• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nananiwe

Nhận ra chỉ là ảo giác, Nghiêm Qua có chút lúng túng rụt tay lại: "Xin lỗi, tôi chỉ... tưởng ảo giác là thật."

"Ảo giác?" Lê Thương quay đầu lại nhìn Nghiêm Qua: "Có thể đó không phải là ảo giác, sáng nay tôi thật sự bị anh đẩy từ trên này xuống."

Nghiêm Qua đột nhiên nhìn thẳng Lê Thương.

Từ những lời vừa rồi của dẫn đường, hắn cảm nhận được một chút cảm xúc khác lạ.

"Xin lỗi, có lẽ cậu vẫn còn tức giận nhưng mà tôi thực sự không cố ý." Nghiêm Qua lặp lại lời xin lỗi lần nữa.

"Tôi đã nói đều là chuyện đã qua, nếu đã qua rồi thì tôi cũng chẳng để ý làm gì." Lê Thương nói rồi đi xuống cầu thang. Nghiêm Qua không biết nên nói gì nhưng cũng không muốn cứ vậy rời đi, thế là yên lặng đi sau lưng Lê Thương.

Lê Thương xuống lầu rót cho mình một chén hồng trà, cứ ở trần như vậy uống trà trước bồn rửa mặt.

Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Qua đứng mặt mình, đột nhiên bật cười: "Tôi phát hiện dù là trước kia hay bây giờ thì hành vi của anh vẫn không thay đổi."

"Tôi làm sao cơ?"

Nhìn thấy vị vẫn đường nay chỉ pha trà cho mỗi mình mình, Nghiêm Qua biết người này vẫn còn đang giận.

"Lúc anh muốn cái gì mà không có được thì luôn thích đứng sau lưng quấn lấy tôi, không đạt được ục đích nhất định sẽ không bỏ qua."

Nghe lời Lê Thương nói giống như đang nhận xét một đứa trẻ, Nghiêm Qua hơi chớp mắt một cái tỏ vẻ mất tự nhiên, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ tôi không có mục đích gì cần cậu hoàn thành cả, tôi chỉ muốn báo đáp cậu thôi. Tóm lại mạng của tôi là do cậu cứu, tôi nợ cậu một nhân tình, tôi không thích mắc nợ người khác. Nói đi, cậu muốn gì? Cho dù không có thì tôi cũng sẽ nghĩ cách lấy về cho cậu."

"Ồ?"

Lê Thương nhìn biểu cảm của Nghiêm Qua, phát hiện cảm giác đầu tiên lúc mình nhìn thấy ảnh chụp của hắn không sai. Lính gác này quả nhiên kiêu ngạo y như trong tưởng tượng của anh.

Nhìn cái vẻ mặt kia của Nghiêm Qua, rõ ràng là đang báo đáp nhưng biểu hiện lại giống như đang ban ơn vậy.

Nghiêm Qua thấy ánh mắt Lê Thương nhìn mình có chút giễu cợt, cau mày lộ vẻ không thoải mái: "Cậu như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu không tin là tôi có thể làm được ư? Không ai nói cho cậu biết tôi là lính gác ưu tú nhất quân đội? Tiền thưởng và công huân tôi tích lũy được những năm nay nhiều vô số, tôi có thể cho cậu tất cả những thứ này."

Lê Thương nhẹ nhàng nhấp một hớp trà trông có vẻ chẳng thèm để tâm đến những thứ gọi là công huân và tiền thưởng kia. Anh đặt chén trà xuống, khoanh tay nhìn Nghiêm Qua: "Không phải bây giờ anh đang cầu xin tôi à?"

Nghiêm Qua lại nhíu mày lần nữa, bắt đầu lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi nghĩ cậu nghe lầm rồi. Tôi đang muốn báo đáp cậu chứ không phải cầu xin cậu."

"Anh đang cầu xin tôi để cho anh báo đáp mà, không phải sao?"

Nghiêm Qua cảm thấy hơi tức giận: "Tôi nói lại cho rõ ràng nhé, tôi báo đáp cậu chỉ xuất phát từ lương tâm thôi, sao có thể nói là tôi đang cầu xin cậu chấp nhận được? Cậu dẫn đường này thật kỳ cục."

"Được thôi, nếu đã nói vậy thì anh đi đi, tôi không cần anh báo đáp. Còn chuyện phí trị liệu thì Hùng Thạch Nghị đã trả rồi."

Hóa ra là nhận tiền rồi mới điều trị giúp mình, như vậy thì đúng là không ai nợ ai rồi.

"Nếu đã vậy thì làm phiền rồi, tạm biệt." Nghiêm Qua nói xong rồi chẳng mấy vui vẻ rời đi.

Với hắn mà nói ân tình này đã báo đáp xong rồi, mà hiện giờ Hùng Thạch Nghị cũng không cần hắn giúp đỡ gì, thế nên định ngày mai sẽ rời khỏi đây.

Lúc chuẩn bị đi, Nghiêm Qua thuận miệng hỏi Hùng Thạch Nghị một câu: "Anh trả cho dẫn đường kia bao nhiêu tiền trị liệu vậy? Chờ tôi về quân đội sẽ chuyển trả toàn bộ cho anh. Chắc hẳn anh đã tốn rất nhiều tiền để nhờ cậu ta chữa trị cho tôi nhỉ?"

Hùng Thạch Nghị xấu hổ gãi đầu: "Tôi tốn ít tiền lắm, giờ muốn nói ra cũng ngại. Cậu cũng biết sau khi kết thúc phục dịch thì tôi về lại xã hội bình thường, nhưng bởi vì dẫn đường bị kỳ thị nên tôi cũng không kiếm được công việc nào tốt, vất vả làm việc bên ngoài nhiều năm cũng chẳng tích trữ được bao nhiêu..."

"Rốt cuộc là tốn bao nhiêu tiền?"

Hùng Thạch Nghị nói ra một con số mà Nghiêm Qua hoàn toàn không thể tin được.

Nghiêm Qua nhìn thẳng vào mắt Hùng Thạch Nghị, nghiêm túc nói: "Tôi biết dẫn đường bình thường đều rất bảo thủ, tuyệt đối sẽ không tùy tiện khai thông tinh thần cho một lính gác xa lạ. Cậu ta đồng ý trị liệu giúp tôi nhất định là có điều kiện hà khắc nào đó, cứ nói hết ra đi, tôi sẽ đền bù cho anh."

Hùng Thạch Nghị vội vàng giải thích: "Những gì tôi nói đều là sự thật, ngoài số tiền đó ra thì cậu ấy không lấy thêm gì cả. Quên nói cho cậu biết là Lê Thương là một dẫn đường rất đặc biệt, cậu ấy còn mở một văn phòng chuyên khai thông tinh thần cho lính gác. Văn phòng này ngoài mặt là một phòng khám tâm lý nên người bình thường cũng không biết thân phận dẫn đường của cậu ấy.

Nghiêm Qua hơi bất ngờ vì có dẫn đường làm chuyện như vậy, không phải bình thường dẫn đường nào cũng bảo thủ hay sao? Sao lại có dẫn đường chịu hi sinh bản thân đi khai thông tinh thần cho người khác?

Hùng Thạch Nghị nói tiếp: "Hơn nữa còn có một điểm đặc biệt là cậu ấy không thu theo chi phí cố định, sau mỗi lần khai thông xong lính gác trả bao nhiêu tiền thì cậu ấy sẽ lấy bấy nhiêu tiền, hoàn toàn không có bất mãn gì cả. Lúc ấy tôi đã chuyển cho cậu ấy tất cả số tiền tôi tích góp được, chính tôi cũng biết rất ít, thậm chí còn chẳng đủ để cậu ấy mua một robot giúp việc. Thế nên tôi mới lựa chọn ở lại đây, hi vọng sau này sẽ kiếm được nhiều tiền hơn để trả cho cậu ấy.

Nghe xong Nghiêm Qua cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp.

Một phần là áy náy, thế mà vừa rồi hắn lại hiểu lầm Lê Thương là dẫn đường cấp thấp vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì.

Một phần là ngạc nhiên. Nghe nói dẫn đường ấy nuôi mình một tháng, cùng ăn cùng ở cùng ngủ với mình chỉ vì muốn trị liệu cho mình, cuối cùng lại chỉ thu một chút phí ấy, hắn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc dẫn đường ấy đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau.

Nghiêm Qua đường đường chính chính định đi tới chợ ở gần đó.

Los đang phụ trách giám thị Nghiêm Qua thấy vậy lập tức đuổi theo, bày ra tư thế đề phòng truy hỏi hắ: "Anh muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi mua một cái quang não, sau đó dùng tài khoản của tôi để mua chút quần áo và vật dụng hàng ngày."

"Rõ ràng là anh đang muốn trốn!"

Đấy, đây không phải là tình huống thường thấy sau khi mình byớc vào một hoàn cảnh mới sao?

Nghiêm Qua nhún vai: "Xin đấy, nếu tôi muốn trốn còn đi trên đường lớn như vậy ư? Với cả cấp bậc của tôi cao hơn cậu nhiều, nếu tôi muốn trốn thì cậu nghĩ cậu sẽ phát hiện ra chắc?"

Los hừ một tiếng lộ vẻ không phục: "Không phải chỉ là con chó của quân đội thôi à? Có gì hơn người đâu, chẳng biết đang ra oai cái gì."

Nghiêm Qua lắc đầu khẽ cười: "Sau hoạt động biểu tình phản đối lính gác dẫn đường ấy tôi vẫn có thể ở lại quân đội phục dịch, chẳng lẽ điều này không chứng minh tôi rất có thực lực hay sao? Còn như cậu ấy hả, sợ là muốn ở lại thì quân đội cũng không chứa chấp. Ồ ngại quá, tôi đúng thật là rất giỏi."

Los bị một câu kia của Nghiêm Qua chọc giận: "Ai mà thèm ở lại quân đội chứ! Những người đó lợi dụng lính gác nhiều nhất, nhưng sau này cũng chèn ép lính gác nghiêm trọng nhất, anh tưởng bọn chúng coi trọng anh à? Chẳng qua chỉ coi anh là con chó để sai bảo thôi, thế mà anh còn vẫy đuôi. Anh đúng là loại tồi tệ nhất trong những lính gác, tôi khinh!"

Nghe Los càng mắng càng khó nghe, sắc mặt Nghiêm Qua sa sầm xuống. Hắn bỗng nhiên túm lấy cổ áo Los đè lên một thân cây đại thụ, trong mắt hiện ra ánh sáng xanh lục: "Nhóc con, hôm nay tôi dạy cậu một đạo lý, đó là đối mặt với một kẻ có thực lực mạnh hơn mình thì không nên tùy tiện đi khiêu khích đối phương."

Los khiếp sợ với tốc độ ra chiêu nhanh như chớp này, cậu muốn né tránh nhưng lại hoảng hốt nhận ra mình có giãy thế nào cũng không nhúc nhích được.

"Biết sợ rồi à? Tốt lắm, vẫn còn cứu được. Tôi sẽ không làm như vậy với cậu nữa, nhưng tôi cũng hi vọng sau này không nghe được những lời vô lễ như vậy từ miệng của cậu, đã rõ chưa?"

Mặt Los đỏ bừng. Cậu khẽ gật đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiện, hơn nữa cậu biết rõ hiện giờ mình không đánh lại Nghiêm Qua.

Nghiêm Qua buông Los ra rồi để cậu ta dẫn mình đến chợ mua đồ.

Dạo quanh một vòng thì Nghiêm Qua lựa chọn được một cái quang não cho mình, sau đó nói với Los ở bên cạnh vẫn đang bị đả kích chưa kịp hoàn hồn: "Này bạn nhỏ, trả tiền giúp tôi đi, lát nữa tôi sẽ trả lại cho cậu."

Los nhìn hắn một cái nghiêm túc nói: "Không thể nào! Vừa rồi anh mới túm cổ tôi mà vẫn còn mặt mũi vay tiền tôi ư!?"

Nghiêm Qua chẳng chút để ý: "Ồ vậy sao? Thật đáng tiếc, tôi vốn định dạy cậu một chút tuyệt chiêu của tôi để cảm ơn cậu đã cho tôi vay tiền, tôi còn tưởng cậu muốn biết tại sao ban nãy tôi có thể khống chế cậu nhanh như chớp khiến cậu không thể phản kháng cơ, xem ra là tôi nghĩ sai rồi. Thôi được rồi, để tôi về vay tiền Hùng Thạch Nghị vậy."

Thật ra Hùng Thạch Nghị không có tiền, người vừa trở về xã hội như vậy phải kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt và tiền nhà, ngược lại còn hơi thiếu tiền nữa.

Hai mắt Los lập tức sáng lên: "Thật sao? Nếu anh chịu dạy tôi thì tôi sẽ trả tiền giúp anh. Nhưng mà anh đừng có lừa tôi đó, nếu lừa tôi thì tôi sẽ mách hội trưởng dạy cho anh một bài học!"

"Thật." Nghiêm Qua vừa trả lời vừa nghĩ lính gác này quả nhiên ngây thơ, người như vậy sống trong xã hội sợ là bị người ta bán lúc nào cũng không biết.

Sau khi mua xong quang não thì Nghiêm Qua đăng nhập lại tài khoản của mình rồi trả tiền mua quang não cho Los, cũng chuyển một số tiền cho Hùng Thạch Nghị, nói là một phần là phí chữa trị, phần còn lại coi như phí cảm ơn vì đã giúp đỡ mình.

Cuối cùng Nghiêm Qua tổng hợp lại số tiền lương và tiền thưởng phục dịch suốt hai mươi năm qua, phát hiện số tiền này còn lớn đến mức bản thân hắn cũng ngạc nhiên.

Bình thường Nghiêm Qua chẳng bao giờ để ý đến chuyện tền bạc, cũng không thường tiêu tiền hay ăn chơi hưởng thụ, sinh mệnh của hắn ngoài nhiệm vụ thì vẫn là nhiệm vụ. Vả lại ở quân đội ăn uống ngủ nghỉ đều được chu cấp miễn phí, thế nên hắn mới để dành được nhiều tiền như vậy.

Nghiêm Qua chuyển ¾ số tiền trong tài khoản cho Lê Thương, tin tưởng chỉ cần dẫn đường tên Lê Thương ấy sống không quá xa xỉ thì số tiền này đủ để cho đối phương sống cả đời không cần lo nghĩ.

Hắn nghĩ hẳn là báo đáp bấy nhiêu là đủ rồi.

Nhưng không ngờ mới chuyển được hai phút mà toàn bộ đã bị chuyển về, Nghiêm Qua cảm thấy khó có thể tin được. Chẳng lẽ số tiền lớn như vậy Lê Thương còn chê ít ư?

Thế là Nghiêm Qua chuyển toàn bộ tiền trong tài khoản sang.

Kết quả vẫn như vừa rồi, tất cả đều bị chuyển trả lại.

Sau khi bị từ chối hai lần, sắc mặt Nghiêm Qua đen thui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK