Đã nói đó là anh trai, nhưng không phải là anh trai ruột, vậy chỉ có thể là anh họ hoặc em họ. Nếu là anh ruột, chắc chắn sẽ cùng họ, dùng biện pháp loại trừ thì Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê.
Nguyễn Khê không giải thích chỉ mỉm cười.
Dù sao nếu Giang Dịch Hàn muốn tìm cô đối chất thì cô cũng không nói sai. Dù sao thì Vương Mỹ Chi cũng được xem là em gái của mẹ cô, Giang Dịch Hàn lại gọi mẹ cô là dì, còn cô thì là con gái ruột của mẹ cô, thêm mắm dặm muốn thì Giang Dịch Hàn không phải là anh họ cô à? Hơn nữa, cái tên anh họ cũng không phải cô nói ra, là người khác đoán thế và nó không liên quan gì đến cô cả.
Diệp Huyên Linh vỗ tay một cái, đẩy chai trà sữa Asam vào tay cô: "Đúng là lũ dâng không ngập miếu long vương, người một nhà không biết là người một nhà. Nguyễn Khê, cái này cho cậu, sắp vào lớp rồi, tôi đi trước nhé, hôm nào rảnh thì cùng xuống căng tin ăn cơm nhé."
Đối với thái độ như rất thân thiết của Diệp Huyên Nguyễn Khê tự cảm thấy mình không thể bằng cô ấy.
Cô vô thức liếc nhìn Chu Trừng trước mặt, anh ấy đang lật giở sách vở, không biết có nghe thấy không.
Trong một tiết học tiếng Anh, Nguyễn Khê đã thất thần ít nhất mười phút.
May mắn hai tiết toán tiếp theo là một bài kiểm tra nhỏ, đến năm ba cấp ba, số lượng bài thi thực sự nhiều vô kể, Nguyễn Khê đã quen với cường độ học tập này. Rất nhanh đã chìm đắm trong biển câu hỏi và công thức, nhanh chóng bỏ lại việc anh họ sau lưng.
Bị tất cả các học sinh gọi là nữ ma đầu đang ở trên bục giảng, phân tích một cách rất xúc động về bài văn gần như đạt điểm tuyệt đối của Nguyễn Khê.
"Bố cục này rành mạch suy nghĩ rõ ràng, tình cảm tinh tế tỉ mỉ, rất có sức cuốn hút. Các cô cậu học tập một chút, lát nữa tôi sẽ nhờ lớp trưởng photo, mọi người thay phiên nhau xem thử." Nữ ma đầu dừng một chút, cô ấy luôn rất nghiêm khắc: "Tôi tin rằng mọi người đều biết, nhưng những bài mà tôi xem như bài văn mẫu, thì bảy hoặc tám phần là của bạn Nguyễn Khê. Bạn ấy viết văn rất tốt và bạn ấy biết quy tắc làm bài thi đại học. Nếu mọi người biết quy tắc làm bài văn thì việc đạt điểm cao trong kỳ thi tốt nghiệp thực sự không khó."
Kỳ thật, mỗi cấp đều sẽ có một giáo viên văn như vậy, khi mọi người tụ tập một chỗ sẽ thường cảm thán, Nguyễn Khê thực sự hiểu quy tắc viết một bài văn thi đại học, không cần người khác phải lo lắng, nhưng những đứa trẻ thông minh như vậy thường rất hiếm.
Có một quy tắc bất thành văn ở Nhất Trung đó là dùng thành tích để sắp xếp chỗ ngồi cho các lớp, hoặc phụ huynh cố ý chào hỏi cô giáo hoặc là các thành phần nghịch ngợm sẽ bị giáo viên xếp ở hàng đầu để tiện quản lý.
Giang Dịch Hàn là một học sinh chuyển trường và nghiễm nhiên sẽ ngồi ở hàng cuối cùng.
Hoắc Văn Đạt vừa đọc xong mấy bài viết trên diễn đàn liền nằm xuống bàn học, cố gắng dùng đống sách cao che chở mình: "Anh Hàn, em muốn thảo luận với anh một chuyện."
"Nói." Giang Dịch Hàn nói mà mí mắt không nâng.
"Không phải sắp đến kì thi tháng rồi à? Mẹ em nói chỉ cần em đứng trong top mười sẽ mua điện thoại di động cho em." Hoắc Văn Đạt xoa xoa tay: "Em họ của anh luôn đứng trong top ba, hãy bảo cô ấy nhắc em đáp án, em không tham lam, chỉ cần đáp án phần trắc nghiệm là được. Anh Hàn yên tâm, xong việc em sẽ mời anh ăn tối!"
Cuối cùng Giang Dịch Hàn cũng ngẩng đầu liếc anh ấy một cái, "Em họ của tôi?"
Lý Triết ngồi ở phía trước cũng xúm lại: "Đúng vậy, anh Hàn thật là, sao anh không nói cho em biết Nguyễn Khê là em họ của anh?"
Nguyễn Khê là nữ thần trong lòng của nhiều chàng trai, ngay cả người học dốt như bọn họ cũng thích cô.
Họ cảm thấy cô không giả vờ, không kiêu ngạo và rất dễ gần.
Có lần có một đứa học tra trong nhóm bọn họ lần đầu thi tháng chép đáp án của học sinh đầu bảng cuối cùng xếp hạng nhất toàn trường, cả người hoang mang, muốn xem đáp án bên cạnh nhưng kết quả tất cả mọi người đều che chắn bài thi của mình vì sợ cậu ta sẽ làm vấy bẩn tờ giấy kiểm tra của bọn họ, chỉ có Nguyễn Khê, cô thấy cậu ta vò đầu bứt tai và đổ mồ hôi vì lo lắng liền cười nhẹ một tiếng, không ngăn cản cậu ta liếc trộm.
Một lần khác khi quẹt thẻ để mua đồ trong căng tin, Lý Triết đang xếp hàng nhưng trong thẻ không còn tiền, Nguyễn Khê đã chủ động giúp cậu ta thanh toán hai tệ tiền xúc xích. Tuy rằng chỉ là hai tệ, nhưng hoa khôi trường chủ động giúp cậu ta nha, cậu ta bị trường học phê bình mấy lần, người trong lớp đều tránh mặt, thế mà hoa khôi nguyện ý muốn giúp đỡ. Từ đó Lý Triết trở thành fan em trai của Nguyễn Khê, à không, là fan anh trai mới đúng.
Vì vậy, khi diễn đàn của trường học muốn bình chọn hoa khôi của trường, nhóm học tra dùng thủ đoạn đe dọa và dụ dỗ để những người khác bỏ phiếu cho Nguyễn Khê.
Giang Dịch Hàn chắc chắn không xa lạ gì với cái tên này nhưng em họ là cái quái gì vậy?
Hoắc Văn Đạt ngoan ngoãn đưa điện thoại ra, Giang Dịch Hàn đọc bài đăng được ghim ở trang đầu, vẻ mặt từ từ trở lại bình thường, thậm chí mang vẻ mặt châm chọc.
"Anh Hàn, có thể gửi đáp án được không?" Hoắc Văn Đạt lại hỏi câu nữa.
Giang Dịch Hàn liếc anh ấy một cái: "Cậu thử nói xem?"
"Được rồi, cứ xem như em chưa nói gì."
"Em họ của anh rất nổi tiếng." Lý Triết cũng có chút tiếc nuối, "Chuyện này, anh Hàn, anh thấy em thế nào?"
"Xấu." Giang Dịch Hàn thành thật trả lời.
Lý Triết buồn bực nằm xuống bàn: "Không được công kích người khác như vậy."
Hoắc Văn Đạt cười gằn: "Cậu mà cũng dám theo đuổi hoa khôi của chúng ta à, tỉnh lại đi, hoa khôi của cậu muốn thi vào đại học Thanh Hoa kìa, cậu thử nói xem trên người cậu có chỗ nào xứng với người ta? Anh Hàn đã nói rất uyển chuyển rồi, chỉ bói cậu xấu, nếu là tôi thì tôi sẽ nói cậu còn rất ngu ngốc."
"Cậu ấy còn là hoa khôi à?" Giang Dịch Hàn cảm thấy có chút buồn cười, anh vậy mà chủ động tham gia chủ đề của bọn họ.
Lý Triết gật đầu: "Đúng rồi, Đạt Đạt, trước đây cậu và hoa khôi hình như là học chung cấp hai đúng không? Cô ấy cũng là hoa khôi cấp hai à?"
"Đừng gọi tôi như vậy, buồn nôn."
Nam sinh tụ tập một chỗ với nhau sẽ thảo luận về nữ thần, Hoắc Văn Đạt suy nghĩ một chút: "Cấp hai cũng là hoa khôi, tiểu học thì không biết. Anh Hàn, trong nhà anh mọi người đều có gen tốt như vậy à?"
Không phải vậy à? Em họ là hoa khôi, anh họ là hot boy, thực sự là không cho người khác một con đường sống mà. Quả nhiên xinh đẹp đều là người một nhà.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt ra khỏi lớp, từ lúc tan học buổi sáng đến tiết đầu buổi chiều có hơn hai tiếng nghỉ trưa, học sinh ngoại trú nhà gần sẽ về nhà ăn cơm. Giang Dịch Hàn không thích chen lấn trên xe buýt nên Vương Mỹ Chi đã mua cho anh một chiếc xe đạp. Khi Nguyễn Khê cùng bạn bước ra khỏi trường liền thấy Giang Dịch Hàn đang dắt xe đạp đứng ở cửa.
Mặc dù Giang Dịch Hàn ăn cả bữa trưa và bữa tối tại nhà của cô nhưng hai người họ thực sự rất xa lạ, một ngày cũng không nói chuyện với nhau vài câu.
Chủ yếu là Nguyễn Khê không muốn tiếp xúc với Giang Dịch Hàn quá nhiều, hơn nữa Giang Dịch Hàn cũng lười nói chuyện với cô, cho tới nay, hai người còn chưa được tính là quan hệ bạn bè bình thường.
Đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không tự mình đa tình nghĩ rằng anh đang đợi cô, khi cô chuẩn bị đi về phía trạm xe buýt thì thấy Giang Dịch Hàn dắt xe đạp về phía mình.
Bây giờ là giờ tan học, ở của trường học không biết có bao nhiêu học sinh đang đứng.
"Này, đó không phải là Giang Dịch Hàn sao! Trời ơi, chẳng lẽ cậu ấy cũng thích Nguyễn Khê à?"
"Cậu chưa đọc bài viết trên diễn đàn à? Giang Dịch Hàn là anh họ của Nguyễn Khê, Nguyễn Khê là em họ của cậu ấy, và hai người là họ hàng."
"Thảo nào, hóa ra là một gia đình, dung mạo nghịch thiên quá."
Ngoài mặt thì bình tĩnh như trong lòng trái tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cô không thể không khâm phục trí tuệ của mình, may mà hôm nay Diệp Huyên Linh đến làm ầm ĩ, nếu không trong tình huống như vậy, cô làm sao có thể phủi sạch quan hệ với Giang Dịch Hàn đây?
Quả nhiên Giang Dịch Hàn dừng trước mặt Nguyễn Khê, vỗ vỗ yên sau, trong mắt tràn đầy vẻ trêu đùa: "Lên đi, em họ."
Anh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Nguyễn Khê nhanh chóng liếc nhìn anh một cái rồi mỉm cười dịu dàng và bình tĩnh: "Không cần, em đi xe buýt là được rồi."
"Như vậy sao được chứ, em họ." Rõ ràng là Giang Dịch Hàn gọi cô là em họ gọi đến nghiện rồi: "Xe buýt đông đúc lắm, đừng lãng phí thời gian, mẹ em và dì anh vẫn ở nhà chờ chúng ta đi về ăn cơm, lên xe đi em họ."
Nguyễn Khê nghiến răng.
Biết là nếu ở cổng trường giằng co sẽ không tốt, cô cười vẫy tay chào tạm biệt bạn cùng bàn rồi ngồi lên yên sau với thái độ tráng sĩ chuẩn bị lên chiến trường.
"Em họ, ngồi chắc nhé."
Trên đường đi thấy rất nhiều người quen, trong đó có nhiều người là học sinh giỏi nhất, những người này đều chăm chỉ học hành đương nhiên họ không có thời gian và cơ hội để xem diễn đàn của trường. Thấy Nguyễn Khê và trùm trường đi cùng nhau họ nhao nhao nhìn chằm chằm.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy! Hot boy khóa trước đã theo đuổi Nguyễn Khê rất lâu nhưng cô vẫn không để ý tới bọn họ, kết quả bây giờ hot boy mới này nhanh chân theo đuổi mà còn theo đuổi được hoa khôi rồi à?
Từ trường học đến tiểu khu không xa, Giang Dịch Hàn đạp xe rất nhanh. Rất nhanh đã đến tiểu khi, mặc kệ anh có đỗ xe hay không, Nguyễn Khê đã nhảy xuống một cách dứt khoát và suýt chút nữa cô bị trẹo chân.
Nguyễn Khê không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên cùng người khác đạp xe trong trường của mình bị hiến dâng cho Giang Dịch Hàn.
Ngồi sau xe đạp đi vòng quanh trường không phải là tình tiết quan trọng trong một tình yêu đẹp à? Chu Trừng cũng thường đi xe đạp, vốn dĩ trong tưởng tượng của cô thì sau khi quan hệ của hai người dần dần rõ ràng, anh có thể chở cô... Bây giờ cô lại ngồi xe của Giang Dịch Hàn là như thế nào đây?
Giang Dịch Hàn dừng xe nhìn cô một cái: "Em họ..."
Nguyễn Khê vuốt vuốt tóc: "Đừng nói nữa."
Cách xưng hô từ trong miệng anh nói ra thật sự khiến người ta tê hết cả đầu.
Được rồi, trong chuyện này cô là người đuối lý, nhưng cô không còn cách nào khác. Khi đó, cho dù cô nói ra sự thật cũng sẽ khiến cho người ta cảm giác mập mờ và cô chỉ có thể làm như vậy.
Giang Dịch Hàn khóa xe lại, chỉ vào cầu thang: "Em họ đi trước."
Đây là không có ý định buông tha cái cách xưng hô này à
Nhưng Nguyễn Khê cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có vẻ như Giang Dịch Hàn không có ý định tính sổ với cô về chuyện này. Nguyễn Khê suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Có người đã nhìn thấy tôi và cậu ra vào cùng tiểu khu, còn cùng đi ra từ một tòa nhà. Bây giờ là năm cuối cấp ba, nếu giáo viên hiểu lầm tôi yêu sớm, tôi sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Tôi nghĩ chắc cậu cũng không thích cảm giác bị hiểu lầm. Nếu bắt được học sinh yêu sớm giáo viên của trường sẽ rất nghiêm khắc, có trường hợp hai hoặc ba ngày bị mời phụ huynh. Ba mẹ tôi rất bận rộn với công việc và tôi không muốn họ phải lo lắng cho tôi. Dì của cậu cũng vậy, đúng không Giang Dịch Hàn..."
Cô vẫn muốn tiếp tục dùng tình cảm nói lý nhưng chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên và lười biếng của anh: "Em họ, em việc gì phải dài dòng như thế."