Cả người mỏi mệt nhưng vẫn đang tận hưởng dư vị của nụ hôn ấm áp vừa rồi, tôi buồn ngủ tựa đầu vào cửa sổ, khi nghe anh hỏi câu hỏi kia thì chỉ kịp "Ưm?" một tiếng rồi nặng nề ngủ mất.
Giọng anh nhẹ tựa lông chim phiêu đãng rơi xuống mặt đất, trong không gian yên lặng chỉ còn tiếng máy sưởi, dường như câu hỏi ấy được nói ra không phải để tìm kiếm câu trả lời. Tôi cảm nhận được ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua mí mắt mình, giống như đang đi qua một đường hầm muôn màu trong mơ vậy.
Tôi nửa tỉnh nửa mê cảm giác được xe đã dừng lại, thế nhưng tôi không mở nổi mắt, chỉ thấy nóng hầm hập, trên trán kín một lớp mồ hôi. Bàn tay ấm áp của anh vuốt tóc tôi ra sau, lau mồ hôi cho tôi rồi dùng ngón tay cái cọ nhẹ từ gò má đến dưới cằm. Tôi nghe thấy tiếng vang nhỏ khi đai an toàn bị mở ra, Đường Phong Hành đặt lên trán tôi một nụ hôn dịu dàng, sau đó anh lưu luyến không rời ở môi tôi một lát rồi mới tách ra ngồi về ghế lái.
Tôi chìm trong bóng đêm êm ái, không có bất cứ nỗi lo nào, tấm chăn mang theo mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt trên người anh bao bọc lấy tôi.
Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh giấc, Đường Phong Hành vẫn luôn quay đầu nhìn tôi, đôi mắt tôi đối diện với anh mới khiến anh khó khăn chuyển dời ánh nhìn như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu, dưới đèn đường có thể thấy rõ đường nét gương mặt anh và đôi tai đang lặng lẽ đỏ lên.
Tôi gượng người dậy, giọng nói vẫn còn hơi mơ hồ: "Đã về bao lâu rồi, sao anh lại không gọi em dậy?"
"Nhìn em ngủ ngon quá." Anh lau đi mồ hôi trên trán tôi.
"Thế nghĩa là hôn môi trước khi đi ngủ sẽ có lợi cho giấc ngủ đó."
Tôi thử tự mình xuống xe nhưng hai chân mềm nhũn, nghĩ lại cơm tối còn chưa ăn, trưa nay thì chỉ ăn cháo trắng, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cả người tôi chỉ có mỗi mồ hôi là nhiều.
Đường Phong Hành xuống xe rồi đỡ tôi trèo lên lưng anh. Tuy là tôi gầy nhưng dù sao cũng là một cậu trai trưởng thành, không khỏi nói nhỏ bên tai anh: "Em nặng, anh để em xuống đi."
Anh không nghe lời tôi mà cõng tôi đi lên tầng hai, một tay đỡ eo tôi một tay trúc trắc mở cửa ra để hai đứa vào nhà. Tôi kéo anh ngã xuống sofa, phần đệm mềm mại sụp xuống theo động tác của cả hai, tôi hôn hôn mặt anh hỏi: "Đường Phong Hành, đêm nay mình ăn gì thế?"
"Có bánh trôi còn có cả sủi cảo, em thích cái nào?" Anh hỏi lại.
Tôi cười nằm dựa vào vai anh: "Đều được, làm cùng nhau đi. Đợi muộn chút rồi chúng mình ra chợ đêm chơi nhé, ở quảng trường chắc là sẽ có biểu diễn mừng năm mới."
"Sức khỏe em ổn chứ? Hôm nay tuyết rơi, lạnh lắm đấy."
"Đi xem pháo hoa thì sẽ khỏe, em không sợ lạnh đến thế đâu."
"Thích pháo hoa?" Anh vuốt ve eo tôi, chầm chậm sờ qua phần xương sườn nhô rõ dưới lồng ngực.
Tôi ngứa nên hơi cựa quậy: "Không phải."
"Vậy..."
"Điều kiện là phải cùng anh đi xem pháo hoa," Tôi nghiêm túc trả lời anh, "nếu không thì pháo hoa rực rỡ trong mắt em cũng chỉ như những bông cúc trắng vô hồn mà thôi."
Tôi muốn làm điều gì không quan trọng, quan trọng là khi tôi làm việc đó sẽ có Đường Phong Hành đứng ở bên cạnh tôi, khi tôi nhìn anh thì anh cũng sẽ quay đầu nhìn tôi rồi nhẹ nhàng trao tôi một nụ hôn.
Anh rất vui khi nghe tôi nói vậy, còn tôi thì lại cảm thấy mấy lời âu yếm thế này sến súa kỳ quái ghê. Tôi ngại ngùng quay đầu đi không nói thêm gì nữa, anh vui vẻ kéo tôi dậy, muốn tôi cùng đi làm sủi cảo và bánh trôi với mình.
Bánh trôi là mua đồ đóng sẵn ở siêu thị, sủi cảo là Đường Phong Hành gói, nhân thịt heo trộn nấm hương.
Từ bệnh viện về đến nhà đã gần đến chín giờ đêm rồi.
Nhanh chóng nấu xong, anh múc một bát đưa cho tôi, tôi vừa ăn miếng sủi cảo đầu tiên thì đã cắn phải một đồng tiền xu giấu trong đó.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nói với tôi rằng ăn được tiền xu có nghĩa là năm tới sẽ gặp nhiều may mắn.
Tôi đứng lên, đi vào bếp nhìn thấy vẫn còn vỏ bánh và nhân chưa gói hết, tôi liền lấy một đồng tiền xu trong túi ra rửa sạch rồi gói vào nhân bánh, nấu một chiếc sủi cảo đặc biệt.
Tôi múc miếng sủi cảo vừa nấu vào trong bát của anh: "Tiền xu là do anh bỏ vào, may mắn của em là anh cho. Bây giờ tiền xu là do em bỏ vào, em cũng cho anh may mắn. Có thể may mắn mà em dành cho anh không được nhiều lắm, nhưng chắc chắn phần mà anh cho em rất rất nhiều, năm sau chúng ta nhất định đều sẽ thật may mắn."
Anh vừa cười vừa ăn miếng sủi cảo, lấy ra đồng tiền xu của tôi rồi cẩn thận đặt ở bên cạnh bát.
"Không cần tính may mắn nhiều hay ít, chúng mình ở bên cạnh nhau chính là may mắn tốt đẹp nhất." Nói rồi anh còn vươn đũa ăn thêm một miếng ớt băm màu đỏ tươi.
Chúng tôi ăn hết sủi cảo rồi cất tiền xu vào trong túi áo khoác, anh quàng khăn lên cổ tôi, lái xe đi đến chợ đêm.
Chợ đêm là một phố đồ ăn, gió đông lạnh buốt cũng không thể ngăn cản dòng người với những chiếc bụng đói kêu vang đi càn quét đồ ăn vặt ven đường.
Anh mặc thêm cho tôi một cái áo khoác nữa, quấn vài vòng khăn len quanh cổ, trông tôi như đang chìm trong núi quần áo vậy. Anh cười cười nhìn dáng đi vụng về của tôi, chúng tôi cùng nhau bước trên lớp băng tuyết phủ đầy khắp mặt đường.
Tôi vừa ăn sủi cảo và bánh trôi nhưng khi nhìn thấy quán ăn vặt thì lại hào hứng lên, muốn ăn mì trộn Mai Châu ở quán nhỏ bên đường, anh lắc đầu nói: "Em đã ăn hai bát sủi cảo với bánh trôi rồi đấy, tí nữa còn phải uống thuốc, không được ăn thêm."
Tôi len lén sờ bụng nhỏ đang phồng lên của mình: "Ăn một miếng thôi được không?"
"Chỗ còn lại ai ăn?"
"Thì mình để tủ lạnh ngày mai ăn tiếp."
"Kiểu gì ngày mai em cũng ném cho anh ăn, anh là thùng rác hả?"
Thừa lúc chỗ này có ít người đi qua, ánh đèn lờ mờ, tôi nhón chân thơm nhẹ lên má anh một cái: "Vợ ơi, anh quản tiền mà, mua cho em đi. Trong điện thoại em có mỗi mười đồng nè."
Vì đề phòng tôi mua đồ quá nhiều và tiêu tiền vào những thứ không cần thiết nên bây giờ mật khẩu Alipay và ví Wechat của tôi đều là Đường Phong Hành nắm hết.
Từng có lúc tôi mua rất nhiều thứ đồ dùng vớ vẩn trên Taobao chỉ vì tôi quá hưng phấn, hay mua đến cả chục quyển sách chỉ vì bìa của chúng rất đẹp, thậm chí còn tưởng tượng mình nuôi mèo mà mua cả núi thức ăn cho mèo nữa. Đến khi tôi tỉnh táo lại thì chỉ có thể giảm giá một nửa rồi bán cho người khác, tiêu phí quá nhiều tiền còn khiến tôi cảm thấy buồn bực hơn, cuối cùng đành nhờ Đường Phong Hành đổi luôn mật khẩu thanh toán của tôi.
Nếu như tôi muốn mua thứ gì thì Đường Phong Hành sẽ là người trả tiền, còn điện thoại đối với tôi mà nói thì chỉ là đồ vật dùng để liên lạc với mình anh mà thôi.
Gió thổi tóc anh bay bay, anh ngẩn người sau nụ hôn của tôi rồi thở dài một hơi, cong cong khóe môi nói: "Trần Thư Ninh, em phạm quy."
"Mua nha?"
"Mua." Anh nhéo má tôi rồi đi vào trong quán gọi đồ, còn tôi thì đứng ở cạnh bàn chờ anh.
Tôi bất giác nghĩ đến em gái trung học mà tôi quen trong viện, trường học của em ở gần đây, trước đây em có từng tới quán ăn này để ăn mì không nhỉ?
Em xuất viện muộn hơn tôi một tuần nên không được về nhà ăn Tết, thế nhưng gia đình đều tới viện thăm em, trước khi tôi đi em còn cho tôi đặc sản của quê mình – là hai bọc lạp xưởng.
Em chúc tôi năm mới vui vẻ còn tôi thì đưa em một gói khăn giấy mới, giống hệt nhãn hiệu cũ y như em yêu cầu.
Cuối cùng em còn nói: "Anh bạn lớn rồi thì đừng có khóc nữa."
"Con nít như em thì biết cái gì, anh ăn gạo nhà em hay dùng chùa wifi nhà em vậy, còn không cho anh khóc." Tôi cười cãi lại em.
"Đừng hút thuốc, lần sau không có ai bao che cho em đâu."
"Biết rồi bạn ơi."
"Năm mới hạnh phúc nhé, Hạ Dung Nam."
Đúng là một cái tên khó đọc, lúc nói đầu lưỡi tôi còn thắt lại đây này.
Đó là lần đầu tiên em nghe thấy tôi gọi đầy đủ tên mình, em lắc lắc mái tóc ngắn ngủn rồi le lưỡi với tôi: "Chúc mừng năm mới, Trần Thư Ninh!"
Nói rồi em liền nhảy chân sáo quay trở về phòng bệnh.
Trong quán nghi ngút khói, tôi không khỏi nhớ đến hai bọc lạp xưởng kia, tiếc là lạp xưởng này lại cay nên tôi không thể ăn nhiều được, người hưởng lợi lại là Đường Phong Hành.
Tôi nói với anh: "Có một em gái ở bệnh viện tặng lạp xưởng cho em, ngày mai làm ăn đi."
"Được, anh chưng với cơm nhé?"
"Xào đi, thêm tí bột ớt mà anh mua nữa, anh rất thích ăn mà."
"Nhưng em không ăn cay thế được."
Tôi lắc đầu: "Lấy vợ phải theo vợ, vợ em thích ăn gì thì em cũng phải tập quen với nó chứ, anh nói có đúng không?"
Có vẻ Đường Phong Hành đã miễn dịch với cách xưng hô này của tôi rồi, thế nhưng vẫn nhướn mày không đồng ý: "Em nếm chút thì được nhưng không được ăn nhiều đâu đấy, ớt cay dễ kích thích hưng cảm, ăn ít thôi."
"Em không cần phải thay đổi bản thân vì ai hết, em ăn đồ em thích, anh ăn đồ anh thích. Đừng vì anh yêu em mà em phải dùng cách này để bù lại cho anh. Anh yêu em, anh không muốn em phải cố chịu đựng khi ở bên cạnh anh."
Bị anh nói trúng rồi, thật sự tôi không thích ăn cay, ngày hôm sau cổ họng sẽ cảm thấy đau rát khó chịu. Đúng là tôi muốn thuận theo sở thích của anh, muốn cùng anh ăn những món anh thích, dù đau đớn cũng muốn thay đổi bản thân để phù hợp với tình yêu của anh, để đáp lại tình yêu của anh.
Trước kia tôi cũng thuận theo Chu Mỹ Anh không biết bao nhiêu lần, sau khi ly hôn mẹ thích ăn cái gì thì tôi ăn cái đó, hoàn toàn nghe theo lời mẹ. Tôi bị dị ứng xoài nhưng mẹ vẫn mua nó, mẹ không bao giờ nhớ là tôi không thể ăn được xoài. Mẹ gọt cho tôi ăn, không ăn thì mẹ sẽ mắng tôi là đồ vô liêm sỉ, mắng tôi giống với người ba đi ngoại tình của mình, chỉ biết ăn những thứ cao lương mỹ vị.
Cuối cùng tôi vẫn sẽ ăn xoài, ăn hết không để thừa chút nào.
Hơn nửa đêm cả người tôi sưng phù, tự mình bò dậy khoác áo đi đến phòng khám nhỏ gần nhà để mua thuốc dị ứng, cả đêm đều mất ngủ.
Thế nhưng anh lại không muốn tôi làm vậy, chút chua xót dâng lên trong ngực tôi, tôi bĩu môi trả lời anh: "Sao tự dưng anh lại nghiêm túc thế?"
"Vì anh mong rằng em có thể hiểu rõ điều này, chứ không phải một mình chui vào trong sừng trâu, vì anh mà lãng quên bản thân mình."
Tôi gật gật đầu, chép miệng nói: "Anh muốn độc chiếm hai cái lạp xưởng kia thì cứ nói thẳng đi."
"Nhỏ mọn vậy?"
"Đúng đó."
"Anh..." Anh ngượng ngùng kề tai tôi thì thầm, "Anh dùng... thịt của mình để đổi lấy lạp xưởng của em được không?"
Niềm khao khát hiện lên trong mắt anh.
Chúng tôi đều là những con người tầm thường không thể tránh thất tình lục dục, yêu đương mà không làm tình ư, tình yêu Plato không thú vị chút nào.
Tôi thô tục vậy đấy.
Tay chúng tôi siết lấy nhau dưới gầm bàn, mười ngón đan chặt, tôi vuốt ve khớp xương nơi ngón tay anh, xoa nhẹ từng vòng, nói: "Đồng ý."
—————
- Thất tình lục dục: là một khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc cảm xúc của con người còn lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
- Tình yêu Plato: Tình yêu không có tình dục.
—————
Xin chào em, Hạ Dung Nam.
Giọng anh nhẹ tựa lông chim phiêu đãng rơi xuống mặt đất, trong không gian yên lặng chỉ còn tiếng máy sưởi, dường như câu hỏi ấy được nói ra không phải để tìm kiếm câu trả lời. Tôi cảm nhận được ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua mí mắt mình, giống như đang đi qua một đường hầm muôn màu trong mơ vậy.
Tôi nửa tỉnh nửa mê cảm giác được xe đã dừng lại, thế nhưng tôi không mở nổi mắt, chỉ thấy nóng hầm hập, trên trán kín một lớp mồ hôi. Bàn tay ấm áp của anh vuốt tóc tôi ra sau, lau mồ hôi cho tôi rồi dùng ngón tay cái cọ nhẹ từ gò má đến dưới cằm. Tôi nghe thấy tiếng vang nhỏ khi đai an toàn bị mở ra, Đường Phong Hành đặt lên trán tôi một nụ hôn dịu dàng, sau đó anh lưu luyến không rời ở môi tôi một lát rồi mới tách ra ngồi về ghế lái.
Tôi chìm trong bóng đêm êm ái, không có bất cứ nỗi lo nào, tấm chăn mang theo mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt trên người anh bao bọc lấy tôi.
Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh giấc, Đường Phong Hành vẫn luôn quay đầu nhìn tôi, đôi mắt tôi đối diện với anh mới khiến anh khó khăn chuyển dời ánh nhìn như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu, dưới đèn đường có thể thấy rõ đường nét gương mặt anh và đôi tai đang lặng lẽ đỏ lên.
Tôi gượng người dậy, giọng nói vẫn còn hơi mơ hồ: "Đã về bao lâu rồi, sao anh lại không gọi em dậy?"
"Nhìn em ngủ ngon quá." Anh lau đi mồ hôi trên trán tôi.
"Thế nghĩa là hôn môi trước khi đi ngủ sẽ có lợi cho giấc ngủ đó."
Tôi thử tự mình xuống xe nhưng hai chân mềm nhũn, nghĩ lại cơm tối còn chưa ăn, trưa nay thì chỉ ăn cháo trắng, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cả người tôi chỉ có mỗi mồ hôi là nhiều.
Đường Phong Hành xuống xe rồi đỡ tôi trèo lên lưng anh. Tuy là tôi gầy nhưng dù sao cũng là một cậu trai trưởng thành, không khỏi nói nhỏ bên tai anh: "Em nặng, anh để em xuống đi."
Anh không nghe lời tôi mà cõng tôi đi lên tầng hai, một tay đỡ eo tôi một tay trúc trắc mở cửa ra để hai đứa vào nhà. Tôi kéo anh ngã xuống sofa, phần đệm mềm mại sụp xuống theo động tác của cả hai, tôi hôn hôn mặt anh hỏi: "Đường Phong Hành, đêm nay mình ăn gì thế?"
"Có bánh trôi còn có cả sủi cảo, em thích cái nào?" Anh hỏi lại.
Tôi cười nằm dựa vào vai anh: "Đều được, làm cùng nhau đi. Đợi muộn chút rồi chúng mình ra chợ đêm chơi nhé, ở quảng trường chắc là sẽ có biểu diễn mừng năm mới."
"Sức khỏe em ổn chứ? Hôm nay tuyết rơi, lạnh lắm đấy."
"Đi xem pháo hoa thì sẽ khỏe, em không sợ lạnh đến thế đâu."
"Thích pháo hoa?" Anh vuốt ve eo tôi, chầm chậm sờ qua phần xương sườn nhô rõ dưới lồng ngực.
Tôi ngứa nên hơi cựa quậy: "Không phải."
"Vậy..."
"Điều kiện là phải cùng anh đi xem pháo hoa," Tôi nghiêm túc trả lời anh, "nếu không thì pháo hoa rực rỡ trong mắt em cũng chỉ như những bông cúc trắng vô hồn mà thôi."
Tôi muốn làm điều gì không quan trọng, quan trọng là khi tôi làm việc đó sẽ có Đường Phong Hành đứng ở bên cạnh tôi, khi tôi nhìn anh thì anh cũng sẽ quay đầu nhìn tôi rồi nhẹ nhàng trao tôi một nụ hôn.
Anh rất vui khi nghe tôi nói vậy, còn tôi thì lại cảm thấy mấy lời âu yếm thế này sến súa kỳ quái ghê. Tôi ngại ngùng quay đầu đi không nói thêm gì nữa, anh vui vẻ kéo tôi dậy, muốn tôi cùng đi làm sủi cảo và bánh trôi với mình.
Bánh trôi là mua đồ đóng sẵn ở siêu thị, sủi cảo là Đường Phong Hành gói, nhân thịt heo trộn nấm hương.
Từ bệnh viện về đến nhà đã gần đến chín giờ đêm rồi.
Nhanh chóng nấu xong, anh múc một bát đưa cho tôi, tôi vừa ăn miếng sủi cảo đầu tiên thì đã cắn phải một đồng tiền xu giấu trong đó.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nói với tôi rằng ăn được tiền xu có nghĩa là năm tới sẽ gặp nhiều may mắn.
Tôi đứng lên, đi vào bếp nhìn thấy vẫn còn vỏ bánh và nhân chưa gói hết, tôi liền lấy một đồng tiền xu trong túi ra rửa sạch rồi gói vào nhân bánh, nấu một chiếc sủi cảo đặc biệt.
Tôi múc miếng sủi cảo vừa nấu vào trong bát của anh: "Tiền xu là do anh bỏ vào, may mắn của em là anh cho. Bây giờ tiền xu là do em bỏ vào, em cũng cho anh may mắn. Có thể may mắn mà em dành cho anh không được nhiều lắm, nhưng chắc chắn phần mà anh cho em rất rất nhiều, năm sau chúng ta nhất định đều sẽ thật may mắn."
Anh vừa cười vừa ăn miếng sủi cảo, lấy ra đồng tiền xu của tôi rồi cẩn thận đặt ở bên cạnh bát.
"Không cần tính may mắn nhiều hay ít, chúng mình ở bên cạnh nhau chính là may mắn tốt đẹp nhất." Nói rồi anh còn vươn đũa ăn thêm một miếng ớt băm màu đỏ tươi.
Chúng tôi ăn hết sủi cảo rồi cất tiền xu vào trong túi áo khoác, anh quàng khăn lên cổ tôi, lái xe đi đến chợ đêm.
Chợ đêm là một phố đồ ăn, gió đông lạnh buốt cũng không thể ngăn cản dòng người với những chiếc bụng đói kêu vang đi càn quét đồ ăn vặt ven đường.
Anh mặc thêm cho tôi một cái áo khoác nữa, quấn vài vòng khăn len quanh cổ, trông tôi như đang chìm trong núi quần áo vậy. Anh cười cười nhìn dáng đi vụng về của tôi, chúng tôi cùng nhau bước trên lớp băng tuyết phủ đầy khắp mặt đường.
Tôi vừa ăn sủi cảo và bánh trôi nhưng khi nhìn thấy quán ăn vặt thì lại hào hứng lên, muốn ăn mì trộn Mai Châu ở quán nhỏ bên đường, anh lắc đầu nói: "Em đã ăn hai bát sủi cảo với bánh trôi rồi đấy, tí nữa còn phải uống thuốc, không được ăn thêm."
Tôi len lén sờ bụng nhỏ đang phồng lên của mình: "Ăn một miếng thôi được không?"
"Chỗ còn lại ai ăn?"
"Thì mình để tủ lạnh ngày mai ăn tiếp."
"Kiểu gì ngày mai em cũng ném cho anh ăn, anh là thùng rác hả?"
Thừa lúc chỗ này có ít người đi qua, ánh đèn lờ mờ, tôi nhón chân thơm nhẹ lên má anh một cái: "Vợ ơi, anh quản tiền mà, mua cho em đi. Trong điện thoại em có mỗi mười đồng nè."
Vì đề phòng tôi mua đồ quá nhiều và tiêu tiền vào những thứ không cần thiết nên bây giờ mật khẩu Alipay và ví Wechat của tôi đều là Đường Phong Hành nắm hết.
Từng có lúc tôi mua rất nhiều thứ đồ dùng vớ vẩn trên Taobao chỉ vì tôi quá hưng phấn, hay mua đến cả chục quyển sách chỉ vì bìa của chúng rất đẹp, thậm chí còn tưởng tượng mình nuôi mèo mà mua cả núi thức ăn cho mèo nữa. Đến khi tôi tỉnh táo lại thì chỉ có thể giảm giá một nửa rồi bán cho người khác, tiêu phí quá nhiều tiền còn khiến tôi cảm thấy buồn bực hơn, cuối cùng đành nhờ Đường Phong Hành đổi luôn mật khẩu thanh toán của tôi.
Nếu như tôi muốn mua thứ gì thì Đường Phong Hành sẽ là người trả tiền, còn điện thoại đối với tôi mà nói thì chỉ là đồ vật dùng để liên lạc với mình anh mà thôi.
Gió thổi tóc anh bay bay, anh ngẩn người sau nụ hôn của tôi rồi thở dài một hơi, cong cong khóe môi nói: "Trần Thư Ninh, em phạm quy."
"Mua nha?"
"Mua." Anh nhéo má tôi rồi đi vào trong quán gọi đồ, còn tôi thì đứng ở cạnh bàn chờ anh.
Tôi bất giác nghĩ đến em gái trung học mà tôi quen trong viện, trường học của em ở gần đây, trước đây em có từng tới quán ăn này để ăn mì không nhỉ?
Em xuất viện muộn hơn tôi một tuần nên không được về nhà ăn Tết, thế nhưng gia đình đều tới viện thăm em, trước khi tôi đi em còn cho tôi đặc sản của quê mình – là hai bọc lạp xưởng.
Em chúc tôi năm mới vui vẻ còn tôi thì đưa em một gói khăn giấy mới, giống hệt nhãn hiệu cũ y như em yêu cầu.
Cuối cùng em còn nói: "Anh bạn lớn rồi thì đừng có khóc nữa."
"Con nít như em thì biết cái gì, anh ăn gạo nhà em hay dùng chùa wifi nhà em vậy, còn không cho anh khóc." Tôi cười cãi lại em.
"Đừng hút thuốc, lần sau không có ai bao che cho em đâu."
"Biết rồi bạn ơi."
"Năm mới hạnh phúc nhé, Hạ Dung Nam."
Đúng là một cái tên khó đọc, lúc nói đầu lưỡi tôi còn thắt lại đây này.
Đó là lần đầu tiên em nghe thấy tôi gọi đầy đủ tên mình, em lắc lắc mái tóc ngắn ngủn rồi le lưỡi với tôi: "Chúc mừng năm mới, Trần Thư Ninh!"
Nói rồi em liền nhảy chân sáo quay trở về phòng bệnh.
Trong quán nghi ngút khói, tôi không khỏi nhớ đến hai bọc lạp xưởng kia, tiếc là lạp xưởng này lại cay nên tôi không thể ăn nhiều được, người hưởng lợi lại là Đường Phong Hành.
Tôi nói với anh: "Có một em gái ở bệnh viện tặng lạp xưởng cho em, ngày mai làm ăn đi."
"Được, anh chưng với cơm nhé?"
"Xào đi, thêm tí bột ớt mà anh mua nữa, anh rất thích ăn mà."
"Nhưng em không ăn cay thế được."
Tôi lắc đầu: "Lấy vợ phải theo vợ, vợ em thích ăn gì thì em cũng phải tập quen với nó chứ, anh nói có đúng không?"
Có vẻ Đường Phong Hành đã miễn dịch với cách xưng hô này của tôi rồi, thế nhưng vẫn nhướn mày không đồng ý: "Em nếm chút thì được nhưng không được ăn nhiều đâu đấy, ớt cay dễ kích thích hưng cảm, ăn ít thôi."
"Em không cần phải thay đổi bản thân vì ai hết, em ăn đồ em thích, anh ăn đồ anh thích. Đừng vì anh yêu em mà em phải dùng cách này để bù lại cho anh. Anh yêu em, anh không muốn em phải cố chịu đựng khi ở bên cạnh anh."
Bị anh nói trúng rồi, thật sự tôi không thích ăn cay, ngày hôm sau cổ họng sẽ cảm thấy đau rát khó chịu. Đúng là tôi muốn thuận theo sở thích của anh, muốn cùng anh ăn những món anh thích, dù đau đớn cũng muốn thay đổi bản thân để phù hợp với tình yêu của anh, để đáp lại tình yêu của anh.
Trước kia tôi cũng thuận theo Chu Mỹ Anh không biết bao nhiêu lần, sau khi ly hôn mẹ thích ăn cái gì thì tôi ăn cái đó, hoàn toàn nghe theo lời mẹ. Tôi bị dị ứng xoài nhưng mẹ vẫn mua nó, mẹ không bao giờ nhớ là tôi không thể ăn được xoài. Mẹ gọt cho tôi ăn, không ăn thì mẹ sẽ mắng tôi là đồ vô liêm sỉ, mắng tôi giống với người ba đi ngoại tình của mình, chỉ biết ăn những thứ cao lương mỹ vị.
Cuối cùng tôi vẫn sẽ ăn xoài, ăn hết không để thừa chút nào.
Hơn nửa đêm cả người tôi sưng phù, tự mình bò dậy khoác áo đi đến phòng khám nhỏ gần nhà để mua thuốc dị ứng, cả đêm đều mất ngủ.
Thế nhưng anh lại không muốn tôi làm vậy, chút chua xót dâng lên trong ngực tôi, tôi bĩu môi trả lời anh: "Sao tự dưng anh lại nghiêm túc thế?"
"Vì anh mong rằng em có thể hiểu rõ điều này, chứ không phải một mình chui vào trong sừng trâu, vì anh mà lãng quên bản thân mình."
Tôi gật gật đầu, chép miệng nói: "Anh muốn độc chiếm hai cái lạp xưởng kia thì cứ nói thẳng đi."
"Nhỏ mọn vậy?"
"Đúng đó."
"Anh..." Anh ngượng ngùng kề tai tôi thì thầm, "Anh dùng... thịt của mình để đổi lấy lạp xưởng của em được không?"
Niềm khao khát hiện lên trong mắt anh.
Chúng tôi đều là những con người tầm thường không thể tránh thất tình lục dục, yêu đương mà không làm tình ư, tình yêu Plato không thú vị chút nào.
Tôi thô tục vậy đấy.
Tay chúng tôi siết lấy nhau dưới gầm bàn, mười ngón đan chặt, tôi vuốt ve khớp xương nơi ngón tay anh, xoa nhẹ từng vòng, nói: "Đồng ý."
—————
- Thất tình lục dục: là một khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc cảm xúc của con người còn lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
- Tình yêu Plato: Tình yêu không có tình dục.
—————
Xin chào em, Hạ Dung Nam.