn còn khóc nức nở.

Bỗng nhiên Cố Dư Sinh cảm thấy bầu không khí ở bên trong xe có chút áp lực, hắn nâng tay lên, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Gió đêm hè khô nóng, từ từ thổi vào, làm hắn thêm phiền muộn, hắn nhìn gương chiếu hậu, lướt qua quần áo trên cơ thể mình, lại càng thêm phiền muộn, hắn tức giận vươn tay, ấn mạnh lên chốt mở, đóng lại cửa kính xe.

Sau đó, hắn đi tìm hộp thuốc lá, châm lên một điếu, đặt ở bên môi, từ từ rít từng hơi.

Cách lớp khói lượn lờ, dư quang ngoài khóe mắt hắn để ý đến dòng nước mắt còn ở trên mắt cô.

Có thể do khóc khá lâu, mà bả vai của cô run run, trong miệng còn tại lầm bầm than thở không ngừng, tiếng nói quá nhỏ, mà hắn cũng không để ý, cho nên không biết cô đã nói cái gì.

Cố Dư Sinh vẩy tàn thuốc, nhìn chằm chằm vào đèn đường ở cách đó không xa một hồi lâu, để đầu hơi gần về phía Tần Chỉ Ái.

“Buông. . . . . . Xin anh. . . . . .”

“. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Em. . . . . . sẽ rời khỏi anh thật xa mà. . . . . .”

“. . . . . . Sẽ không quấn quít lấy anh . . . . . . Ở bất cứ nơi nào đều có thể, không ở trên đường, cầu anh. . . . . .”

Cố Dư Sinh tập trung lắng nghe một hồi lâu, mới từ trong miệng cô nghe được một ít lời ngắt quãng.

Thì ra, những lời lẩm bẩm trong miệng cô nói đến, đều đang nói cho hắn nghe sao?

Trên mặt Cố Dư Sinh không có vẻ mặt thay đổi gì quá lớn, chỉ là ánh mắt hắn có chút thay đổi nhỏ.

Rốt cục cô cũng bị hắn hù doạ, có phải hay không? Từ nay về sau, cô không bao giờ … không bao giờ nghĩ cách dây dưa với hắn nữa, đúng không?

Như vậy rất tốt, rốt cục hắn có thể được như ý nguyện, mục đích đạt tới . . . . . . Cố Dư Sinh ném đi tàn thuốc đã cháy hết, tiếp tục rút ra một điếu, để bên môi, lúc hắn cầm bật lửa lên, thì dường như nghe thấy được cô gái ở bên cạnh, lại nói thầm một câu: “Em thề sẽ không quấn lấy anh nữa, em cam đoan với anh rằng em có thể rời khỏi anh bao xa liền rời bấy xa. . . . . .”

Bàn tay của Cố Dư Sinh run lên, bật lửa bị lệch hướng, bốc lên ngọn lửa, đốt vào trên đầu ngón tay của hắn.

Cơn đau vì phỏng, đã làm cho hắn đã nhận ra mình có chút thất thố, liền nhất thời tức giận quát lớn: “Vậy nhanh cút cho tôi! Cút thật xa cho tôi!”

Giọng điệu hắn hơi cao, mang theo vài phần gắt gỏng, lập tức khiến cho Tần Chỉ Ái ngồi ở một bên hồi hồn.’

=======

Chương 52: Có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa (2)

Tần Chỉ Ái vừa mới đắm chìm trong khuất nhục và hoảng sợ một hồi lâu, mới đột ngột tỉnh lại, tinh thần có chút hoảng hốt, trong chốc lát không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mờ mịt quay đầu nhìn Cố Dư Sinh một cái.

Cô khóc khá lâu, mặc dù trang điểm đều dùng đồ không thấm nước, nhưng vẫn có vài chỗ lem. Dù vậy nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới ánh mắt của cô, như hai hòn ngọc lớn, bởi vì mới khóc, lại hết sức đen bóng, trên khóe mắt còn có nhiễm ánh nước ở bên ngoài.

Dáng vẻ này của cô, vô cùng động lòng người, mang theo chút vô tội.

Vẻ vô tội ấy khiến cho luồng nhiệt nóng không tên trong người hắn càng thiêu đốt càng vượng, hắn cầm điếu thuốc trong tay quăng mạnh về phía cỏ xa xa ngoài cửa kính, lại mở miệng nói tiếp: “Không phải bảo cô cút rồi mà? Không nghe hiểu được tiếng người có phải không?”

Từ trong lời nói hung ác của hắn, bất tri bất giác Tần Chỉ Ái đã hiểu được tình huống.

Không biết khi nào, hắn đã buông cô ra, không tiếp tục muốn * cô nữa.

“Còn ngồi ở chỗ này phát ngốc gì nữa, muốn chờ tôi ngủ tiếp với cô nữa à?” Nghe thế, cơ thể Tần Chỉ Ái run lên, như thể sợ Cố Dư Sinh sẽ làm 摁 mình tiếp, bàn tay vươn ra nhanh như chớp, đẩy cửa xe, rồi nhanh nhảy xuống xe.

Nhìn thấy phản ứng của cô như hận không thể lập tức biến mất, giọng nói Cố Dư Sinh lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhớ kỹ lời vừa rồi cô đã nói, sau này nếu nhìn thấy tôi, có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa. Ngoài ra, không được trêu vào tôi cũng đừng quấn tôi.”

Bóng dáng Tần Chỉ Ái hơi cứng lại, cũng không quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, mà đưa tay vội đóng cửa xe, rất nhanh bước lên ven đường lui hai bước.

Bước thứ hai chân cô chưa kịp chạm đất, thì Cố Dư Sinh đã vọt nhanh đi.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Cố Dư Sinh nhìn đến cô gái mới xuống xe, đang đứng ở trên đường cái, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Quần áo trên người cô đã bị hắn xé rách vài chỗ, bả vai, ngực, phía sau lưng, từng mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài.

Mi tâm Cố Dư Sinh hơi nhíu lại, bàn chân đạp mạnh vào phanh xe.

Hắn tìm lấy một điếu thuốc, đặt ở bên miệng, tìm bật lửa, vừa định đốt lên, thì bỗng nhiên quăng đi điếu thuốc, sau đó đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Tay hắn đóng sầm cửa lại, bước nhanh đi về phía cô bị hắn bỏ ở đó.

Vừa đi, hắn vừa vươn tay, cởi ra cúc áo tây trang ở trên người.

Lúc còn cách cô khoảng hai thước, hắn ngừng lại, sau đó cầm tây trang cởi ra, để về phía cô, một chữ cũng không nói, liền xoay người đi về phía xe mình.

Cố Dư Sinh còn chưa đi hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền tiếng gọi của cô, giọng điệu có chút vội vàng: “Cố Dư Sinh!”

Cước bộ hắn hơi ngừng, nhưng cũng không quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị bước chân đi tiếp về phía trước, bỗng nhiên lại bị một đôi tay ôm từ phía sau lưng hắn, lực tay rất lớn, khiến cho hắn không hề phòng bị, mà đẩy đối phương ra xa vài thước.

Cố Dư Sinh lảo đảo hai bước, mới đứng vững cơ thể, sau đó hắn chợt nghe phía sau mình truyền đến một tiếng “Rầm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK