Nhận ra phản diện hết thuốc chữa rồi, Tuế Lộ không buồn bận tâm nữa, quay lại tiếp tục vùi đầu vào trong sách vở. Tuế Lộ vừa làm bài tập vừa thở dài trong lòng. Cái yêu cầu của nguyên chủ thật là phiền phức, nếu không có nó, cô đã tiếp tục đi trên con đường làm phản diện, kiếm thật nhiều tiền, xây biệt thự từ lâu lâm rồi, làm gì có chuyện ngồi đây làm bài tập chứ.
Đợi đến khi làm xong hết bài tập được giao, Tuế Lộ mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở. Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy, trời xanh mây trắng nắng chan hoà, rất thích hợp đánh nhau gây sự.
Gấp sách vở vào, Tuế Lộ vỗ vỗ vai Tần Nguỵ, muốn gọi hắn đi đánh nhau chung, nhưng có vẻ như thiếu niên đã ngủ từ lâu, cho dù Tuế Lộ có gọi thế nào cũng không dậy. Tuế Lộ bỏ cuộc luôn, cô đứng dậy, nhân lúc giáo viên vẫn chưa lên lớp, trong lớp đang nhốn nháo ồn ào, một mình lẻn đến bên cửa sổ, bám lên khung cửa, nhảy xuống.
Động tác lưu loát, nước chảy mây trôi, giống như đã làm vô số lần rồi vậy. Một cậu bạn học vừa quay xuống tính hỏi bài Tuế Lộ, nhìn thấy cảnh này, ngu người luôn, đến cả cây bút trong tay rơi xuống cũng không để ý.
...
Sau khi thành công nhảy từ trên tầng hai xuống, trốn khỏi lớp học, Tuế Lộ tiếp tục vận dụng kỹ năng của mình, trèo tường rời đi.
Tuế Lộ hẹn người đánh nhau, tiếp tục công việc của một phản diện cấp cao. Lần này, Tuế Lộ đã hẹn đánh nhau với một đám Alpha cấp cao, đám này khá là mạnh mẽ, đủ để Tuế Lộ hành hạ bọn chúng trong thời gian dài.
Nhưng còn chưa kịp đi đến hiện trường, Tuế Lộ đã bị Ngâm Chỉ ngăn cản. Có thể nói, Ngâm Chỉ đã ngoi lên rất đúng lúc, và thành công ngăn cản hành động phát rồ của Tuế Lộ.
[Cô tính làm cái khỉ gì vậy hả?] Ngâm Chỉ hét vào mặt Tuế Lộ, âm điệu máy móc biến đâu mất, chỉ còn lại tức giận cực độ. Nó không ngờ, thật sự không thể ngờ được, ký chủ nhà nó lại dám làm chuyện phát rồ như đi đánh nhau đấy! Nó cứ tưởng cô cải tà quy chính rồi cơ!
Nếu Tuế Lộ biết suy nghĩ này của Ngâm Chỉ, cô nhất định sẽ cười vào mặt nó. Cải tà quy chính? Có cái rắm ấy! Cô chưa phóng hoả giết người là may lắm rồi, đừng có mong cô sẽ cải tà quy chính! Mấy cái đó chỉ giành cho nhân vật chính thôi, cô là phản diện hàng thật giá thật đấy! Đúng là nông cạn!
“Đi đánh nhau đó.” Tuế Lộ nắm chặt tay, lắc lắc nắm tay của mình, giọng điệu thản nhiên: “Có mấy tên khốn dám thách thức ta, nên ta muốn dạy dỗ bọn họ thật tốt. Ta là một người có trách nhiệm.”
[Có trách nhiệm cái con khỉ ấy!] Sau khoảng hai giây im lặng, Ngâm Chỉ phẫn nỗ hét vào mặt Tuế Lộ: [Cô không còn là phản diện nữa! Cô đang làm người cứu vớt, đừng có phát bệnh mà đi đánh nhau với người khác, phản diện học hư thì làm sao?]
Tuế Lộ cạn lời luôn: “...Hắn là phản diện hắc hoá, là một tên bệnh kiều, ngay ngày đầu tiên gặp mặt đã muốn giết ta, ngươi còn lo hắn học hư à?”
Ngâm Chỉ: [...] Nghe cũng không sai lắm thì phải...
“Được rồi, ta không quan tâm lắm đâu, đi đây. Lát nữa về lại cứu vớt hắn sau cũng được.” Tuế Lộ đã xếp lịch xong, đánh nhau xong cô lại cứu vớt, không vội, không vội.
Ngâm Chỉ không nói được gì, nó cũng muốn ngăn cản lắm chứ, nhưng vị ký chủ ngang ngược này còn chẳng buồn nghe, vậy thì nó phải ngăn cản thế nào?
Tuế Lộ thành công chặn họng Ngâm Chỉ, vui rạo rực gọi đám đàn em đi đánh nhau. Không có gì ngoài dự kiến thì hôm nay cô sẽ về khá là muộn. Đánh nhau xong thì về thẳng nhà họ Tuế, dù sao cô cũng đã đưa chìa khoá dự phòng cho Tần Nguỵ, tên đó sẽ tự về nhà, nên không cần lo lắng.
Nghĩ vậy, Tuế Lộ nhấc đám Alpha cấp cao trên mặt đất lên, sau đó đạp cả lũ xuống đất, động tác nhanh chóng gọn lẹ giải quyết tất cả. Nhìn cả đám Alpha khoẻ mạnh lăn lộn la hét trên mặt đất, có kẻ còn bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, Tuế Lộ rộng lòng từ bi buông tha, còn gọi xe cấp cứu đưa cả đám đó vào bệnh viện.
Đám đàn em theo sau Tuế Lộ có một tên nhóc tóc vàng, bù xù rối loạn, nhìn qua không khác gì cái chổi lông gà. Tên đó đặt hai tay lên miệng, tạo thành hình cái loa, chu môi hét: “Chị Tuế, chị là tuyệt vời nhất!”
“Đánh đẹp lắm! Tư thế thật oai hùng! Khí phách anh dũng hiên ngang! Gương mặt nổi bần bật trong đám đông à hú! Thật là tuyệt vời á á á!” Một đống câu từ tâng bốc thoát ra khỏi miệng của chổi lông gà, đám người đứng đằng sau hắn ta bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhanh chóng lui ra sau.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một cái tát đã đập lên đầu tên chổi lông gà: “Tam Bảo! Cậu muốn chết à?”
Tam - chổi lông gà - Bảo: “Chị Tuế, chị nói em phải nhiệt tình cổ vũ chị mà. Sao chị lại đánh em?”
Tuế Lộ vừa đánh nhau xong, đã gặp chuyện làm sang chấn tâm lý, cảm giác vui sướng sau khi đánh nhau hoàn toàn không còn nữa, bây giờ cô chỉ muốn ấn tên chổi lông gà này lên đất đánh một trận. Tuế Lộ đen mặt đánh một cái nữa lên đầu Tam Bảo: “Tôi nói cậu cổ vũ, ca ngợi tôi, không nói cậu tâng bốc tôi. Hiểu không? Mấy câu cậu nói hoàn toàn không có tác dụng gì cả, hiểu chưa? Đổi cái khác đi.”
Tam Bảo không hiểu lắm: “Tại sao lại không có tác dụng gì? Em thấy khá hay mà.”
Tuế Lộ: “Ngu ngốc, bởi vì mấy câu đấy là sự thật. Một sự thật hiển nhiên như vậy, người ta đều thấy hết, còn cần cậu nói à? Nói cái người khác chưa biết đi, như vậy mới gọi là ca ngợi.”
Tam Bảo lập tức ‘ồ’ lên một tiếng thật dài, vẻ mặt bội phục từ tận đáy lòng: “Chị Tuế, chị thật lợi hại. Em đã hiểu rồi, em sẽ nghiên cứu thật kỹ cách ca ngợi chị.”
“Biết vậy là tốt.” Tuế Lộ tặng cho Tam Bảo một ánh mắt khen ngợi, cũng chẳng để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, đút điện thoại vào túi, xoay người rời khỏi hiện trường, vừa đi vừa nói: “Tôi về nhà trước, tự dọn dẹp đi.”
Tuế Lộ vừa chậm rì rì đi bộ về nhà, vừa nghĩ cách để thoát khỏi vụ truy hỏi của chị hai Tuế Nguyệt nhà mình. Chị hai này mặc dù mặt lúc nào cũng lạnh như băng nhưng thật ra lại là kẻ thích những chuyện rắc rối hơn bao giờ hết. Lần này, Tuế Lộ sợ rằng, mọi chuyện sẽ loạn đến mức không biết khi nào mới hết luôn ấy. Nghĩ đến hai bà chị hờ của mình, tim Tuế Lộ lại đau ơi là đau.
Mới vị diện đầu tiên, sao cô phải gặp thể loại gia đình rắc rối như này chứ? Cứ chị em tranh đấu giành quyền lực không phải đơn giản hơn à? Nói thật, Tuế Lộ cảm thấy bản thân mình giỏi đối mặt với ác ý của người khác hơn là thiện ý. Vậy nên, gia đình nhà họ Tuế là một chuyện rất rắc rối với cô.
Ngẩng đầu nhìn trời, Tuế Lộ hi vọng mọi chuyện trót lọt. Đúng lúc này, Ngâm Chỉ ngoi lên, không chút do dự đả kích cô: [Đừng hi vọng nữa, ta vừa nhìn đã biết là không trót lọt rồi.]
Tuế Lộ: “...” Đừng nói nữa, ta vượt không gian đánh mi nhập viện bây giờ.
Đợi đến khi làm xong hết bài tập được giao, Tuế Lộ mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đang mở. Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy, trời xanh mây trắng nắng chan hoà, rất thích hợp đánh nhau gây sự.
Gấp sách vở vào, Tuế Lộ vỗ vỗ vai Tần Nguỵ, muốn gọi hắn đi đánh nhau chung, nhưng có vẻ như thiếu niên đã ngủ từ lâu, cho dù Tuế Lộ có gọi thế nào cũng không dậy. Tuế Lộ bỏ cuộc luôn, cô đứng dậy, nhân lúc giáo viên vẫn chưa lên lớp, trong lớp đang nhốn nháo ồn ào, một mình lẻn đến bên cửa sổ, bám lên khung cửa, nhảy xuống.
Động tác lưu loát, nước chảy mây trôi, giống như đã làm vô số lần rồi vậy. Một cậu bạn học vừa quay xuống tính hỏi bài Tuế Lộ, nhìn thấy cảnh này, ngu người luôn, đến cả cây bút trong tay rơi xuống cũng không để ý.
...
Sau khi thành công nhảy từ trên tầng hai xuống, trốn khỏi lớp học, Tuế Lộ tiếp tục vận dụng kỹ năng của mình, trèo tường rời đi.
Tuế Lộ hẹn người đánh nhau, tiếp tục công việc của một phản diện cấp cao. Lần này, Tuế Lộ đã hẹn đánh nhau với một đám Alpha cấp cao, đám này khá là mạnh mẽ, đủ để Tuế Lộ hành hạ bọn chúng trong thời gian dài.
Nhưng còn chưa kịp đi đến hiện trường, Tuế Lộ đã bị Ngâm Chỉ ngăn cản. Có thể nói, Ngâm Chỉ đã ngoi lên rất đúng lúc, và thành công ngăn cản hành động phát rồ của Tuế Lộ.
[Cô tính làm cái khỉ gì vậy hả?] Ngâm Chỉ hét vào mặt Tuế Lộ, âm điệu máy móc biến đâu mất, chỉ còn lại tức giận cực độ. Nó không ngờ, thật sự không thể ngờ được, ký chủ nhà nó lại dám làm chuyện phát rồ như đi đánh nhau đấy! Nó cứ tưởng cô cải tà quy chính rồi cơ!
Nếu Tuế Lộ biết suy nghĩ này của Ngâm Chỉ, cô nhất định sẽ cười vào mặt nó. Cải tà quy chính? Có cái rắm ấy! Cô chưa phóng hoả giết người là may lắm rồi, đừng có mong cô sẽ cải tà quy chính! Mấy cái đó chỉ giành cho nhân vật chính thôi, cô là phản diện hàng thật giá thật đấy! Đúng là nông cạn!
“Đi đánh nhau đó.” Tuế Lộ nắm chặt tay, lắc lắc nắm tay của mình, giọng điệu thản nhiên: “Có mấy tên khốn dám thách thức ta, nên ta muốn dạy dỗ bọn họ thật tốt. Ta là một người có trách nhiệm.”
[Có trách nhiệm cái con khỉ ấy!] Sau khoảng hai giây im lặng, Ngâm Chỉ phẫn nỗ hét vào mặt Tuế Lộ: [Cô không còn là phản diện nữa! Cô đang làm người cứu vớt, đừng có phát bệnh mà đi đánh nhau với người khác, phản diện học hư thì làm sao?]
Tuế Lộ cạn lời luôn: “...Hắn là phản diện hắc hoá, là một tên bệnh kiều, ngay ngày đầu tiên gặp mặt đã muốn giết ta, ngươi còn lo hắn học hư à?”
Ngâm Chỉ: [...] Nghe cũng không sai lắm thì phải...
“Được rồi, ta không quan tâm lắm đâu, đi đây. Lát nữa về lại cứu vớt hắn sau cũng được.” Tuế Lộ đã xếp lịch xong, đánh nhau xong cô lại cứu vớt, không vội, không vội.
Ngâm Chỉ không nói được gì, nó cũng muốn ngăn cản lắm chứ, nhưng vị ký chủ ngang ngược này còn chẳng buồn nghe, vậy thì nó phải ngăn cản thế nào?
Tuế Lộ thành công chặn họng Ngâm Chỉ, vui rạo rực gọi đám đàn em đi đánh nhau. Không có gì ngoài dự kiến thì hôm nay cô sẽ về khá là muộn. Đánh nhau xong thì về thẳng nhà họ Tuế, dù sao cô cũng đã đưa chìa khoá dự phòng cho Tần Nguỵ, tên đó sẽ tự về nhà, nên không cần lo lắng.
Nghĩ vậy, Tuế Lộ nhấc đám Alpha cấp cao trên mặt đất lên, sau đó đạp cả lũ xuống đất, động tác nhanh chóng gọn lẹ giải quyết tất cả. Nhìn cả đám Alpha khoẻ mạnh lăn lộn la hét trên mặt đất, có kẻ còn bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, Tuế Lộ rộng lòng từ bi buông tha, còn gọi xe cấp cứu đưa cả đám đó vào bệnh viện.
Đám đàn em theo sau Tuế Lộ có một tên nhóc tóc vàng, bù xù rối loạn, nhìn qua không khác gì cái chổi lông gà. Tên đó đặt hai tay lên miệng, tạo thành hình cái loa, chu môi hét: “Chị Tuế, chị là tuyệt vời nhất!”
“Đánh đẹp lắm! Tư thế thật oai hùng! Khí phách anh dũng hiên ngang! Gương mặt nổi bần bật trong đám đông à hú! Thật là tuyệt vời á á á!” Một đống câu từ tâng bốc thoát ra khỏi miệng của chổi lông gà, đám người đứng đằng sau hắn ta bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhanh chóng lui ra sau.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một cái tát đã đập lên đầu tên chổi lông gà: “Tam Bảo! Cậu muốn chết à?”
Tam - chổi lông gà - Bảo: “Chị Tuế, chị nói em phải nhiệt tình cổ vũ chị mà. Sao chị lại đánh em?”
Tuế Lộ vừa đánh nhau xong, đã gặp chuyện làm sang chấn tâm lý, cảm giác vui sướng sau khi đánh nhau hoàn toàn không còn nữa, bây giờ cô chỉ muốn ấn tên chổi lông gà này lên đất đánh một trận. Tuế Lộ đen mặt đánh một cái nữa lên đầu Tam Bảo: “Tôi nói cậu cổ vũ, ca ngợi tôi, không nói cậu tâng bốc tôi. Hiểu không? Mấy câu cậu nói hoàn toàn không có tác dụng gì cả, hiểu chưa? Đổi cái khác đi.”
Tam Bảo không hiểu lắm: “Tại sao lại không có tác dụng gì? Em thấy khá hay mà.”
Tuế Lộ: “Ngu ngốc, bởi vì mấy câu đấy là sự thật. Một sự thật hiển nhiên như vậy, người ta đều thấy hết, còn cần cậu nói à? Nói cái người khác chưa biết đi, như vậy mới gọi là ca ngợi.”
Tam Bảo lập tức ‘ồ’ lên một tiếng thật dài, vẻ mặt bội phục từ tận đáy lòng: “Chị Tuế, chị thật lợi hại. Em đã hiểu rồi, em sẽ nghiên cứu thật kỹ cách ca ngợi chị.”
“Biết vậy là tốt.” Tuế Lộ tặng cho Tam Bảo một ánh mắt khen ngợi, cũng chẳng để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, đút điện thoại vào túi, xoay người rời khỏi hiện trường, vừa đi vừa nói: “Tôi về nhà trước, tự dọn dẹp đi.”
Tuế Lộ vừa chậm rì rì đi bộ về nhà, vừa nghĩ cách để thoát khỏi vụ truy hỏi của chị hai Tuế Nguyệt nhà mình. Chị hai này mặc dù mặt lúc nào cũng lạnh như băng nhưng thật ra lại là kẻ thích những chuyện rắc rối hơn bao giờ hết. Lần này, Tuế Lộ sợ rằng, mọi chuyện sẽ loạn đến mức không biết khi nào mới hết luôn ấy. Nghĩ đến hai bà chị hờ của mình, tim Tuế Lộ lại đau ơi là đau.
Mới vị diện đầu tiên, sao cô phải gặp thể loại gia đình rắc rối như này chứ? Cứ chị em tranh đấu giành quyền lực không phải đơn giản hơn à? Nói thật, Tuế Lộ cảm thấy bản thân mình giỏi đối mặt với ác ý của người khác hơn là thiện ý. Vậy nên, gia đình nhà họ Tuế là một chuyện rất rắc rối với cô.
Ngẩng đầu nhìn trời, Tuế Lộ hi vọng mọi chuyện trót lọt. Đúng lúc này, Ngâm Chỉ ngoi lên, không chút do dự đả kích cô: [Đừng hi vọng nữa, ta vừa nhìn đã biết là không trót lọt rồi.]
Tuế Lộ: “...” Đừng nói nữa, ta vượt không gian đánh mi nhập viện bây giờ.