Khương Văn Lạc đánh giá con người của Hoàng Thiên một chút rồi thu lại cái nhìn khinh khi với anh, trong lòng nghĩ đừng nhìn Hoàng Thiên ăn mặc giản dị quê mùa, khiêm tốn nhưng thật ra anh không phải là người đơn giản.
Còn nữa, mấy thuộc hạ của Hoàng Thiên, nhìn thôi đã biết không phải bình thường, trên người ai ai cũng tràn đây sát khí uy nghiêm, khiến người khác nhìn là cảm thấy như bị đè ép một cách mãnh liệt.
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi, Khương Văn Lạc vội vàng đi đến gân Hoàng Thiên rôi nói: “Ngài Thiên, xin tha lỗi cho tôi vì những lời nói xấc xược vừa rồi, mong ngài hãy bỏ qua chol”
Hoàng Thiên nhìn Khương Văn Lạc, cái tên này nói chuyện nghe rất không ổn, mà còn rất kiêu ngạo, thật sự là đủ cho người ta tức giận.
Nhưng nể mặt anh ta là bạn tốt của Lã Việt, Hoàng Thiên không muốn tính toán quá nhiêu với anh ta.
“Thôi bỏ đi, cậu cũng là bạn bè của Lã Việt, vậy thì cũng coi như là bạn bè của tôi.”
Hoàng Thiên vỗ vỗ vai của Khương Văn Lạc.
Khương Văn Lạc vẫn có cảm thấy không quen Hoàng Thiên vỗ vai anh ta như thế, làm anh ta cảm thấy có chút gượng gạo.
Cũng có thể nói là do tính tình kiêu ngạo của anh ta nối dậy, bởi vì trong huyện Thuận Thành, vẫn chưa có ai dám võ vai anh ta như Hoàng Thiên.
Chỉ là Khương Văn Lạc cũng đã phản ứng lại rất nhanh, cười với Hoàng Thiên, lúc này cũng không nói thêm gì nữa.
Khương Minh Long nhìn thấy con trai bắt tay làm hòa với Hoàng Thiên, ông ta cũng không huênh hoang nữa, kéo vợ của ông ta lại, ra hiệu vợ mình đừng nói lung tung nữa.
“Hừ”