(1) độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ
Kể từ khi Đế quốc thành lập đến nay, chỉ có đúng một vị, tên là Bạch Kỳ Đàn.
Không có nhiều mô tả về nhân vật huyền thoại này, chỉ là ít ỏi vài nét bút. Liệt kê những thành tựu của ông, sự ô nhiễm mà ông đã thanh lọc chỉ trong vài năm có lẽ bằng tất cả các hệ chữa trị trong thời đại của ông cộng lại.
Đáng tiếc chính là ông lại chết trẻ, chỉ sống ở tuổi 29.
Ở tinh tế, tuổi thọ của con người nhìn chung đã tăng lên và họ có thể sống đến hàng trăm năm, vì vậy 29 tuổi thực sự là rất trẻ, còn chưa có bắt đầu thì đã kết thúc.
Sau khi Bạch Kỳ Đàn chết, Đế quốc lại xảy ra một chuyện trọng đại.
Kể từ đó, tình trạng ô nhiễm bùng nổ.
Bạch Phỉ đóng cuốn sách lại, trong lòng có chút xúc động.
Nhưng hắn nghiêm túc nghi ngờ rằng Bạch Kỳ Đàn chết là bởi vì làm việc quá sức, kể từ khi được phát hiện là hệ chữa trị cấp S, ông đã không ngừng tiến lên con đường thanh lọc.
Tinh thần lực của một người làm sao có thể cung cấp liên tục được?
Rất có thể ông ta bị ép buộc, suy cho cùng "duy nhất" vừa là trách nhiệm cũng vừa là xiềng xích.
Cũng may hắn là một kẻ phế vật cấp A, không thể sử dụng tinh thần lực của mình.
Đến ngày cuối cùng của kỳ hạn ba ngày, Bạch Phỉ vốn định nằm cả ngày, kết quả đứng dậy thì phát hiện ở chỗ bên cạnh, trên lá của những cây lan cao có treo dây leo của hoa lăng tiêu.
Chúng dệt thành hình xích đu, buổi sáng cũng không có gió, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Phỉ, lại đung đưa vui vẻ, như muốn bảo hắn hãy mau tới đây.
Quả nhiên, Bạch Phỉ không cưỡng lại được cám dỗ, bước tới.
Ngồi trên xích đu, hắn không cần dùng sức, cũng không có ngoại lực, dây leo hoa Lăng Tiêu tự động đưa hắn đánh đu.
Dập dờn mà sinh ra cơn gió lướt qua hai má, không khí hôm nay có vẻ dễ chịu hơn một chút, mùi hôi thối đục ngầu cũng bớt đi nhiều.
Thật tốt nha, những người bạn cũ này đã đồng hành cùng hắn ở mạt thế, ngay cả ở đây bọn nó cũng rất tốt với hắn.
Hắn muốn lưu lại, muốn tìm cách giúp bọn nó kiểm soát ô nhiễm và chăm sóc bọn nó thật tốt.
Những hình ảnh đẹp như thế đã thu hút một làn sóng nhân khi trong livestream.
Tiêu An rất lo lắng khi thấy số lượng người trong phòng livestream của mình ngày càng ít, điều đó có nghĩa là họ đều đã sang phòng livestream bên cạnh.
Rốt cuộc tên phế vật đó đang dùng cái quái gì để thu hút khán giả vậy!
Không thể ngồi yên chờ chết được nữa, Tiêu An đứng dậy nói với Tiểu Duy: "Chúng ta đi dạo một vòng nhé."
Ngay sau đó, Tiêu An mang theo Tiểu Duy, để Tiểu Duy đi ở phía trước.
Linh Thực có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn con người, hơn nữa Tiểu Duy trước đây cũng từng thể hiện tình cảm với Bạch Phỉ nên rất có thể nó sẽ dẫn hắn đi tìm Bạch Phỉ.
Hắn ngược lại muốn xem đối phương sẽ giở trò gì nữa.
Tiểu Duy theo bản năng dẫn đường về phía của Bạch Phỉ, khi Tiêu An nhìn thấy Bạch Phỉ, liền thấy hắn đang đu xích đu trên một cái cây.
Người này cư nhiên có thể khống chế thực vật ở nơi này.
Sau cú sốc ban đầu, Tiêu An cảm thấy rất tức giận.
Hắn đã bị lừa.
Cái gì gọi là không biết sử dụng tinh thần lực, đều là giả bộ, chính là vì muốn làm cho hắn mất mặt, hấp dẫn nhân khí của hắn.
Tiêu An còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện mình đã lao tới, tức giận đứng trước mặt Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ nhìn thấy người quen, chỉ là ánh mắt liếc nhìn qua Tiêu Anrồi dừng lại trên người Tiểu Duy, nói với Tiểu Duy: "Muốn chơi xích đu không?"
Tiểu Duy hưng phấn gật đầu: "Muốn ạ."
Bạch Phi nhường chỗ, kéo Tiểu Duy để nó ngồi trên xích đu.
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng gầm từ phía sau: "Ngươi là cái đồ lừa đảo!"
Tiêu An định bụng nghĩ rằng hôm nay mình nhất định phải vạch trần chuyện này ở trong phòng livestream, để khán giả biết mình đã bị lừa.
Bạch Phỉ khó hiểu: "Tại sao tôi lại là kẻ lừa đảo? Tiêu... An phải không? Phỉ báng là tội nghiêm trọng."
"Nếu như ngươi không thể sử dụng được tinh thần lực của mình, làm sao bọn nó có thể đối xử tốt với ngươi như vậy được?" Tiêu An chỉ vào từng đóa hoa Lăng Tiêu đang nở rộ trên dây leo.
Không đợi Bạch Phỉ mở miệng, từ trên dây leo phân ra một cành quất mạnh vào tay Tiêu An, phát ra một tiếng "bụp", hất tay hắn ra, nó tựa hồ không hài lòng với bàn tay đang chỉ thẳng vào nó.
Tiêu An ngây ngẩn cả người, Bạch Phỉ dừng lại một chút, hỏi hắn: "Vậy anh biết cách sử dụng tinh thần lực, làm thế nào lại khiến bọn họ ghét anh đến như vậy?"
"Ngươi...." Tiêu An tức giận cả người phát run, muốn giơ tay lên, nhưng lại không dám. Mu bàn tay vẫn còn cảm giác đau rát.
"Anh không hiểu sao? Thực vật cũng giống như con người chúng ta, bọn nó có ý thức và sở thích riêng. Đánh anh là bởi vì anh không tôn trọng nó, mà bọn nó đối xử tốt với tôi đương nhiên là bởi vì bọn nó thích tôi." Bạch Phỉ nói một cách tự nhiên.
"Thích ngươi? Thích ngươi cái gì? Khuôn mặt này sao?" Tiêu An khinh thường.
"Không thể sao? Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?" Bạch Phỉ sờ sờ mặt hắn.
Tiêu An cạn lời, hắn thật sự không thể trái với lương tâm mà nói rằng Bạch Phỉ nhìn không đẹp.
Ngược lại, hắn thực sự là rất đẹp trai, đến mức dưới màn hoa vẫn đẹp xuất sắc.
Thật sự là có những người không thể chữa trị nhưng vẫn rất được thực vật yêu thích, tuy nhiên chưa từng nghe nói nó còn có tác dụng đối với những thực vật bị ô nhiễm nặng.
Chỉ có điều nếu đối phương không thừa nhận là lừa dối thì cũng đừng trách hắn kiểm tra một phen.
Tiêu An lặng lẽ điều chỉnh camera livestream tìm một góc quay tốt nhất. Thừa dịp Bạch Phỉ đang thả lỏng, đột nhiên lao tới, hai tay ngưng tụ thành ánh sáng xanh nhạt, đánh vào mặt Bạch Phỉ.
Tinh thần lực hệ chữa trị không có tính công kích, nhưng đột nhiên tiến vào trong cơ thể của một người cũng là hệ chữa trị thì nhất định sẽ dẫn tới bài xích, rất khó chịu.
Vì vậy đối phương nhất định sẽ đánh trả.
Điều mà Tiêu An mong muốn chính là khoảnh khắc đối phương đánh trả, hắn đã chĩa camera livestream của mình nhắm ngay chỗ đó.
Nhưng bàn tay của hắn chưa kịp đi tới thì đối phương đã nhảy lên, vọt đến phía sau hắn. Thân thể Tiêu An vẫn đang nghiêng về phía trước, chưa kịp dừng lại, đang chuẩn bị quay người lại, thì cảm thấy lạnh ở cổ.
Một con dao nhỏ tinh xảo lạnh buốt ấn vào động mạch của hắn, phía sau vang lên một giọng nói không cảm xúc: "Quá chậm."
Tiêu An kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, đối phương nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng không nghĩ tới có thân thủ tốt như vậy. Hoàn toàn không giống một người hệ chữa trị chút nào.
"Ngươi không thể đối xử với ta như thế, livestream đều đang nhìn đấy" Tiêu An có chút hoảng sợ hét lên.
"Đúng vậy, livestream đều đã ghi lại hành vi anh động thủ đến tôi trước." Bạch Phỉ thu lại con dao và tiếp tục nói: "Tôi rút lại lời nói lần trước về việc đánh bại anh."
Bạch Phỉ dừng lại một chút, nói tiếp: "Bởi vì hôm nay tôi phát hiện ra anh không xứng để làm đối thủ của tôi."
Sau khi chuyện này xảy ra, càng có nhiều người chuyển đến phòng livestream của Bạch Phỉ, Tiêu An trộm gà không thành mất nắm gạo (2) nên đành rút lui khỏi cuộc thi sớm trong tuyệt vọng.
(2) 偷鸡不成蚀把米 - Thâu kê bất thành thực bả mễ - tục ngữ: có nghĩa là dùng thóc trộm gà nhưng không những không bắt được gà mà còn mất cả thóc
Mà Bạch Phỉ thuận lợi ở lại đủ ba ngày và trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Sau khi trở về tinh cầu Gal, vừa mới tiến vào Trung tâm nghiên cứu của Vườn bách thảo Đế quốc, một thanh niên tóc màu xanh nhạt đã tươi cười đi về phía Bạch Phỉ và chào hỏi nhiệt tình:
"Xin chào, tôi là Lan Khê, chào mừng đến với Vườn bách thảo Đế quốc, sau này đều là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, công việc của cậu bây giờ do tôi bàn giao."
Sau một hồi nói chuyện, Bạch Phỉ phát hiện, thì ra cuộc thi mà Vườn Bách Thảo Đế Quốc tổ chức trong vòng 10 năm qua đều không có ai có thể chiến thắng, vì vậy trong 10 năm qua Lan Khê và hai người lớn tuổi khác vẫn còn đang chăm sóc vườn bách thảo.
Hiện tại trông thấy có một người đến giúp đỡ nhưng không được vui lắm
Hơn nữa xem ra người mới đến còn có thể đi làm ca đêm ở vườn bách thảo, thật tuyệt!
"Xem tư liệu thì cậu vẫn còn là sinh viên, nếu như không có bằng tốt nghiệp, tạm thời không thể ký hợp đồng lao động, sẽ tính là đi thực tập, nhưng tiền lương vẫn sẽ tính là lương sau khi chuyển chính thức." Lan Khê nói với Bạch Phỉ
Hmm... Nghe có vẻ tốt đấy, không có bóc lột sức lao động của sinh viên như hắn ngay từ đầu.
Lam Khê: "Bởi vì cậu còn đang đi học, thời gian làm việc là cuối tuần hoặc trong tuần thỉnh thoảng có trực ca đêm. Nhiệm vụ livestream hàng tuần của bộ phận chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào cậu! Anh chàng đẹp trai nhỏ bé."
!!!! Vừa mới khen, quả nhiên tư bản đều không nên khen!
Sau khi thuận lợi đối chiếu xong, Bạch Phỉ bị viện trưởng vườn bách thảo gọi đến văn phòng một cách bí ẩn. Viện trưởng tên là Wilson, nhìn thấy Bạch Phỉ đi vào liền đưa cho Bạch Phi một hộp sắt nhỏ.
Trên hộp sắt có hoa văn rất phức tạp, thoạt nhìn có vẻ phi thường, bên trong đồ vật nhất định rất quý giá, Bạch Phỉ lập tức đoán được đó là lễ vật đại hoàng tử tặng.
Mở ra, Bạch Phỉ rất ngạc nhiên khi nhận ra chiếc hộp không phải là châu báu quý giá mà là một hạt giống cũ.
Hắc khí đen kịt quấn quanh, vừa nhìn thấy chính là một hạt giống bị ô nhiễm rất nghiêm trọng.
Bề mặt hạt giống loang lổ, khô nứt, liếc mắt một cái đã nhận ra nó không hề có sức sống.
"Cái này?"
Bạch Phỉ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi Wilson:
"Không biết Đại hoàng tử có ý gì?"
Wilson nói:
"Hạt giống này là được Đại hoàng tử nhặt được khi hắn đang chiến đấu chống lại bọn không tặc tinh tế. Nhìn nó không giống như hạt giống bình thường, cho nên ta đã tìm kiếm các tinh lọc sư lợi hại để thanh lọc, nhưng vô ích"
"Đại hoàng tử nghe nói năm nay chúng ta không chỉ tổ chức thi đấu, còn thêm livestream, liền nói sẽ lấy hạt giống này ra tặng cho người chiến thắng, bất luận người chiến thắng có nuôi tốt hay không, đều sẽ giao cho người đó."
Bạch Phỉ nhịn không được sờ lên vỏ hạt giống một chút, nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng.
M.ẹ nó đây đâu phải là hạt giống, rõ ràng là nguồn ô nhiễm!!!
Chắc chắn đại hoàng tử kia tìm ra được cái cớ, ném củ khoai lang phỏng tay này cho hắn.
Bạch Phỉ đỡ trán, nhanh chóng đóng nắp lại, hít một hơi rồi nói:
"Đáng tiếc là hạt giống này đã chết trong nhiều năm, không thể nuôi nổi nữa, chỉ sợ sẽ làm đại hoàng tử thất vọng. Xin viện trưởng trả lại cho đại hoàng tử."
Dứt lời, hắn lại đưa chiếc hộp cho Wilson.
Wilson chắp hai tay sau lưng, không có động tác gì, chỉ mấp máy môi:
"Một khi đã như vậy thì cậu nên nhận lấy đi, tránh cho sau này đại hoàng tử lại tiếp tục tìm kiếm một tinh lọc sư, nó thật sự là quá lãng phí tài nguyên."
Các tinh lọc sư đỉnh cấp rất hiếm và việc mời họ đến thanh lọc cho một hạt giống thực sự là có chút không biết trọng nhân tài.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới hắn? Cho dù đại hoàng tử chiêu mộ toàn bộ tinh lọc sư ở tinh tế, thay phiên nhau ra trận, lãng phí nhiều tài nguyên, cũng không liên quan bất cứ chuyện gì đến Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ tay vẫn giơ lên, mỉm cười ôn hòa nhìn Wilson, nhưng thái độ hành vi của hắn lại rất kiên quyết, không chịu nhận!
Wilson cũng biết lấy một hạt giống ô nhiễm cấp S tặng là không thích hợp, nhưng ông không thể trả lại cho đại hoàng tử, hạt giống nguy hiểm như vậy chỉ có thể để người có năng lực chữa trị cao nhất hiện nay nắm giữ.
"Tài nguyên cần thiết trong quá trình nuôi dưỡng hạt giống này sẽ được cung cấp miễn phí, cũng sẽ cung cấp cho cậu một căn hộ đơn và tiền thưởng hàng tháng từ đại hoàng tử."
Wilson dừng lại và tiếp tục: "Nếu hạt giống này có thể phục hồi sức sống sẽ có nhiều phần thưởng hậu hĩnh hơn."
Bạch Phỉ nghe xong liền rút tay lại, gọn gàng nhét chiếc hộp vào túi:
"Viện trưởng đại nhân, lần sau nói chuyện xin hãy nói trọng điểm trước, đi thẳng vào vấn đề. Tôi chắc chắn sẽ không từ chối."
Wilson:.......
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hạt giống online
Nguy hiểm thật!!! QAQ thiếu chút nữa đã bị vợ từ chối.
__________________
editer có điều muốn nói: xưng hô trong truyện có hơi lộn xộn, lần đầu edit nên còn non tay, mong mọi người bỏ qua.