Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều than thở, vì đều bị đánh cho bầm dập hết.
“Mẹ nó cái hội Sói Điên này quá độc ác rồi”
Trương Định nhổ ra một ngụm bọt máu, lắc đầu phẫn nộ lên tiếng.
Trần Hồng Hà cũng nổi giận đùng đùng, ông ta và Trương Định gần tương đương nhau, mặt mũi đều sưng húp.
Bằng này tuổi này rồi mà còn bị đánh đấm không ra thể thống gì, thật là quá mất mặt.
Tóc tai của Trương Lan Hương rối bù, nhìn còn lôi thôi hơn cả Trần Giang, bây giờ bà ta nghĩ lại vẫn còn sợ.
Nhìn lướt qua Hoàng Thiên, Trương Lan Hương cũng biết hôm nay nhờ có Hoàng Thiên nên nhà họ mới thoát, nếu không chưa biết bà ta sẽ bị đánh đến mức nào đâu.
Dù là thế nhưng Trương Lan Hương cũng không cảm kích Hoàng Thiên, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên mà không lên tiếng.
Hoàng Thiên cũng chẳng trông mong gì mấy người này cảm ơn mình, những hạng họ hàng như thế này anh đã nhìn thấu rồi.
“Đi thôi Ngọc An, chúng ta về nhà thôi.”
Hoàng Thiên kéo tay Lâm Ngọc An, lên xe.
Tận bây giờ Lâm Ngọc An vẫn đang tức giận chưa nguôi, ngày trước đám họ hàng này mỉa mai chế giễu Hoàng Thiên chẳng thiếu câu nào, nhưng còn có thể bỏ qua được. Hôm nay Trần Giang và Trương Vỹ làm ra cái chuyện buồn nôn như vậy, Lâm Ngọc An muốn tha thứ cũng không thể tha thứ nổi.
“Được”
Lâm Ngọc An đáp ứng, đi theo Hoàng Thiên lên xe, rồi sau đó rời khỏi nơi này.
Thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đi rồi, Trần Giang nhổ một bãi nước bọt.
“Giang à, con sao rồi?”
Trương Lan Hương đi qua xem xét cả người Trần Giang, thấy cổ tay cô ta đã bị bóp chặt tím bầm, Trương Lan Hương lắc đầu thở dài.
“Hứ, lúc nãy chúng ta cầu xin Hoàng Thiên giúp một tay mà thằng đó không chịu giúp! Đúng là tức chết đi được.”
Trần Giang giận dữ nói.
“Đúng thế, nếu Hoàng Thiên sớm nói để hội Sói Điên dừng tay thì chúng ta cũng không bị đánh thành như thế này!”
Trương Vỹ cũng hung hăng.
Trương Lan Hương nghe vậy thì căn cắn môi, cô ta cũng cho là Hoàng Thiên cố tình để bọn họ chịu đòn nhiều hơn một chút, cũng căm hận Hoàng Thiên.
“Ôi, nói thì nói thế, nhưng từ giờ trở đi Sói Điên sẽ để mắt đến cái Giang, sau này chúng tìm con bé gây chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Trần Hồng Hà thở dài, lúc này ông ta cũng rất lo lắng.
Trương Lan Hương nghe xong cũng sốt ruột.
Không phải sao, cái gã Đinh Toàn kia luôn muốn bắt Trần Giang về, nếu hôm nay không có Hoàng Thiên ở đây thì chắc chắn Trần Giang đã bị tóm đi rồi, không thể tưởng tượng nổi hậu quả ra sao nữa.
“Xem ra lại phải đi nhờ cậy Hoàng Thiên rồi, để nó nói với Đinh Toàn một câu, đừng có nhìn ngó Giang nhà mình nữa.”
Trương Lan Hương đắc ý, gật gù tổng kết.
“Bà nói dễ nghe quá nhỉ! Bà không thấy thái độ của thằng Hoàng Thiên đối với chúng †a à? Nó sẽ giúp mình chắc?”
Trần Hồng Hà giận dữ hỏi lại.
“Ông à, vậy ông nói xem phải làm sao.
bây giờ? Ôi, nếu không được nữa thì phải nhờ đến cha thôi, Hoàng Thiên vẫn luôn tôn trọng cha mà.”
Trương Lan Hương chẳng còn cách nào khác, đành phải đưa Trương Công Điền ra.
“Cũng chỉ còn cách này thôi.”
Trần Hồng Hà gật đầu.
Mấy người họ đứng bàn bạc trước cổng vào khu nhà, khi đối mặt với hội Sói Điên cả bọn đều thấy hoảng hốt vô cùng.
Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An về đến cửa nhà, di động của anh kêu lên.
Nhìn dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình, là em gái Hoàng Linh gọi đến.
Đã nhiều ngày không gặp em gái, từ sau khi em gái xuất hiện thì Hoàng Thiên chưa từng gặp cô.
“Anh ơi không ổn rồi, cha bị chó căn bị thương rồi!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Hoàng Linh.
Trong lòng Hoàng Thiên run lên, chẳng biết dạo này có vấn đề gì, luôn có chuyện xảy ral “Mọi người đang ở đâu?”
Hoàng Thiên vội vàng hỏi.
“Ở khu GreenStar.”
Hoàng Linh run run đáp.
“Anh đến ngay đây.”
Hoàng Thiên nói xong lập tức cúp máy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Ngọc An hỏi.
“Em về trước đi, anh phải ra ngoài ngay bây giờ.”
“Được.”
Lâm Ngọc An thấy Hoàng Thiên không nói, cô cũng không hỏi nhiều, tự mở cửa xuống xe rồi đi về nhà.
Hoàng Thiên thấy sốt ruột, không biết cha nuôi bị chó cắn như thế nào, nhanh chóng lái xe đến khu GreenStar.
Lúc trước Hoàng Thiên bỏ tiền mua một căn biệt thự cao cấp nhất trong GreenStar để Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh cùng ở đó, vốn dĩ anh cho rằng hai người sẽ được an toàn, không ngờ Hoàng Phúc Trường lại bị chó cắn!
Theo lý thuyết thì trong khu biệt thự cao cấp như vậy an ninh phải rất nghiêm ngặt, sao lại xảy ra chuyện chó làm người bị thương được?
Hoàng Thiên vừa đi vừa nghĩ, lái xe đến khu GreenStar.
Sau khi vào trong, từ xa Hoàng Thiên đã thấy một đám người đang tụ tập.
Những người đó đều là cư dân ở đây, lúc này đang là thời điểm chạng vạng, nhiều người ăn cơm tối xong thì ra ngoài đi dạo vài vòng.
Chưa cần đến gần, Hoàng Thiên đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi: “Tôi nói cho mà biết, hai cha con cô đừng hòng chạy được nhé, lão già chết giãm kia đá chó của tôi giờ không mở mắt ra được rồi kìa, tôi muốn ông ta phải đền!”
“Bà đừng có mà nói quàng nói xiên! Bà thả rông chó để nó cắn cha tôi, cha tôi tự vệ nên mới đá nó.”
Hoàng Thiên lao ra chắn trước mặt bà ta, quát †o.
Khiến cho bà ta giật nảy người, sau khi dò xét Hoàng Thiên một hồi thì nhấch miệng cười nhạt.
Lúc nãy khi Hoàng Linh gọi điện thông báo cho Hoàng Thiên, bà ta cũng nghe được, nên bây giờ thấy Hoàng Thiên xuất hiện bà ta đã có thể đoán ra, tên ất ơ này nhất định là anh trai của con ranh kia.
Hoàng Phúc Trường và Hoàng Linh đều mặc những bộ quần áo bình thường, mà Hoàng Phúc Trường sống một đời nghèo khó, đừng nói là mặc trang phục bình dân, kể cả có mặc hàng hiệu thì cũng không che giấu được vẻ tang thương khốn khó của một thời khó khăn.
Vậy nên bà ta cho rằng, nếu Hoàng Thiên đã là người một nhà với Hoàng Phúc Trường thì chắc chăn cũng chỉ là hạng nghèo khổ mà thôi.
“Ha ha, mày là con trai của ông già kia à?
Đúng là người một nhà, nhìn hãm giống nhau!”
Bà béo mỉa mai Hoàng Thiên, thái độ rất coi thường.
Hoàng Thiên quan sát bà ta một hồi, mụ béo này ăn mặc quần áo bóng bẩy, trên dưới đeo những vòng vàng lắc bạc, nhìn là biết loại nhà giàu mới nổi vừa thoát ra khỏi cái ao làng.
“Em gái, em không sao chứ?”
Hoàng Thiên đỡ Hoàng Linh đứng dậy trước, thấy cô đau đến mức trán đổ mồ hôi, trong lòng Hoàng Thiên thấy vô cùng bất bình.
“Em không sao đâu, anh mau đưa cha đến bệnh viện đi, cha bị chó căn nghiêm trọng lắm.”
Hoàng Linh lo lắng nhìn Hoàng Phúc Trường rồi nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên kiểm tra vết thương trên người Hoàng Phúc Trường, thấy cả hai đùi của ông đều bị căn rách, có những bốn năm chỗ chảy máu.
Nhìn cha nuôi bị cắn thành ra như vậy, Hoàng Thiên rất đau lòng.
Cha nuôi sống một đời trung thực đâu có dễ dàng gì đâu, vừa được vài ngày yên ổn thì gặp phải chuyện này.
Nhìn lướt qua bà béo hống hách nọ, Hoàng Thiên chưa xử lý bà ta vội, trước tiên anh phải đưa cha nuôi đến bệnh viện đã, rồi sau mới lý luận với bà ta được.
“Cha, cha có thể đi được không? Để con đưa cha đến bệnh viện.
Hoàng Thiên dìu Hoàng Phúc Trường, chuẩn bị đưa ông đến bệnh viện.
Hoàng Phúc Trường chỉ mong mình đi khỏi đây càng nhanh càng tốt, ông đã chịu đủ những sự vô lí của bà béo này rồi.
Nhưng bà ta vẫn bám riết không buông, cứ đòi Hoàng Phúc Trường phải bồi thường, phải cho chó của bà ta đi khám, vì khi Hoàng Phúc Trường bị chó cắn thì đã đá nó một cú, bây giờ nó đang không mở mắt ra được.
“Được rồi Thiên à, chúng ta đi nhanh đi.”
Hoàng Phúc Trường khẩn trương nói khẽ với Hoàng Thiên, cố nhịn đau để Hoàng Thiên dìu đi.
Thấy Hoàng Thiên muốn đưa Hoàng Phúc Trường đi, bà béo kia không chịu.
“Mấy người đứng lại ngay!”
Bà ta dẫn con chó chặn trước mặt Hoàng Thiên: “Các người muốn đi thì đi à?
Đá hỏng mắt cún yêu của tôi rồi, phải nói rõ ràng đã mới được đi!”
“Bà muốn nói cái gì?”
Hoàng Thiên sầm mặt, nhìn thẳng vào bà béo.
Nếu không phải anh đang vội đưa cha đi tiêm vắc xin phòng dại thì sao anh có thể bỏ qua cho mụ già này được?
“Đền tiền chứ còn gì nữa! Chó của tôi bị lão già kia đá, cậu nghĩ cứ thế mà xong à?”
Bà ta hung hăng chỉ thẳng vào mặt Hoàng Thiên, quát.
“Là chó của bà cắn cha tôi trước, cha tôi bị bất ngờ nên mới đá nó, sao bà lại dối trá đặt điều như vậy?”
Hoàng Linh cao giọng đáp trả.
“Á à, con ranh con thối tha này, mày dám †o tiếng với tao thế à? Mày cũng muốn bị chó căn đúng không?”
Bà béo trợn trừng mắt la hét, muốn thả chó ra cắn Hoàng Linh.