• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi rời khỏi học viện, Bạch Phi đi đến địa điểm tuyển dụng của Vườn bách thảo Đế Quốc, hắn mới hiểu được lời nói của Lâm Mộc là có ý gì.

Mỗi một người đến đây tham gia ứng tuyển, đều là người đã thức tỉnh tinh thần lực và đã thành công thanh lọc các loại thực vật lớn, hơn nữa còn sử dụng tinh thần lực trong một khoảng thời gian rất dài.

Nói cách khác, họ có kinh nghiệm làm việc phong phú và là những chuyên gia tại nơi làm việc.

Dọc theo đường đi, Bạch Phỉ không ngừng hồi tưởng lại khoảnh khắc trong phòng thi, muốn nhớ lại điểm khác biệt khi thứ đó xuất hiện, để xem liệu mình có phải hay không vô sự tự thông* và sử dụng được sức mạnh tinh thần lực này. Nhưng đừng nói vận dụng tinh thần lực một cách tự nhiên, hắn hiện tại ngay cả cảm giác tinh thần lực cũng không có.

(* vô sự tự thông: không thầy cũng có thể hiểu)

Nhưng tới cũng tới rồi

Bạch Phỉ đang định tiến lên đăng ký thì xung quanh lại xôn xao:

"Là Linh thực!"

"Tôi biết anh ta là ai, đó là một vị tinh lọc sư rất mạnh nổi tiếng gần đây đã thành công bồi dưỡng ra linh thực bằng tinh thần lực của mình"

" Thật là lợi hại, cuộc thi lần này nhất định là dành cho anh ta rồi"

Sau cuộc thảo luận sôi nổi, hai người chậm rãi bước vào phía sau cánh cửa. Một người lớn và một đứa trẻ. Người lớn này vóc người rất cao, dáng người gầy gò, khi đi vào nghe được lời bình luận về anh ta, trên mặt hiện lên một chút kiêu ngạo.

Mà đứa bé thì có chút co rúm lại đi theo phía sau anh ta.

"Tiêu An, đây là linh thực của tôi, Tiểu Duy." Người đó đi ngang qua Bạch Phỉ, nói với nhân viên ở văn phòng đăng ký.

Điều làm Bạch Phỉ ngạc nhiên là hắn có thể nhận ra hình dạng ban đầu của Tiểu Duy, đó là Clover (1)

(1) Clover: tam diệp thảo hay còn gọi là cỏ ba lá



Bồi dưỡng ra một gốc Clover có linh thể như vậy hẳn là giá trên trời cũng khó cầu được.

Đúng là như dự đoán, tất cả những người tham gia vào cuộc phỏng vấn này đều lợi hại

Những người đã đăng ký trước đó đều cần phải nói về những gì họ đã từng làm trong quá trình thanh lọc, nhưng người này chỉ cần đem cây linh thực đặt ở bên mình, sẽ không có ai có thể thắc mắc.

Tiêu An vẫn còn đang hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chỉ thấy bên cạnh có một thiếu niên, ánh mắt chỉ quét ngang qua khuôn mặt của hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiểu Duy, nhìn Tiểu Duy thật lâu.

Điều này là bình thường, mỗi lần đưa Tiểu Duy ra ngoài, cơ bản đều sẽ như thế này, ai bảo hầu hết mọi người trong đời có lẽ sẽ không có cơ hội gặp qua Linh Thực.

Tiêu An có hơi ngẩng đầu lên.

Nhưng điều khiến Tiêu An rất ngạc nhiên chính là Tiểu Duy bình thường vốn không thân cận với hắn lắm, thế mà lại bước tới lôi kéo quần áo của thiếu niên kia, ngượng ngùng tựa đầu vào cánh tay của thiếu niên, cọ qua cọ lại một tý.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu An lập tức sa sầm xuống.

Linh thực mới biến hóa ra cơ thể con người, mặc dù trông giống trẻ con nhưng suy nghĩ và hành vi của chúng rất giống với những loài động vật nhỏ.

Khi nhìn thấy người mình thích, chúng sẽ dụi đầu vào người đối phương, thậm chí còn thích bám dính lấy họ.

Mà có thể làm cho Linh Thực yêu thích như vậy đều là những người có tinh thần lực rất mạnh.

Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tiêu An rất không tốt, càng quan trọng hơn là Linh Thực của hắn lại có thể ở trước mặt mọi người chạy đến bên người đối phương, làm cho hắn không nhịn được giận dữ hiện trên mặt.

Quả nhiên đã có rất nhiều người nghị luận xung quanh.

Khi thấy cái đầu lông xù xù cọ vào cánh tay của mình, Bạch Phỉ sửng sốt một chút, chợt nghĩ đến gốc cây Clover nhỏ mà mình đã chăm sóc khi còn ở căn cứ, không nhịn được đưa tay ra sờ sờ đầu Tiểu Duy.

Không nghĩ tới đối phương lại kích động cọ cọ lòng bàn tay hắn, sợi lông mềm mại chạy ngang qua lòng bàn tay, mang theo một chút ngứa ngáy.

"Tiểu Duy, trở về!" Nhìn thấy một màn này, Tiêu An tức giận hét lên.

Sau khi Tiểu Duy nghe thấy, đành phải miễn cưỡng rời khỏi Bạch Phỉ.

Lúc này, Bạch Phi nhìn thấy không có ai dám tiến lên báo danh, tự mình tiến lên một bước nói với nhân viên công tác: "Tôi tên Bạch Phỉ."

Nhân viên công tác vẫn còn đang đợi thiếu niên giới thiệu những việc đã làm của bản thân, kết quả cứ thế im lặng bao trùm quay quanh

Nhân viên: "Sau đó thì sao? Cậu đã thanh lọc thành công những loài thực vật hay động vật nào?"

Bạch Phỉ: "không có."

"Xuy" không đợi nhân viên mở miệng, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.

Còn tưởng rằng hắn là một tinh lọc sư lợi hại, ngay cả Linh Thực cũng đều yêu thích, không nghĩ tới hắn thế mà cái gì cũng không biết gì, Tiêu An có chút khinh thường. Ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, Tiêu An mang theo Tiểu Duy vào phòng nghỉ.

"Bạn học này, có khả năng là cậu đã có hiểu lầm về việc tuyển dụng này, chúng tôi rõ ràng đã quy định là những ứng viên phải có kinh nghiệm vì vườn bách thảo rất nguy hiểm." Nhân viên cau mày mở miệng nói.

"Nhưng không phải các ngươi viết hệ chữa trị cấp A trở lên không cần kinh nghiệm sao?"Bạch Phỉ thuận tiện đưa phiếu kết quả kiểm tra tinh thần lực của mình ở viện nghiên cứu qua cho họ.

Trên tờ phiếu có một chữ A lớn sáng chói, phía dưới có con dấu chính thức của viện nghiên cứu

Thực sự là hệ chữa trị cấp A! Ngụy Nhiên làm ở chỗ này nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua hệ chữa trị cấp A. Sững sờ trong một lúc, nhưng sau khi lấy lại tinh thần lại thực sự khó xử.

Bởi vì điều kiện bổ sung này đã được viết từ rất lâu và đến nay vẫn chưa được sửa đổi, mọi người đều đã mặc định rằng hệ chữa trị cấp A không tồn tại.

Thật sự có một người sở hữu tinh thần lực cao như vậy đến phỏng vấn đương nhiên là chuyện rất đáng để vui mừng, nhưng nếu không có kinh nghiệm, đối mặt với thực vật trong vườn chỉ sợ sẽ khó giải quyết.

Điều anh lo lắng hơn chính là hệ chữa trị quan trọng như vậy nếu mà xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trong vườn, anh căn bản không thể gánh nổi trách nhiệm này.

Sự xuất hiện của hệ chữa trị cấp A đã làm kinh động cho các quản lý trực thuộc cơ quan của vườn bách thảo.

Vườn bách thảo Đế quốc đã được quân đội trực tiếp quản lý trong hàng trăm năm nay.

"Làm cho hắn đi đi, nhớ bí mật phái thêm người đến bảo vệ hắn." Một giọng nói lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh.

Bạch Phỉ tiến vào phòng nghỉ, trước đó có chín người tiến vào, tính cả hắn, vừa vặn là có mười người.

Tiêu An nhìn thấy Bạch Phỉ đi vào, kinh ngạc nhướng mày. Tại sao một người cái gì cũng không biết lại có thể tiến vào, nhưng chẳng bao lâu sau, sự chú ý của anh ta đã bị thu hút bởi đài phát thanh.

"Nội dung cuộc phỏng vấn lần này: Những người vượt qua ba ngày trong vườn bách thảo sẽ được nhận vào. Kênh Livestream đã được mở."

Bạch Phỉ lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, cái gì gọi là hoàn chỉnh vượt qua ba ngày?

"Trước đó, ta cần huấn luyện các ngươi trong một khoảng thời gian ngắn. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến vườn bách thảo Đế quốc." Âm thanh của đài phát thanh từ từ hạ xuống, cánh cửa phòng nghỉ bên kia được mở ra, chính là lối đi dẫn vào phòng huấn luyện.

Đoàn người bọn họ đi đến phòng huấn luyện, trước khi vào phòng, mỗi người lấy ra một chiếc vòng tay màu đỏ có đính nút màu đen và biển số bên cạnh đeo lên tay.

Nhìn thấy con số 1, Bạch Phỉ lâm vào trầm mặc, hẳn là không phải có ý như hắn nghĩ.

Có một nhân viên chờ bọn hắn vào phòng mới bắt đầu giải thích: "Đây là nút cứu hộ khi bạn không thể đối phó được với nguy hiểm. Chỉ cần nhấn nút là bạn sẽ từ bỏ thi đấu, đồng thời bạn cũng sẽ được che đậy xung quanh và đội cứu hộ sẽ giải cứu bạn ngay lập tức."

"Đương nhiên" Nhân viên thay đổi giọng nói: "Nếu bạn vẫn cảm thấy lo lắng về nguy hiểm và xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng, đội cứu hộ của chúng tôi sẽ cưỡng chế chấp hành."

"Dù sao mỗi một hệ chữa trị đều quan trọng, đế quốc có nghĩa vụ phải bảo vệ tốt."

Bạch Phi nhìn vòng tay, có một loại cảm giác mới lạ, lần đầu tiên có cảm giác như kẻ yếu được bảo vệ.

Trong phòng livestream chung:

【 Đến rồi đây, không biết năm nay vườn bách thảo sẽ biến thành như thế nào, năm ngoái ô nhiễm thực sự nghiêm trọng. 】

【Cả nhà, ta gần đây đã nhìn thấy ngôi sao tinh lọc sư mới! Ôi!!! Tiêu An và Tiểu Duy thật đáng yêu! 】

【Woo woo woo, kiếp này có thể nhìn thấy Linh Thực là ta mãn nguyện rồi! 】

【kaka, xem tôi đã phát hiện ra điều gì này! Anh trai này đẹp trai quá, tôi muốn có tất cả thông tin về anh trai này trong vòng một phút. 】

Nhân viên: "Năm nay chúng tôi sẽ sử dụng một hệ thống thi đấu khác. Mỗi người chơi đều có kênh livestream của riêng mình. Sau cuộc thi, người chơi có độ hot nhất sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt."

"Phần thưởng đến từ Đại hoàng tử, trước mắt phải giữ bí mật."

Phòng livestream lập tức dâng lên một làn sóng lớn hơn nữa:

【Aaaaaaaaaaaaaa, năm nay Đại hoàng tử cũng sẽ xem, còn sẽ tặng quà, ta sắp hóa thành chanh tinh(2)rồi】

(2) là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác. Giống với cảm giác "chua chát" khi bạn ghen tị với người khác.

【 Chiến thần của ta, nam thần của ta, chồng của ta! 】

【Các chị em rụt rè một chút, Đại hoàng tử chưa chắc là sẽ xuất hiện nha! 】

"Hiện tại, chúng tôi xin mời thí sinh số 1 bước ra giữa sân khấu."

Hắn biết ngay mà!!!

Vị trí trung tâm nhất trong phòng có một thiết bị, cao nửa người, trên đỉnh có hình dáng một viên cầu.

Bạch Phỉ đi tới bên cạnh, nghe thấy nhân viên bên cạnh giới thiệu mình trước ống kính.

Rất ngắn gọn, hệ chữa trị cấp A. Nhưng tin tức này gây ra một chấn động rất mạnh mẽ.

Chín thí sinh đến sớm hơn hắn cũng không biết người cuối cùng là xảy ra tình huống gì, theo những gì nghe được thì năm đó có một ngôi sao mới của hệ chữa trị, nhưng phải mất cả trăm năm mới có thể xuất hiện.

Lần này sao lại có thể cuốn như thế!!!

Tinh thần lực lại có thể cao như vậy, khó trách Tiểu Duy lại thân mật với hắn như vậy. Vốn tưởng rằng lần tham gia này sẽ không có gì hồi hộp, không hề nghi ngờ nổi bật nhất sẽ là hắn. Kết quả nửa đường xuất hiện một kẻ vô danh, trong lòng Tiêu An có phần như lâm đại địch(3)

(3)như đang đối mặt với kẻ địch rất đáng gờm

Dù sao thì anh ta cũng đã nói ra tất cả những lời khoác lác bên trong phòng livestream của mình.

Vị trí đầu tiên.

Chẳng qua nhìn thấy biểu tình tiếp theo của Bạch Phỉ, toàn bộ thân thể Tiêu An lại thả lỏng xuống.

Hệ chữa trị cấp A thì làm sao, người không biết cách sử dụng và kiểm soát sức mạnh tinh thần lực thì dù cấp độ có cao đến đâu cũng không khác gì phế vật.

Tay Bạch Phỉ áp sát đỉnh viên cầu, nhưng lòng bàn tay lại không có bất kỳ động tĩnh gì, viên cầu vẫn ảm đạm không có ánh sáng.

Bạch Phi thu tay lại, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi vẫn còn chưa biết cách sử dụng tinh thần lực."

Bầu không khí sôi nổi trong phòng livestream nháy mắt yên tĩnh lại:

【 Bạch kích động! Ta đâu ngờ lại không thể sử dụng, khóc lớn.】

【Không phải, tinh thần lực không phải là sau khi thức tỉnh liền sẽ sử dụng được sao? Tôi không hiểu.】

【 Nghe nói có một loại gen di truyền, quả thực là có tình huống không có tinh thần lực, hy vọng ngàn vạn lần không phải là gen di truyền khiếm khuyết, hệ chữa trị cấp A! Thật vất vả mới nhìn thấy một lần trong đời.】

【 Vậy nếu đi đến vườn bách thảo, chẳng phải là đưa thức ăn sao? Đừng đi, anh trai đến làm người dẫn chương trình sắc đẹp đi. 】

【 Có nhân khí(4) của hệ chữa trị cấp A, các nền tảng livestream không đến cướp người được sao?】

(4) độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ

【Chính là cái gì cũng không đến tham gia, rất làm giảm giá trị con người.】

"Nếu đã thức tỉnh tinh thần lực, việc cảm nhận và sử dụng tinh thần lực thực ra cũng giống như hô hấp tự nhiên, rất đơn giản." Nhân viên nhìn thấy Bạch Phỉ thu tay lại, anh ta đặt tay lên viên cầu và nói tiếp: "Hãy tưởng tượng một khối ánh sáng bay ra từ cơ thể và di chuyển dọc theo cánh tay đến các đầu ngón tay."

Viên cầu ảm đạm tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt.

"Thử thêm mấy lần nữa, nó sẽ tự nhiên xuất hiện mà không cần suy nghĩ, cậu có muốn thử lại không?"

Bạch Phỉ biết nhân viên đang giúp đỡ hắn, nếu hắn đã có thể làm cho linh thực của Tiêu An sinh ra cảm tình, hẳn là không phải bị gen di truyền khiếm khuyết. Đại khái là do hắn mới đến đây nên còn chưa quen với thiết lập của thế giới này.

Có điều đây là người khác có lòng tốt, có thể thử lại một lần nữa xem.

Lúc này đây Bạch Phỉ rất nghiêm túc tưởng tượng, nhưng vẫn như cũ không có cảm giác gì, viên cầu cũng không sáng lên.

Những lời thì thầm bắt đầu xuất hiện xung quanh.

"Vậy cậu còn muốn tiếp tục tham gia cuộc thi này không?" Nhân viên hỏi, nhưng anh ta lại không có mặt mũi để nói những lời kế tiếp.

Giống như trường hợp của mình, có lẽ ngay cả đất vườn bách thảo cũng không thể bước vào được.

Bạch Phi kiên định gật đầu: "Không sao, nếu như nguy hiểm, vậy ta sẽ mang vũ khí phòng thân."

Lời vừa dứt, xung quanh liền phá lên cười.

【 Anh ta nói anh ta muốn mang theo thứ gì? Là ta nghe giạng thẳng chân(5) sao?】


(5) mình tra được thì nó nghĩa là xoạc chân, bổ ra, chia cắt. đọc không hiểu

【 Vũ khí hahahahaha, một người hệ chữa trị nói hắn sẽ mang theo vũ khí. 】


【Hệ công kích mạnh mẽ còn chưa chắc có thể toàn thân khỏi vườn bách thảo, hắn có biết vườn bách thảo là nơi thế nào không? 】


Bạch Phỉ quyết định không lãng phí thời gian của người khác, bước xuống, khi đi ngang qua số 2, hắn nghe thấy giọng điệu khinh thường của số 2 Tiêu An: "Phế vật."


Bạch Phỉ dừng lại, xoay người và nói: "Ngươi nói lại lần nữa "


Tiêu An xoay người, có chút cuồng vọng, không có chút xin lỗi nói: "Người không biết cách sử dụng tinh thần lực, ở Đế quốc này chính là một kẻ phế vật nha. Đây là nhận thức chung của mọi người. Ta nói đâu có sai."


Bạch Phi nhếch môi: "Vậy thì ngươi sẽ bị phế vật đánh bại." Ném xuống những lời này, Bạch Phỉ nhanh chóng rời đi. Bỏ qua những làn sóng do lời nói của anh gây ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK