• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Tuế Lộ vẫn đưa hình nhân trên tay mình cho Âu Phong, để cho anh ta nghiên cứu mấy thứ này.

Mặc dù cô tự tin về tài năng của mình thật nhưng đối với những thứ không thuộc chuyên môn của mình, cô vẫn rất rõ ràng. Vậy nên, cô cũng chẳng muốn rước nhục vào người làm gì.

Nên cứ để người chuyên môn làm đi, nhân tài nghiệp dư như cô xin phép né sang một bên!

Dù sao mấy chuyện này vừa nhìn đã biết là rất rắc rối, nên cô tình nguyện nhường cho người khác!

Trong khi đợi Âu Phong tìm hiểu thứ được gọi là hình nhân thế thân kia, Tuế Lộ và A Kiệt đã lượn một vòng quanh mảnh đất này, và tìm ra một thứ thú vị không kém nguyền vật và cái quan tài kia.

“Chị Tuế Lộ, chị nói xem, thứ này là thứ gì?” A Kiệt sờ sờ mảnh vải màu đỏ, ngước mắt nhìn Tuế Lộ.

Tuế Lộ nhìn mảnh vải, bỗng nhiên liên tưởng đến hình nhân thế thân bằng giấy kia, hai cái này, được đặt gần nhau như vậy, có liên quan gì à?

Vải đỏ, hình nhân thế thân bằng giấy...

Cô nhớ, lúc trước thực hiện nhiệm vụ phản diện ở thế giới huyền huyễn linh dị, cô từng gặp thứ này rồi thì phải...

Thế Nhân Ma? Vải đỏ.... vải đỏ...

Đúng rồi! Hai mắt Tuế Lộ sáng lên, cô cướp mảnh vải đỏ trên tay A Kiệt, bay nhanh tới chỗ Âu Phong. Sau đó, Tuế Lộ cũng không nói không rằng mà giật luôn hình nhân trên tay Âu Phong.

Đang yên đang lành lại bị cướp đồ như vậy, Âu Phong dù có tính tình tốt đến mấy cũng tức giận: “Này, cô làm như vậy là bất lịch sự lắm đó!”

Tuế Lộ không nói gì, liếc anh ta một cái, sau đó dùng vải đỏ phủ lên trên hình nhân giấy kia.

Giây tiếp theo, một dao động linh hồn xuất hiện, hình nhân trong tay Tuế Lộ run lên bần bật, ngay sau đó, một tiếng gào tê tâm liệt phế từ bên trong mảnh vải đó vọng ra.

Tiếng gào đó như khiến cả đất trời chấn động, linh hồn A Kiệt đứng bên cạnh cũng bị ảnh hưởng theo, đang không ngừng tan thành bọt nước.

“Này, này, cái gì vậy chứ?” Mặt đất đang rung động không ngừng, trong cơn hoảng loạn, Âu Phong giành thời gian hỏi một câu.

Không có ai có thời gian trả lời anh ta, Tạ Liệt thì đang bận canh giữ bên cạnh Tuế Lộ, A Kiệt thì đang bận bảo vệ linh hồn của mình, còn Tuế Lộ... cô đang bận giải quyết thứ đồ chơi này.

Nhận thấy tình hình không ổn, Tuế Lộ quyết đoán dùng móng tay đỏ mới tu bổ của mình, xé nát mảnh vải đỏ.

Mảnh vải đỏ rách tả tơi rơi xuống mặt đất, tiếng gào thét lập tức biến mất, những dao động linh hồn cũng không còn.



Trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hình nhân giấy trong tay Tuế Lộ bỗng nhiên bay lên, hoá thành hư ảnh của một thiếu nữ mặc hỉ phục đỏ trước mặt mọi người.

Khoé mắt thiếu nữ chảy máu đỏ, gương mặt vặn vẹo trong thống khổ, oán khí lan tràn khắp nơi, âm u quỷ dị.

Mà thiếu nữ này có gương mặt cực kỳ giống với Tuế Lộ, từng đường nét, từng ánh mắt, đều không khác gì Tuế Lộ.

“A Vĩ... A Vĩ...” Thiếu nữ lẩm bẩm một vài chữ, sau đó giống như bị ai đâm dao vào cổ họng, hét toáng lên: “Aaaa!”

Âm thanh kinh dị vang vọng khắp nơi, đáng sợ đến không tả được.

Tuế Lộ mí mắt cũng không nhấc một lần, cô phất tay một cái, cơn gió quen thuộc ập đến, giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt đôi hình nhân giấy kia.

Khoảnh khắc hình nhân giấy bị cắt đứt, trói buộc trên linh hồn thiếu nữ kia dường như cũng bị cắt đứt. Gương mặt thống khổ của nàng trở nên xinh đẹp hơn, ánh mắt có thần hơn, nhưng trong miệng thiếu nữ vẫn lẩm bẩm một cái tên: “A Vĩ... ta yêu chàng...”

Mí mắt của Tuế Lộ nhảy dựng, cô lập tức đoán ra được, linh hồn thiếu nữ này không ai khác chính là nguyên chủ - nàng công chúa trong tiểu thuyết ngược luyến tình thâm.

À không, đây không phải nguyên chủ mà chỉ là một phần nhỏ linh hồn của nguyên chủ mà thôi.

“Đây là ai thế?” Giọng nói của Âu Phong vang lên từ bên cạnh đã đánh tỉnh Tuế Lộ. Cô nhìn vào khoảng trống trước mặt, vô cảm nói: “Không biết.”

Âu Phong: “...” Rõ ràng ngữ điệu vẫn bình thường nhưng sao anh ta lại cảm nhận được ý vị khinh bỉ không tả được thế nhỉ?

Tuế Lộ không muốn nói thêm về vấn đề này, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tìm ra ý nghĩa của nguyền vật kia chưa?”

“Rồi, tôi có một suy đoán.” Nói đến mấy thứ như nguyền vật, Âu Phong lập tức tràn ngập hứng thú. Anh ta chạy nhanh đi lấy khúc xương kia lại đây, hai mắt sáng lên, nói: “Tôi đoán thứ này là nguyên nhân khiến mảnh vỡ linh hồn kia nổi điên. Nếu mảnh linh hồn kia không bắt nguồn từ cô thì chắc hẳn còn rất nhiều mảnh linh hồn rải rác khắp nơi.”

Tuế Lộ nhíu mày: “Ý anh là... thứ đồ chơi như nguyền vật này, còn rất nhiều?”

“Ừm, từ địa hình nơi này, tôi đoán chắc hẳn có một trận pháp được thiết lập ở thành phố này, chỉ cần tìm ra được trận pháp kia thì chúng ta có thể biết được linh hồn kia là ai, và kẻ nào đã hành hạ nàng.”

Đối với bàn tính này của Âu Phong, Tuế Lộ tỏ vẻ vô cùng khinh thường.

Nguyên chủ bị Ngâm Chỉ thổi bay luôn rồi, làm sao mà còn ở đây được nữa, nếu có thì cũng chắc chỉ còn lại oán hận ngút trời thôi.

Ngẫm lại mới thấy nguyên chủ khổ thật nha, đúng là hoạ vô đơn chí, bị tỷ muội song sinh của mình và phu quân tương lai hãm hại, đến chết mới biết cả thế giới này đều chán ghét mình, sau khi chết còn bị kẻ tiểu nhân bẩn thỉu nào đó giam cầm, nguyên chủ đúng là khổ tận cam lai nha.



Nhưng mà, nhắc mới nhớ, linh hồn nguyên chủ thì bị giam giữ, còn thân xác thì sao?

Nghĩ tới đây, Tuế Lộ quay sang hỏi Tạ Liệt: “Anh biết xác của tôi ở đâu không?”

Bỗng nhiên cô lại muốn cúng tế xác của nguyên chủ quá, chẳng biết cô lại bị làm sao nữa.

Tạ Liệt bị bỏ lơ một bên từ nãy tới giờ, tâm trạng đang rất là không vui, hắn liếc Tuế Lộ một cái, hừ lạnh: “Không biết.”

Tuế Lộ... Tuế Lộ chẳng biết hắn bị làm sao nữa, đang yên đang lành lại khó chịu cái gì nha? Có điều nếu hắn nói không biết thì chắc hẳn kẻ giam nguyên chủ ở thế giới này có lẽ không phải Tạ Liệt.

Dù sao thì để giam cầm một linh hồn ở lại thế giới này, biến linh hồn đó thành tay sai cho mình, ít nhất vẫn phải cần thân thể trước khi chết của người đó.

Vậy thì xác nguyên chủ không ở trong tay Tạ Liệt rồi.

Bàn tính nhỏ trong lòng Tuế Lộ vang lên lạch cạch.

Có hai người có thể giữ cái xác của nguyên chủ.

Một là Tạ Liệt.

Hai là Lương Vĩ.

Nhưng nếu Tạ Liệt không phải thì khả năng cao là cái xác của nguyên chủ đang nằm trong tay Lương Vĩ. Tuế Lộ không hiểu, tại sao tên này giết nguyên chủ xong lại muốn giữ xác nguyên chủ làm gì?

Ái tử thi à? Hay là muốn chơi gian thi?

Mẹ! Khẩu vị của nam chủ cũng nặng thật đấy!

Tuế Lộ bị tưởng tượng của mình doạ sợ run lẩy bẩy, cô tự ôm bản thân mình một cái, sau đó nghiêng đầu bàn bạc với Âu Phong: “Tôi muốn tìm hiểu về linh hồn bị nguyền vật giam giữ, anh có thể cung cấp manh mối cho tôi được không?”

“Nhưng phải trả giá đó nha.” Âu Phong nháy mắt đưa tình với Tuế Lộ, nhưng lại bị Tạ Liệt đánh một cái thật đau: “Cút sang một bên, không cần cậu, chuyện của Lộ Lộ để tôi lo là được rồi.”

Âu Phong ôm thân hình cao to đẹp trai của mình nhảy sang một bên, lần nữa gào vào mặt Tạ Liệt: “Cô ấy nhờ tôi, cậu muốn đánh thì đi mà đánh cô ấy, sao lại đánh tôi?”

Tạ Liệt trắng mắt liếc anh ta một cái.

Tại sao á? Tại vì hắn không nỡ đánh Tuế Lộ và cũng đánh không lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK