Ngay từ ban đầu Hùng Thạch Nghị cho Lê Thương xem ảnh của Nghiêm Qua thì anh đã biết đây là một người đẹp trai quyến rũ. Mà hiện giờ nhìn thấy khí chất ấy lắng đọng lại sau bảy năm, anh phát hiện người này còn đẹp hơn cả trong ảnh.
Trong ảnh là một thiếu niên kiêu ngạo ngang tàng, trên mặt vẫn còn mang cảm giác ngây ngô chưa thành thục, nhìn vào nhiều nhất chỉ khiến người ta cảm thấy đây là một thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành.
Nhưng Nghiêm Qua bây giờ hoàn toàn không khiến người khác có cảm giác này.
Khuôn mặt trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, thần thái ánh mắt cũng hoàn toàn khác. Có lẽ bởi vì bị chịu đả kích nên mới thay đổi nhiều đến vậy, khí chất cả người cũng không còn giống trong ảnh chút nào.
Dáng người trong mắt Lê Thương cũng gần đạt tới độ hoàn mỹ, có lẽ do sống trong một tòa kiến trúc mái hình bầu dục lâu, cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời nên làn da Nghiêm Qua rất trắng, vai rộng eo thon, bắp thịt đầy đặn, nhìn vào rất có cảm giác co dãn.
Dáng người ấy kết hợp với đôi mắt mơ hồ lộ vẻ mờ mịt không hiểu sự đời khiến Lê Thương không kiềm được ý niệm muốn bảo vệ và chinh phục thoạt nhìn rất mâu thuẫn này.
Lê Thương phát hiện nhân duyên quả nhiên là một thứ thần kỳ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã rất thích Nghiêm Qua, sau khi biết được đối phương đã có đối tượng thì đè nén sự yêu thích này xuống, cuối cùng lựa chọn giúp đỡ đối phương phần lớn là xuất phát từ đạo nghĩa. Nhưng tới hiện giờ biết được đối phương vẫn còn đang độc thân, trái tim anh lại khó tránh khỏi sinh ra một vài suy nghĩ khó tả.
Mặc dù đối phương đã từng yêu sâu đậm một dẫn đường, nhưng không phải bây giờ người kia đã mất rồi sao?
Anh vươn tay vò đầu Nghiêm Qua dưới ánh mặt trời, nói với hắn: "Chậc, tôi chữa trị cho anh, anh phải báo đáp tôi thế nào đây?"
Nghĩ một chút lại bổ sung: "Giả sử tôi chữa được khỏi cho anh, vậy anh bồi thường bằng cách sau này ở lại nhà tôi để tôi chăm sóc, thế nào?"
Nhìn bộ dáng ngốc ngốc không hiểu gì của đối phương, Lê Thương dột nhiên ý thức được mình giống một kẻ giậu đổ bìm leo, dụ dỗ một lính gác không có thần trí.
Nếu đạt được mục đích dưới tình huống như vậy, cuối cùng cùng lắm cũng chỉ có được thân thể đối phương, nghĩ kỹ lại cũng không có ý nghĩa gì.
Anh hi vọng mình không chỉ có được thân thể mà còn có được trái tim của nửa kia của mình.
Hơn nữa tính hướng của anh lại đặc thù như vậy, sợ là lính gác bình thường sẽ không chấp nhận chứ đừng nói là lính gác đã từng nổi bật và xuất sắc như Nghiêm Qua.
Bỏ đi, cho dù thật sự suy xét đến Nghiêm Qua thì cũng phải chờ sau khi đối phương hồi phục đã.
Lê Thương quay người bước vào phòng, lập tức suy nghĩ tới chuyện tối nay nên ăn gì.
Cảm giác được Nghiêm Qua ở phía sau không đi theo mình, Lê Thương quay đầu lại nhìn hắn.
Chạm phải ánh mắt của Lê Thương, Nghiêm Qua lập tức vui sướng biến thành sói chạy đến bên người anh, không ngừng dùng cái đầu vẫn chưa khô của mình dụi dụi thắt lưng anh. Lê Thương cũng mượn cơ hội này khiến hai người thân thiết hơn một chút.
Anh mang Nghiêm Qua đi sấy lông trước, sau khi đặt máy sấy xuống mới nhìn kỹ diện mạo vốn có của con sói này.
Thân hình Nghiêm Qua uy phong lẫm liệt, lông sau lưng màu xám, còn phần lông mềm ở bụng lại màu trắng tinh, đồng tử màu hổ phách nhìn qua cũng cảm nhận được sát khí nhàn nhạt.
Lê Thương chú ý tới, cho dù là sau khi Nghiêm Qua biến thành sói thì chiếc vòng tay màu trắng được chế tác đặc biệt kia vẫn nằm nguyên trên cổ tay hắn.
Lúc tới phòng bếp làm cơm tối, Nghiêm Qua cũng đi theo sát anh không rời nửa bước.
Bình thường thì Nghiêm Qua thích ăn đồ khẩu vị nặng, gần như có thể nói là không cay thì sẽ không ăn.
Nhưng hôm nay lúc chuẩn bị cơm tối, anh lo cho lính gác năm giác quan mất cân bằng và quá mức mẫn cảm bên cạnh nên làm một bữa tối nhạt nhẽo không chịu nổi.
Sắc trời tối dần, những tia sáng cuối cùng của mặt trời chiếu xuống mặt hồ, cũng có một phần tia nắng màu da cam chiếu vào phòng Lê Thương xuyên qua cửa sổ.
Lê Thương bưng hai đĩa đồ ăn đến phòng ăn.
Nghiêm Qua vốn thích duy trì dạng sói, nhưng sau khi thấy Lê Thương dùng hai tay linh hoạt làm những điều này thì hắn lại cúi đầu nhìn bốn cái móng vuốt của mình, suy tư một lát nỗ lực muốn biến thành hình người.
Lê Thương vừa quay đầu lại đã thấy biểu cảm khó chịu trên mặt Nghiêm Qua, thế là lập tức buông đĩa xuống đi qua ôm lấy hắn, tay không ngừng vuốt ve lông an ủi hắn.
Kiểm tra qua một lượt cơ thể và tinh thần của đối phương mới phát hiện hóa ra hắn đang cố gắng muốn biến thành người, nhưng hiển nhiên là hiện tại đã không thể tùy ý điều khiển được việc biến đổi giữa dạng người và dạng thú.
Bởi vì lần đầu tiên gặp lính gác như thế này nên anh cũng không khẳng định một trăm phần trăm.
Loại này bình thường chỉ có hai khả năng: Khả năng thứ nhất là vì ở dạng thú thời gian quá dài nên thú tính dần dần áp đảo nhân tính; khả năng thứ hai là bởi vì thế giới tinh thần có lỗ hổng, những thứ bên trong đó không ngừng chảy ra ngoài.
Nhưng mà trước mắt Nghiêm Qua không thể điều khiển thân thể mình một cách thuận lợi mà ngày càng nóng nảy, anh phải nhanh chóng nghĩ ra cách trấn an hắn. Nhưng tác dụng của dẫn đường phần lớn là giúp đỡ, không thể nhúng tay vào việc lính gác biến đổi hình dạng.
Anh vừa vuốt ve trấn an Nghiêm Qua, vừa ghé vào tai hắn dùng tinh thần lực để cổ vũ.
"Nghiêm Qua đừng hoảng, tôi tin là anh có thể làm được. Bình tĩnh lại, chúng ta làm từ từ được không?"
—— Tôi tin là anh có thể làm được.
Câu nói dường như đã từng nghe qua này khiến Nghiêm Qua sững lại một lát, cũng trong chớp mắt này thân hình hắn thoáng cái biến thành dạng người.
Tầm mắt Lê Thương dừng trên cơ thể mê người của Nghiêm Qua một giây, sau đó bình tĩnh dời mắt nhìn vào khuôn mặt hắn, đồng thời lộ ra một nụ cười khích lệ, xoa nhẹ đầu của Nghiêm Qua: "Bé ngoan, làm tốt lắm, sau này cứ giữ nguyên như vậy, đừng tùy tiện biến thành sói nữa được không?"
Hiển nhiên là Nghiêm Qua một bộ chẳng hiểu gì cả, nhưng mà Lê Thương cũng không để ý, anh biết chuyện này cần thay đổi từ từ.
Lê Thương mang Nghiêm Qua lên phòng mình, tìm một bộ quần áo mềm mại cho hắn mặc vào xong mới vừa lòng gật đầu dẫn người xuống nhà ăn.
Lo tình huống hiện tại của Nghiêm Qua nên Lê Thương cố ý chuẩn bị hai chiếc thìa, sau đó ngồi đối diện hắn, tự làm mẫu dùng thìa một cách rất chậm để hắn nhìn xem.
Nghiêm Qua nhìn một lát cũng cầm lấy thìa học theo cách Lê Thương xúc đồ ăn cho vào miệng mình, nhưng vì là lần đầu tiên nên hắn cầm úp thìa, hiển nhiên là không xúc được cái gì cả.
Lê Thương buồn cười đứng dậy, vươn tay giúp Nghiêm Qua cầm ngửa thìa lên rồi mới ngồi xuống dạy lại hắn một lần nữa.
Nghiêm Qua nhìn dáng vẻ Lê Thương, đầu tiên là ngốc ngốc nếm thử hai miếng, rất nhanh đã học được cách ăn bằng thìa, cũng giải quyết sạch sẽ đồ ăn trên bàn.
Lê Thương vừa ăn cơm vừa nghĩ, quả nhiên người này rất thông minh, dù sao thì có thể lừa anh vào bằng cách khéo léo như vậy trong lúc không có thần trí thì quả thực không đơn giản.
Anh bắt đầu mong đợi, không biết sau khi lính gác này khôi phục bình thường sẽ có dáng vẻ thế nào.
Mấy phương án trị liệu xuất hiện trong đầu Lê Thương, nhưng lại nhanh chóng bị anh gạt bỏ từng cái một.
Càng nghĩ thì tốc độ nhanh nhất và hiệu quả cao nhất cũng chỉ có cách kia.
Sau khi ăn xong bữa cơm tẻ nhạt, Lê Thương bỏ bát đĩa vào máy rửa bát, đồng thời cũng quyết định phương pháp trị liệu sau này.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng đâu, trong không trung bắt đầu lóe ra chút ánh sáng mờ nhạt.
Lê Thương để Nghiêm Qua ngồi lên ghế sofa mềm mại ở tầng một, ánh đèn nhu hòa tự động sáng lên. Anh điều khiển quang não, mở một bộ phim hoạt hình cho hắn xem.
Quả nhiên Nghiêm Qua lập tức bị hình ảnh sinh động trên màn hình thu hút sự chú ý.
Thấy hắn an tĩnh lại, Lê Thương mở ra phần tin nhắn đã gửi ở góc bên màn hình.
Nhìn thấy chỗ Lê Thương bên kia có ánh sáng, Nghiêm Qua tò mò ngó đầu tới.
Lê Thương cũng không ngăn cản, mặc kệ hắn nhìn.
Nghiêm Qua nhìn một lát cảm thấy không thú vị, thế là lại quay lại xem hoạt hình.
Lê Thương đang gửi tin nhắn cho những khách hàng đã hẹn mình khai thông tinh thần từ trước.
Về cơ bản là nói cho bọn họ biết mình cần nghỉ ngơi khoảng một tháng tới, trong thời gian này tiệm sẽ không tiếp khách, hi vọng mọi người hiểu cho.
Sau khi nhận được tin tức thì có một vài người gửi tin nhắn hỏi han anh, có người thì bảo anh giữ gìn sức khỏe, có người thì hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, có người lại hỏi rốt cuộc là bận việc gì.
Lê Thương thống nhất một câu trả lời là: Hiện đang khai thông tinh thần cho một vị khách mắc bệnh rất nặng.
Sau khi anh trả lời như vậy thì không còn ai nghi ngờ gì nữa, bởi vì trước đây thi thoảng anh cũng từng khai thông tinh thần cho người khác một khoảng thời gian dài như vậy.
Sau khi nói rõ tình hình với tất cả những vị khách đã hẹn trước, Lê Thương tắt quang não đi đề phòng lát nữa có ai quấy rầy.
Nghiêm Qua vẫn đang xem phim hoạt hình, ánh mắt không chớp cái nào.
Nghĩ đến chuyện mình sắp làm với đối phương, Lê Thương nhất thời cảm thấy bất mãn.
Anh đi tới tắt phim hoạt hình đi.
Nghiêm Qua lập tức hoang mang quay đầu lại nhìn anh.
"Nghe kỹ đây lính gác." Lê Thương giữ đầu Nghiêm Qua rồi cụng trán hai người với nhau: "Tôi rất hiếm khi làm chuyện này, thế nên mong anh đừng để tôi thất vọng."
Cảm giác các sợi tinh thần của Lê Thương đang hoạt động, Nghiêm Qua vốn không biết gì dường như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên mở to mắt nhìn.
Thế giới tinh thần của Nghiêm Qua đầy những lỗ trống to nhỏ, đó là tổn thương tinh thần sau khi dẫn đường cũ của hắn mất đi.
Lê Thương vốn phân chia tinh thần lực đi tu bổ từng cái "lỗ" trống ấy, nhưng bởi vì Nghiêm Qua thật sự có quá nhiều "lỗ", hơn nữa việc phân tinh thần lực này chỉ là biện pháp tạm thời, một thời gian nữa lại phải tu bổ tiếp, thế nên càng nghĩ càng cảm thấy việc mình đi tu bổ từng nơi một trong thế giới tinh thần rộng lớn khôn cùng này là hành vi rất không lý trí.
Vì vậy anh đã nghĩ tới hai cách khác.
Liên kết.
Liên kết giữa lính gác và dẫn đường có hai loại là liên kết tinh thần và liên kết thân thể, mỗi loại lại có ưu và khuyết điểm riêng. Liên kết tinh thần khá yếu, dễ dàng giải trừ, mà liên kết thân thể lại kiên cố một cách buồn cười, khuyết điểm là một khi liên kết thì hai người sẽ không thể tách rời nhau.
Đương nhiên là Lê Thương không chọn liên kết thân thể, hiện giờ Nghiêm Qua chỉ là một người bệnh của anh thôi.
Cách tốt nhất chính là liên kết tinh thần.
Trực tiếp liên kết tinh thần với hắn, dùng tinh thần của mình bao bọc lấy cả thế giới tinh thần của hắn, tiếp nhận vị trí của dẫn đường cũ của hắn.
Ban đầu anh nghĩ chuyện này rất đơn giản, từng nghe những lính gác khác đã từng liên kết tinh thần kể rằng chuyện này rất dễ làm, dễ như uống một cốc nước đường vậy.
Cơ mà việc vốn đơn giản như vậy nhưng đến phiên anh lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Lê Thương phát hiện mình không khống chế được mùi hương dẫn đường tản ra.
Đây là tín hiệu dẫn đường phát tình.