Tôi chật vật tự chuyển mình từ giường bệnh ngồi xuống xe lăn, điều khiển xe đến bên cửa sổ phơi nắng rồi ngắm nhìn quang cảnh ở dưới tầng. Cách vách có ông cụ làm bếp không cẩn thận bị ngã, sáng sớm nay vừa được đưa vào viện, trước đó còn liên tục than đau vậy mà người con trai mới đi ra ngoài mua cơm thì đã nằm trên giường mở điện thoại lướt Douyin rồi, lại còn mở loa cực kỳ lớn. Tôi không muốn so đo với ông cụ, dù sao thì người ta cũng cao tuổi nên thính lực không tốt như còn thanh niên nữa, thế nhưng tiếng từ Douyin thực sự quá ồn khiến cho tai tôi cứ ong ong liên tục. Tôi muốn lăn bánh xe lăn nhưng không làm được, tay còn bị trầy xước một chút. Tôi nhìn đôi tay đang run rẩy của mình mà không khỏi thở dài.
Ánh mặt trời làm tôi chói mắt nhưng không thể đi khỏi cửa sổ nên tôi đành cúi đầu nhìn dưới lầu, bỗng nhớ đến tối qua vì hệ thống thông gió trong phòng tắm không tốt nên tôi cảm thấy mình như bị say xe. Sau khi Đường Phong Hành giúp tôi mặc xong quần áo thì vẫn cứ lặng lẽ chuẩn bị thuốc và nước ấm cho tôi, nhìn tôi uống xong rồi mới rời đi.
Những chiếc lá còn chẳng thèm đung đưa, tôi bị nắng chiếu có hơi choáng váng, tay đau không lăn bánh xe được, thôi thì cứ nhắm mắt phơi tiếp vậy.
Trước mặt là ánh nắng nên dù nhắm mắt thì vẫn là một màu đỏ như máu, hơi choáng nhưng ấm áp. Một lát sau, một bàn tay cũng mang theo hơi ấm che lại trước mắt tôi, hương quýt thanh mát ngay gần bên mũi, quýt đường mùa đông quả thật rất ngọt ngào.
Đường Phong Hành đẩy xe lăn của tôi ra nơi khác: "Mắt phơi nắng gắt như vậy không tốt đâu, cậu còn bị cận đấy."
"Nhưng chỗ đó ấm lắm. Tôi muốn ăn quýt đường." Tôi kéo bàn tay đang che mắt mình xuống.
Cậu ấy móc túi lấy ra một quả quýt đường vàng óng, nhanh tay lột vỏ rồi nhét vào miệng tôi: "Mũi cẩu."
Tôi ngửa đầu nhìn cậu: "Mang đến chứ?"
Lúc này cậu ấy lại thẹn thùng, quay đầu đi rồi mới trả lời tôi: "Cậu đọc rồi?"
"Cậu không đọc?"
"Tôi hỏi cậu trước."
"Tôi... thì tôi đọc rồi."
"Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."
Cổ tôi bắt đầu mỏi: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"
Đường Phong Hành đặt tay lên tay vịn xe lăn, hỏi ngược lại tôi: "Thế nào gọi là nghĩ kỹ, cậu cho tôi một định nghĩa đi. Cả đêm qua tôi không ngủ được, đã suy nghĩ cả nửa ngày rồi. Chỉ là tôi cảm thấy... Mọi việc như bây giờ đối với tôi đã rất tốt rồi, tôi không biết phải làm sao nữa."
Tôi cười cười rồi thờ ơ nhìn đôi tay đang run lên của mình, nói: "Hiện tại tôi không bắt cậu phải thay đổi cái gì hay là muốn cậu phải làm điều gì cho tôi, cứ như bình thường là được rồi. Tôi chỉ hỏi cậu có đồng ý đi cùng tôi đến bệnh viện không, trước đây tôi đều đi một mình, sau này vì sợ nên không dám đến nữa."
Lần đầu tiên tôi nói ra cảm xúc của mình với một người, có vẻ hơi yếu đuối, mặc dù tôi chẳng thích việc này chút nào nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ thôi nhỉ, chứ còn có thể làm thế nào được nữa.
Dù sao thì cậu ấy cũng đọc hết kế hoạch của tôi rồi, tôi chỉ có thể bất chấp tất cả.
Rõ là Đường Phong Hành càng không tự nhiên hơn, cậu ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi nghĩ quá xa rồi, xin lỗi."
"Đi thôi."
Cậu đeo balo của tôi lên vai, lấy chăn đắp lên đầu gối tôi rồi thả thêm vào trong một túi chườm nóng, xong xuôi thì cầm tay của tôi bỏ vào, còn không quên cài áo khoác và đội mũ cho tôi: "Bên ngoài lạnh lắm, cậu cứ mặc như vậy đã, để tôi gọi taxi." Nhìn tôi thế này trông có vẻ chưa già đã yếu, thế nhưng trong lòng tôi lại ngập tràn cảm giác thoải mái và an toàn. Nhưng dù sao đây cũng là lòng tốt của người ta, đương nhiên tôi không thể cứ không biết xấu hổ như vậy được. Uống thuốc xong thì tâm trạng không tồi, không sa sút cũng không hưng phấn, chỉ có bình tĩnh mới là điều tốt nhất.
Hai chúng tôi cũng không hề nhắc tới những việc trong nhà tắm tối qua, chúng tôi luôn có một sự ăn ý kỳ lạ khi tránh đi những chủ đề sẽ làm cả hai bối rối, điều này giúp tôi không cần phải hao tâm tốn sức để suy nghĩ giải thích.
Cậu ấy bế tôi lên taxi rồi gấp xe lăn cất vào cốp xe, tôi nói với tài xế tên của bệnh viện. Tài xế xoay vô lăng bắt đầu hướng tới điểm đến. Nắng giữa trưa chói chang vô cùng, không khí khô hanh pha chút cát bụi khiến da mặt tôi đông lạnh nứt nẻ, da môi cũng bị nứt ra, tôi liếm liếm môi rồi đảo mắt vu vơ nhìn ra ngoài cửa xe.
Tại sao lúc nào mùa đông cũng gian nan như vậy?
Tôi vươn tay vòng qua chậu cúc họa mi ngăn cách giữa chúng tôi rồi sờ lên bàn tay của Đường Phong Hành, lạnh ghê. Vào khoảnh khắc tôi đụng vào, cậu ấy rõ ràng đã cứng đờ người lại, tôi kéo tay cậu vào dưới tấm thảm trên chân mình, đặt tay cậu ấy lên trên túi chườm nóng.
Cậu cứng người một lát rồi thả lỏng lại, mặc cho tôi cầm tay cậu, cậu còn động tay một chút để chen những ngón tay của mình vào giữa những ngón tay tôi, hai bàn tay siết chặt lấy nhau một cách thật kỳ lạ.
Cậu dùng tay còn lại nhấc chậu hoa để xuống dưới chân, mùi hương thanh mát của táo xanh như có như không hòa lẫn trong không khí se lạnh. Cậu lén lút, cẩn thận mà dịch người ngồi sát vào tôi, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thì dựa đầu lên vai tôi thì thầm: "Đêm qua tôi thức đọc luật hình sự, không ngủ đủ, cậu để tôi dựa một lát, đến nơi thì gọi tôi nhé."
Tôi không vạch trần cậu, chuyện tối hôm qua chắc hẳn đã làm cậu bối rối, chỉ nhẹ 'ừ' một tiếng rồi bỏ tay cậu ra, sờ sờ tóc cậu nói: "Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, ngủ đi."
Cậu gật đầu rồi tìm một tư thế thoải mái để bắt đầu giấc ngủ của mình. Tôi chờ gần mười phút, đến khi nghĩ người đã ngủ rồi thì mới quay đầu lại nhìn cậu. Tai cậu ấy hơi đỏ lên, dưới mắt có quầng thâm, mấy hôm nay bị tôi tra tấn nên chắc cậu chẳng ngủ ngon nổi, lúc nào cũng lo tôi sẽ làm những chuyện cực đoan.
Chăm sóc tôi thật sự mệt gấp mấy trăm lần so với người bình thường.
Tôi thở dài rồi len lén vươn ngón tay chạm vào tai cậu, cậu hơi cựa đầu nhưng vẫn không tỉnh dậy. Tôi tiếp tục sờ lên vành tai mềm mềm ấm áp của cậu ấy, thích ghê, tay tôi cứ không ngừng mà nhè nhẹ xoa nắn. Khi còn nhỏ tôi không có cảm giác an toàn, nỗi lo âu đã tạo nên tật xấu muốn sờ tai, có thể là sờ của chính mình hoặc là của người khác, việc đó giống như một liều thuốc giúp xóa đi những cảm xúc bất an trong lòng tôi.
Bệnh viện nơi tôi điều trị trước đây càng ngày càng gần.
Trong xe là hỗn hợp của tiếng máy sưởi và tiếng gió rít thỉnh thoảng lọt vào từ khe hở cửa sổ, thế nhưng tôi cảm thấy nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao khiến cho trán tôi bị lấp kín bởi một lớp mồ hôi mỏng. Bỗng nhiên cái tay đang làm 'chuyện xấu' của tôi bị bắt lấy, tôi và Đường Phong Hành nhìn nhau không chớp mắt, trong đôi mắt cậu vẫn mang vẻ mơ màng buồn ngủ nhưng lại xen lẫn một chút uất ức giận dỗi.
"Xin lỗi, đánh thức cậu rồi." Động tác nhỏ bị phát hiện cũng không làm cho tôi lo sợ chút nào.
Đường Phong Hành thở một hơi rồi nói: "Hại tôi chỉ ngủ được có vài phút."
Tôi lại xin lỗi.
Đường Phong Hành nói tiếp: "Đền bù cho giấc ngủ của tôi đi."
Tôi tò mò hỏi: "Đền bù thế nào?"
Dường như Đường Phong Hành không ngờ là tôi lại sòng phẳng như vậy, cậu dựa gần tới hơn rồi cắn nhẹ lên vành tai tôi: "Tay lạnh quá, cậu cầm nó tiếp được không?"
Cậu ấy thực sự giả ngây thơ làm cho tôi cảm thấy có một chút xíu ngượng ngùng, tôi liền nắm lấy tay của cậu rồi nói: "Được, nắm bao lâu cũng được, xuống xe thì phải bỏ ra nhé."
Một lúc sau, Đường Phong Hành vẫn dựa trên vai tôi lại mở miệng nói: "Trần Thư Ninh, cậu ồn quá đi."
"Hả?"
"Tiếng tim cậu đập lớn quá, còn nhanh nữa."
"Vì kỳ hưng cảm đấy, không liên quan đến tôi." Lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, tay cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi, thân mật giấu kín bên dưới tấm chăn mỏng.
Sao trong xe nóng quá vậy, giống hệt như một cái lò nướng bánh.
Tôi hơi bực muốn mở cửa sổ ra để tống khứ hết không khí nóng rực trong xe, thế nhưng một cái tay thì gần như vô dụng, một tay thì đang bị Đường Phong Hành giam chặt, thật sự không có khả năng mở cửa sổ.
"Chán quá."
Đường Phong Hành ngẩng đầu rồi dùng tay trái mở cửa sổ để không khí hơi lạnh tươi mới thay thế cho CO2 trong xe, chỉ mở khoảng mười giây rồi đã đóng nó lại: "Như vậy là được rồi."
Đến bệnh viện rồi. Tôi đã tìm hiểu về bệnh viện này rất lâu, thấy nơi đây được đánh giá là có hiệu quả trị liệu không tồi nên mới đến, thế nhưng việc tự ý ngừng uống thuốc đã khiến tôi phải chịu hậu quả nghiêm trọng: gặp ảo giác, quá tự mãn, rồi còn cả những cảm xúc kích động cực đoan.
Việc rơi xuống sông lần này đúng là nhất thời nảy lòng tham, vì say rượu mà đầu óc bị mất kiểm soát, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải thực hiện nghiêm túc theo kế hoạch. Nhắc mới nhớ, Đường Phong Hành vẫn chưa trả lại sổ tay cho tôi, tôi quay sang hỏi cậu: "Sổ của tôi đâu?"
Đường Phong Hành miễn cưỡng lắc lắc cặp sách: "Ở trong cặp."
"Lát nữa dù bác sĩ có hỏi cậu cái gì thì cậu cũng không được nói ra cuốn sổ này đâu đấy." Tôi nhìn con đường lát gạch trắng quen thuộc, mỗi lần bước lên một tấm gạch là một lần áp lực tích tụ lại, nỗi sợ hãi ngày càng tăng cao hơn.
"Xem thế nào đã." Đường Phong Hành lảng đi câu nói của tôi.
"Không đồng ý thì bây giờ cậu lăn đi luôn đi."
"Đã nhờ vả tôi rồi mà còn đuổi tôi đi, cậu đúng là vô lý quá đấy."
Sau đó Đường Phong Hành liền phớt lờ tôi, mặc kệ tôi vẫn đang dọa dẫm cậu mà đi thẳng đến phòng mà tôi đã hẹn trước.
Tại sao tối qua tôi lại hẹn trước nhỉ, vì chắc chắn một trăm phần trăm rằng Đường Phong Hành sẽ mang cuốn sổ của tôi đến sao? Tôi chỉ là không biết, không biết có phải bản thân thật sự vẫn còn... ý muốn sống sót hay không.
Nếu như Đường Phong Hành không đến thì có lẽ tôi sẽ chấm dứt sinh mệnh của mình ngay tại bệnh viện đó. Rốt cuộc thì tự sát vào ngày 29 là kế hoạch ban đầu của tôi, chậm mất một ngày cũng không sao, chỉ là địa điểm bị thay đổi mà thôi.
Tôi lại làm rất nhiều mục kiểm tra, bị dò hỏi cả đống lớn vấn đề, tuy chỉ như đang nói chuyện phiếm thôi nhưng tôi vẫn giống như trước kia, âm thầm chống cự lại việc này bằng cách yên lặng không lên tiếng. Bác sĩ thở dài rồi chuyển hướng sang hỏi Đường Phong Hành, nở một nụ cười hòa nhã chuyên nghiệp: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trần Thư Ninh đưa bạn cùng đến đây, xem ra cậu là một người bạn rất quan trọng nhỉ. Nếu không thì Thư Ninh ra ngoài trước nhé, tôi và bạn cậu nói chuyện một lúc được không?"
Tôi gật đầu. Có những lời mà tôi vĩnh viễn không thể thốt lên được, có lẽ để cho người khác nói thì sẽ dễ dàng hơn.
Tôi được y tá đẩy ra khỏi phòng, cô ấy muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn không mở miệng mà phớt lờ người ta, không có ý muốn giao tiếp, áp lực vẫn đang khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi nhìn chậu cúc họa mi đang đặt trên dãy ghế hành lang rồi bảo y tá mang đến cho tôi ôm. Ở dưới đáy chậu đầy vụn đất khiến chăn bị bẩn nhưng tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ biết ôm chặt lấy nó, hương táo thơm nhẹ làm dịu đi những cảm xúc khó chịu trong tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cửa phòng rồi không biết ngủ gật từ lúc nào, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, tôi bị Đường Phong Hành vỗ vỗ bả vai, cậu ấy muốn cầm đi chậu hoa đang đặt trên đùi tôi, tôi cố chấp ôm chặt nó rồi làu bàu: "Tôi chờ cậu lâu lắm mà cậu chẳng chịu ra."
"Xin lỗi, hơi lâu một tí."
"Cậu để tôi ngồi một mình ở đây." Tôi nhìn cậu rồi không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân, bắt đầu khóc lên như đứa trẻ ba tuổi.
Cậu vừa lau nước mắt cho tôi vừa nói: "Tôi không muốn nói lý với cậu, những điều này cậu đều hiểu rồi. Nhưng tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không để cậu phải ở đây một mình, sau này chúng ta đều đến đây cùng nhau được không? Trần Thư Ninh, cậu phải học cách nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ cũng muốn bệnh của cậu mau khỏi, tích cực phối hợp trị liệu nhé, được không? Nếu cậu làm được thì gật gật đầu nào, bây giờ chúng mình đi vào tâm sự chút thôi, miệng không như quả hồ lô nữa, được chứ?"
Tôi gật gật đầu, không nhịn được nói: "Cho tôi sờ tai cậu được không, tôi sợ lắm, bây giờ tôi đang rất sợ..."
Cậu ấy ngồi xổm xuống, cầm chậu hoa cúc đi rồi rướn đầu đến cho tôi sờ tai, cười nói: "Trần Thư Ninh, cậu lại lợi dụng tôi đấy nhé."
Tôi xoa vành tai cậu rồi chợt nhận ra hôm nay cậu không đeo khuyên tai. Thịt tai mềm mềm bị tôi xoa nắn đến đỏ lên rồi mới buông tay ra, đáp trả cực kỳ vô lý: "Tôi thích thì làm đấy."
"Được được được, chúng mình đi vào thôi."
Tôi và bác sĩ bắt đầu một cuộc trò chuyện đơn giản, rốt cuộc tôi vẫn nói ra chuyện của cuốn sổ tay, bác sĩ nhẹ nhàng hỏi tôi: "Tôi đã nắm được tình hình rồi, thuốc sẽ phải đổi sang loại khác. Cậu có muốn nằm viện không? Bởi vì cậu, hừm, những hành vi cực đoan của cậu bây giờ khá nghiêm trọng, đã gây nguy hiểm nhất định đến mạng sống của cậu rồi."
Tôi vội lắc đầu: "Không cần." Tôi quay sang tóm lấy tay Đường Phong Hành rồi lắc đầu với cậu. Cậu siết lấy tay tôi rồi nói, không sao đâu, không ai ép buộc cậu. Đáy lòng tôi dâng lên nỗi hoảng sợ vô tận, nghĩ đến cả dãy hành lang dài đằng đẵng đều là những người giống hệt tôi, tôi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chỉ còn biết chờ đợi, chờ đợi sự thay đổi không ngừng của ban ngày và đêm tối.
Tôi dùng móng tay bấu chặt lấy tay Đường Phong Hành: "Không muốn, tôi không muốn ở lại đây đâu, chúng mình về trường được không, tôi sợ lắm."
Đường Phong Hành sờ đầu an ủi tôi rồi nói: "Trần Thư Ninh không muốn nằm viện, tôi cũng không yên tâm để cậu ấy ở lại đây một mình, dù sao đi từ trường đến đây thăm cậu ấy cũng khá xa."
Bác sĩ gật đầu rồi để chúng tôi đi lấy thuốc, dặn dò Đường Phong Hành phải chú ý đến những hành động của tôi, sau cùng còn nói nếu tôi xuất hiện triệu chứng gặp ảo giác kéo dài hoặc mất ý thức thì nhất định phải đến nằm viện.
Ông già này thật đáng ghét, cứ muốn giam tôi lại – tôi mắng trong lòng rồi không thèm nói gì nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì những áp lực đè nặng trên người bỗng chốc như được dỡ xuống, đến cả việc hít thở cũng dễ chịu hơn nhiều, không khí se lạnh hanh khô cũng khiến lòng tôi thoải mái. Tôi cảm thấy khóe mắt hơi khô nên giơ tay lên dụi dụi, Đường Phong Hành thấy vậy thì kéo tay tôi xuống rồi nói: "Đi mua kính mới rồi về trường nào."
Tôi gật đầu, nhìn mu bàn tay cậu bị móng tay tôi cấu đến mức đỏ ửng lên, ngượng ngùng liếc cậu một cái rồi cứng nhắc nói: "Xin lỗi, đôi khi tôi không thể kiềm chế bản thân."
Cậu ấy giúp tôi đẩy xe lăn, trả lời: "Không sao, không cần xin lỗi, làm như vậy giúp tôi có thể cảm nhận được cậu đang sợ hãi. Dù sao thì tôi không phải là cậu, tôi không thể hoàn toàn thấu hiểu cậu như là bản thân mình được."
"Cậu không cần phải hiểu rõ tôi đâu, cũng không cần bắt bản thân phải đồng cảm với tôi như một người mắc bệnh, những việc cậu làm đã quá tốt rồi, đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi... chỉ là muốn nắm giữ một thứ gì đó."
Sợ hãi cảm giác bị ngã xuống, sợ hãi cảm giác trống rỗng trong lồng ngực, chỉ khi ôm lấy Đường Phong Hành thì tôi mới có thể lấy lại được một chút ít an toàn. Vững vàng, yên bình, thế nhưng bây giờ nhìn thấy đường xá như thoi đưa, tôi lại sợ cậu ấy sẽ rời đi.
Lúc đợi xe đến cậu ấy đứng cạnh tôi, tôi vẫn xoa mu bàn tay cậu, bàn tay bị tôi cấu đến đỏ lên, tôi lại nói một câu đầy phiền muộn: "Xin lỗi cậu."
"Vậy thì phải uống thuốc đầy đủ, tích cực phối hợp điều trị."
Tôi gật đầu: "Ừm, tôi muốn sờ tai."
"Tự sờ cậu đi! Tai tôi bị cậu sờ sưng cả rồi!" Đường Phong Hành chơi xấu vò rối lớp tóc mái đang che khuất mắt tôi, tôi lôi kéo áo khoác lông của cậu vòi vĩnh: "Cho tôi sờ đi mà."
Rốt cuộc thì cậu vẫn cam chịu ngồi xổm xuống: "Ở bên ngoài cậu giữ tí thể diện cho tôi được không hả? Da mặt tôi cũng... mỏng lắm đấy."
Tôi vui sướng xoa nắn vành tai cậu, lén lút rướn cổ thơm lên má cậu một cái. Cậu ấy lập tức cúi đầu, cả gương mặt và hai tai đỏ bừng trong nháy mắt, tôi đắc ý nói tiếp câu của cậu: "Xác nhận da mặt mỏng thật ha."
Ánh mặt trời làm tôi chói mắt nhưng không thể đi khỏi cửa sổ nên tôi đành cúi đầu nhìn dưới lầu, bỗng nhớ đến tối qua vì hệ thống thông gió trong phòng tắm không tốt nên tôi cảm thấy mình như bị say xe. Sau khi Đường Phong Hành giúp tôi mặc xong quần áo thì vẫn cứ lặng lẽ chuẩn bị thuốc và nước ấm cho tôi, nhìn tôi uống xong rồi mới rời đi.
Những chiếc lá còn chẳng thèm đung đưa, tôi bị nắng chiếu có hơi choáng váng, tay đau không lăn bánh xe được, thôi thì cứ nhắm mắt phơi tiếp vậy.
Trước mặt là ánh nắng nên dù nhắm mắt thì vẫn là một màu đỏ như máu, hơi choáng nhưng ấm áp. Một lát sau, một bàn tay cũng mang theo hơi ấm che lại trước mắt tôi, hương quýt thanh mát ngay gần bên mũi, quýt đường mùa đông quả thật rất ngọt ngào.
Đường Phong Hành đẩy xe lăn của tôi ra nơi khác: "Mắt phơi nắng gắt như vậy không tốt đâu, cậu còn bị cận đấy."
"Nhưng chỗ đó ấm lắm. Tôi muốn ăn quýt đường." Tôi kéo bàn tay đang che mắt mình xuống.
Cậu ấy móc túi lấy ra một quả quýt đường vàng óng, nhanh tay lột vỏ rồi nhét vào miệng tôi: "Mũi cẩu."
Tôi ngửa đầu nhìn cậu: "Mang đến chứ?"
Lúc này cậu ấy lại thẹn thùng, quay đầu đi rồi mới trả lời tôi: "Cậu đọc rồi?"
"Cậu không đọc?"
"Tôi hỏi cậu trước."
"Tôi... thì tôi đọc rồi."
"Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."
Cổ tôi bắt đầu mỏi: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"
Đường Phong Hành đặt tay lên tay vịn xe lăn, hỏi ngược lại tôi: "Thế nào gọi là nghĩ kỹ, cậu cho tôi một định nghĩa đi. Cả đêm qua tôi không ngủ được, đã suy nghĩ cả nửa ngày rồi. Chỉ là tôi cảm thấy... Mọi việc như bây giờ đối với tôi đã rất tốt rồi, tôi không biết phải làm sao nữa."
Tôi cười cười rồi thờ ơ nhìn đôi tay đang run lên của mình, nói: "Hiện tại tôi không bắt cậu phải thay đổi cái gì hay là muốn cậu phải làm điều gì cho tôi, cứ như bình thường là được rồi. Tôi chỉ hỏi cậu có đồng ý đi cùng tôi đến bệnh viện không, trước đây tôi đều đi một mình, sau này vì sợ nên không dám đến nữa."
Lần đầu tiên tôi nói ra cảm xúc của mình với một người, có vẻ hơi yếu đuối, mặc dù tôi chẳng thích việc này chút nào nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ thôi nhỉ, chứ còn có thể làm thế nào được nữa.
Dù sao thì cậu ấy cũng đọc hết kế hoạch của tôi rồi, tôi chỉ có thể bất chấp tất cả.
Rõ là Đường Phong Hành càng không tự nhiên hơn, cậu ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi nghĩ quá xa rồi, xin lỗi."
"Đi thôi."
Cậu đeo balo của tôi lên vai, lấy chăn đắp lên đầu gối tôi rồi thả thêm vào trong một túi chườm nóng, xong xuôi thì cầm tay của tôi bỏ vào, còn không quên cài áo khoác và đội mũ cho tôi: "Bên ngoài lạnh lắm, cậu cứ mặc như vậy đã, để tôi gọi taxi." Nhìn tôi thế này trông có vẻ chưa già đã yếu, thế nhưng trong lòng tôi lại ngập tràn cảm giác thoải mái và an toàn. Nhưng dù sao đây cũng là lòng tốt của người ta, đương nhiên tôi không thể cứ không biết xấu hổ như vậy được. Uống thuốc xong thì tâm trạng không tồi, không sa sút cũng không hưng phấn, chỉ có bình tĩnh mới là điều tốt nhất.
Hai chúng tôi cũng không hề nhắc tới những việc trong nhà tắm tối qua, chúng tôi luôn có một sự ăn ý kỳ lạ khi tránh đi những chủ đề sẽ làm cả hai bối rối, điều này giúp tôi không cần phải hao tâm tốn sức để suy nghĩ giải thích.
Cậu ấy bế tôi lên taxi rồi gấp xe lăn cất vào cốp xe, tôi nói với tài xế tên của bệnh viện. Tài xế xoay vô lăng bắt đầu hướng tới điểm đến. Nắng giữa trưa chói chang vô cùng, không khí khô hanh pha chút cát bụi khiến da mặt tôi đông lạnh nứt nẻ, da môi cũng bị nứt ra, tôi liếm liếm môi rồi đảo mắt vu vơ nhìn ra ngoài cửa xe.
Tại sao lúc nào mùa đông cũng gian nan như vậy?
Tôi vươn tay vòng qua chậu cúc họa mi ngăn cách giữa chúng tôi rồi sờ lên bàn tay của Đường Phong Hành, lạnh ghê. Vào khoảnh khắc tôi đụng vào, cậu ấy rõ ràng đã cứng đờ người lại, tôi kéo tay cậu vào dưới tấm thảm trên chân mình, đặt tay cậu ấy lên trên túi chườm nóng.
Cậu cứng người một lát rồi thả lỏng lại, mặc cho tôi cầm tay cậu, cậu còn động tay một chút để chen những ngón tay của mình vào giữa những ngón tay tôi, hai bàn tay siết chặt lấy nhau một cách thật kỳ lạ.
Cậu dùng tay còn lại nhấc chậu hoa để xuống dưới chân, mùi hương thanh mát của táo xanh như có như không hòa lẫn trong không khí se lạnh. Cậu lén lút, cẩn thận mà dịch người ngồi sát vào tôi, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thì dựa đầu lên vai tôi thì thầm: "Đêm qua tôi thức đọc luật hình sự, không ngủ đủ, cậu để tôi dựa một lát, đến nơi thì gọi tôi nhé."
Tôi không vạch trần cậu, chuyện tối hôm qua chắc hẳn đã làm cậu bối rối, chỉ nhẹ 'ừ' một tiếng rồi bỏ tay cậu ra, sờ sờ tóc cậu nói: "Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, ngủ đi."
Cậu gật đầu rồi tìm một tư thế thoải mái để bắt đầu giấc ngủ của mình. Tôi chờ gần mười phút, đến khi nghĩ người đã ngủ rồi thì mới quay đầu lại nhìn cậu. Tai cậu ấy hơi đỏ lên, dưới mắt có quầng thâm, mấy hôm nay bị tôi tra tấn nên chắc cậu chẳng ngủ ngon nổi, lúc nào cũng lo tôi sẽ làm những chuyện cực đoan.
Chăm sóc tôi thật sự mệt gấp mấy trăm lần so với người bình thường.
Tôi thở dài rồi len lén vươn ngón tay chạm vào tai cậu, cậu hơi cựa đầu nhưng vẫn không tỉnh dậy. Tôi tiếp tục sờ lên vành tai mềm mềm ấm áp của cậu ấy, thích ghê, tay tôi cứ không ngừng mà nhè nhẹ xoa nắn. Khi còn nhỏ tôi không có cảm giác an toàn, nỗi lo âu đã tạo nên tật xấu muốn sờ tai, có thể là sờ của chính mình hoặc là của người khác, việc đó giống như một liều thuốc giúp xóa đi những cảm xúc bất an trong lòng tôi.
Bệnh viện nơi tôi điều trị trước đây càng ngày càng gần.
Trong xe là hỗn hợp của tiếng máy sưởi và tiếng gió rít thỉnh thoảng lọt vào từ khe hở cửa sổ, thế nhưng tôi cảm thấy nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao khiến cho trán tôi bị lấp kín bởi một lớp mồ hôi mỏng. Bỗng nhiên cái tay đang làm 'chuyện xấu' của tôi bị bắt lấy, tôi và Đường Phong Hành nhìn nhau không chớp mắt, trong đôi mắt cậu vẫn mang vẻ mơ màng buồn ngủ nhưng lại xen lẫn một chút uất ức giận dỗi.
"Xin lỗi, đánh thức cậu rồi." Động tác nhỏ bị phát hiện cũng không làm cho tôi lo sợ chút nào.
Đường Phong Hành thở một hơi rồi nói: "Hại tôi chỉ ngủ được có vài phút."
Tôi lại xin lỗi.
Đường Phong Hành nói tiếp: "Đền bù cho giấc ngủ của tôi đi."
Tôi tò mò hỏi: "Đền bù thế nào?"
Dường như Đường Phong Hành không ngờ là tôi lại sòng phẳng như vậy, cậu dựa gần tới hơn rồi cắn nhẹ lên vành tai tôi: "Tay lạnh quá, cậu cầm nó tiếp được không?"
Cậu ấy thực sự giả ngây thơ làm cho tôi cảm thấy có một chút xíu ngượng ngùng, tôi liền nắm lấy tay của cậu rồi nói: "Được, nắm bao lâu cũng được, xuống xe thì phải bỏ ra nhé."
Một lúc sau, Đường Phong Hành vẫn dựa trên vai tôi lại mở miệng nói: "Trần Thư Ninh, cậu ồn quá đi."
"Hả?"
"Tiếng tim cậu đập lớn quá, còn nhanh nữa."
"Vì kỳ hưng cảm đấy, không liên quan đến tôi." Lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, tay cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi, thân mật giấu kín bên dưới tấm chăn mỏng.
Sao trong xe nóng quá vậy, giống hệt như một cái lò nướng bánh.
Tôi hơi bực muốn mở cửa sổ ra để tống khứ hết không khí nóng rực trong xe, thế nhưng một cái tay thì gần như vô dụng, một tay thì đang bị Đường Phong Hành giam chặt, thật sự không có khả năng mở cửa sổ.
"Chán quá."
Đường Phong Hành ngẩng đầu rồi dùng tay trái mở cửa sổ để không khí hơi lạnh tươi mới thay thế cho CO2 trong xe, chỉ mở khoảng mười giây rồi đã đóng nó lại: "Như vậy là được rồi."
Đến bệnh viện rồi. Tôi đã tìm hiểu về bệnh viện này rất lâu, thấy nơi đây được đánh giá là có hiệu quả trị liệu không tồi nên mới đến, thế nhưng việc tự ý ngừng uống thuốc đã khiến tôi phải chịu hậu quả nghiêm trọng: gặp ảo giác, quá tự mãn, rồi còn cả những cảm xúc kích động cực đoan.
Việc rơi xuống sông lần này đúng là nhất thời nảy lòng tham, vì say rượu mà đầu óc bị mất kiểm soát, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải thực hiện nghiêm túc theo kế hoạch. Nhắc mới nhớ, Đường Phong Hành vẫn chưa trả lại sổ tay cho tôi, tôi quay sang hỏi cậu: "Sổ của tôi đâu?"
Đường Phong Hành miễn cưỡng lắc lắc cặp sách: "Ở trong cặp."
"Lát nữa dù bác sĩ có hỏi cậu cái gì thì cậu cũng không được nói ra cuốn sổ này đâu đấy." Tôi nhìn con đường lát gạch trắng quen thuộc, mỗi lần bước lên một tấm gạch là một lần áp lực tích tụ lại, nỗi sợ hãi ngày càng tăng cao hơn.
"Xem thế nào đã." Đường Phong Hành lảng đi câu nói của tôi.
"Không đồng ý thì bây giờ cậu lăn đi luôn đi."
"Đã nhờ vả tôi rồi mà còn đuổi tôi đi, cậu đúng là vô lý quá đấy."
Sau đó Đường Phong Hành liền phớt lờ tôi, mặc kệ tôi vẫn đang dọa dẫm cậu mà đi thẳng đến phòng mà tôi đã hẹn trước.
Tại sao tối qua tôi lại hẹn trước nhỉ, vì chắc chắn một trăm phần trăm rằng Đường Phong Hành sẽ mang cuốn sổ của tôi đến sao? Tôi chỉ là không biết, không biết có phải bản thân thật sự vẫn còn... ý muốn sống sót hay không.
Nếu như Đường Phong Hành không đến thì có lẽ tôi sẽ chấm dứt sinh mệnh của mình ngay tại bệnh viện đó. Rốt cuộc thì tự sát vào ngày 29 là kế hoạch ban đầu của tôi, chậm mất một ngày cũng không sao, chỉ là địa điểm bị thay đổi mà thôi.
Tôi lại làm rất nhiều mục kiểm tra, bị dò hỏi cả đống lớn vấn đề, tuy chỉ như đang nói chuyện phiếm thôi nhưng tôi vẫn giống như trước kia, âm thầm chống cự lại việc này bằng cách yên lặng không lên tiếng. Bác sĩ thở dài rồi chuyển hướng sang hỏi Đường Phong Hành, nở một nụ cười hòa nhã chuyên nghiệp: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trần Thư Ninh đưa bạn cùng đến đây, xem ra cậu là một người bạn rất quan trọng nhỉ. Nếu không thì Thư Ninh ra ngoài trước nhé, tôi và bạn cậu nói chuyện một lúc được không?"
Tôi gật đầu. Có những lời mà tôi vĩnh viễn không thể thốt lên được, có lẽ để cho người khác nói thì sẽ dễ dàng hơn.
Tôi được y tá đẩy ra khỏi phòng, cô ấy muốn nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn không mở miệng mà phớt lờ người ta, không có ý muốn giao tiếp, áp lực vẫn đang khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi nhìn chậu cúc họa mi đang đặt trên dãy ghế hành lang rồi bảo y tá mang đến cho tôi ôm. Ở dưới đáy chậu đầy vụn đất khiến chăn bị bẩn nhưng tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ biết ôm chặt lấy nó, hương táo thơm nhẹ làm dịu đi những cảm xúc khó chịu trong tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cửa phòng rồi không biết ngủ gật từ lúc nào, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, tôi bị Đường Phong Hành vỗ vỗ bả vai, cậu ấy muốn cầm đi chậu hoa đang đặt trên đùi tôi, tôi cố chấp ôm chặt nó rồi làu bàu: "Tôi chờ cậu lâu lắm mà cậu chẳng chịu ra."
"Xin lỗi, hơi lâu một tí."
"Cậu để tôi ngồi một mình ở đây." Tôi nhìn cậu rồi không hiểu sao lại cảm thấy tủi thân, bắt đầu khóc lên như đứa trẻ ba tuổi.
Cậu vừa lau nước mắt cho tôi vừa nói: "Tôi không muốn nói lý với cậu, những điều này cậu đều hiểu rồi. Nhưng tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không để cậu phải ở đây một mình, sau này chúng ta đều đến đây cùng nhau được không? Trần Thư Ninh, cậu phải học cách nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ cũng muốn bệnh của cậu mau khỏi, tích cực phối hợp trị liệu nhé, được không? Nếu cậu làm được thì gật gật đầu nào, bây giờ chúng mình đi vào tâm sự chút thôi, miệng không như quả hồ lô nữa, được chứ?"
Tôi gật gật đầu, không nhịn được nói: "Cho tôi sờ tai cậu được không, tôi sợ lắm, bây giờ tôi đang rất sợ..."
Cậu ấy ngồi xổm xuống, cầm chậu hoa cúc đi rồi rướn đầu đến cho tôi sờ tai, cười nói: "Trần Thư Ninh, cậu lại lợi dụng tôi đấy nhé."
Tôi xoa vành tai cậu rồi chợt nhận ra hôm nay cậu không đeo khuyên tai. Thịt tai mềm mềm bị tôi xoa nắn đến đỏ lên rồi mới buông tay ra, đáp trả cực kỳ vô lý: "Tôi thích thì làm đấy."
"Được được được, chúng mình đi vào thôi."
Tôi và bác sĩ bắt đầu một cuộc trò chuyện đơn giản, rốt cuộc tôi vẫn nói ra chuyện của cuốn sổ tay, bác sĩ nhẹ nhàng hỏi tôi: "Tôi đã nắm được tình hình rồi, thuốc sẽ phải đổi sang loại khác. Cậu có muốn nằm viện không? Bởi vì cậu, hừm, những hành vi cực đoan của cậu bây giờ khá nghiêm trọng, đã gây nguy hiểm nhất định đến mạng sống của cậu rồi."
Tôi vội lắc đầu: "Không cần." Tôi quay sang tóm lấy tay Đường Phong Hành rồi lắc đầu với cậu. Cậu siết lấy tay tôi rồi nói, không sao đâu, không ai ép buộc cậu. Đáy lòng tôi dâng lên nỗi hoảng sợ vô tận, nghĩ đến cả dãy hành lang dài đằng đẵng đều là những người giống hệt tôi, tôi bị nhốt trong một căn phòng nhỏ chỉ còn biết chờ đợi, chờ đợi sự thay đổi không ngừng của ban ngày và đêm tối.
Tôi dùng móng tay bấu chặt lấy tay Đường Phong Hành: "Không muốn, tôi không muốn ở lại đây đâu, chúng mình về trường được không, tôi sợ lắm."
Đường Phong Hành sờ đầu an ủi tôi rồi nói: "Trần Thư Ninh không muốn nằm viện, tôi cũng không yên tâm để cậu ấy ở lại đây một mình, dù sao đi từ trường đến đây thăm cậu ấy cũng khá xa."
Bác sĩ gật đầu rồi để chúng tôi đi lấy thuốc, dặn dò Đường Phong Hành phải chú ý đến những hành động của tôi, sau cùng còn nói nếu tôi xuất hiện triệu chứng gặp ảo giác kéo dài hoặc mất ý thức thì nhất định phải đến nằm viện.
Ông già này thật đáng ghét, cứ muốn giam tôi lại – tôi mắng trong lòng rồi không thèm nói gì nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì những áp lực đè nặng trên người bỗng chốc như được dỡ xuống, đến cả việc hít thở cũng dễ chịu hơn nhiều, không khí se lạnh hanh khô cũng khiến lòng tôi thoải mái. Tôi cảm thấy khóe mắt hơi khô nên giơ tay lên dụi dụi, Đường Phong Hành thấy vậy thì kéo tay tôi xuống rồi nói: "Đi mua kính mới rồi về trường nào."
Tôi gật đầu, nhìn mu bàn tay cậu bị móng tay tôi cấu đến mức đỏ ửng lên, ngượng ngùng liếc cậu một cái rồi cứng nhắc nói: "Xin lỗi, đôi khi tôi không thể kiềm chế bản thân."
Cậu ấy giúp tôi đẩy xe lăn, trả lời: "Không sao, không cần xin lỗi, làm như vậy giúp tôi có thể cảm nhận được cậu đang sợ hãi. Dù sao thì tôi không phải là cậu, tôi không thể hoàn toàn thấu hiểu cậu như là bản thân mình được."
"Cậu không cần phải hiểu rõ tôi đâu, cũng không cần bắt bản thân phải đồng cảm với tôi như một người mắc bệnh, những việc cậu làm đã quá tốt rồi, đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi... chỉ là muốn nắm giữ một thứ gì đó."
Sợ hãi cảm giác bị ngã xuống, sợ hãi cảm giác trống rỗng trong lồng ngực, chỉ khi ôm lấy Đường Phong Hành thì tôi mới có thể lấy lại được một chút ít an toàn. Vững vàng, yên bình, thế nhưng bây giờ nhìn thấy đường xá như thoi đưa, tôi lại sợ cậu ấy sẽ rời đi.
Lúc đợi xe đến cậu ấy đứng cạnh tôi, tôi vẫn xoa mu bàn tay cậu, bàn tay bị tôi cấu đến đỏ lên, tôi lại nói một câu đầy phiền muộn: "Xin lỗi cậu."
"Vậy thì phải uống thuốc đầy đủ, tích cực phối hợp điều trị."
Tôi gật đầu: "Ừm, tôi muốn sờ tai."
"Tự sờ cậu đi! Tai tôi bị cậu sờ sưng cả rồi!" Đường Phong Hành chơi xấu vò rối lớp tóc mái đang che khuất mắt tôi, tôi lôi kéo áo khoác lông của cậu vòi vĩnh: "Cho tôi sờ đi mà."
Rốt cuộc thì cậu vẫn cam chịu ngồi xổm xuống: "Ở bên ngoài cậu giữ tí thể diện cho tôi được không hả? Da mặt tôi cũng... mỏng lắm đấy."
Tôi vui sướng xoa nắn vành tai cậu, lén lút rướn cổ thơm lên má cậu một cái. Cậu ấy lập tức cúi đầu, cả gương mặt và hai tai đỏ bừng trong nháy mắt, tôi đắc ý nói tiếp câu của cậu: "Xác nhận da mặt mỏng thật ha."