【Tìm được rồi, ngồi xổm trước nhà tôi (ảnh)】
【Hôm nay muộn quá rồi, để hai đứa nó ở nhà tôi trước, anh nói với những người khác ở trung tâm nghiên cứu, ngày mai tôi sẽ đưa về.】
Lan Khê:【!! Làm thế nào bọn nó tìm thấy cậu?】
Tốt lắm, câu hỏi này hắn cũng muốn biết.
Đặt máy liên lạc xuống, Bạch Phỉ ôm cánh tay: "Làm sao hai đứa tìm được đến đây?"
Khôi con giật giật mũi: "Ngửi, mùi của ba rất đặc biệt."
Mũi chó thật, Bạch Phỉ lười sửa lại cách gọi tên của nó.
Nén cho bọn nó cái chăn đệm và yêu cầu hai đứa nó ngủ dưới sàn nhà trong phòng khách.
"Con muốn ngủ cùng nhau." Khôi con ôm một chăn đệm, mở to đôi mắt mong chờ nói
Đôi mắt to ngấn nước nhìn qua, thật đáng yêu, nhưng khi Bạch Phỉ quay đầu lại cũng thấy Tiểu Thời đang nhìn mình với đôi mắt chờ mong.
"Không được." Quyết đoán từ chối.
Ban đêm, hai cái đầu lông xù thò vào phòng Bạch Phỉ, trước khi chạm vào cửa, đã nhìn thấy hai chiếc lá quen thuộc đứng bên cạnh Bạch Phỉ.
"Cút đi." Khôi con và Tiểu Thời nghe thấy giọng nói của Diệp Hoài vang vọng bên tai.
"Cậu chiếm ít không gian như vậy, chia cho chúng ta một phần thì có sao đâu?" Khôi con không quan tâm, muốn tiến lại gần hơn một bước.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hai người nhìn thấy một bóng người nhỏ bên cạnh giường, đột nhiên duỗi ra một sợi dây leo dài vài mét, quấn quanh Bạch Phỉ.
Như thể khoe khoang, anh ta vẫy lá về phía hai đứa nhỏ ở trước cửa.
"Nơi này không có chỗ cho ngươi, ngày mai các ngươi sẽ bị đưa về."
Đáng ghét!
Khôi con và Tiểu Thời theo bản năng muốn biến hình, nhưng lại phát hiện mình không thể!
Dường như có cái gì đó đang đè nén chúng, khiến cả hai phải trơ mắt nhìn Diệp Tử phân ra một nhánh dây leo tấn công mình.
Hơi thở cảnh cáo phả đến mặt, nhưng dừng lại ở trước mặt.
Đẩy cả hai ra ngoài, đưa chúng ra khỏi cửa và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Khôi con và Tiểu Thời đành phải thành thật nằm xuống sàn ngủ.
Nhưng thù này bọn nó nhớ kỹ!
Diệp Hoài vừa khoe khoang vừa uy hiếp xong thì phát hiện dây leo mình biến ra đang quấn chặt lấy Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ có chút khó chịu nhíu mày.
Diệp Hoài nới lỏng dây leo, hóa thành hình người, nằm nghiêng về phía Bạch Phỉ.
Hơi thở bên cạnh phun vào gáy, Diệp Hoài có chút không thích ứng, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Bạch Phỉ dưới ánh trăng rất yên tĩnh.
Một lúc sau, nhìn thấy lông mi rung rung, như sắp tỉnh lại, Diệp Hoài cảm thấy chột dạ, lập tức biến thành hình dạng lá cây, thấy Bạch Phỉ chỉ là lật người một cái.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Phỉ nhìn hai đứa linh thực đang ngủ trong phòng khách, rất hài lòng.
Cuối cùng cũng có hai đứa ngoan ngoãn không lén lút nửa đêm bò lên giường.
Chỉ là hắn nhìn thấy có một vết đỏ trên eo rơi vào trầm tư, cái này từ đâu mà có?
Bạch Phỉ vốn tưởng rằng muốn mang Khôi con và Tiểu Thời trở về sẽ mất rất nhiều công sức, không nghĩ tới đưa bọn chúng ra ngoài bọn chúng liền đi theo ra cửa, cũng không hỏi đi đâu.
Khi trở về trung tâm nghiên cứu vườn bách thảo, cũng rất ngoan ngoãn còn lễ phép nói lời tạm biệt với hắn.
Một chút cũng không nhìn ra là đang chạy trốn.
Sau khi Bạch Phỉ học xong đi về, hắn lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở cửa, lần này đưa về ngay trong đêm mà không cần phải đợi đến ngày hôm sau.
Nhưng chúng thật sự giỏi giả vờ, sau ba lần liên tiếp, trung tâm nghiên cứu đã bỏ cuộc trước.
Viện trưởng Wilson trực tiếp thảo luận với Bạch Phỉ trong văn phòng: "Tiểu Bạch, hay là cậu trở thành người trông coi Khôi con cùng Tiểu Thời đi, để chúng ở nhà cậu, theo định kỳ mang chúng về trung tâm. Hoặc cậu có thể để chúng đến trung tâm nghiên cứu vào ban ngày và ban đêm về lại nhà cậu."
"Được thì cũng được, nhưng nhà tôi quá nhỏ, hai đứa nó chỉ có thể ngủ dưới sàn, không sợ làm hỏng những linh thực quý giá trong vườn của chúng ta nếu ngủ ở đó sao?" Bạch Phỉ không có ý kiến, dù sao ban đêm linh thực vẫn rất an tĩnh.
Hơn nữa không cho hai đứa nó tới, hai đứa nó cũng đã nhớ đường rồi.
Vấn đề nhiều thêm một chiếc giường nữa, Bạch Phỉ cũng không bận tâm.
"Cái này cậu không cần lo lắng, là một nhân viên xuất sắc của công viên chúng tôi, gói phúc lợi phải theo kịp. Chỉ cần nuôi dưỡng linh thực thật là tốt là được rồi, Tiểu Bạch, tương lai của cậu nhất định cực kỳ tốt."
Bạch Phỉ đúng lúc cắt đứt chiếc bánh mà viện trưởng vẽ ra, hắn làm việc bao lâu rồi, làm sao có thể trở thành một nhân viên xuất sắc.
Tuy nhiên, ngày hôm sau Bạch Phỉ nhận được lời mời chuyển nhà, hắn mang theo không nhiều đồ đạc lắm, chiếc lá cùng hai nhóc con dọn vào nhà mới.
Ngôi nhà mới là một căn hộ rộng hai trăm mét vuông, ở quận Thượng Lâm, cách căn hộ trước đây của Bạch Phỉ không xa.
Ngôi nhà đã được trang trí đơn giản, Bạch Phỉ có một phòng ngủ chính rộng rãi, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn hướng ra bên ngoài, căn phòng rất thông thoáng và sáng sủa.
Ngay cả Tiểu Thời cùng Khôi coi mỗi người đều có một phòng, căn phòng được xây dựng đặc biệt cho linh thực, ngoài trừ giường còn có một chậu hoa lớn bên trong là đất dinh dưỡng.
Nếu không muốn ngủ trên giường, có thể ngủ trong chậu hoa.
Ba người một cây đi dạo một vòng, nhìn nhìn hoàn canh, bày tỏ sự hài lòng với ngôi nhà mới của mình.
Trên bàn trà trong phòng khách có một quyển sách dày và dễ thấy, Bạch Phỉ đi tới cầm lên.
Tiêu đề cuốn sách có ghi là "Sổ tay nuôi dưỡng linh thực cùng những điều cần chú ý", Bạch Phỉ tùy ý lật xem.
Nó mô tả chi tiết linh thực ăn bao nhiêu bữa mỗi ngày, phối hợp dinh dưỡng của mỗi bữa ăn như thế nào, thời gian cách bao lâu, phải làm gì nếu linh thực bị bệnh và cách điều trị những triệu chứng tương ứng đó như thế nào.
À, thật là phiền phức, Bạch Phỉ khép sách lại, nhìn Tiểu Thời ngồi ở bên cạnh, vẫy tay gọi nó.
"Tiểu Thời, giao cho ngươi một nhiệm vụ học tập, tranh thủ thời gian gần đây đọc quyển sách này, tổng hợp lại kiến thức trọng điểm." Bạch Phỉ vỗ vỗ bìa sách.
Tiểu Thời im lặng một lúc rồi trả lời: "Tôi không biết chữ."
"A, quên mất." Bạch Phỉ vỗ lên đầu hắn, đồng thời thở dài, tại sao linh thực không có mấy năm giáo dục bắt buộc, để bọn chúng đọc sách biết chữ.
Nhưng đồng thời chợt nhớ ra, Diệp Tử hình như biết chữ.
Bạch Phỉ kéo Diệp Tử qua, nói với nó: "Ngươi xem có hiểu không?"
Lưỡi dao lắc lư lên xuống, chứng tỏ nó hiểu.
Bạch Phỉ giơ ngón tay cái lên ngực: "Vậy ngươi tranh thủ thời gian xem thử, nhân tiện nói cho bọn họ biết những điểm mấu chốt và những điều cần chú ý."
Diệp Tử cuộn chiếc lá lại, vỗ nhẹ vào chiếc lá của chính, tỏ vẻ cứ để nó lo.
Thật may, quả nhiên là cùng hắn học từ thời kỳ hạt giống, đúng là có sự khác biệt.
Xem ra cần phải đề nghị trung tâm nghiên cứu phát triển một nền giáo dục mẫu giáo, để Khôi con và Tiểu Thời đi học mỗi ngày.
Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Bạch Phỉ không quản bọn nó nữa, chuẩn bị đến thư viện tìm tài liệu.
Trước đây đã từng xem qua giới thiệu của Bạch Kỳ Đàn, nhưng có quá ít, vinh dự được thêm vào, sau đó là thời điểm chết, toàn bộ con người được giới thiệu xong.
Một người lợi hại như vậy làm sao có thể chỉ giới thiệu ngắn gọn như thế, Bạch Phỉ quyết định tự mình tìm kiếm tin tức, hắn cần biết thêm về hệ chữa trị cấp S.
Thư viện trường học Canaan chiếm diện tích rất lớn, sách cũng rất nhiều, một số sách không được cung cấp rộng rãi cho công chúng.
Bạch Phỉ tìm được vài quyển sách về đại thần hệ chữa trị thế hệ thứ nhất trong thanh tìm kiếm sách, tìm được số thứ tự sau đó tìm ra hết một lượt.
Một người huy hoàng như vậy, tại sao lại có ít thông tin như vậy.
《 Cố sự (1) tôi cùng với đại thần hệ chữa trị không thể không nói》Bạch Phỉ mở quyển sách ra nhìn, ngón chân lập tức moi xuống đất. (2)
(1) 故事: Chuyện xưa truyền lại, truyện kể, cựu sự, cựu nghiệp.
(2) 脚趾扣地: mô tả cảm giác rất xấu hổ về một điều gì đó hoặc một ai đó, đến nỗi các ngón tay và ngón chân co lại trong bối rối, như thể đang đào đất, nên dùng ngón chân dần dần đào xuống đất để diễn tả sự bối rối. Đó là một câu phóng đại để mô tả những cảm xúc như bối rối và xấu hổ.
Đây thực sự là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue.
Tạm biệt, còn lại không bao nhiêu tư liệu giờ lại mất đi một quyển.
Lật qua lật lại không có bao nhiêu tin tức hữu dụng, phần lớn chỉ là bịa đặt.
Bạch Phỉ lần lượt đặt sách về lại, không ngờ trên đường lại gặp Lê Văn.
Lê Văn liếc nhìn quyển sách trong tay, nói với Bạch Phỉ: "Khi nào có thời gian cậu có thể đến nhà tôi, trong nhà tôi có một cuốn sách về người ấy."
"Một quyển?" Bạch Phỉ không ôm kỳ vọng về điều này.
Lê Văn: "Một quyển nặng hơn tất cả những quyển trong tay cậu cộng lại."
Được rồi, Bạch Phỉ tin tưởng: "Không bằng hiện tại liền đi."