Mục lục
Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại đương gia!”
Hồng Cửu đột nhiên trợn mắt hổ, sát khí dâng lên như thác nước, tựa như khói mây tụ tập.
“Làm sao?”
Thất gia bên cạnh cũng bị sát khí này làm tỉnh, tưởng rằng cường địch đột kích. Đầu tiên cảnh giác chú ý bốn phía, sau đó mới nhìn về phía Hồng Cửu.
Hai người chạy trốn một ngày đêm, mới cắt đuôi được Yêu Nguyên như giòi trong xương. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội tựa vào một thân dong lớn mà ngủ. Quả thật cực kỳ mệt mỏi, cho dù không an toàn vẫn ngủ say một lát, nhưng trong tiềm thức vẫn duy trì cảnh giác. Ai ngờ tỉnh lại không thấy tung tích địch, chỉ có Hồng Cửu đang trợn to hai mắt, hoài nghi bất định.
“Ngươi phát hiện cái gì? Chảy rất nhiều mồ hôi.”
Hồng Cửu cứu nàng từ tay Yêu Nguyên tam túc, lặn một mạch vẫn có thể mặt không đổi sắc, khí tức không loạn, đủ thấy tu vi nội công sâu xa. Nhưng bây giờ ngủ nông một hồi, lại thấy hắn thở hồng hộc, tâm hoảng ý loạn.
“Vừa nãy bị nội thương sao? Ngươi vừa kêu cái gì...... Đại đương gia?”
“Đúng, đúng, đại đương gia.” Lúc này Hồng Cửu mới hoàn hồn, lau đi mồ hôi trán, “Lúc trước ta tâm thần bất định, luôn cảm thấy là lạ. Bây giờ suy nghĩ, nói không chừng đại đương gia gặp phải phiền toái.”
Thất gia nghiêng đầu, suy đoán nhanh người được hắn gọi là đại đương gia, nam tử tên Minh Phi Chân kia. Tuy có thân thể của võ nhân, lại chê hơi gầy, mặc quần áo văn sĩ vào trông càng lôi thôi lếch thếch, không văn không võ. Trông không đáng tin lắm, nhưng luôn ra vẻ muốn ăn đòn.
“Người như hắn, rất dễ gặp nguy hiểm.”
“Ngươi biết cái gì.”
Hồng thập bát gia phất đại thủ, ra vẻ không tính toán với phụ nữ trẻ em vô tri.
“Đại đương gia của ta anh hùng cái thế, từng sợ người nào?”
Thất gia cũng cả giận.
“Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Hồng Cửu cả giận nói: “Ta làm huynh đệ của đại đương gia, lo cho hắn chính là nghĩa khí phải có. Hắn anh hùng vô địch, bình yên vô sự là chuyện của hắn, ta nhất định phải lo lắng!”
“Ngươi thật là, nói cạn cả lời!”
Hồng Cửu lấy lại bình tĩnh. Lập tức lắc đầu, dường như cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều. Cho dù võ công của đại đương gia hoàn toàn biến mất, chung quy vẫn lưu lại chút bảo hiểm cho bản thân, hoàng đế lão nhi cũng rất ưu ái hắn, không đến mức bị võ nhân triều đình làm hại.
Nhưng chung quy trong lòng không yên, suy nghĩ tới tới lui lui.
Thất gia phóng tầm mắt ra xa, trầm tư nửa ngày. Ánh trăng tạo ra dải sáng êm dịu trên dung nhan xinh đẹp của nàng.
“Còn một canh giờ là hừng đông, không bằng suy nghĩ bây giờ đi đâu.”
“Nghĩ làm gì?”
Hồng Cửu ngáp một cái, có vẻ vẫn không tập trung.
Nhưng Thất gia cũng không để ý, bình tĩnh nói.
“Vừa rồi ngươi phát ra sát khí, có lẽ chúng ta đã lộ hành tung. Không bao lâu sau, truy binh sẽ tới. Bây giờ không quyết định, chậm sợ không kịp.”
Hồng Cửu lắc đầu to, cười nói.
“Ngươi muốn trở lại kinh thành phục mệnh, ta muốn trở lại kinh thành tìm đại đương gia, đương nhiên về kinh.”
“Về kinh? Đại quân yêu tộc cản trên đường, cho dù chúng ta đi đường vòng, không được nửa ngày cũng bị đuổi kịp. Lúc không ai ngấp nghé, ta còn có thể mượn ‘Thủy Yêu’ để lặn về, bây giờ đường thủy có Hải Dạ Xoa trấn giữ.
Thủy Yêu không phải ‘Hồ Tinh’ và ‘Hải Quái’, không thích hợp tác chiến, gặp phải yêu tộc sở trường thuỷ chiến của Hải Dạ Xoa, chắc chắn phải chết. Hơn nữa, cho dù ta có thể may mắn thoát khỏi, ngươi cũng không được a. Ngươi định làm sao?”
Hồng Cửu gãi gãi đầu: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.”
“Ngăn cản bao nhiêu? Bởi vì ta mà ngươi chọc phải đám người này, ta há có thể vứt bỏ ngươi không quan tâm.”
Hồng Cửu không khỏi hơi mơ hồ. Hắn chỉ hỏi thăm đại khái thực lực của Yêu Nguyên. Dù sao lúc hắn hành tẩu giang hồ, Yêu Nguyên đã mai danh ẩn tích. Hồng Cửu là người thế nào, có thể giao thủ với tà đạo trong truyền thuyết này, vốn là chuyện vui của hắn. Chỉ cảm thấy sảng khoái, không khiếp đảm chút nào.
Nhưng hiện nay, đại sư huynh không người chăm sóc. Ngộ nhỡ đánh nhau bị thương nặng khó lành, không thể về kinh trong thời gian ngắn thì sao, không nhịn được hơi do dự.
Thất gia biết hắn không dễ quyết định, ngọt ngào cười.
“Ta có ý tưởng.”
Nhặt lên một nhánh cây, tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, phác thảo ngay một bộ địa đồ.
“Từ đây đi về phía tây sáu mươi dặm, có một thị trấn.”
Mắt Hồng Cửu sáng lên: “A, ngươi nói là......”
“Đi ngược con đường cũ.”
Thất gia kiên định nói: “Bọn hắn nghĩ ta sẽ về kinh thành tụ hợp với tiểu vương gia, phải đi hướng đông. Ta lại chạy hướng tây. Làm bọn hắn ngã nhào.”
*********************
Mưa như dây đàn, rơi trên mặt nước, bắn lên tí tách, như nghe nhịp điệu của thiên địa.
Thủy sắc Giang Nam vốn dịu dàng.
Hai người cùng vào một nhà hàng, nhìn mặt sông từ lầu hai. Chỉ thấy mưa phùn như tơ, vạn vật im lặng. Người qua đường đi chầm chậm dưới ô giấy dầu, giống như được mưa bụi dịu dàng mờ mịt, tạt vào mặt không lạnh —— gột rửa hỏa khí. Động tác cũng chậm rãi.
Hay cho một Giang Nam thanh tao.
“Chủ quán, cho một bình trà, mấy đĩa thức nhắm. Vị đại gia này muốn uống rượu, cho hắn thượng hạng.”
Sau khi đi vào thị trấn, Thất gia liền thay đồ nữ vừa người, lúc này không cần ngụy trang ra khẩu âm cổ quái. Thuận miệng phân phó, mềm giọng êm tai. Điếm tiểu nhị nghe thấy, cảm giác như xương cốt nhẹ mấy cân.
Hồng Cửu không khỏi bội phục thiếu nữ trước mắt.
Vốn cho rằng nàng còn trẻ tuổi, lại bất ngờ gặp trắc trở, sẽ thất vọng nản chí. Nào ngờ, chẳng những không để trong lòng, phán đoán vẫn vô cùng thanh thoát quả quyết.
—— Nữ tử của Ôn gia Thiên Sơn phái, chung quy không đơn giản.
Thiên Sơn phái là một truyền kỳ trong chốn võ lâm. Nó xuất từ Côn Lôn, lại được tôn sùng vô thượng ở Côn Lôn.
Tổ sư khai phái của Thiên Sơn vốn là chưởng môn Côn Lôn, võ công tuy không yếu, nhưng không tính là siêu quần bạt tụy. Đại phái võ lâm xưa nay như thế, chưởng môn chất phác, môn hạ đệ tử cũng không xuất sắc. Muốn rộng rãi cửa nhà, chí ít phải chờ hai đời sau đó.
Vốn cho rằng Côn Lôn nhất mạch phải yên lặng mấy chục năm.
Ai ngờ người này có tài nhưng thành đạt muộn. Lúc năm mươi tuổi từ chức truyền vị cho đồ, hắn tiềm tu tại Thiên Sơn, không ngờ ngộ ra kiếm đạo vô thượng trong băng thiên tuyết địa. Sau đó bảy mươi tuổi xuống núi, hào khí tuôn ra càn quét giang hồ, tạo nên tên tuổi rất lớn. Từ đây khai sơn lập phái, thế gian có thêm Thiên Sơn nhất hệ.
Xưa nay Thiên Sơn phái và Côn Lôn phái bổ sung cho nhau, thân thiết như một. Trong Côn Lôn sơn phân sáu động, gồm Chiết Mai, Bách Hoa, Hối Vũ, Đại Hoang, Trầm Nguyệt, Tuyết Tàng. Mỗi mười năm, phải đưa con cháu ưu tú vào Thiên Sơn học nghệ.
Võ học Thiên Sơn phái rất trọng ngộ tính, bởi vậy có nhiều thiếu niên anh hùng.
Thệ Thủy kiếm hoàng Ôn Nhất Nhất xuất từ Ôn gia của Tuyết Tàng động. Mười sáu năm trước, nàng kiếm bại năm nhà, vinh dự nhận chức chưởng môn Thiên Sơn lúc mới hai mươi tuổi. Sau đó phá vỡ núi đá, lấy được thần binh trên đỉnh Thiên Sơn. Có được tuyệt đại thần phong ‘Thệ Thủy’, sông băng rửa kiếm, càng là thanh danh lan xa.
Vị kiếm hoàng này không lớn tuổi, nhưng danh vọng còn trên Bạch Lâu sư thái của Nga Mi —— đã thành danh nhiều năm, ngang hàng với Tử Luyện Hoàng Hôn hung danh vang vọng. Nhưng cân nhắc đến chuyện người này thích tĩnh không thích động, lại tề danh với Tử Ngô Đồng đi khắp thiên hạ đồ ma luyện kiếm, càng làm người ta cảm thấy cao thâm khó lường.
Thất gia là thân muội muội của người này, thảo nào có tâm tính như vậy.
Thất gia không biết Hồng Cửu đang nghĩ gì, hì hì một tiếng, nụ cười rất ngọt ngào.
“Chúng ta đến nơi này, quả nhiên không ai truy tung.”
Hồng Cửu gật đầu nói.
“Ý tưởng không tệ, nhưng trong thời gian ngắn, chúng ta không thể trở về kinh thành.”
Thất gia thấp giọng nói.
“Ta cũng nghĩ tới điểm này. Nhưng ngươi có nghĩ, vì sao bọn hắn điều động binh lực như thế, không thể không bắt ta?”
“Ngay cả vì sao ngươi bị bọn hắn truy đuổi, ta cũng không biết, làm sao biết chuyện này.”
“Ta cho ngươi biết, là bởi vì......”
Đang nói đến chính đề, lại nghe thấy có người cao giọng ồn ào ở phía dưới.
“Mở tiệm, chừa lại cái bàn lớn nhất tốt nhất, khách quý muốn nghỉ chân!”
Dưới kia hô xong một tiếng, Thất gia và Hồng Cửu nhìn nhau.
Cái bàn tốt nhất này, chẳng phải bàn của bọn hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
donquixote
16 Tháng bảy, 2023 14:46
end rồi hả các bác hay là drop luôn rồi
Haruka1230
14 Tháng bảy, 2023 08:42
Minh Thời Nguyệt lão rùa già lại hố Minh Phi Chân, chạy vào hang đánh nhau thì thôi đi, còn bày trận pháp, hố Minh Phi Chân mấy chục năm sau bị vây trong động k ra ngoài được :))
Chí Phèo Thống Soái
10 Tháng bảy, 2023 16:29
... nhảy
Haruka1230
04 Tháng bảy, 2023 10:28
Tiểu Sư Di cao xấp xỉ 1m69 tới 1m7, số đo 3 vòng là 95 54 85
Haruka1230
27 Tháng năm, 2023 15:23
Tuyệt Thánh Thập Toạ gồm A Bất Lặc Tư, Lạc Danh, Hoa Phi Hoa, Lai Kính Chân, Thung Quy Khứ, Minh Hoá Ngữ, Tử Ngô Đồng, Bạch Hoa Lâu còn ai nữa ta :V
Haruka1230
27 Tháng năm, 2023 15:17
Đối với boss cuối, dù là Lão Minh hay Đại Minh hay Tiểu Minh Minh đều là chướng ngại lớn, nhưng nếu mang tính chí mạng nhất thì vẫn là Lão Minh cao hơn tiểu bối một tẹo. Thần Châu đại hiệp còn toạ trấn thì boss cuối khả năng k ló đầu ra đâu :V
Hiệp sĩ lơn
26 Tháng năm, 2023 20:56
Trời chờ mấy năm lâu lâu vẩn vô lại xem có ra nữa ko, cám ơn tác. Bộ này vẩn tiếp chứ.
JmqEY65720
12 Tháng năm, 2023 21:24
phong cách truyện của tác ta đọc ko quen phong cách cũ quá rồi thôi ta dẹp đây
JmqEY65720
12 Tháng năm, 2023 17:03
main mấy vk mn ăn ai rồi
Haruka1230
08 Tháng năm, 2023 09:32
Thái sư phụ nguyên họ Trần, thân phận k lớn lắm, con của vua nước Đại Hạ thôi
Haruka1230
06 Tháng năm, 2023 18:52
Xuất hiện thế lực mới, gọi Xuân Thu Đài, vai trò tương đương Quan Tinh Các trong truyện tu tiên
Henbityzz
30 Tháng tư, 2023 18:12
haruka nghĩ quan hệ giữa phi chân va sư thái bây giờ thế nào? Đêm ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông có nghĩ giống tôi ko?
Haruka1230
29 Tháng tư, 2023 09:24
Thần Thông phía trên có cảnh giới, gọi là Pháp Tắc. Tây Môn Xuy Đăng đã ở cảnh giới này, Minh Phi Chân chắc cũng vậy
Haruka1230
24 Tháng tư, 2023 07:19
tác tiếp tục viết
KhangLe
18 Tháng tư, 2023 11:11
khoảng bốn năm trước chờ mòn mỏi đọc từng chương mới, xong nghe tin drop do không có text mà buồn nẫu ruột. vẫn ngóng cả năm trời xem có phép màu nào xảy ra không. giờ mới tìm lại thấy nhiều chương mới mừng muốn khóc nhưng rồi lại đờ rốp. bộ tôi yêu thích nhất trong mười lăm năm cày truyện chữ mà khổ thế này...
ViJqI89500
12 Tháng tư, 2023 15:26
Hmmmm minf moi
Haruka1230
27 Tháng ba, 2023 12:03
Tiếp
Haruka1230
19 Tháng ba, 2023 01:25
Mẹ tác bị ung thư, tháng 3 này dự định phẫu thuật nên truyện bị đình chỉ vô thời hạn
dinh97
17 Tháng ba, 2023 22:20
Để lại một tia thần niệm
Haruka1230
07 Tháng ba, 2023 20:48
Không ngờ Thiên Hồ với Minh Phi Chân lại có quan hệ như vậy, tác làm quả khét lẹt thật :V
Shiina
06 Tháng ba, 2023 22:43
dù tác giả lấy rất nhiều cớ trong vụ xử lý Chanh vương ví dụ như Hoàng thượng tính cách hào sảng, thương con, truyền thống nhà Lý là như thế,... rồi lại Hoàng hậu nương nương vì con cầu tình nhưng mình vẫn thấy một từ nổi bật ở Hoàng thượng là "nhu nhược" làm vua có thể hòa ái dễ gần, thương nước thương dân nhưng tuyệt đối không thể không có uy nghiêm lấy lý do "hổ dữ không ăn thịt con", rồi thương Chanh vương, tự trách lỗi là do mình không đủ quan tâm bla bla để tự thuyết phục mình bỏ qua nhưng thực chất chính là nhu nhược vua không chỉ có quyền lợi, mà phải có trách nghiệm thực hiện nghĩa vụ của mình vì người làm ác là con mình nên hết sức bao che, rồi lấy cớ để tự thuyết phục bản thân và người khác? buồn cười
Shiina
23 Tháng hai, 2023 05:25
truyện có độc đáo riêng nhưng khi mình đọc đến phần chanh vương tạo phản thì thấy hơi ức chế 1. không có tí cảm giác cao trào nào, mạch truyện cứ bình bình 2. khi main lên đài chiến đấu, theo góc nhìn của thẩm y nhân thì đã 100% sure kèo đối thủ của main là sát thủ r nhưng vẫn bị main khuyên "không thể hỏng quy củ ra tay trên lôi đài", trong khi lúc thẩm y nhân tới đã xiên 1 phát, thằng kia bò dậy như không có j, hơn nữa lúc nó đánh nhau với main thì ngay cả hoàng thượng cũng bảo nó là bên tà đạo r thế mà thẩm y nhân vẫn bị khuyên lui, quay đi nhìn main bị sát thủ 1 chưởng đánh bay xuống lôi đài (theo góc nhìn của y nhân thì main chết) ???? sao thẩm y nhân không lao lên đánh với sát thủ từ đầu luôn đi, để nó "đánh chết" main xong quay ra sát ý nồng nặc các thứ, nửa đoạn sau sát thủ tới chỗ hoàng thượng thì mới "chạy tới" đánh nhau với sát thủ???? đọc ức chế v 3. 1 tiểu tốt quay ra mắng chanh vương, xong chanh vương tức nhưng không làm gì nó vì mất thân phận vvv theo logic thì phải bị tiện tay chém luôn r 4. lúc main không giả chết nữa và giết truy binh xong quay ra nói: "đi ăn cơm đi" ??????? thẩm y nhân thì võ công bị khóa rơi vào tay địch được mấy chương r mà main không lo lắng gì à, trong team địch còn có đứa ngấp nghé sắc đẹp của thẩm y nhân từ lâu nữa cho dù kêu giả chết nên không biết thì main cũng phải hiểu được là thẩm y nhân đang phải đánh nhau với đứa sát thủ được main đánh giá là mạnh hơn thẩm y nhân nhiều nói chung là đoạn này siêu ức chế
ViJqI89500
21 Tháng hai, 2023 22:12
Mong ngóng
Itazura Ahiru
19 Tháng hai, 2023 10:33
Exp
MinhTueThien
14 Tháng hai, 2023 16:07
ai có thông tin tình trạng truyện gốc sao ko?
BÌNH LUẬN FACEBOOK