Cửa nhà không đóng, ba mẹ cô đột nhiên đi vào khiến không khí trở nên cứng nhắc.
"Ba mẹ...ba mẹ đến thăm con, thấy cửa không khoá nên là...nên..."
Thẩm Vương Văn còn chưa nói hết câu Hạ Nhiên đã buông đũa xuống từ từ đứng dậy bước lên lầu. Lần nào cô cũng chỉ để lại cho hai người một chiếc bóng lưng cô độc, một lời cũng chưa từng thốt ra. Ba mẹ cô cứ đứng chôn chân ở đó, nhìn họ già đi hơn mười tuổi, bên tóc mai của bà còn lấm tấm vài sợi tóc bạc.
Ba người kia cũng buông đũa đứng dậy bày ra một mặt khó chịu rõ ràng, K8 và Time bước lên lầu theo cô, Will tiến đến cửa cầm lấy đồ trong tay hai người nói.
"Để tôi đem vào nhà, thời gian này tâm trạng em ấy rất tệ, vừa mới tốt lên được một chút nên hai người tốt nhất đừng đến nữa.
Bọn tôi ở đây chăm sóc em ấy là được, hai người lo mà chăm sóc tốt bản thân đi, em ấy đã vì các người mà đau khổ quá nhiều rồi. Muốn tốt cho em ấy thì nên lo cho bản thân hai người thật tốt đi."
Nói xong anh xách đồ quay vào nhà, để lại hai ông bà đứng trước cửa ôm nhau khóc lóc, nỗi dằn vặt này có lẽ họ phải chịu đựng suốt phần đời còn lại.
Lời Will nói rất đúng, nhưng lời nói thẳng thắn chưa bao giờ là dễ nghe. Anh đã nhân nhượng lắm rồi, đến nhìn thấy anh còn khó chịu.
Đến khi bọn họ về bốn người lại lục đục kéo nhau xuống lầu hâm nóng thức ăn, đều là tay cầm súng cầm bom, vào bếp cứ như gà chạy loạn. Cuối cùng thức ăn chẳng ăn được còn làm hư cả nồi cả chảo. Đành gọi thức ăn ngoài đến.
Gần giữa khuya bọn họ quay về chỉ còn Hạ Nhiên cô độc trong căn nhà rộng lớn. Cô mở cửa kéo cho gió biển lùa vào mát lạnh mang theo những tấm rèm cửa màu trắng bay vào trong phòng.
Giữa đêm trở mình, cô mơ màng thấy một bóng lưng quen thuộc đứng ngoài ban công, bộ đồ ngủ dài màu đen cùng mái tóc xanh đen đang chống cằm nhìn biển, cô không dám cử động, sợ tỉnh giấc anh ấy lại đi mất.
Doãn Bách Thần quay đầu nhìn cậu cười dịu dàng đưa tay ra, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Bảo bối! Ra đây với anh nào!"
Hạ Nhiên chầm chậm bước xuống giường, đi ra ban công, anh nắm lấy tay cậu, ôm lây tấm lưng gầy gò một cách quen thuộc mà cô mong mỏi bao lâu nay. Hai người đứng lặng yên nhìn biển đêm thật lâu.
Mùi trầm hương dịu nhẹ khiến cô đắm chìm không muốn thoát ra, anh ôm cô bước đi hướng về phía giường ngủ, hai người nằm xuống đệm lớn, Doãn Bách Thần vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của người thương dịu dàng hôn lên trán nhỏ. Hai người ôm nhau ngủ một giấc dài.
Đến gần trưa hôm sau chuông điện thoại reo đánh thức cô, gian phòng yên ắng tĩnh mịch, gối nằm bên cạnh phẳng phiu, ga giường lạnh tanh chẳng có chút dấu vết gì của anh, rõ ràng tối hôm qua anh ấy vẫn ở đây. Rõ ràng…
Cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi của Jop liền nhấn phím gọi lại. Đầu dây bên kia rất nhanh có người nhấc máy.
"Alo? Thẩm Hạ Nhiên? Phải không? Là tôi, là Jop!"
"Alo Jop, chuyện gì?"
"Cô thế nào rồi? Ừ...tôi rất tiếc chuyện đã xảy ra, có một thứ tôi muốn gửi cho cô xem, ngài Doãn khi đó đã nhờ tôi quay lại nó. Nhưng mà tôi lại quên mất. Mong cô đừng quá đau lòng cố gắng vượt qua nhé!"
Jop cúp máy, gửi qua cho cô một file video. Hạ Nhiên chẳng buồn nghe định tắt máy, lại nghe đến anh liền đờ người ra. Đến khi nghe âm thanh tắt máy tút tút mới hoàn hồn.
Cô mở ra xem, lồng ngực như bị bóp nghẹn khiến hô hấp không thông. Chính là đêm hôm đó, hình ảnh anh ngồi dưới khán đài nhìn cô hát. Camera điện thoại hình ảnh không được rõ nét, âm thanh cũng không tròn vành. Nhưng hình ảnh của anh ấy sáng ngời hoàn mỹ. Người con gái ngồi trên khán đài tầm mắt không có cự li đưa tay nhận dạng từng phím đàn, từng nốt nhạc.
Âm thanh du dương của đàn piano, giọng hát trầm ấm vang lên vang vọng khắp căn phòng mang theo ký ức ngọt ngào ùa về.
Hạ Nhiên bật đi bật lại xem đi xem lại. Cô xuống phòng khách vào bếp loay hoay hâm nóng thức ăn trong tủ lạnh, mở loa nhạc thật lớn.
Thần! Anh vẫn luôn ở đây! Tim em vẫn còn đập thì anh vẫn còn ở đây, nằm ngoan ngoãn trong lồng ngực của em.
_________________________
16:54-26/07/22