Mục lục
Chàng rể đệ nhất - Hoàng Thiên (Truyện full tác giả: Đại Bàng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Tạ Viễn Hưng, trái tim Tôn Thanh Sơn đập loạn lên, cực kỳ hồi hộp.

Tôn Thanh Sơn đã gặp không ít sóng gió cuộc đời nhưng khi nói đến người bạn cũ Tạ Viễn Hưng này ông ta vẫn khá e dè.

Có thể không e dè sao? Tạ Viễn Hưng chính là đại ca hội Sói Điên, tung hoành ở thành phố Bắc Ninh nhiều năm, rất có danh tiếng.

Phàm là người từng đắc tội với Tạ Viễn Hưng, không ai không có kết cục vô cùng thảm hại. Tạ Viễn Hưng này có thủ đoạn quá tàn nhẫn, động một chút là lấy người nhà của đối thủ ra hả giận, ai mà chịu được?

“Viễn Hưng, tôi khuyên anh vẫn nên bình tĩnh chút đi.”

Tôn Thanh Sơn khuyên nhủ Tạ Viễn Hưng.

“Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào được? Con trai và con dâu tôi bị đánh, đã thế còn bị đưa vào đồn cảnh sát. Còn cả Hạ Phi và hơn hai mươi đàn em của tôi cũng đi vào đó rồi. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì mặt mũi của Tạ Viễn Hưng tôi đâu còn lại gì nữa?”

Tạ Viễn Hưng nổi trận lôi đình, giận dữ như muốn phát điên lên.

Tôn Thanh Sơn cũng đổ mồ hôi, ông ta đã nghe ngóng được rồi, người đàn ông hơn ba mươi tuổi hơi gầy là đàn em của Hoàng Thiên đó có thân phận rất bí mật.

“Viễn Hưng, anh mời Hoàng Thiên ăn cơm là ở chỗ cũ đúng không?”

Tôn Thanh Sơn hỏi Tạ Viễn Hưng.

Tạ Viễn Hưng lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi ngược lại: “Cái này còn cần hỏi sao? Có phương thức liên lạc với Hoàng Thiên không? Tôi lập tức hẹn thằng nhóc đó ngay bây giờ.”

“Không được không được, anh nghe tôi nói trước, thằng họ Hoàng đó có một tên đàn em rất khó lường, thân phận rất bí mật.”

Tôn Thanh Sơn căng thẳng nói cho Tạ Viễn Hưng nghe chuyện xảy ra ở hiện trường từ đầu đến cuối.


“Thật sao?”

Tạ Viễn Hưng mở to hai mắt, không kiêu căng phách lối như vừa rồi nữa.

“Tôi lừa anh làm gì? Viễn Hưng, tôi nghĩ hay là anh nghĩ cách cứu con trai anh ra trước đi, còn về Hoàng Thiên, tốt nhất là anh nên đi điều tra một lượt rồi ra tay sau cũng không muộn mà.”

Tôn Thanh Sơn cất lời khuyên bảo.

Tạ Viễn Hưng là một người khôn khéo, nghe thấy Tôn Thanh Sơn nói như vậy ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Tạ Viễn Hưng tạm thời bỏ qua ý muốn trả thù, cùng Tôn Thanh Sơn ra khỏi cửa.

Phải nói Tạ Viễn Hưng cũng có chút quan hệ, hơn nữa con trai ông ta là Tạ Long cũng không gây ra hậu quả quá lớn nên rất nhanh sau đó Tạ Long và Hồ Uyển Loan đã được thả ra.

Tạ Long vừa nhìn thấy cha mình, cậu ta cắn chặt răng.

Cậu ta và bà xã Hồ Uyển Loan đã bị Hoàng Thiên dạy bảo thảm hại như vậy, lại còn quỳ xuống nhận sai với Lâm Ngọc An trước mặt bao người, hôm nay mặt mũi của cậu ta đã bị vứt xuống đất hết rồi.

Bây giờ trong đầu Tạ Long chỉ toàn suy nghĩ muốn trả thù Hoàng Thiên, hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên, tốt nhất là cướp Lâm Ngọc An vào trong lòng bàn †ay mình.

“Cha, cha phải báo thù này cho con, giết chết tên họ Hoàng đó.”

Tạ Long cắn răng nghiến lợi nói với Tạ Viễn Hưng.

Mặt Tạ Viễn Hưng âm u, nói với Tạ Long: “Đợi vài ngày nữa đã, chờ cha điều tra rõ tất cả mọi thứ về cái thằng họ Hoàng đó rồi nói.”

Tạ Long và Hồ Uyền Loan đều không cam lòng, nhưng không dám kỳ kèo với Tạ Viễn Hưng.

Rạng sáng ngày hôm sau, Hoàng Thiên cùng Lâm Ngọc An đi ra ngoài.

Công ty mà cha Lâm Ngọc An sáng lập suýt chút nữa bị Trương Lan Phượng chắp tay dâng cho người ngoài, Hoàng Thiên cảm thấy không thề cứ để như vậy nữa, vẫn nên đổi tên người đại diện pháp luật công ty thành tên Lâm Ngọc An thì hơn.

“Hoàng Thiên, sao anh không đưa em đi làm?”



Lâm Ngọc An thấy Hoàng Thiên không đưa cô đến chỗ làm bèn hỏi anh.

“Chúng ta đến Cục Công thương, đổi tên người đại diện pháp luật thành tên em.”

Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh.

Lâm Ngọc An nghe vậy thì nhíu mày, nếu bây giờ nhận lấy công ty chẳng khác nào nhận lấy một đống nợ nần, cô lấy gì để trả đống nợ đó?

“Không được đâu Hoàng Thiên, bây giờ chúng ta đã không còn nguồn lực để xây dựng sơn trang Cầm Viên nữa, nhận lấy công ty không phải là tự tìm đường chết sao?”

Lâm Ngọc An lo lắng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cầm bàn tay trắng như ngọc của cô, mỉm cười nói: “Tất cả mọi chuyện để anh lo, em chỉ cần nghe anh là được.”

“Hả2”

Lâm Ngọc An giật mình nhìn Hoàng Thiên, cô thật sự không nghĩ ra Hoàng Thiên có cách gì có thể khiến căn biệt thự chết đi sống lại.

Đó là lỗ hồng tài chính trị giá ba mươi lăm tỷ, lấy đâu ra số tiền lớn như thế để bù.

Trong trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, Lâm Ngọc An đã nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt khác xưa, thấy Hoàng Thiên khẳng định như vậy cô cũng không nói thêm gì nữa.

Lâm Ngọc An thuận lợi nhận lấy công ty, cô cảm thấy trọng trách trên vai lại nặng hơn rồi.

Có thể kinh doanh tốt công ty cha để lại, hoàn thành nguyện vọng của cha hay không là chuyện Lâm Ngọc An quan tâm nhất.

Từ Cục Công thương ra ngoài, Lâm Ngọc An lằng lặng ngồi trong xe, người đờ ra.

Hoàng Thiên không muốn nhìn thấy bà xã có tâm trạng không vui, bèn dịu dàng nói: “Em yên tâm đi, anh đã nói với trợ lý Hoa rồi, hôm nay sơn trang Cầm Viên sẽ được tiếp tục xây dựng.”

“Cái gì? Thật sao?”

Lâm Ngọc An ngạc nhiên đến ngây người, nhìn Hoàng Thiên không nháy mắt, cô thật sự cảm thấy khó mà tin được.

“Đương nhiên là thật, chồng em đã nói dối em bao giờ chưa?”

Hoàng Thiên cười cười, nhẹ nhàng kéo cơ thể mềm mại của Lâm Ngọc An, ôm cô vào lòng.

Lâm Ngọc An rúc vào lòng Hoàng Thiên, trong lòng cô là muôn vàn cảm xúc. . Bạn đang đọc truyện tại ++ TrumTruye n. org ++

Đương nhiên là cô tin Hoàng Thiên sẽ không lừa cô, chắc chắn sơn trang Cầm Viên đã được tiếp tục xây dựng.

Nhưng sao Hoàng Thiên có thể làm được? Chẳng lẽ anh ấy vừa nói với trợ lý Hoa một câu, trợ lý Hoa đồng ý luôn sao?

Có quá nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu, Lâm Ngọc An cảm thấy lần này chẳng những Hoàng Thiên có thể mang ngạc nhiên vui mừng đến cho cô mà còn rất nhiều thứ về anh mà cô không biết đang đợi cô khám phá.

“Ngọc An, hôm nay là một ngày đặc biệt, em quên rồi sao?”

Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An, nhẹ nhàng hỏi.

“Ngày gì?”

Lâm Ngọc An ngầng đầu lên hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vuốt sống mũi cô một cái, cười nói: “Có phải có quá nhiều chuyện phải lo nên em quên mất cả kỷ niệm ngày cưới của chúng ta không?”

Lâm Ngọc An ngạc nhiên kêu lên một tiếng, bây giờ cô mới nhớ tới hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của cô và Hoàng Thiên.

Mặc dù trước đây quan hệ giữa cô và Hoàng Thiên rất xấu nhưng hàng năm đến ngày này Lâm Ngọc An sẽ mời Hoàng Thiên đến nhà hàng ăn một bữa cơm.



Không sai, là Lâm Ngọc An mời Hoàng Thiên, vì Hoàng Thiên không có cả tiền đề đến nhà hàng ăn một bữa cơm.

“Xin lỗi, hôm qua xảy ra chuyện làm em không yên lòng được, quên mất ngày quan trọng như vậy.”

Lâm Ngọc An hơi xấu hổ cười cười, giọng nói vô cùng dịu dàng nói lời xin lỗi Hoàng Thiên.

Nhìn thấy bà xã trong ngực mình dịu dàng động lòng người như vậy, Hoàng Thiên thật sự rất cảm động.

Anh biết bà xã của mình không phải một người phụ nữ mạnh mẽ thật sự, mà là do áp lực của cuộc sống khiến cô không thể không mạnh mẽ.

Dáng vẻ của bà xã bây giờ nép vào lòng anh như một con chim nhỏ làm người ta rất muốn thương yêu.

“Bao năm nay anh chẳng tặng em được món quà nào ra hồn cả, hôm nay ông xã sẽ bù đắp cho em.”

Hoàng Thiên hôn lên môi Lâm Ngọc An một cái, yêu thương nói với cô.

Khóe mắt Lâm Ngọc An hơi ươn ướt, rúc vào trong lòng Hoàng Thiên, lúc này cô thật sự rất cảm động.

Cô cũng là một người phụ nữ bình thường, sao có thể không chờ mong sự lãng mạn chứ?

Hoàng Thiên không nói thêm gì nữa, lái xe đến cửa hàng trang sức mà Lã Việt mở.

Cửa hàng trang sức này nổi tiếng nhất thành phố Bắc Ninh, chẳng những hàng thật giá thật mà kiểu dáng và đẳng cấp cũng là hạng nhất ở thành phố Bắc Ninh.

Lâm Ngọc An thấy Hoàng Thiên đưa cô đến đây bèn nhíu mày hỏi: “Trang sức ở tiệm này rất đắt, anh đưa em đến đây làm gì?

“Đừng hỏi nhiều, đi theo anh.”

Hoàng Thiên dịu dàng nói, cầm tay Lâm Ngọc An đến quầy thu ngân.

Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy Hoàng Thiên, mắt lập tức phát sáng lên.

Trời ạ, đây không phải là người trẻ tuổi mà ông chủ rất coi trọng sao? Lần trước ông chủ còn bảo mình đưa vòng cổ kim cương trị giá hơn ba trăm triệu đến nhà người trẻ tuổi này.

Nhân viên cửa hàng khiếp sợ nhớ lại, cô lập tức nở nụ cười chào hỏi Hoàng Thiên: “Anh Hoàng Thiên, anh còn nhớ tôi không?”

Hoàng Thiên ngần ra, nhìn nhân viên cửa hàng một lát rồi mới nhớ ra.

“Có nhớ, sợi dây chuyển kim cương lần trước tôi chọn còn hàng không?”

Hoàng Thiên cười hỏi nhân viên cửa hàng.

“Còn hàng! Anh Hoàng Thiên, anh mua cho vợ anh hả? Cô ấy xinh đẹp quá đi mất.”

Nhân viên cửa hàng lấy sợi dây chuyền kim cương đắt tiền nhất từ trong quầy ra, khen Lâm Ngọc An một cách thật lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã rất nghi hoặc hỏi Hoàng Thiên: “Anh Hoàng Thiên, không phải lần trước ông chủ của chúng tôi đã tặng anh một sợi dây chuyền kim cương rồi sao? Tôi đã tự mình đưa đến nhà anh.”

Đương nhiên là Hoàng Thiên biết Lã Việt bảo nhân viên cửa hàng này đưa sợi dây chuyền đến nhà mình.

Nhưng sợi dây chuyền kim cương đó còn chưa kịp tặng Lâm Ngọc An đã bị Trương Lan Phượng cướp đi, Trương Lan Phượng còn cho rằng sợi dây chuyền đó là Trịnh Hiểu Phong mua cho bà ta.

Lâm Ngọc An cũng biết chuyện này, nghe thấy nhân viên cửa hàng nói như vậy, cô khiếp sợ không thôi.


Thì ra sợi dây chuyển kim cương đó không phải Trịnh Hiểu Phong mua, mà là Hoàng Thiên mua cho mình… Lâm Ngọc An ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, cô bây giờ cảm động đến mức muốn khóc lớn một trận.


Đã lâu như vậy rồi, cả nhà mình ai cũng hiều lầm Hoàng Thiên, mẹ còn mắng Hoàng Thiên không biết xấu hồ.


Tay Lâm Ngọc An khẽ run, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Lan Phượng.


“Mẹ, mẹ mau đến tiệm trang sức ông Lã Việt mở đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK