Đến bảy giờ tối tại một ngã tư của thị trấn được trang trí đơn giản. Hạ Nhiên dẫn anh đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống, hôn nhẹ lên trán anh một cái rồi rời đi.
Đèn trên mục chợt tắt rồi bật sáng, một cô gái ngồi bên chiếc piano, mọi người vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Jop ghé vào tai anh nói nhỏ.
“ Cục cưng của ngài đang ngồi trên sân khấu đấy”
Doãn Bách Thần không mấy ngạc nhiên, sinh ra ngậm thìa vàng thì điều này là đương nhiên, nhưng đây là lần đầu nghe cô đàn. Anh liền nhờ Jop dùng điện thoại ghi lại khoảnh khác này, sau này mắt sáng có thể xem lại một lần rõ ràng người anh yêu đứng trên sân khấu. Hạ Nhiên nhìn xuống anh, nói vào micro cho mọi người nghe.
“Doãn Bách Thần, cảm ơn anh, xin lỗi anh, vì tất cả những chuyện anh đã làm cho em, vì tất cả những chuyện em đã gây ra cho anh. Chúng ta bên nhau thời gian không tính là nhiều, vì đối với em thời gian bên anh không bao giờ là đủ. Chúng ta xa nhau quá lâu, vì một ngày không gặp anh em đã tưởng chừng như không thể sống. Nhưng biến cố xảy ra khiến chúng ta xa nhau một thời gian không hề ngắn, suốt những năm qua em đều sống như cái máy vô tri vô giác vì thiếu vắng anh. Thật may là đã tìm được anh, thật may vì em đã yêu đúng người. Doãn Bách Thần, chúng ta là một vòng tròn, dù là anh hay em có đi xa bấy nhiêu thì chúng ta vẫn về bên nhau.
~~~~~<~~~~~~~~~<~~~~~~~~<
Trái tim đập rộn ràng
Những sắc màu và lời hứa
Làm sao để có được can đảm?
Làm sao có thể yêu khi mà em sợ vấp ngã?
Nhưng khi nhìn anh đứng đơn độc
Tất cả hoài nghi của em
Đột nhiên tan biến hết
Một bước gần hơn
Em mòn mỏi mỗi ngày đợi chờ anh
Anh yêu hỡi, đừng sợ chi cả
Em đã yêu anh cả ngàn năm
Em sẽ yêu anh thêm ngàn năm nữa
Thời gian vẫn mãi trôi
Vẻ đẹp nằm bên trong cô ấy
Em sẽ dũng cảm
Em sẽ không để thứ gì vuột mất
Điều đang ở trước mắt em đây
Mỗi hơi thở
Mỗi giờ phút để đến được đây
Một bước gần hơn
Em mòn mỏi mỗi ngày đợi chờ anh
Anh yêu hỡi, đừng sợ chi cả
Em đã yêu anh cả ngàn năm
Em sẽ yêu anh thêm ngàn năm nữa
Và em luôn tin rằng sẽ tìm thấy anh
Thời gian đã đưa trái tim anh đến bên em
Em đã yêu anh cả ngàn năm
Em sẽ yêu anh thêm ngàn năm nữa
Một bước gần hơn
Một bước gần hơn
Em mòn mỏi mỗi ngày đợi chờ anh
Anh yêu hỡi, đừng sợ chi cả
Em đã yêu anh cả ngàn năm
Em sẽ yêu anh thêm ngàn năm nữa.
~~~~~~~~~~~~<~~~~~~~~~~<~~~~~<
Giọng hát ngừng lại, tiếng đàn kết thúc, mọi người đều ồ lên hứng khởi vô cùng. Doãn Bách Thần ngồi dưới cũng rưng rưng nước mắt, sống mũi cay cay, giọng hát của em ấy thật ngọt ngào và ấm áp, sưởi ấp sự cô đơn băng giá trong lòng anh hơn một năm qua.
Hạ Nhiên bước xuống ngồi cạnh anh tươi cười khoái chí.
“Cưng thấy em có hát hay không hả? Có cảm động không?”
“Cảm ơn em, nhưng đừng gọi anh là cưng nữa, ai lại gọi như vậy chứ”
“Có em nè”
Nói xong liền hôn thật kêu lên môi anh. Mọi người vỗ tay thật lớn, hai người ngoại quốc này đã đem đến cho người dân nơi đây một buổi tối thật lãng mạng. Họ cũng bắt đầu hò hát vui vẻ đến gần đêm mới tan tầm. Hai người họ hoà vào đám đông lặng lẽ nắm tay nhau ra về.
_____________________
Bài hát trên là vietsub của A Thousand years nha