• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nananiwe

Nghiêm Qua hoảng hốt đi theo Lê Thương xuống lầu, thấy Lê Thương lấy ra chiếc xe điện hai bánh từ trong gara thì trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.

"Sao cậu có thể... có món đồ cũ rích như vậy được?" Nghiêm Qua hỏi một cách không dám tin.

Lê Thương khinh thường nhìn Nghiêm Qua đang lộ vẻ kinh hãi: "Chẳng lẽ anh ở đây lâu như vậy không phát hiện ra đây là một hành tinh lạc hậu à? Nếu không phải lạc hậu thì anh cảm thấy tại sao chúng ta có thể đi trên đường một cách đường đường chính chính như vậy được? Thế nên ở nơi lạc hậu thế này thì đương nhiên khoa học kỹ thuật cũng không phát triển được."

"Tại sao chúng ta không thể đi trên đường một cách đường đường chính chính?" Vừa nói xong thì Nghiêm Qua cũng nhận ra, vì sự kiện phản đối lính gác dẫn đường mấy năm trước nên lính gác dẫn đường bị xã hội kỳ thị nghiêm trọng.

Lúc ấy Nghiêm Qua vẫn được quân đội trọng dụng nên hoạt động này không ảnh hưởng gì tới mình, hắn cũng chỉ nghe nói qua về chuyện này thôi.

Bây giờ nghe Lê Thương nói như vậy hắn mới mơ hồ nhớ lại, hình như chuyện này mang lại sức ảnh hưởng rất lớn.

"Dù có như vậy nhưng cái xe điện hai bánh này của cậu thật sự quá cũ ấy. Tôi thề là cái này ở những hành tinh khác đã bị loại bỏ được mấy nghìn năm rồi."

Lê Thương mỉm cười: "Dù đúng là lạc hậu thật nhưng với tôi thì nó rất tiện. Thế rốt cuộc anh có lên không? Không lên thì tôi đi trước." Dứt lời anh lên xe rồi khởi động, mắt thấy chuẩn bị muốn đi.

Nghiêm Qua lập tức trèo lên xe ngồi sau lưng Lê Thương: "Lên, sao lại không lên chứ!" Có xe để đi đỡ hơn đi bộ nhiều.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Qua thấy cái xe này, cũng là lần đầu tiên ngồi trên loại xe gió lùa bốn phía này, luôn cảm thấy chỗ nào cũng không được tự nhiên.

Lê Thương cảm nhận được Nghiêm Qua ngồi vặn vẹo phía sau lưng mình, hỏi một câu: "Ngồi xong chưa?"

"Xong rồi, đi đi." Trong lòng nghĩ hẳn là không sao đâu, cảm giác hơi lạ nhưng tóm lại vẫn ổn.

Tuy nhiên, xe vừa khởi động thì Nghiêm Qua lập tức hối hận vì suy nghĩ vừa rồi của mình. Chiếc xe nhìn qua khá bình thường này lại có lực kinh người, vừa bắt đầu đi đã khiến hắn giật mình đến mức suýt ngã ngửa về phía sau, nếu không phải hắn phản ứng nhanh kịp thời ôm lấy eo Lê Thương thì ban nãy đã rơi xuống đất rồi.

Lê Thương chỉ liếc về phía sau một cái, thấy Nghiêm Qua không rớt khỏi xe thì yên tâm quay đầu lại tập trung lái xe.

Vẻ mặt thản nhiên của Lê Thương khiến Lê Thương càng thêm lúng túng. Hắn phát hiện bởi vì chuyện ban nãy mình không chỉ ôm chặt lấy eo Lê Thương mà ngực mình còn dán chặt vào sau lưng Lê Thương, ngồi ở vị trí của hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Từ nhỏ đến lớn gần như Nghiêm Qua chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với bất kỳ ai, thế nên lại càng cảm thấy mất tự nhiên.

Sau khi tốc độ trở nên ổn định thì Nghiêm Qua dần buông tay đang ôm eo đối phương ra rồi giữ phía sau xe để ổn định cơ thể.

Ngồi trên chiếc xe cũ kỹ ngắm phong cảnh không ngừng xẹt qua, từng làn gió lướt qua mặt,... Tất cả mọi thứ đều mang lại cảm giác mới lạ cho hắn.

"Loại xe này với người bên ngoài đúng là đồ cổ, sao anh lại nhận ra nó vậy?" Lê Thương nhớ tới vừa rồi Nghiêm Qua gọi chính xác tên của chiếc xe này, vì vậy thuận miệng hỏi.

"Trước kia ở quân đội học lịch sử phần chiến tranh có từng thấy loại xe này xuất hiện trên chiến trường."

"Vậy à."

Đoạn đường sau đó không ai nói thêm lời nào nữa.

Mặc dù Nghiêm Qua không dính sát vào Lê Thương nữa nhưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

Chịu đựng mãi cuối cùng cũng đến nơi, Nghiêm Qua ghét bỏ nhảy xuống xe rồi nói với Lê Thương: "Cậu nên đổi xe đi, ngồi trên cái xe cũ kỹ như vậy cậu không cảm thấy khó chịu à? Cứ có cảm giác nó có thể hỏng bất cứ lúc nào."

Hắn vừa dứt lời thì lốp xe của Lê Thương nổ bụp một cái.

...

"Tôi không chạm vào nó, tôi chỉ nói chơi thôi, không ngờ nó lại..."

Lê Thương xuống khỏi xe, ngồi xuống kiểm tra hai lượt phát hiện đã hỏng thật rồi. Anh liếc Nghiêm Qua một cái: "Anh đúng là mồm quạ, xem ra lần này tôi phải đổi xe thật rồi."

Thấy Lê Thương không trách mình, không hiểu sao Nghiêm Qua lại thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói là nên đổi xe rồi mà, xe này quá xóc nảy. Với cả chỗ tiền hôm nay tôi đưa cho cậu chắc chắn đủ để mua một cái xe tốt hơn. Đưa tới đây được rồi, hôm nay cảm ơn cậu, tôi về trước đây. Tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách trả tiền cho cậu."

Lê Thương tiếp tục xem xét tình hình cái xe của mình, nghe Nghiêm Qua nói vậy xong cũng không ngẩng đầu lên.

Nghiêm Qua quay người đi vài bước, nghe thấy động tĩnh phía sau thì tò mò quay đầu lại, thấy tLê Thương đang cố sức đẩy xe về phía trước chẳng hiểu quỷ xui thần khiến gì mà hắn lại quay lại: "Để tôi giúp."

Lê Thương cũng không từ chối, nói một tiếng cảm ơn rồi lui về phía sau.

Nghiêm Qua đi tới thoải mái vác xe lên vai, đi bên cạnh Lê Thương như nhẹ nhàng như không. Lê Thương nhìn hắn đi bộ giống như trên vai chẳng vác thêm một vật nặng như xe điện, hâm mộ nói: "Thể lực của lính gác thật làm người ta ghen tỵ."

Trong lòng Nghiêm Qua có chút đắc ý, mở miệng giải thích: "Không phải lính gác thể lực tốt mà là thể lực của tôi tốt hơn lính gác bình thường, một phần là bẩm sinh nhưng phần nhiều hơn là do huấn luyện. Trước kia lúc huấn luyện ở quân đội tôi còn khiêng những thứ nặng hơn thế này gấp mười lần, thế nên cái này chẳng là gì với tôi cả."

Nhắc tới huấn luyện Lê Thương lại thoải mái hơn nhiều. Anh không có cơ hội tham gia huấn luyện nghiêm khắc, thế nên thể lực không tốt bằng những người được rèn luyện là điều đương nhiên.

"Chắc các anh huấn luyện ở quân đội khổ cực lắm."

Nghiêm Qua nhẹ nhàng nói: "Những người khác cảm thấy khổ cực nhưng nó lại rất phù hợp vói tôi. Người phụ trách vẫn luôn nói tôi trời sinh đã thuộc về lính gác."

"Ngoài huấn luyện thì các anh ở trong quân đội sẽ làm gì? Trước kia tôi cũng từng muốn tới đó, mặc dù bây giờ không còn cơ hội nhưng tôi vẫn tò mò không biết hoàn cảnh trong ấy thế nào."

"Cậu là dẫn đường, vì sao lại nói không có cơ hội?"

Lê Thương cười nói: "Tôi thức tỉnh rất muộn, sau khi thức tỉnh vào tháp được một năm thì xảy ra sự kiện ấy."

"Vậy đúng là đáng tiếc thật."

"Không có gì đáng tiếc cả, đây là vận mệnh. Nó đã xảy ra thì chỉ có thể chấp nhận thôi. Với cả tôi cũng không thích tới đó cho lắm." Quân đội hiện giờ đã không còn là nơi dành cho lính gác dẫn đường nữa mà đã biến thành trung tâm quyền lực để trấn áp lính gác dẫn đường, hảo cảm của Lê Thương với nơi ấy cũng biến mất sạch sẽ không còn gì cả.

Lê Thương mỉm cười kéo lại chủ đề: "Vừa nãy tôi hỏi bình thường ở quân đội anh thích làm gì, anh vẫn chưa trả lời tôi."

Nghiêm Qua suy nghĩ thật kỹ, hơi do dự không dám chắc chắn nói: "Ăn cơm, đi ngủ, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một chút chuyện linh tinh. Nhưng mà những thứ đó không phải do tôi chủ động muốn nghe."

"Cấp bậc của anh tương đối cao, năm giác quan cũng nhạy hơn lính gác bình thường nhiều, chẳng lẽ dẫn đường của anh không xây dựng tấm chắn tinh thần vững chắc cho anh à? Nếu tấm chắn tinh thần đủ vững, chỉ cần anh không muốn nghe thì hẳn là sẽ không nghe thấy."

"Thật ra là có, nhưng có lúc vẫn không thể khống chế bản thân. Nhưng bởi vì chút việc nhỏ ấy không gây ảnh hưởng gì trong quá trinh làm nhiệm vụ, ngược lại còn có ích nên tôi cũng kệ nó." Nói đến dẫn đường cũ của mình, Nghiêm Qua rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.

Thấy Nghiêm Qua lộ vẻ thương cảm, Lê Thương biết là hắn lại đang nhớ đến vị dẫn đường trước kia, vì vậy cụp mắt không nói thêm gì nữa.

Hai người họ sóng vai đi đến đồng cỏ bên ngoài căn nhà, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng mấy lính gác hưng phấn truyền từ bên kia tới.

"Đến rồi đến rồi, phó hội trưởng sắp đến rồi!"

Sau đó vài tiếng nổ bụp bụp vang lên, phía trước có pháo bông và những sợi ruy băng sặc sỡ sắc màu rơi xuống người Lê Thương và Nghiêm Qua.

Ngay sau đó quanh người Lê Thương hiện lên một vòng hình trái tim màu đỏ, có một chàng trai ôm một bó hoa to đi về hướng này.

Nghiêm Qua liếc một cái, người kia không phải lính gác tên Thích lam sao? Cậu ta đến đây làm gì?

Hắn vô thức quay sang nhìn Lê Thương ở bên cạnh mình, chỉ thấy Lê Thương đang nhìn mọi thứ bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

Vẻ mặt Thích Lam dạt dào tình ý đi tới quỳ gối trước mặt Lê Thương, cũng giơ bó hoa trong tay lên rất cao: "Lê Thương, em thích anh, hôm nay em chính thức theo đuổi anh, anh có bằng lòng làm bạn trai của em không?"

Lê Thương chỉ ngừng lại một lát rồi đi vòng qua Thích Lam, đồng thời còn chỉ huy Nghiêm Qua mang xe hai bánh của mình đến nhà kho.

Thấy Lê Thương không để ý tới mình, Thích Lam không cam lòng đuổi tới trước mặt, quỳ xuống nắm lấy cánh tay Lê Thương một lần nữa, ánh mắt tràn đầy thâm tình: "Em biết anh đang lo lắng điều gì, bắt đầu từ hôm nay anh không cần lo lắng gì hết, em nghĩ thông suốt rồi. Em đồng ý để anh nằm trên, thế nên chấp nhận làm bạn trai em được không, Lê Thương?"

Nghiêm Qua đầu tiên nhìn về phía Lê Thương bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó ánh mắt nhìn về phía Thích Lam lộ vẻ ghét bỏ: "Cậu không cảm thấy mình sến rện à? Vị lính gác này, tôi suýt nữa bị cậu làm buồn nôn rồi đấy."

Thích Lam liếc hắn một cái, sau đó lập tức quay đầu tiếp tục nhìn Lê Thương bằng ánh mắt thâm tình: "Em thề tất cả những gì em nói đều là thật. Ở bên cạnh em đi Lê Thương, em sẽ đối xử với anh thật tốt. Cho dù chúng ta ơ bên nhau thì em cũng sẽ không ngăn cản anh làm bất cứ chuyện gì, anh vẫn là phó hội trưởng, vẫn là chủ phòng khám khai thông tinh thần. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi, có được không?"

Los đứng xem cách đó không xa khều khều tay Lý Khải Văn, dò hỏi: "Lời thoại này do ai viết vậy? Tôi tin chắc trai thẳng vạn năm như đội trưởng sẽ không nói được mấy lời này."

Lý Khải Văn đáp: "Bị cậu đoán trúng rồi, lần này do hội trưởng tìm Lâm Phi xin xỏ nửa ngày mới có được đó."

"Oaa! Lâm Phi cố ý chơi khăm đội trưởng đúng không? Tôi không tin mấy lời này có thể theo đuổi được phó hội trưởng!"

Lý Khải Văn nói thầm với Los: "Tôi cũng không tin. Nếu có người dùng lời kịch này để theo đuổi tôi, tôi không chỉ không chấp nhận mà còn đánh cho một trận!"

"Thật ra là cậu muốn đánh hội trưởng đúng không? Chẳng qua là đánh không lại thôi." Los biết tỏng ý đồ của cậu ta.

Lý Khải Văn mới không chịu thừa nhận đâu.

Lê Thương cảm thấy nếu mình không nói gì đó thì chắc chắn Thích Lam sẽ không dễ bỏ cuộc như vậy, thế là dừng bước thở dài: "Thích lam, tôi là dẫn đường, tôi có thể biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Xét về góc độ chi phối, chúng ta là đồng loại, không phải sao? Tôi hi vọng cậu đừng miễn cưỡng thay đổi vì tôi, hơn nữa tôi không có bất kỳ cảm giác gì với cậu, lần sau đừng đùa kiểu này nữa được không?"

"Em..." Thích Lam ôm ngực, bày ra bộ dáng tan nát cõi lòng.

"Đừng hi vọng nữa." Lê Thương nghiêm túc gật đầu với Thích lam rồi quay người đi về phía nhà mình.

Trước khi Nghiêm Qua đi theo còn quay đầu trợn trừng mắt với Thích Lam: "Em em em cái gì? Mau dẹp mấy thứ này đi, người ta cũng từ chối cậu rồi, biết điều thì nhanh tìm cái lỗ nào chui xuống đi."

Thích Lam nghe được lời này tức giận đứng dậy, cũng quăng luôn bó hoa trên tay rồi xông lên túm cổ áo Nghiêm Qua. Hai người trợn to mắt nhìn nhau, giống như giây tiếp theo muốn xông lên đánh nhau vậy.

Thích Lam nói: "Không phải tôi đã cảnh cáo anh rồi sao? Không được phép đến gần dẫn đường nhà chúng tôi, nếu không bọn tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!"

Nghiêm Qua chẳng sợ hãi chút nào: "Hừ, tôi lại muốn xem các cậu không tha cho tôi như thế nào đấy."

Thích Lam và mấy lính gác ở đây đều bị câu nói này chọc tức.

"Anh em lên! Hôm nay chúng ta phải đánh chết tên khốn nạn này!" Thích Lam ra lệnh một tiếng, mấy lính gác đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức xông lên.

Nghiêm Qua nhân lúc bọn họ hóa thú lập tức leo lên lầu hai nhà Lê Thương theo mấy chỗ gồ lên ở trên tường rồi chui vào trong nhà.

Những người khác thấy vậy có người lo lắng đi tới gõ cửa nhà Lê Thương, mà Tạ Nguyên Bạch ban nãy đã leo vào nhà cùng với Nghiêm Qua rồi.

Một đám người hừng hực khí thế đứng trước cửa nhà, toàn bộ quá trình chỉ có Lâm Phi khoanh tay lặng lẽ nhìn đám không có đầu óc này.

Chẳng mấy chốc cả đám người đều đã trèo vào được nhà Lê Thương, ồn ào chạy tới chạy lui bên trong.

Lê Thương đang rót nước bỗng bị Nghiêm Qua chạy qua đụng phải tay, bàn tay anh run run khiến cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ vụn.

Tình hình lập tức như bị đông cứng tại chỗ, tất cả mọi người đứng im không dám cử động.

Nghiêm Qua chạy được mấy bước phát hiện phía sau yên lặng, quay đầu lại thì thấy mấy tên lính gác kia nhìn Lê Thương như chuột đang nhìn mèo.

Hắn đang định chế giễu mấy người kia thì chợt thấy vẻ mặt tối sầm của Lê Thương, trái tim không hiểu sao đập lỡ một nhịp.

Los lập tức giơ tay chỉ trích Nghiêm Qua: "Phó hội trưởng, bọn em thấy hắn ta tùy tiện xông vào nhà anh, sợ làm anh bị thương nên mới bất đắc dĩ đuổi theo vào, xin lỗi anh..."

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Nghiêm Qua.

"Đúng vậy, hắn ta là đồ hèn nhát, nói muốn solo một mình với bọn em thế mà lại chạy vào đây, chắc chắn là có ý xấu muốn bắt anh để uy hiếp bọn em, bọn em vì bảo vệ anh nên mới bất đắc dĩ vào theo. Lê Thương, anh đừng tức giận." Thích Lam cũng giải thích như vậy.

Nghe thấy mình bị nói là đồ hèn nhát, Nghiêm Qua không những không tức giận mà còn làm mặt quỷ với đám người kia, hắn cố ý trêu mấy người này đó.

Tạ Nguyên Bạch nóng nảy nhất bị vẻ mặt này của Nghiêm Qua khiêu khích, chẳng nói lời nào đã định xông lên. Los và Lý Khải Văn ở phía sau vội giữ tay cậu ta lại, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta nhìn sang Lê Thương ở bên kia.

Tạ Nguyên Bạch thấy rõ ràng Lê Thương lộ ra biểu cảm tức giận, nháy mắt trở nên ngoan ngoãn giống như chợt nhớ ra điều gì đó.

Nghiêm Qua thấy bọn họ sợ Lê Thương đến mức này, hắn chạy tới phía sau Lê Thương nhìn mấy lính gác kia bằng ánh mắt khiêu khích hệt như phát hiện ra món đồ chơi thú vị: "Một lũ hèn nhát không dám tới đây, ha ha ha ha... ha..."

Nghiêm Qua cười nhạo đám người trước mặt. Dường như nhận ra vẻ mặt thương hại của bọn họ, trong lòng Nghiêm Qua bỗng có cảm giác kỳ quái, tới khi thấy vẻ mặt của Lê Thương hắn mới phát hiện mình không cười nổi nữa.

Lê Thương lạnh nhạt nhìn hắn: "Buồn cười lắm à?"

Theo lý mà nói, Nghiêm Qua trên chiến trường vào sinh ra tử, làm gì có kẻ xấu xa độc ác nào mà chưa gặp, cho dù quan viên phú hào đứng đầu gì đó hắn cũng đều gặp qua rồi. Nhưng chưa một kẻ nào có thể khiến hắn cảm thấy yếu sợ hãi chỉ bằng một ánh mắt như thế này.

Nghe thấy Lê Thương hỏi, Nghiêm Qua vô thức lắc đầu.

Sau đó Lê Thương lại quay đầu nhìn mấy lính gác còn lại, ôn hòa hỏi: "Chơi vui không?"

Mấy lính gác đối diện chột dạ lắc đầu cúi xuống nhìn căn phòng bị bọn họ làm lộn xộn.

"Tôi còn tưởng các cậu chơi rất vui đấy chứ. Bây giờ vẫn còn ở đây là muốn tiếp tục chơi với tôi à?"

Nghe xong Lê Thương hỏi câu này, cả đám người đều chen chúc ra mở cửa chạy khỏi đây.

Đến khi tất cả đều đi, Nghiêm Qua hơi ngạc nhiên nhìn Lê Thương: "Tôi thật sự không hiểu tại sao bọn họ lại sợ cậu như vậy."

Nói xong hắn quan sát Lê Thương từ đầu tới chân: "Không phải chỉ là một dẫn đường bình thường thôi sao?"

"Anh sẽ biết ngay thôi." Lê Thương lộ một nụ cười vô hại.

Trong lòng Nghiêm Qua bỗng có dự cảm bất thường, hắn muốn rời khỏi đây nhưng lại bị Lê Thương ngăn lại ở một góc trong bếp.

Hắn chỉ cảm thấy sợi tinh thần của Lê Thương làm gì mình, sau đó lập tức nghe thấy âm thanh khiến da đầu tê dại.

Hắn quay lại nhìn thứ trong tay Lê Thương, vẫn còn chưa hiểu gì cả.

Lê Thương mở tấm chắn tinh thần của hắn, đồng thời dùng một vật sắc nhọn đập vào nồi bằng kim loại. Chiếc nồi lập tức phát ra âm thanh chói tai khiến người ta sụp đổ.

m thanh này với người bình thường đã vô cùng khó chịu, mà đối với một lính gác đã mở tấm chắn tnh thần thì hoàn toàn là ác mộng.

Nghiêm Qua đau đớn ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Sau khi mở tấm chắn tinh thần, những đau đớn bị hắn quên mất như phá kén chui ra.

Khắp nơi đều là tiếng ồn ào, lỗ tai hắn trở nên vô cùng mẫn cảm, mũi cảm nhận được rất nhiều mùi hương khiến mình hít thở không thông, sau lưng cảm thấy đau đớn vô cùng bởi vì ban nãy hắn lỡ va vào góc nhọn nào đó trong phòng bếp.

Lúc này Lê Thương mới cúi người duỗi tay giữ cằm Nghiêm Qua, nửa ép buộc hắn ngẩng đầu lên nhìn mình.

"Đã biết sai chưa?"

Nghiêm Qua run rẩy gật đầu, trong lòng lại kêu gào tại sao trên đời lại có một dẫn đường độc ác như vậy.

"Biết sai thì phải nói thế nào?" Lê Thương nói với hắn bằng giọng nói dịu dàng như nói với trẻ con.

Lê Thương lộ vẻ mặt mờ mịt, sau đó mới khó khăn mở miệng: "Xin lỗi..."

"Bé ngoan." Lê Thương buông cằm Nghiêm Qua nhẹ nhàng xoa đầu hắn, đồng thời thu lại từng sợi tinh thần, một lần nữa xây dựng lại tấm chắn tinh thần vững chắc hơn cho Nghiêm Qua.

Lúc này Nghiêm Qua mới cảm thấy mình như được sống lại.

Hắn tránh khỏi Lê Thương, nhìn đối phương bằng ánh mắt phòng bị: "Sao cậu có thể quá đáng như vậy chứ!"

Lê Thương vốn không để ý đến câu nói này của hắn, chỉ chậm rãi nói: "Đừng quên số tiền anh nợ tôi phải trả hết trong vòng mười năm, nếu còn không trả thì một là đi tù, hai là làm chó giữ nhà cho tôi. Tôi tin là anh không muốn điều thứ hai, thế nên mau chóng kiếm tiền đi, đừng bao giờ để tôi thấy anh nhàn rỗi."

Nghiêm Qua nghe xong lập tức xù lông nhìn chằm chằm Lê Thương: "Rõ ràng ban nãy chúng ta đâu có định ra thời gian đâu, sao cậu lại tự dưng muốn tôi trả hết trong vòng mười năm? Với cả câu sau còn làm chó cái quỷ gì đấy? Còn lâu tôi mới đồng ý nhé!"

Lê Thương nhún vai đầy vẻ vô tội: "Định ra từ bao giờ à? Ngay vừa rồi đó, vừa rồi anh chọc tôi không vui nên tôi mới quyết định như vậy. Anh không vừa ý à? Vậy chúng ta thương lượng lại một chút."

"Chờ đã!" Thấy Lê Thương lại có ý định mở tấm chắn tinh thần của mình ra, Nghiêm Qua định tranh luận một chút: "Nhưng vừa nãy tôi đã xin lỗi cậu rồi mà, sao cậu còn như vậy? Cậu không thấy quá đáng à? Như vậy là bức ép người ta!"

"Nếu anh còn phàn nàn như vậy nữa thì tôi có thể rút ngắn thời hạn trả tiền lại còn một nửa."

"Nhưng cậu làm như vậy là trái pháp luật, pháp luật sẽ không công nhận, trên hợp đồng của tôi cũng không viết."

Lê Thương mỉm cười, nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Anh nhất định sẽ viết."

Nói xong lại muốn làm gì đó, Nghiêm Qua bị âm thanh vừa rồi dọa chết khiếp, lập tức vọt tới trước mặt Lê Thương đè chặt hai tay anh: "Cậu muốn làm gì tôi?"

"Bây giờ tư thế của chúng ta thế này, tôi hẳn là người nên hỏi mới đúng. Cơ mà... anh xem đi, tôi chưa làm gì mà anh đã đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, tôi nghĩ nếu anh trở thành con chó của tôi thì chúng ta ở chung sẽ vui vẻ lắm đấy."

Nghiêm Qua vừa nghe đến hai chữ "con chó" lập tức nhớ đến chuyện của Thích Lam vừa rồi. Trải qua việc vừa rồi, hắn ngạc nhiên nhận ra dẫn đường Lê Thương này là công, thậm chí lúc trước có lính gác hỏi thì Lê Thương đã từng trả lời là mình thích chó.

Bây giờ Lê Thương lại muốn để mình làm chó, chẳng lẽ... cậu ta có ý định khủng khiếp kia với mình sao?!

Vừa nghĩ tới đây, Nghiêm Qua đã hoảng sợ lùi về phía sau mấy bước, đồng thời ôm chặt mông mình: "Cái đồ dẫn đường độc ác nhà cậu, có phải cậu có ý định xấu xa gì với tôi không? Tôi nói cho cậu biết, tôi thà đi tù cũng sẽ không làm chó của cậu!"

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Nghiêm Qua, Nghiêm Qua không nhịn nổi cười: "Không phải là anh hiểu sai ý toi rồi đấy chứ? Tôi nói chó là chó nghĩa đen, mặc dù anh là sói nhưng trông cũng không khác chó lắm, tôi miễn cưỡng chấp nhận được. Anh cũng biết là nhà tôi luôn có những người kỳ quái trèo tường vào nhà mà, thế nên tôi muốn nuôi một con thú cưng để đảm bảo an toàn cho căn nhà."

Nghiêm – vừa mới trèo tường vào nhà Lê Thương – Qua biết Lê Thương đang mượn cớ chế nhạo mình nhưng mặt vẫn bất giác đỏ lên, ánh mắt hơi né tránh: "Coi lính gác như thú cưng là hành vi phạm pháp."

"Tiếc quá, điều luật này đã bị bãi bỏ từ mấy năm trước rồi, hiện giờ làm gì lính gác cũng chẳng ai quan tâm. Anh nợ tiền tôi, nếu không trả được thì bán thân cho tôi, có gì không đúng à?"

Nghiêm Qua trợn tròn mắt nhìn Lê Thương, rõ ràng hắn trả khoản tiền kia vì muốn cảm ơn, không ngờ tới bây giờ Lê Thương lại mượn cơ hội này biến thành chủ nợ của hắn, bắt hắb ký những điều bất bình đẳng.

Lê Thương lập tức khiến cho Nghiêm – từ nhỏ sống trong một hoàn cảnh đơn giản, lấy thực lực làm đầu như quân đội quân đội – Qua chứng kiến xã hội đen tối, lòng người hiểm ác.

Ban đầu Nghiêm Qua hoảng loạn trong giây lát, cơ mà sau đó lại lập tức bình tĩnh lại. Dẫn đường này có năng lực khống chế hắn, nhưng có một khuyết điểm: Đó là khi Lê Thương không ở bên cạnh hắn, hoặc là có một dẫn đường khác trợ giúp hắn thì phương pháp ban nãy Lê Thương sử dung sẽ bị mất tác dụng.

Là một dẫn đường, Lê Thương trời sinh có năng lực đồng cảm cực mạnh, cho nên chỉ cần anh muốn thì có đôi khi sẽ cảm nhận được cảm xúc của những người xung quanh.

Hiện giờ anh có thể cảm nhận được một chút thoái chí của Nghiêm Qua, thế là cười hỏi: "Thế nào, có vậy mà đã sợ rồi sao?"

Giáo dục quân sự hóa lâu dài nói cho Nghiêm Qua biết thua người không thua trận, hắn ngẩng đầu lên ưỡn ngực nói: "Tôi không sợ, không phải chỉ là tiền thôi sao, tôi chắc chắn có thể trả đủ cho cậu!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Qua, Lê Thương hơi nhướng mày: "Vậy thì được, tôi tin anh nhất định sẽ làm được, dù sao anh cũng là một lính gác vô cùng giỏi."

Có đôi khi những lời khen đúng lúc cũng khá là tốt.

"Coi như cậu có mắt nhìn."

"Quyết định như vậyđi. Được rồi, tôi phải dọn dẹp, anh cứ tự nhiên nhé."

Nghiêm Qua vốn định đi, nhưng khi thấy căn phòng bừa bãi lại nhớ tới phần lớn đều do mình và mấy tên lính gác kia làm loạn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy. Hắn do dự một lát, cuối cùng ở lại dọn dẹp với Lê Thương.

Lê Thương cũng không ngăn cản, hai người làm việc hiệu suất khá là cao. May là không có làm hỏng cái gì nên chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.

Nghiêm Qua nhìn bộ dáng không nói lời nào của Lê Thương là biết mình sẽ không nhận được lời cảm ơn. Nghĩ lại cũng đúng, dù sao thì hắn cũng là tên đầu sỏ gây chuyện.

Quét dọn xong hắn rất tự giác đi về.

Nghiêm Qua đi khoảng hơn mười phút thì về đến nhà Hùng Thạch Nghị, vào trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Ngay lúc dòng nước chảy qua da thịt, không hiểu sao trong đầu hắn lại xuất hiện một khung cảnh khó mở miệng.

Cảm giác sảng khoái và chân thực kia khiến cơ thể hắn lập tức có phản ứng.

Đó là một khung cảnh tối đen. Trên người hắn được đắp một chiếc chăn mềm mại che kín người, mà bên cạnh hắn lại có một người với ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng giữ lấy ba vai hắn, trong không khí tràn ngập tiếng thở dốc như đang cố gắng chịu đựng, mà tay đối phương lại đặt ở...

Khuôn mặt Nghiêm Qua đột nhiên đỏ bừng. Hắn dùng sức tắt vòi nước đi, hai tay che mặt lại không dám tin, trên mặt còn lộ vẻ phẫn nộ.

"Lê Thương!!" Nghiêm Qua nghiến răng nghiến lợi gằn ra hai chữ này.

Hắn lập tức tắt nước đi, lau vài cái cho khô cơ thể, sau đó buộc một chiếc quần vào cổ tay rồi biến thành dạng thú xông ra ngoài, chạy một mạch đến nhà Lê Thương rồi gõ cửa nhà rất mạnh.

Lúc này Lê Thương đang ngâm trong bồn tắm, cảm nhận được Nghiêm Qua tới nên đứng dậy quấn khăn tắm quanh hông rồi chậm rãi đi ra mở cửa: "Sao lại quay lại vậy?"

Thấy Lê Thương chỉ quấn mỗi một chiếc khắn tắm, Nghiêm Qua lại nhớ tới hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, chỉ cảm thấy người trước mặt vô liêm sỉ, cực kỳ buồn nôn!

Hắn run tay chỉ vào Lê Thương: "Cậu, cậu... Tôi không ngờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy!"

Lê Thương vuốt mái tóc vẫn còn đang ướt của mình chẳng thèm quan tâm. Lơ đang nhìn thấy nửa người trên trần trụi lộ ra cơ bụng của Nghiêm Qua, anh hơi nhướng mày nói: "Tôi làm sao cơ?"

"Rõ ràng cậu biết rồi còn hỏi tôi! Đặt tay lên ngực tự ngẫm lại xem trong một tháng này cậu thật sự chỉ điều trị cho tôi sao? Thảo nào lại mang tôi về nhà cậu, hóa ra là có âm mưu không thể cho ai biết!"

Lê Thương bật cười hỏi: "Vị lính gác này, tôi rất tò không biết rốt cuộc tôi đã làm ra chuyện gì không thể cho ai biết với anh đấy."

Còn không chịu thừa nhận! Nghiêm Qua lộ vẻ không thể tin nổi: "Cậu... cậu... cậu... Cậu đừng có ép tôi phải nói ra! Vừa nãy trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, thế mà cậu lại làm ra việc không thể miêu tả kia với tôi!"

Lê Thương khoanh tay nghiêng người đứng tựa vào cửa, nhìn hắn rồi hỏi: "Anh nói cho rõ ràng xem, rốt cuộc tôi đã làm ra việc không thể miêu tả nào cơ?"

Nhìn Lê Thương chẳng có chút chột dạ nào, còn nhìn mình bằng ánh mắt như xem kịch vui, Nghiêm Qua càng cảm nhận sâu sắc được đây là một dẫn đường háo sắc vô sỉ.

"Chính là việc... tôi thấy hình ảnh cậu... ấy ấy với tôi... Không biết tại sao chúng ta lại ngủ cùng nhau, sau đó cậu cởi đồ của tôi ra, sau đó còn sờ soạng lung tung trên người tôi, sau đó còn... còn..." Vế sau hắn thật sự không thể nói ra được, chỉ có thể nghiến rắng nghiến lợi trừng Lê Thương giống như muốn xé xác anh ra rồi ăn vào bụng.

Lê Thương thấy hắn miêu tả giống như thiếu nữ nhà lành trinh trắng bị vấy bẩn, anh nghiêm túc suy nghĩ một lát cuối cùng lộ vẻ bừng tỉnh: "Ồ, hóa ra anh đang nhắc tới việc đó à."

Nghiêm Qua lộ vẻ: Quả nhiên cậu là loại người như vậy!

Lê Thương nhìn vẻ mặt tràn đầy trách móc của Nghiêm Qua, đang định mở miệng thì tiếng của Thích Lam ở đằng xa vang lên bên tai bọn họ.

"Lê Thương, anh không sao chứ? Em thấy tên này hung hãn chạy tới nên vội đuổi đến đây, hắn ta có làm gì anh không? Trời ơi Nghiêm Qua, cái tên khốn nạn này sao anh không mặc đồ đã chạy tới tìm dẫn đường nhà bọn tôi vậy? Anh có ý gì?"

Thích Lam càng chạy càng nhanh, tình hình này có vẻ mười mấy giây nữa là chạy tới nơi.

Lê Thương không thèm để ý, vẫn luôn nhìn Nghiêm Qua: "Xem ra trí nhớ của anh chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ nhớ đợc một phần chứ không thấy được đầy đủ câu chuyện."

Nghiêm Qua không tin: "Vừa rồi cậu luôn miệng kêu không có hứng thú gì với cơ thể tôi, nhưng hình ảnh trong trí nhớ của tôi lại không phải vậy! Cậu không chỉ có hứng thú với thân thể tôi mà còn... làm ra chuyện đó với tôi!"

Lê Thương phì cười, chẳng chột dạ chút nào: "Lúc ấy vốn dĩ do anh cầu xin tôi mà. À đúng rồi, Thích Lam chắc cũng sắp tới, tôi không ngại kể lại đầu đuôi ngọn ngành trước mặt Thích lam đâu, chỉ sợ anh để ý thôi. Lúc ấy tôi đang ngủ ngon trong chăn của tôi, anh đột nhiên động dục bò vào ôm lấy tôi cọ cọ, vừa làm nũng vừa cầu xin tôi. Anh cũng biết tính anh rồi đấy, không đạt được mục đích nhất định sẽ không bỏ qua, cuối cùng tôi bất đắc dĩ mới tuốt giúp anh."

Cậu ta còn dám nói thẳng thừng ra như vậy!

"Tôi không tin!" Nghiêm Qua nhìn chằm chằm Lê Thương, khuôn mặt đỏ bừng.

Lúc Thích Lam tới vừa vặn nghe thấy câu không tin này của Nghiêm Qua, cậu ta nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái: "Hắn ta nói không tin cái gì vậy?"

Không ai thèm để ý đến cậu ta.

Khóe môi Lê Thương cong thành nụ cười, nói: "Tôi biết có lẽ một ngày nào đó sẽ xuất hiện hiểu lầm thế này nên lúc đó tôi đã quay video lại rồi, anh có muốn theo tôi đi xem không?"

"Cái, cái gì?! Loại chuyện như vậy cậu còn quay video lại? Cậu là biến thái hả?"

Vẻ mặt Thích Lam nhìn hai người họ càng thêm kỳ quái, hết nhìn Lê Thương bên trái lại nhìn Nghiêm Qua bên phải: "Anh quay cái gì vậy? Em cũng muốn xem."

"Không được!" Nghiêm Qua chẳng chút do dự gào lên một câu với Thích Lam.

Lê Thương lại đồng ý: "Được, đi thôi, vào cùng nhau xem một chút, nếu không xem thì tôi làm sao chứng minh được trong sạch? Thích Lam, cậu phải làm chứng cho tôi, vị lính gác này nghi ngờ tôi..."

"Được rồi, tôi tin cậu! Thứ như vậy không nên đưa cho người khác nhìn." Nghiêm Qua đứng ở giữa Lê Thương va Thích Lam. Hắn cảnh giác đề phòng Thích Lam, cũng chịu thua Lê Thương.

Lê Thương nhún vai: "Nếu đã vậy thì hiểu lầm giữa chúng ta cũng đã sáng tỏ. Tạm biệt, hai người cứ tự nhiên, tôi muốn đi tắm tiếp."

Nói xong thì đẩy hai người ra ngoài cửa, cạch một tiếng đóng cửa lại, không có ý muốn mời người ta vào nhà ngồi lại.

Không thấy Lê Thương nữa, ánh mắt Thích Lam dừng lại trên người Nghiêm Qua lập tức trở nên sắc bén: "Anh ăn mặc nưh vậy chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn làm gì dẫn đường của chúng tôi sao?"

"Khôn phải, tôi không làm gì hết, cậu nghĩ nhiều rồi. Tạm biệt, tôi đi đây."

Nói xong lập tức chạy đi, không muốn ở lại lằng nhằng với tên ngốc này nữa.

Sau khi Nghiêm Qua đi về, Thích Lam đi đến bên dưới cửa sổ phòng tắm của Lê Thương, lớn tiếng nói: "Cái tên nhãi ranh Nghiêm Qua kia liên tục chạy đến tìm anh có phải uy hiếp gì anh không? Có cần bọn em xử lý giúp anh không?"

Lê Thương nói: "Không cần, tên kia cần tôi khai thông tinh thần, liên kết tinh thần và xây dựng tấm chắn tinh thần, một khi tinh thần của tôi rút khỏi thế giới tinh thần của Nghiêm Qua thì anh ta sẽ phải đối mặt với hậu quả không thể thừa nhận được, dù sao thì cậu cũng biết muốn tìm một dẫn đường để khai thông tinh thần ở nơi này khó đến mức nào mà. Yên tâm đi, anh ta không dám làm gì tôi."

Thích Lam nghe vậy mới yên tâm, trước khi đi lại hỏi một câu: "Hai chúng ta thật sự không thể nào bên nhau sao? Lê Thương, em thật sự rất thích anh."

"Vậy bây giờ lập tức bôi trơn rồi lên giường tôi nằm sấp xuống, tôi sẽ tin câu này của cậu."

"... Nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể ở chung nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm, sau đó hôn hôn sờ sờ trước hay sao? Thật sự vừa bắt đầu đã muốn kích thích như vậy sao? Anh cũng biết là em cần thời gian để thích ứng mà..."

Lê Thương đang tắm chẳng thèm liếc mắt một cái: "Nói một câu thật lòng nhé. Thích Lam, ngay từ ban đầu chúng ta đã không có kết quả rồi, bây giờ tôi không có chút hứng thú gì với cậu cả, đừng có thách thức giới hạn cuối cùng của tôi nữa, đã hiểu chưa? Mấy lần này tôi sẽ coi như cậu đang nói đùa."

Thích Lam nghe vậy chợt nhớ ngày xưa mình từng có lần tự cho là đúng mà coi Lê Thương như vật sở hữu của mình, chắc hẳn lúc ấy Lê Thương cảm thấy mình phiền phức lắm.

Mãi đến khi Lê Thương ra tay cho Thích Lam một bài học thfi cậu ta mới thay đổi.

Ánh mắt Thích Lam trở nên ảm đạm, chỉ dặn dò một câu: "Vậy em đi trước đây, anh chú ý an toàn." Nói xong thì đi về.

Nửa đêm, lúc lẽ ra Lê Thương đang ngủ rất say thì bỗng cảm nhận được xung quanh có vật xâm phạm, thế là lập tức mở mắt.

Anh nằm nghiêng, thế nên dù chưa cử động nhưng vừa mở mắt vẫn thấy một bóng người đang tìm tòi trong phòng mình.

Ban đầu anh còn tưởng là trộm, định tiếp tục giả vờ ngủ. Nhưng không hiểu sao càng nhìn dáng người lại càng thấy quen.

Dường như đối phương cũng cảm nhận được động tĩnh bên này nên lập tức quay đầu nhìn anh, bốn mắt hai người chạm phải nhau trong bóng tối.

Khoảnh khắc nhìn thấy mắt đối phương, Lê Thương nhận ra đó là một lính gác. Hơn nữa cũng chẳng có tên trộm nào nửa đêm chạy tới nơi vắng vẻ này trộm đồ, nhà của anh cũng không trưng bày cái gì quý giá cả.

Với cả lính gác xung quanh luôn chú ý đến an toàn của nơi này, thế nên chỉ có một người duy nhất có động cơ gây án, hơn nữa có thể tránh khỏi tầng tầng giám thị để vào phòng của anh.

"Nghiêm Qua, anh đang lam gì ở đây?"

Nghiêm Qua biết mình hoàn toàn không thể giấu được thân phận, nhưng hắn thật sự không ngờ Lê Thương lại tỉnh lại sớm như vậy. Trong lòng thầm nghĩ: Mất đi thần trí hai năm, năng lực của hắn về mọi phương diện giảm đi quá nhiều.

"Tôi..." Nghiêm Qua lúng túng nhìn xung quanh. Biết mình không thể giấu được nữa, hắn dứt khoát nói: "Tôi đến tìm video."

Lê Thương bật đèn lên, cảm thấy hơi đói bụng nên xuống giường. Nghiêm Qua còn tưởng Lê Thương muốn làm gì mình, thế là hoảng sợ lùi về phía sau hai bước.

"Sao hả? Cảm thấy những hồi chiều tôi lừa anh nên đêm hôm khuya khoắt tới nhà tôi tìm chứng cứ à?" Lê Thương vừa nói vừa xuống lầu, vào trong bếp bắt đầu nấu ăn.

Nghiêm Qua biết Lê Thương không định làm gì mình lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại hùng hồn đứng sau lưng Lê Thương nói: "Chúng tôi làm việc đều cần chứng cứ, tôi chưa xem được cái gì làm sao mà tin cậu được? Lỡ như cậu gạt tôi thì sao?"

Lê Thương không nói mà mở quang não của mình ra, bàn tay bấm bấm một lát, sau đó quang não Nghiêm Qua có âm báo mình vừa nhận được video Lê Thương gửi đến.

Hắn thoáng nhìn về phía Lê Thương bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó vào phòng vệ sinh nhà Lê Thương rồi lo lắng mở video ra xem.

Sau khi xem xong, Nghiêm Qua mở cửa phòng vệ sinh lớn tiếng nói với Lê Thương bằng giọng điệu trách cứ: "Sao cậu có thể tải cái này lên quang não hả? Lỡ đâu bị người ta trộm mất thì sao? Cái đồ dẫn đường không biết xấu hổ nhà cậu!

Lê Thương đang ăn bữa khuya mở to mắt nhìn Nghiêm Qua: "Xem hết chưa? Thấy hay không? Có thấy rất thú vị không? Tôi cũng thấy thú vị lắm, đang nghĩ không biết có nên gửi cho mấy người bạn không."

"Không được!" Nghiêm Qua chẳng kịp suy nghĩ gì đã rống to.

Hắn cảm giác mình sắp sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang