Ngoại truyện 2: Đứa ngốc lớn và đứa ngốc nhỏ (2)
Chúng tôi về tới nhà, cửa vừa đóng, đèn cũng không thèm bật mà đã hôn nhau đến đầu váng mắt hoa, tay tôi sờ lên thắt lưng của Đường Phong Hành, "cách" một tiếng, dây lưng đã bị tôi rút ra rồi ném thẳng xuống sàn. Đường Phong Hành cũng vội vã tháo nút dây ở chiếc quần thể thao của tôi rồi kéo nó xuống, mặt tôi nóng bừng lên, cả người lóng ngóng, mỗi một nơi anh vuốt ve qua dường như đều trở thành điểm mẫn cảm của tôi.
Tôi siết eo anh: "Ưm... Chờ một chút, Phong, chúng mình đi tắm trước đi mà."
Anh lập tức kéo tôi vào phòng tắm, nước ấm từ vòi sen chảy xuống làn da rồi dừng trên sàn nhà lát gạch men trắng, hơi nước như làn sương liên tục bay lên. Gương mặt của Đường Phong Hành cũng đỏ ửng, vành tai không biết là bị nước nóng hun đỏ hay là do thẹn thùng.
Anh giúp tôi rửa sạch phía sau rồi ấn tôi lên tường, lưng tôi tựa ngực anh, anh cọ xát vật cứng rắn vào giữa hai đùi đang khép chặt của tôi, thỉnh thoảng còn đụng vào phía trước cũng đang dần cương lên.
Tiếng nước hòa lẫn với tiếng ma sát vang vọng trong phòng, phóng đãng gợi tình, tình dục giống như làn sương mờ ảo đã ngập đầy phòng tắm. Động tác của anh vẫn rất dịu dàng, cố gắng kiềm chế để bản thân không thúc quá mạnh, đôi môi thì không ngừng hôn liếm sau gáy tôi. Mặc dù đã nhìn cơ thể nhau vô số lần nhưng mỗi khi dùng súng thật đạn thật tôi vẫn thấy ngại ngùng, thường thì sẽ mở miệng nói lảng sang chuyện khác. Lúc này xấu hổ đến mức vô thức khóc lên, tôi vẫn luôn dễ khóc như thế, anh thấy vậy thì vừa lau nước mắt cho tôi vừa hỏi: "A Ninh, em đau à? Nếu đau thì phải nói với anh chứ, chúng mình làm sau vậy."
"Không, không đau, chỉ là... hơi ngại thôi."
Đường Phong Hành cười khẽ bên tai tôi: "Hóa ra là A Ninh mắc cỡ."
"Anh dám cười nhạo em..."
"Đâu có, anh thấy A Ninh rất đáng yêu mà."
"Đừng có khen đàn ông con trai đáng yêu chứ!" Tôi thở dốc kháng nghị.
Anh xoay người tôi lại, mấy sợi tóc đang che khuất mắt tôi được anh vuốt ngược ra sau. Giữa làn nước, mười ngón tay chúng tôi đan chặt áp lên mặt kính, nhiệt độ trên tay khiến cho hơi sương đọng lại tạo thành từng vệt nước. Tôi và anh trao nhau một nụ hôn thật dài, hôn tới khi nước ấm ở trong bình nóng lạnh cạn hết thì mới chịu đi ra.
Tôi không biết phải lấy lòng anh như thế nào ở phương diện này nên luôn giao cả cơ thể mình vào tay anh, vậy mà anh lại nói từng động tác, từng biểu cảm của tôi ở trên giường đều khiến anh hài lòng vô cùng. Tôi há miệng ngậm lấy phần đầu cây kem của anh, kích thước nơi đó khiến tôi không thể nói được một câu trọn vẹn: "Ưm ưm... ừng có ình lên ữa, em ông ngặm ược..." (Đừng có phình lên nữa, em không ngậm được)
Hàm dưới tê dại, nước miếng chảy xuống từ khóe môi được tay anh lau đi, tiếp đến lại là một nụ hôn ướt át.
"Ừm, mùi vị như kem thật luôn đó."
"Cục cưng A Ninh, là em quyến rũ anh, không thể trách anh đâu đấy nhé."
Ồ... Tôi thật sự là bé cưng của anh ư? Chắc chắn là đúng như vậy rồi.
Từng tiếng gọi cục cưng khe khẽ của anh giống như một chiếc lông vũ đang lướt nhẹ trên má tôi vậy, thật là thích, trái tim căng lên như được bơm thật đầy sức sống.
Đây chính là cảm giác được yêu sao?
Thoải mái quá, ước gì Đường Phong Hành mãi mãi yêu tôi như thế này.
Tôi bỗng chợt nhớ ra ga trải giường vừa mới giặt hôm qua, vội vàng nói với anh: "Hôm qua em mới giặt ga, đừng làm nó bị bẩn."
"Ừ ừ, vậy thì anh sẽ đeo cho A Ninh một cái."
Tôi ngồi trên người anh, chầm chậm hạ eo nuốt vào vật cứng nóng, tôi không kìm được tiếng rên rỉ, vừa chống tay lên ngực anh vừa cố gắng thẳng lưng ngồi xuống. Anh nhẹ nhàng xoa xoa cửa vào của tôi để an ủi: "Cục cưng thả lỏng nào, ưm, đúng rồi, từ từ thôi."
Tôi giống như một đứa bé mới tập đi, nỗ lực học tập theo sự dẫn dắt kiên trì của Đường Phong Hành, mặc dù vậy nhưng tôi vẫn đau đến mức hai mày nhíu lại, phải há miệng thở chậm để giảm bớt đau nhức. Mấy tháng nay bận rộn quá, tôi chẳng có thời gian để thỏa mãn dục vọng nên phía sau chặt hơn rất nhiều, cho dù có mở rộng thì cũng không dễ dàng để nơi đó của Đường Phong Hành đi vào.
Tôi cảm thấy những nếp uốn ở miệng huyệt bị căng ra rồi san phẳng, vừa xót vừa tê, gel bôi trơn phía trong bị ép trào ra ngoài một chút, theo gốc đùi chậm rãi chảy xuống tới bắp chân mang đến cảm giác dinh dính ẩm ướt.
Tỉnh G vào tháng sáu là đã phải bật điều hòa, tình dục dần dần chiếm cứ cả đầu óc, trên mặt tôi đổ mồ hôi ròng ròng. Đường Phong Hành nắm lấy chân tôi rồi đẩy tôi nằm xuống, trên đùi tôi cũng vương đầy mồ hôi và những chất lỏng nhớp nháp. Hông anh bắt đầu thong thả đẩy đưa, tôi ngửi được một hương thơm ngọt ngào như cà phê lan tỏa khắp căn phòng và nhìn thấy ánh nến lay động ở trên tủ đầu giường. Mùi hương càng lúc càng đậm hơn, chốt ham muốn của tôi như bị mở ra, cảm thấy động tác chậm rãi của anh không thể đem lại đủ khoái cảm để thỏa mãn những ham muốn không ngừng của cơ thể.
Tôi chủ động xoay mông để anh vào nhanh hơn, đầu lưỡi liếm láp vành tai anh, trong đầu chỉ muốn hôn khắp toàn thân anh một lần. Tôi bất mãn cắn cắn môi dưới của anh, nũng nịu: "Cưng ơi anh nhanh lên được không, đằng sau ngứa lắm, em khó chịu."
Cả người tôi nóng rực, trên đầu lưỡi như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Đường Phong Hành duỗi tay sờ lên nơi liên kết đã ướt đẫm, hỏi tôi: "A Ninh, em có chịu được không?"
"Được mà, đàn anh, đàn anh, nhanh lên, em muốn, anh làm mạnh hơn đi."
"A Ninh, em vừa gọi anh là gì cơ?"
"Em tốt nghiệp muộn một năm nên anh là đàn anh của em mà... A! Đừng đột ngột thế chứ... A... a!"
"Gọi thêm lần nữa, A Ninh, gọi thêm lần nữa nào."
Giọng của Đường Phong Hành rất trầm, tựa như lời chỉ dẫn cho kẻ lạc lối lôi kéo mọi sợi dây thần kinh của tôi. Cứ như thể tôi đã uống phải một loại thuốc kích dục nào đó, trong cơ thể đầy ắp dục vọng như con thú đang vào kỳ động dục, cả người là một cái bánh tổ mềm dính bị kéo dãn ra, đầu óc thì là miếng kẹo dẻo tan chảy, tôi cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác nào một vũng chất lỏng nhớp nháp.
Tôi muốn Đường Phong Hành mau chóng dập lửa cho mình.
Tôi muốn anh luôn luôn ôm chặt tôi, luôn luôn nhìn về tôi, trong nhật ký của anh chỉ được viết về một người là tôi.
Con người ấy mà, đúng là càng có nhiều thì càng tham lam, chua xót và bi quan không hiểu sao bắt đầu dâng lên trong lòng tôi.
"Đàn anh, đàn anh... Em yêu anh lắm, anh nhất định nhất định không được để em chết, em sẽ luôn vâng lời, em sẽ luôn yêu anh... Anh phải tin tưởng em, em sẽ cố gắng kiên trì điều trị, anh đừng bao giờ buông em ra nhé."
Đường Phong Hành tóm lấy hai chân tôi, anh thúc hông vừa nhanh vừa mạnh, lần sau vào sâu hơn lần trước, tôi bị anh đâm mạnh đến mức trên bụng bắt đầu hiện lên những gồ nhỏ kỳ quái. Anh rút hết ra rồi lại thọc sâu vào, cứ như vậy đến hơn cả trăm lần, tôi chỉ còn biết rên rỉ dâm loạn giống như một nam kỹ bỏ đi hết tự trọng, tất cả điều tôi muốn bây giờ chỉ là được làm tình cùng anh.
"Ừm, vâng lời không phải là điều kiện để cho anh yêu em, yêu em mới chính là tiền đề của tất cả mọi thứ. Anh luôn tin em mà, đàn em, ngoan nào, đừng khóc. Cả mặt ướt hết rồi, mắt em đỏ như mắt thỏ rồi đấy."
Tôi chỉ lộ ra sự yếu đuối của mình ở trước mặt anh, còn thực sự mong rằng bản thân là một chú thỏ con, bởi vì cho dù thỏ con có làm cái gì thì cũng đều đáng yêu, hành động nào của nó cũng sẽ không làm cho mọi người cảm thấy là quái gở, là sai lầm.
Chà, được Đường Phong Hành khen là đáng yêu, thật ra tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Những giọt nước mắt trên má được anh liếm đi hết. Phía trước của tôi chảy ra dịch nhầy màu trắng đục trông giống như một "dòng suối" chảy ra từ hang nhỏ vậy, anh để tôi cúi xuống nhìn nơi mà chúng tôi đang nối liền, lớp bọt trắng xung quanh khiến tôi càng thêm ngượng ngùng hơn, che mặt lại không dám nhìn tiếp.
"Ơ ngoan nào, đừng che mặt lại chứ, để cho anh nhìn em, A Ninh."
Tôi vừa bỏ tay ra thì ngay lập tức một nụ hôn đã đáp xuống môi tôi, dịu dàng mút mát, như thể đây là một phần thưởng cho sự nghe lời vậy.
Toàn thân tôi nhớp nháp mồ hôi, Đường Phong Hành vừa hôn vừa mạnh mẽ đâm thọc, nghiền ép vào đúng điểm nhạy cảm. Chỉ lát sau tôi đã không chịu được mà nổ tung, đến cả ngón chân cũng co quắp hết lại, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, lỗ nhỏ phía sau vẫn liên tục bị thúc vào giữa cơn cao trào mãnh liệt, chất dịch trắng đục bắn ra vương vãi đầy thân dưới cả hai.
Bụng tôi có cảm giác rất lạ, giống như vừa bị khoan thủng rồi nhồi đầy chất lỏng, hai chân còn run rẩy chưa thể ngừng lại được, cả người vẫn đắm chìm trong dư vị cao trào. Tôi cầm lấy tay Đường Phong Hành đặt lên bụng mình để cho anh cảm nhận phần bụng tôi thay đổi như thế nào mỗi khi tôi di chuyển bàn tay.
Hương vị tình dục làm lý trí tôi tan chảy, tôi muốn thêm càng nhiều thứ đó của Đường Phong Hành, không thể cầm lòng nổi mà thốt lên những lời thấm đẫm mật ngọt: "Ưm... ưm... ha... thật thoải mái, đàn anh, thoải mái quá, nơi này của em phình lên này... A! Đàn anh, anh nhẹ thôi, nhẹ thôi... Thật tuyệt... ha...a..."
Vô cùng hạnh phúc, tựa như vừa được ăn kẹo vậy, ngọt ngào và nóng cháy thi nhau lan tràn khắp cơ thể. Sau lần cao trào thứ hai, Đường Phong Hành để tôi tự giữ lấy chân mình rồi tách rộng ra để cho anh đè lên mạnh mẽ ra vào. Tôi khó khăn thở hổn hển nhưng vẫn rướn người lên đòi anh một nụ hôn, và đương nhiên là anh lập tức thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này.
Không biết đã làm tình bao lâu, cơ thể giống như đang trôi nổi trên đầu sóng, tôi không ngừng gọi anh bằng mọi kiểu xưng hô, tiếng thở dốc của Đường Phong Hành phóng đại bên tai tôi, lồng ngực chúng tôi dán sát nhau, tôi có thể cảm nhận được hai trái tim đang có cùng nhịp đập, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy yên lòng và dễ chịu như lúc này.
Cuối cùng thì ga giường vẫn bẩn và phải đem đi giặt, tôi chỉ vừa mới giặt nó hôm qua, tôi khàn giọng mắng anh chẳng làm theo lời tôi gì cả. Anh tủi thân phản bác: "Là em muốn làm thêm mấy lần nữa còn gì."
"Anh tự giặt đi đó."
"Được được, anh giặt."
Kí ức lúc gọi Đường Phong Hành là "đàn anh" chậm rãi hiện lên trong đầu, tôi vô thức giơ tay ôm lấy gương mặt đang nóng lên của mình: "Tất cả là do cái mùi đó hại mình."
"Hả, mùi gì cơ?"
"Mùi cà phê ngòn ngọt âm ấm ý."
Đường Phong Hành cầm thứ ở trên tủ đầu giường lên nhìn, tôi không đeo kính, mí mắt mỏi nhừ rũ xuống, cơ thể đau nhức vô cùng. Đường Phong Hành làm vài lần là bắt đầu không khống chế được mà vừa gặm vừa cắn, bây giờ tôi còn nhìn thấy rõ cả vết răng ở trên đùi đây này.
Cũng may là một năm nay tôi chăm tập luyện hơn, vì lợi cho cơ thể cũng là để gia tăng sức khỏe tinh thần, không đến mức làm vài lần là đã ngất xỉu vì mất sức.
Anh nhìn xong thì để nó lại chỗ cũ, tôi thấy vẻ mặt anh là lạ thì tò mò hỏi: "Làm sao thế?"
"Không có gì, chỉ là cốc nến bình thường thôi."
"Tốt rồi, Đường Phong Hành mới ở bên mình vài năm mà đã bắt đầu nói xạo."
Anh vội vàng nằm xuống ôm tôi, vỗ vỗ lưng: "Không mà, chỉ là một cốc nến bình thường để bầu không khí tốt hơn thôi."
"Ừa, em buồn ngủ, cho sờ tai."
"Tuân lệnh." Anh ngoan ngoãn nằm sát lại cạnh tôi.
Tôi vừa vươn tay xoa nắn vành tai mềm mềm của anh vừa nói: "Chắc chắn là anh gạt em... Nhưng không sao, em thích anh, em cũng thích cả những lời nói dối thiện ý của anh, tất cả mọi thứ của anh em đều rất rất thích."
Bác sĩ tâm lý bảo tôi cần thành thật với cảm xúc của mình, không nói dối, không che giấu, bởi vì chúng không phải nỗi nhục nhã hay lỗi lầm gì cả, và vì anh là người yêu của tôi cho nên mọi thứ đều hợp lý y như nó phải vậy.
"A Ninh, năm nay về quê ăn Tết với anh nhé?"
"Không đâu, phải có người chăm Cà Chua chứ."
"Có thể gửi nó ở khách sạn thú cưng."
Tôi lo sợ rụt rụt cổ: "Không được, anh chưa nói với ba mẹ anh là mình yêu nhau đấy chứ! Họ sẽ không thích em đâu, em đâu có hoàn hảo, em còn không dễ khiến người ta quý nữa... Anh... đừng..."
"Đừng hoảng, anh không nói với họ bây giờ đâu, đợi đến khi chúng mình ổn định, mua được nhà rồi thì hẵng tính đến chuyện này. Chỉ là anh không muốn để em trải qua năm mới một mình, sẽ cô đơn lắm."
Năm trước tôi cũng sống chết không đồng ý cùng anh về quê đón năm mới, tôi sợ mình sẽ bị đánh giá bởi những người chưa từng gặp mặt, lỡ như họ phát hiện ra căn bệnh thì liệu họ có chán ghét một người bất thường như tôi hay không...
Đường Phong Hành là con trai duy nhất trong nhà, nhất định ba mẹ anh sẽ không thích tôi... bởi vì con trai mình lại đi yêu đương với một thằng đàn ông.
"Được rồi, lúc nào A Ninh cũng muốn một mình ở lại đây nghĩ những chuyện không đâu. Em không đi thì sao mà biết được, anh ở quê ăn Tết cũng sẽ thấy cô đơn, sẽ rất nhớ em đó." Đường Phong Hành xoa bóp thắt lưng đang mỏi nhừ của tôi.
"Anh thật sự sẽ rất nhớ em ư, nhưng mà ở quê có rất nhiều người thân họ hàng mà, sẽ không cô đơn đâu."
"Nhiều người thì chỉ là không khí sẽ náo nhiệt thôi chứ đâu có nghĩa là không cô đơn. A Ninh theo anh về nhà đi, anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em."
Đây cũng là điều mà tôi muốn.
Chỉ cần có Đường Phong Hành thì dù bao người đi chăng nữa cũng không là vấn đề, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi là tốt rồi.
"Ưm... Em sẽ suy nghĩ về chuyện này." Tôi vẫn còn chần chừ lo lắng.
"Không sao, còn nửa năm nữa cơ."
"Nếu như em không đi thì anh sẽ nghĩ gì?"
Anh ôm tôi vào lòng rồi bắt đầu nói liên tục không ngừng: "Anh sẽ nghĩ vậy nè, Trần Thư Ninh đúng là tên lưu manh, anh yêu thầm em lâu như vậy, cho em ăn bao nhiêu là đồ ngon, nhẫn cũng đeo lên rồi, tai còn bị em sờ mỗi ngày đến mức sưng lên luôn, đi làm người ta toàn nói sau lưng anh là trên tai còn có cả vết cắn của người yêu nữa đấy. Ừ thì cái này khoe ra cũng không sao, vậy mà giờ em lại từ chối anh! Đúng là em muốn anh làm người yêu bí mật rồi, thật nhẫn tâm!"
Dứt lời thì anh liền cù tôi, tôi vội vàng trốn đi nhưng anh vẫn tiếp tục đuổi theo cù tiếp: "Có đồng ý không?"
"Hahahaha, chờ đã chờ đã, để em nghĩ đã chứ!"
"Gọi đàn anh đi thì anh dừng."
"Đàn anh, em yêu anh." Tôi còn nhanh trí kèm thêm câu mà anh thích.
Đường Phong Hành lập tức dừng lại không cù tôi nữa.
"Không sao đâu, anh không ép buộc em."
"Em biết anh sẽ không bao giờ ép em làm điều gì, em sẽ từ từ thuyết phục bản thân, đợi em khỏe lên nhé, được không?"
Tôi sờ sờ tai anh rồi nhắm mắt lại trong lời thì thầm âu yếm "Ừ, cứ từ từ, anh yêu em". Thứ đợi tôi trong mỗi giấc ngủ không còn là ác mộng đen tối, hoang tàn và đẫm máu nữa, thay vào đó là những giấc mơ êm dịu ngọt ngào.
Chúng tôi về tới nhà, cửa vừa đóng, đèn cũng không thèm bật mà đã hôn nhau đến đầu váng mắt hoa, tay tôi sờ lên thắt lưng của Đường Phong Hành, "cách" một tiếng, dây lưng đã bị tôi rút ra rồi ném thẳng xuống sàn. Đường Phong Hành cũng vội vã tháo nút dây ở chiếc quần thể thao của tôi rồi kéo nó xuống, mặt tôi nóng bừng lên, cả người lóng ngóng, mỗi một nơi anh vuốt ve qua dường như đều trở thành điểm mẫn cảm của tôi.
Tôi siết eo anh: "Ưm... Chờ một chút, Phong, chúng mình đi tắm trước đi mà."
Anh lập tức kéo tôi vào phòng tắm, nước ấm từ vòi sen chảy xuống làn da rồi dừng trên sàn nhà lát gạch men trắng, hơi nước như làn sương liên tục bay lên. Gương mặt của Đường Phong Hành cũng đỏ ửng, vành tai không biết là bị nước nóng hun đỏ hay là do thẹn thùng.
Anh giúp tôi rửa sạch phía sau rồi ấn tôi lên tường, lưng tôi tựa ngực anh, anh cọ xát vật cứng rắn vào giữa hai đùi đang khép chặt của tôi, thỉnh thoảng còn đụng vào phía trước cũng đang dần cương lên.
Tiếng nước hòa lẫn với tiếng ma sát vang vọng trong phòng, phóng đãng gợi tình, tình dục giống như làn sương mờ ảo đã ngập đầy phòng tắm. Động tác của anh vẫn rất dịu dàng, cố gắng kiềm chế để bản thân không thúc quá mạnh, đôi môi thì không ngừng hôn liếm sau gáy tôi. Mặc dù đã nhìn cơ thể nhau vô số lần nhưng mỗi khi dùng súng thật đạn thật tôi vẫn thấy ngại ngùng, thường thì sẽ mở miệng nói lảng sang chuyện khác. Lúc này xấu hổ đến mức vô thức khóc lên, tôi vẫn luôn dễ khóc như thế, anh thấy vậy thì vừa lau nước mắt cho tôi vừa hỏi: "A Ninh, em đau à? Nếu đau thì phải nói với anh chứ, chúng mình làm sau vậy."
"Không, không đau, chỉ là... hơi ngại thôi."
Đường Phong Hành cười khẽ bên tai tôi: "Hóa ra là A Ninh mắc cỡ."
"Anh dám cười nhạo em..."
"Đâu có, anh thấy A Ninh rất đáng yêu mà."
"Đừng có khen đàn ông con trai đáng yêu chứ!" Tôi thở dốc kháng nghị.
Anh xoay người tôi lại, mấy sợi tóc đang che khuất mắt tôi được anh vuốt ngược ra sau. Giữa làn nước, mười ngón tay chúng tôi đan chặt áp lên mặt kính, nhiệt độ trên tay khiến cho hơi sương đọng lại tạo thành từng vệt nước. Tôi và anh trao nhau một nụ hôn thật dài, hôn tới khi nước ấm ở trong bình nóng lạnh cạn hết thì mới chịu đi ra.
Tôi không biết phải lấy lòng anh như thế nào ở phương diện này nên luôn giao cả cơ thể mình vào tay anh, vậy mà anh lại nói từng động tác, từng biểu cảm của tôi ở trên giường đều khiến anh hài lòng vô cùng. Tôi há miệng ngậm lấy phần đầu cây kem của anh, kích thước nơi đó khiến tôi không thể nói được một câu trọn vẹn: "Ưm ưm... ừng có ình lên ữa, em ông ngặm ược..." (Đừng có phình lên nữa, em không ngậm được)
Hàm dưới tê dại, nước miếng chảy xuống từ khóe môi được tay anh lau đi, tiếp đến lại là một nụ hôn ướt át.
"Ừm, mùi vị như kem thật luôn đó."
"Cục cưng A Ninh, là em quyến rũ anh, không thể trách anh đâu đấy nhé."
Ồ... Tôi thật sự là bé cưng của anh ư? Chắc chắn là đúng như vậy rồi.
Từng tiếng gọi cục cưng khe khẽ của anh giống như một chiếc lông vũ đang lướt nhẹ trên má tôi vậy, thật là thích, trái tim căng lên như được bơm thật đầy sức sống.
Đây chính là cảm giác được yêu sao?
Thoải mái quá, ước gì Đường Phong Hành mãi mãi yêu tôi như thế này.
Tôi bỗng chợt nhớ ra ga trải giường vừa mới giặt hôm qua, vội vàng nói với anh: "Hôm qua em mới giặt ga, đừng làm nó bị bẩn."
"Ừ ừ, vậy thì anh sẽ đeo cho A Ninh một cái."
Tôi ngồi trên người anh, chầm chậm hạ eo nuốt vào vật cứng nóng, tôi không kìm được tiếng rên rỉ, vừa chống tay lên ngực anh vừa cố gắng thẳng lưng ngồi xuống. Anh nhẹ nhàng xoa xoa cửa vào của tôi để an ủi: "Cục cưng thả lỏng nào, ưm, đúng rồi, từ từ thôi."
Tôi giống như một đứa bé mới tập đi, nỗ lực học tập theo sự dẫn dắt kiên trì của Đường Phong Hành, mặc dù vậy nhưng tôi vẫn đau đến mức hai mày nhíu lại, phải há miệng thở chậm để giảm bớt đau nhức. Mấy tháng nay bận rộn quá, tôi chẳng có thời gian để thỏa mãn dục vọng nên phía sau chặt hơn rất nhiều, cho dù có mở rộng thì cũng không dễ dàng để nơi đó của Đường Phong Hành đi vào.
Tôi cảm thấy những nếp uốn ở miệng huyệt bị căng ra rồi san phẳng, vừa xót vừa tê, gel bôi trơn phía trong bị ép trào ra ngoài một chút, theo gốc đùi chậm rãi chảy xuống tới bắp chân mang đến cảm giác dinh dính ẩm ướt.
Tỉnh G vào tháng sáu là đã phải bật điều hòa, tình dục dần dần chiếm cứ cả đầu óc, trên mặt tôi đổ mồ hôi ròng ròng. Đường Phong Hành nắm lấy chân tôi rồi đẩy tôi nằm xuống, trên đùi tôi cũng vương đầy mồ hôi và những chất lỏng nhớp nháp. Hông anh bắt đầu thong thả đẩy đưa, tôi ngửi được một hương thơm ngọt ngào như cà phê lan tỏa khắp căn phòng và nhìn thấy ánh nến lay động ở trên tủ đầu giường. Mùi hương càng lúc càng đậm hơn, chốt ham muốn của tôi như bị mở ra, cảm thấy động tác chậm rãi của anh không thể đem lại đủ khoái cảm để thỏa mãn những ham muốn không ngừng của cơ thể.
Tôi chủ động xoay mông để anh vào nhanh hơn, đầu lưỡi liếm láp vành tai anh, trong đầu chỉ muốn hôn khắp toàn thân anh một lần. Tôi bất mãn cắn cắn môi dưới của anh, nũng nịu: "Cưng ơi anh nhanh lên được không, đằng sau ngứa lắm, em khó chịu."
Cả người tôi nóng rực, trên đầu lưỡi như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Đường Phong Hành duỗi tay sờ lên nơi liên kết đã ướt đẫm, hỏi tôi: "A Ninh, em có chịu được không?"
"Được mà, đàn anh, đàn anh, nhanh lên, em muốn, anh làm mạnh hơn đi."
"A Ninh, em vừa gọi anh là gì cơ?"
"Em tốt nghiệp muộn một năm nên anh là đàn anh của em mà... A! Đừng đột ngột thế chứ... A... a!"
"Gọi thêm lần nữa, A Ninh, gọi thêm lần nữa nào."
Giọng của Đường Phong Hành rất trầm, tựa như lời chỉ dẫn cho kẻ lạc lối lôi kéo mọi sợi dây thần kinh của tôi. Cứ như thể tôi đã uống phải một loại thuốc kích dục nào đó, trong cơ thể đầy ắp dục vọng như con thú đang vào kỳ động dục, cả người là một cái bánh tổ mềm dính bị kéo dãn ra, đầu óc thì là miếng kẹo dẻo tan chảy, tôi cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác nào một vũng chất lỏng nhớp nháp.
Tôi muốn Đường Phong Hành mau chóng dập lửa cho mình.
Tôi muốn anh luôn luôn ôm chặt tôi, luôn luôn nhìn về tôi, trong nhật ký của anh chỉ được viết về một người là tôi.
Con người ấy mà, đúng là càng có nhiều thì càng tham lam, chua xót và bi quan không hiểu sao bắt đầu dâng lên trong lòng tôi.
"Đàn anh, đàn anh... Em yêu anh lắm, anh nhất định nhất định không được để em chết, em sẽ luôn vâng lời, em sẽ luôn yêu anh... Anh phải tin tưởng em, em sẽ cố gắng kiên trì điều trị, anh đừng bao giờ buông em ra nhé."
Đường Phong Hành tóm lấy hai chân tôi, anh thúc hông vừa nhanh vừa mạnh, lần sau vào sâu hơn lần trước, tôi bị anh đâm mạnh đến mức trên bụng bắt đầu hiện lên những gồ nhỏ kỳ quái. Anh rút hết ra rồi lại thọc sâu vào, cứ như vậy đến hơn cả trăm lần, tôi chỉ còn biết rên rỉ dâm loạn giống như một nam kỹ bỏ đi hết tự trọng, tất cả điều tôi muốn bây giờ chỉ là được làm tình cùng anh.
"Ừm, vâng lời không phải là điều kiện để cho anh yêu em, yêu em mới chính là tiền đề của tất cả mọi thứ. Anh luôn tin em mà, đàn em, ngoan nào, đừng khóc. Cả mặt ướt hết rồi, mắt em đỏ như mắt thỏ rồi đấy."
Tôi chỉ lộ ra sự yếu đuối của mình ở trước mặt anh, còn thực sự mong rằng bản thân là một chú thỏ con, bởi vì cho dù thỏ con có làm cái gì thì cũng đều đáng yêu, hành động nào của nó cũng sẽ không làm cho mọi người cảm thấy là quái gở, là sai lầm.
Chà, được Đường Phong Hành khen là đáng yêu, thật ra tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Những giọt nước mắt trên má được anh liếm đi hết. Phía trước của tôi chảy ra dịch nhầy màu trắng đục trông giống như một "dòng suối" chảy ra từ hang nhỏ vậy, anh để tôi cúi xuống nhìn nơi mà chúng tôi đang nối liền, lớp bọt trắng xung quanh khiến tôi càng thêm ngượng ngùng hơn, che mặt lại không dám nhìn tiếp.
"Ơ ngoan nào, đừng che mặt lại chứ, để cho anh nhìn em, A Ninh."
Tôi vừa bỏ tay ra thì ngay lập tức một nụ hôn đã đáp xuống môi tôi, dịu dàng mút mát, như thể đây là một phần thưởng cho sự nghe lời vậy.
Toàn thân tôi nhớp nháp mồ hôi, Đường Phong Hành vừa hôn vừa mạnh mẽ đâm thọc, nghiền ép vào đúng điểm nhạy cảm. Chỉ lát sau tôi đã không chịu được mà nổ tung, đến cả ngón chân cũng co quắp hết lại, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, lỗ nhỏ phía sau vẫn liên tục bị thúc vào giữa cơn cao trào mãnh liệt, chất dịch trắng đục bắn ra vương vãi đầy thân dưới cả hai.
Bụng tôi có cảm giác rất lạ, giống như vừa bị khoan thủng rồi nhồi đầy chất lỏng, hai chân còn run rẩy chưa thể ngừng lại được, cả người vẫn đắm chìm trong dư vị cao trào. Tôi cầm lấy tay Đường Phong Hành đặt lên bụng mình để cho anh cảm nhận phần bụng tôi thay đổi như thế nào mỗi khi tôi di chuyển bàn tay.
Hương vị tình dục làm lý trí tôi tan chảy, tôi muốn thêm càng nhiều thứ đó của Đường Phong Hành, không thể cầm lòng nổi mà thốt lên những lời thấm đẫm mật ngọt: "Ưm... ưm... ha... thật thoải mái, đàn anh, thoải mái quá, nơi này của em phình lên này... A! Đàn anh, anh nhẹ thôi, nhẹ thôi... Thật tuyệt... ha...a..."
Vô cùng hạnh phúc, tựa như vừa được ăn kẹo vậy, ngọt ngào và nóng cháy thi nhau lan tràn khắp cơ thể. Sau lần cao trào thứ hai, Đường Phong Hành để tôi tự giữ lấy chân mình rồi tách rộng ra để cho anh đè lên mạnh mẽ ra vào. Tôi khó khăn thở hổn hển nhưng vẫn rướn người lên đòi anh một nụ hôn, và đương nhiên là anh lập tức thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này.
Không biết đã làm tình bao lâu, cơ thể giống như đang trôi nổi trên đầu sóng, tôi không ngừng gọi anh bằng mọi kiểu xưng hô, tiếng thở dốc của Đường Phong Hành phóng đại bên tai tôi, lồng ngực chúng tôi dán sát nhau, tôi có thể cảm nhận được hai trái tim đang có cùng nhịp đập, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy yên lòng và dễ chịu như lúc này.
Cuối cùng thì ga giường vẫn bẩn và phải đem đi giặt, tôi chỉ vừa mới giặt nó hôm qua, tôi khàn giọng mắng anh chẳng làm theo lời tôi gì cả. Anh tủi thân phản bác: "Là em muốn làm thêm mấy lần nữa còn gì."
"Anh tự giặt đi đó."
"Được được, anh giặt."
Kí ức lúc gọi Đường Phong Hành là "đàn anh" chậm rãi hiện lên trong đầu, tôi vô thức giơ tay ôm lấy gương mặt đang nóng lên của mình: "Tất cả là do cái mùi đó hại mình."
"Hả, mùi gì cơ?"
"Mùi cà phê ngòn ngọt âm ấm ý."
Đường Phong Hành cầm thứ ở trên tủ đầu giường lên nhìn, tôi không đeo kính, mí mắt mỏi nhừ rũ xuống, cơ thể đau nhức vô cùng. Đường Phong Hành làm vài lần là bắt đầu không khống chế được mà vừa gặm vừa cắn, bây giờ tôi còn nhìn thấy rõ cả vết răng ở trên đùi đây này.
Cũng may là một năm nay tôi chăm tập luyện hơn, vì lợi cho cơ thể cũng là để gia tăng sức khỏe tinh thần, không đến mức làm vài lần là đã ngất xỉu vì mất sức.
Anh nhìn xong thì để nó lại chỗ cũ, tôi thấy vẻ mặt anh là lạ thì tò mò hỏi: "Làm sao thế?"
"Không có gì, chỉ là cốc nến bình thường thôi."
"Tốt rồi, Đường Phong Hành mới ở bên mình vài năm mà đã bắt đầu nói xạo."
Anh vội vàng nằm xuống ôm tôi, vỗ vỗ lưng: "Không mà, chỉ là một cốc nến bình thường để bầu không khí tốt hơn thôi."
"Ừa, em buồn ngủ, cho sờ tai."
"Tuân lệnh." Anh ngoan ngoãn nằm sát lại cạnh tôi.
Tôi vừa vươn tay xoa nắn vành tai mềm mềm của anh vừa nói: "Chắc chắn là anh gạt em... Nhưng không sao, em thích anh, em cũng thích cả những lời nói dối thiện ý của anh, tất cả mọi thứ của anh em đều rất rất thích."
Bác sĩ tâm lý bảo tôi cần thành thật với cảm xúc của mình, không nói dối, không che giấu, bởi vì chúng không phải nỗi nhục nhã hay lỗi lầm gì cả, và vì anh là người yêu của tôi cho nên mọi thứ đều hợp lý y như nó phải vậy.
"A Ninh, năm nay về quê ăn Tết với anh nhé?"
"Không đâu, phải có người chăm Cà Chua chứ."
"Có thể gửi nó ở khách sạn thú cưng."
Tôi lo sợ rụt rụt cổ: "Không được, anh chưa nói với ba mẹ anh là mình yêu nhau đấy chứ! Họ sẽ không thích em đâu, em đâu có hoàn hảo, em còn không dễ khiến người ta quý nữa... Anh... đừng..."
"Đừng hoảng, anh không nói với họ bây giờ đâu, đợi đến khi chúng mình ổn định, mua được nhà rồi thì hẵng tính đến chuyện này. Chỉ là anh không muốn để em trải qua năm mới một mình, sẽ cô đơn lắm."
Năm trước tôi cũng sống chết không đồng ý cùng anh về quê đón năm mới, tôi sợ mình sẽ bị đánh giá bởi những người chưa từng gặp mặt, lỡ như họ phát hiện ra căn bệnh thì liệu họ có chán ghét một người bất thường như tôi hay không...
Đường Phong Hành là con trai duy nhất trong nhà, nhất định ba mẹ anh sẽ không thích tôi... bởi vì con trai mình lại đi yêu đương với một thằng đàn ông.
"Được rồi, lúc nào A Ninh cũng muốn một mình ở lại đây nghĩ những chuyện không đâu. Em không đi thì sao mà biết được, anh ở quê ăn Tết cũng sẽ thấy cô đơn, sẽ rất nhớ em đó." Đường Phong Hành xoa bóp thắt lưng đang mỏi nhừ của tôi.
"Anh thật sự sẽ rất nhớ em ư, nhưng mà ở quê có rất nhiều người thân họ hàng mà, sẽ không cô đơn đâu."
"Nhiều người thì chỉ là không khí sẽ náo nhiệt thôi chứ đâu có nghĩa là không cô đơn. A Ninh theo anh về nhà đi, anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em."
Đây cũng là điều mà tôi muốn.
Chỉ cần có Đường Phong Hành thì dù bao người đi chăng nữa cũng không là vấn đề, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi là tốt rồi.
"Ưm... Em sẽ suy nghĩ về chuyện này." Tôi vẫn còn chần chừ lo lắng.
"Không sao, còn nửa năm nữa cơ."
"Nếu như em không đi thì anh sẽ nghĩ gì?"
Anh ôm tôi vào lòng rồi bắt đầu nói liên tục không ngừng: "Anh sẽ nghĩ vậy nè, Trần Thư Ninh đúng là tên lưu manh, anh yêu thầm em lâu như vậy, cho em ăn bao nhiêu là đồ ngon, nhẫn cũng đeo lên rồi, tai còn bị em sờ mỗi ngày đến mức sưng lên luôn, đi làm người ta toàn nói sau lưng anh là trên tai còn có cả vết cắn của người yêu nữa đấy. Ừ thì cái này khoe ra cũng không sao, vậy mà giờ em lại từ chối anh! Đúng là em muốn anh làm người yêu bí mật rồi, thật nhẫn tâm!"
Dứt lời thì anh liền cù tôi, tôi vội vàng trốn đi nhưng anh vẫn tiếp tục đuổi theo cù tiếp: "Có đồng ý không?"
"Hahahaha, chờ đã chờ đã, để em nghĩ đã chứ!"
"Gọi đàn anh đi thì anh dừng."
"Đàn anh, em yêu anh." Tôi còn nhanh trí kèm thêm câu mà anh thích.
Đường Phong Hành lập tức dừng lại không cù tôi nữa.
"Không sao đâu, anh không ép buộc em."
"Em biết anh sẽ không bao giờ ép em làm điều gì, em sẽ từ từ thuyết phục bản thân, đợi em khỏe lên nhé, được không?"
Tôi sờ sờ tai anh rồi nhắm mắt lại trong lời thì thầm âu yếm "Ừ, cứ từ từ, anh yêu em". Thứ đợi tôi trong mỗi giấc ngủ không còn là ác mộng đen tối, hoang tàn và đẫm máu nữa, thay vào đó là những giấc mơ êm dịu ngọt ngào.