Nguyễn Khê dở khóc dở cười với chuyện này": "Không phải cậu ghét cậu ấy sao, tại sao vẫn ăn đồ ăn vặt cậu ấy mua."
Trần Lan Thanh nghiêm trang trả lời: "Dù sao cậu ấy cũng mua rồi, nếu mình không ăn không phải là không cho cậu ấy thể diện à? Vừa không nể mặt cậu ấy vừa không nể mặt cậu, không nể mặt cậu là không nể mặt mình rồi."
Nguyễn Khê vẫn đồng ý với lời ngụy biện này: "Nói cũng phải."
"Tuy nhiên, đây cũng là biểu hiện chột dạ của cậu ấy!" Trần Lan Thanh nhớ tới chuyện hôm nay, trong lòng chợt tức giận: "Thử nghĩ xem, nếu đầu Chu Trừng kiên quyết từ chối Tiêu Tuyền ngay từ đầu thì cậu ta có cố chấp lâu như vậy không? Có khi cậu ấy đã khiến cho cậu ta ảo tưởng, cậu ta vậy mà còn đan khăn cho cậu ấy, đúng là nhàn rỗi, đã năm cuối năm ba rồi, vậy mà còn có thời gian rảnh rỗi đan khăn quàng cổ, nếu mình là ba mẹ cậu ta chắc sẽ tức điên lên mất!"
"Cũng không thể nói như vậy." Nguyễn Khê nhìn thấy rõ ràng. "Dù gì thì cậu ta cũng là con gái, nếu như Chu Trừng không nể mặt cậu ta thì cũng không tốt, không lẽ cậu muốn cậu ấy hung dữ mắng cậu ta? Cậu không nghe thấy cậu ấy nói gì sao, cậu ấy đã từ chối cậu ta nhiều lần, nhưng cô ta không nghe."
Trần Lan Thanh thở dài: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng mình vẫn cảm thấy khi đối mặt với một cô gái mà mình không thích thì càng nên tuyệt tình một chút." Như nhớ ra điều gì đó, cô ấy lại trở nên kích động: "Chuyện này anh họ của cậu đã làm rất tốt. Lúc trước không phải đám người Diệp Huyên Linh theo đuổi cậu ấy rất nghiêm túc à, kết quả mình nghe nói cậu ấy nói bọn họ rất hung dữ... bây giờ Diệp Huyền Linh an phận hơn rồi, không tiếp tục tiếp cận lớp số mười nữa, nhìn thấy anh họ cậu thì trốn, chắc là do sợ cậu ấy."
Nguyễn Khê không phủ nhận cười một tiếng: "Nếu như cậu gặp phải loại người này hẳn là cậu cũng không chịu nổi."
Trần Lan Thanh xúm lại, dùng bộ mặt hóng chuyện hỏi: "Khó nói trước nha, nếu được làm bạn gái của cậu ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Ít nhất cậu ấy tự mình giải quyết, mình mình cậu ấy cũng có thể xử lý đám oanh oanh yến yến đó! Những mà, cậu bí mật nói cho mình biết đi, anh họ của cậu có bạn gái không?"
"Mình không biết." Thực sự thì Nguyễn Khê và Giang Dịch Hàn không quá quen biết. Lúc trước anh đều sống ở Bắc Kinh, trời mới biết anh đã có bạn gái chưa.
"Mình cảm thấy yêu đương với anh họ của cậu hẳn là rất kích thích và thoải mái." Trần Lan Thanh thở dài: "Nhưng mà mình không dám đến tìm cậu ấy, cậu đừng tưởng anh họ của cậu chỉ là hot boy thôi, bây giờ người thật sự dám xông đến trước mặt cậu ấy đều là dũng sĩ, mà cũng không có nhiều người như vậy đâu."
Nguyễn Khê chỉ cười và không nói gì.
Trong thời gian này ngày nào trời cũng mưa, về cơ bản học sinh ngoại trú sẽ không đến trường tham gia tiết tự học buổi tối, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người đều đứng dậy thu dọn sách vở và về nhà tìm mẹ.
Sau khi Chu Trừng hỏi thăm được rằng Bo Bo đã trở lại ký túc xá của giáo viên, anh ấy đã cố tình chậm lại để đưa Nguyễn Khê về nhà.
Nguyễn Khê biết Chu Trừng nhất định muốn giải thích với mình.
Cô chỉ đang nghĩ, mình nên dùng thái độ gì để giải quyết chuyện này.
Mặc dù cô biết cách xử lý của Chu Trừng không có lỗi, trong lòng cũng không nghĩ đó là chuyện lớn, nhưng nếu cô thực sự bày tỏ suy nghĩ thật của mình, bây giờ Chu Trừng sẽ cảm thấy an tâm và sẽ rất vui vì cô đã tin tưởng anh ấy nhiều như vậy. Nhưng nếu một ngày nào đó anh ấy nhớ đến chuyện này, liệu anh ấy có nghĩ rằng cô không quan tâm đến biểu hiện của anh ấy?
Nguyễn Khê không muốn chôn xuống bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn bất trắc nào trong mối quan hệ giữa cô và Chu Trừng.
Nhưng cô cũng không muốn không buông tha, đau lòng chất vấn, điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của cô...
Trong lòng Chu Trừng cũng rất căng thẳng, anh ấy muốn nói mấy lần nhưng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể im lặng.
Rốt cục vẫn là Nguyễn Khê không chịu nổi nữa, chủ động hỏi: "Mình nghe Lan Thanh nói đã lâu Tiêu Tuyền không đến tìm cậu. Sao lần này lại đột nhiên tới đây?"
Chu Trừng do dự một chút rồi chọn ăn ngay thật: "Tuần trước trời mưa to, mình ngồi trên xe nhìn thấy cậu ta. Cậu ta không có ô, một mình đi ven đường và cũng không đón được xe..."
Nguyễn Khê nhíu mày: "Vậy là cậu đưa cậu ta về nhà?"
Chu Trừng vội lắc đầu: "Không phải không phải. Mình chỉ đưa ô cho cậu ta."
Ồ. Vậy không tính là quá đáng. Vẫn có thể tha thứ.
Nguyễn Khê biết Chu Trừng không phải kiểu con trai ấm áp, nhưng anh ấy là một học sinh cấp ba điển hình, thấy bạn học trước đây không có ô lại còn dầm mưa, bắt anh ấy làm như không thấy gì là không thể nhưng anh ấy sẽ không để Tiêu Tuyền lên xe, càng không đưa cô ta về nhà, điều duy nhất anh ấy có thể làm là đưa cho cô ấy một chiếc ô, cũng là từ tình bạn học ngày xưa.
"Có phải mình đang làm sai gì không?" Chu Trừng suy tư hỏi.
Nguyễn Khê cười lắc đầu: "Không hề."
Chu Trừng có làm gì sai không? Công bằng mà nói, anh ấy không làm gì sai cả. Trừ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ thích Tiêu Tuyền, khi đối phương bày tỏ thích anh ấy, anh ấy cũng kiên quyết từ chối.
"Vậy mình nên làm cái gì?" Chu Trừng hỏi lại.
Nguyễn Khê suy nghĩ một lúc, mỉm cười nhìn anh ấy: "Tự mình suy nghĩ."
Chu Trừng nghi ngờ nhìn cô.
"Mình cũng không biết." Nguyễn Khê thả lỏng: "Đến khi cậu biết mình phải làm gì là tốt nhất, ngay cả về sau cậu ra nước ngoài mình cảm thấy không có gì phải lo lắng nữa."
Nghe được những gì Nguyễn Khê nói, đầu tiên là Chu Trừng sửng sốt, sau đó không khỏi cười khổ gật đầu: "Được. Mình tự suy nghĩ!"
Trong khoảng thời gian này anh ấy đã cố gắng hơn bao giờ hết. Mặc dù anh ấy biết rằng khả năng vào cùng một trường đại học với Nguyễn Khê là rất nhỏ, nhưng anh ấy thực sự muốn cố gắng hơn một chút vì tương lai của họ. Anh ấy không muốn nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra sau sau khi thi đại học xong, bây giờ bị Nguyễn Khê nhắc đến, anh ấy không những không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn cảm thấy có một động lực không thể nói được.
Đúng, sau này. Họ có một tương lai.
***
Giang Dịch Hàn mang đàn em trường Nhất Trung của mình đến trường Tứ Trung.
Gần trường Tứ Trung có nhà máy thép bị bỏ hoang, dù sao bọn họ đều là học sinh cấp ba, cho dù là tuổi trẻ nóng tính nhưng cũng không ai muốn quá ồn ào cho nên căn bản không mang theo ống thép, huống chi là dao. Giang Dịch Hàn vô cùng giỏi, cộng với nhóm người ở trường Tứ Trung chưa chuẩn bị xong nên không mất bao lâu anh đã đánh gục khiến bọn họ ngã trên mặt đất.
Sau khi yêu cầu nhóm Tứ Trung trả lại số tiền mà họ đã cướp của học Nhất Trung xong, Giang Dịch Hàn đã thả họ đi.
Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, về sức chiến đấu thì trường trường Nhất Trung không bằng trường Tứ Trung và Ngũ Trung, trong lòng của trùm trường của hai trường cấp ba này, học sinh trường Nhất Trung là những đứa mọt sách, và bình thường đều là những quả hồng mềm để người khác nắn bóp, luôn phô trương uy thế và sức mạnh đe dọa học sinh trường Nhất Trung, nhân tiện thu phí bảo kê.
Thế trùm trường của Nhất Trung thì sao, chỉ dám ra vẻ ta đây trong trường. Sau một thời gian dài, điều này đã hình thành một tập tục, ai mà nghĩ tới Giang Dịch Hàn vừa đến, còn chưa đến hai tháng anh đã xử lý xong Quản Phong của trường Nhất Trung.
Trùm trường của trường Tứ Trung cũng không muốn sai đàn em đi dò xét ranh giới của Giang Dịch Hàn, lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Giang Dịch Hàn sẽ không quan tâm đến loại chuyện này, dù sao lần này tiền thu được cũng không nhiều lắm, chỉ là mấy trăm tệ... anh ta đâu ngờ tới anh sẽ tìm tới cửa.
Khi Giang Dịch Hàn và nhóm Hoắc Văn Đạt tạm biệt nhau ở ngã tư, có một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên đường.
Vẻ mặt của Quản Phong âm trầm nhìn Giang Dịch Hàn lên taxi, nghĩ đến ngày hôm đó mình bị sỉ nhục, trong lòng anh ta không nuốt được cơn tức giận này: "Anh à, thằng nhóc này thật là kiêu ngạo! Lúc đó khiến em mất mặt trước nhiều người như vậy, về sau còn ai phục em nữa? Anh xem kìa, bây giờ nó còn tìm đến nhóm người Tứ Trung, còn nói là vì chuyện thu phí bảo kê. Em nghĩ là không phải đâu, nó chắc là muốn làm đại ca ở đây!"
Thực ra nếu ngày đó Giang Dịch Hàn nể mặt mũi anh ta và không tiếp tục đánh anh ta thì Quản Phong cũng sẽ không như vậy. Dù sao thì trong đánh nhau luôn có kẻ thắng người thua, kể cả anh ta và nhóm người Tứ Trung đánh nhau xong thì khi gặp nhau trên đường không phải cũng chào hỏi nhau à? Ngược lại Giang Dịch Hàn thì hay rồi, không nể mặt anh ta một chút nào, còn có loại đánh nhau như vậy à?
Nếu chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua, nếu không lột da Giang Dịch Hàn thì về sau anh ta làm sao có được chỗ đứng trong trường Ngũ Trung nữa?
Quản Tuấn đang ngồi ở ghế lái, tay phải vô thức gõ vô lăng: "Mày có biết gia cảnh của nhà nó không? Biết người đứng sau nó là ai không?
"Nó vừa chuyển từ nơi khác tới!"
"Là người ở nơi khác mới cần kiểm tra thật kỹ." Quản Tuấn lo lắng về chỉ số IQ của em trai mình: "Nếu như gia đình nó không phải gia đình bình thường, dù là quyền lực hay tiền bạc thì chúng ta không thể dây vào. Mày muốn tao ra tay đến lúc đó còn chưa ra tay đã chịu tổn thất lớn rồi. Đây gọi là gì? Biết người biết ta, biết chưa? Hãy đi kiểm tra lý lịch gia đình của nó trước."
Quản Phong sững sờ: "Sau đó thì sao?"
"Nếu là người có tiền hoặc quyền lực thì đừng dây vào, hãy cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. về sau khi thấy nó giả vờ không thấy hay chào hỏi thì đó là việc của mày, tao không ép buộc. Sông có khúc người có lúc. Không phải có một câu như này à, quân tử báo thù mười năm không muộn. Chờ sau này mày hơn nó thì mày muốn làm gì thì làm cái đấy."
"Nếu nó không có tiền hoặc quyền lực thì sao?"
Quản Tuấn cười: "Vậy thì càng dễ dàng hơn. Em trai ngốc, mày nghĩ mình đánh một trận là hết giận à? Muốn trả thù một người thì phải khiến nó không đứng lên được. Nếu không có tiền hay quyền lực thì cứ thoải mái làm bất cứ thứ gì mày muốn, khiến nó vào trại tạm giam hoặc giam một hai năm, lúc đó đừng nghĩ ra tù thì tốt rồi, kể cả không vào tù cũng sẽ bị lưu vào tiền án, lúc đó nó chắc chắn sẽ không chịu được.
Tim Quản Phong thắt lại, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện này, không cần như thế đâu."
"Tao thấy mày không chỉ ngốc mà còn vô cùng nhất gan. Mày quên nó đã đánh mày đến mức rang rụng đầy đất rồi cầu xin tha thứ à? Thôi được rồi, chuyện này mày không cần phải lo, tao sẽ giúp mày."
Quản Phong nghe xong lời này, tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn là không nói gì, chỉ là ừ một tiếng.
Học sinh luôn tuổi trẻ hiếu thắng, tính tình hung hãn, mấy bọn lưu manh kia vào đồn là chuyện bình thường cứ nghĩ nó là chuyện nhỏ nhưng chỉ những ai trải qua mới biết được, vào trại giam, bị ghi vào tiền án, việc này có ý nghĩa gì đối với tương lai của họ?
Quản Tuấn năm đó không phải cũng ngu ngốc như thế à?