• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà của Chu Trừng cách công viên Giang Tê không xa, anh ấy dắt Gâu Đần và đạp xe ra ngoài, các chàng trai khi hẹn hò thường không được chuẩn bị kỹ càng như các cô gái nhưng anh ấy vẫn chọn một bộ quần áo mà mẹ mua từ Thượng Hải trong tủ, bộ quần áo mà anh ấy chưa mặc qua lần nào. Thay đôi giày bóng rổ anh ấy mà anh ấy yêu thích nhất, thậm chí anh ấy còn gội đầu trước khi ra ngoài, anh ấy đạp xe đến công viên ngay và khi nhìn thấy Nguyễn Khê thì tóc của anh ấy cũng đã khô rồi.

Trên thực tế anh ấy chuyển tờ giấy kia là do anh ấy nhất thời bốc đồng. Sau khi ném tờ giấy đi anh ấy rất hối hận, vừa sợ Nguyễn Khê đồng ý, vừa sợ cô sẽ không đồng ý.

Anh ấy cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, nếu giáo viên hoặc phụ huynh biết chuyện này, anh ấy cảm thấy mình không thể xử lý được. Tuy nhiên, anh ấy phải thừa nhận rằng khi Nguyễn Khê trả lại mảnh giấy và viết số điện thoại bên trong. Lúc đó, anh ấy thực sự cảm thấy rất phấn khích.

Nguyễn Khê đã đến công viên Giang Tê, cô bảo vệ đôi mắt của mình rất tốt và có thị lực tuyệt vời, cô thử nhìn cổng công viên thì không thấy Chu Trừng, cô suy nghĩ một chút rồi đi qua lối đi bộ đi đến hiệu sách đối diện giết thời gian.  

Trong buổi hẹn hò đầu tiên, anh ấy nhất định phải đợi cô, nếu ngay từ đầu cô đã đợi anh ấy, chẳng phải sau này sẽ là một bi kịch sao?

Khi cô mua một tập giấy kiểm tra và đi ra khỏi hiệu sách, cô liếc nhìn đồng hồ, cách thời gian đã hẹn quá năm phút rồi, như vậy là tốt rồi. Khóe miệng cô nhếch lên, trong buổi hẹn hò đầu tiên, nếu quá đúng giờ không phải là phong cách của cô, nhưng nếu trễ quá thì sẽ không lịch sự, qua giờ hẹn năm phút là được. Sẽ không làm cho Chu Trừng cảm thấy việc hẹn hò với cô là dễ dàng, cũng không khiến anh ấy mất kiên nhẫn chờ đợi.

Chu Trừng đúng giờ đến cổng công viên, thấy Nguyễn Khê còn chưa tới anh cũng không nghĩ tới việc gọi điện thoại thúc giục cô. Cứ như vậy dắt xe đạp đứng ở cửa, người con trai cao một mắt tám dắt một con Gâu Đần khá dễ thấy. Có rất nhiều thanh niên nam nữ tiến đến trêu chọc nó.

Nguyễn Khê bắt đầu chạy chậm khi chỉ cách công viên hơn mười mét. Cô kiểm soát tốc độ của mình để tạo cho mọi người cảm giác rằng cô đang cố gắng hết sức chạy đến, nhưng cô cũng cố gắng không để mái tóc dài đã được chải chuốt cẩn thận của mình bị gió thổi thành Mai Siêu Phong*.

*Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa (梅若华), là một nhân vật hư cấu trong Anh Hùng Xạ Điêu, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.


"Xin lỗi, mình đã đến muộn rồi!" Nguyễn Khê thở hổn hển đứng trước mặt Chu Trừng, hơi cúi người xuống.  

Chu Trừng vội vàng lấy một chai nước khoáng từ trong ba lô đưa cho Nguyễn Khê: "Là do mình đến sớm."

Không biết trên người Chu Trừng có vầng hào quang nào không nhưng chỉ cần một câu nói và hành động này đã khiến Nguyễn Khê cảm thấy ánh mắt của cô thực sự tốt, chọn bạn trai và chồng tương lai rất chuẩn.

Chu đáo và lịch sự.

Trước khi tới đây Nguyễn Khê đã tìm hiểu một số kiến ​​thức về Gâu Đần trên Internet. Sau khi chơi đùa với Gâu Đần và Chu Trừng một lúc lâu hai người một chó mới lần lượt đi vào công viên.

Công viên Giang Tê là công viên lâu đời nhất trong thành phố, ngay cả khi có rất nhiều công viên mới được xây dựng nhưng công viên Giang Tê vẫn là công viên có số người đến thăm nhiều nhất.

Nguyễn Khê cầm một chai nước khoáng, dù sao cô cũng đã sống hai đời tuy rằng đời trước cô chỉ sống đến năm hai mươi tuổi nhưng cô cũng có kinh nghiệm tình trường so với một người mới như Chu Trừng, cho nên phản ứng của cô bây giờ vẫn rất bình tĩnh, ngược lại là dáng vẻ của Chu Trừng không khác gì một người máy, Nguyễn Khê hỏi một câu anh ấy đáp một câu.

Nhưng mà cô cũng không để bụng thẳng nam đáng yêu này, thấy Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào ông lão bán kẹo dẻo đằng trước anh ấy không nói lời nào đưa dây xích cho Nguyễn Khê rồi chạy về phía trước mua cho cô một cái kẹo dẻo, có lẽ là ngượng ngùng một chút nên anh ấy né tránh ánh mắt của cô: "Người bán hàng nói đây là vị ô mai, không biết cậu có thích hay không."

Nguyễn Khê nhận lấy, cắn một miếng nhỏ rồi cong mắt nở nụ cười thỏa mãn: "Cám ơn cậu, mình rất thích."

Đời trước cô đã tốn rất nhiều công sức, ngay cả khi ăn uống nên dùng biểu cảm khuôn mặt và động tác thân thể như thế nào, biểu hiện đáng yêu nhưng vẫn ưu nhã đối với đồ ăn mà cô yêu thích cô đều đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Chu Trừng nhìn cô chằm chằm, thất thần một chút. Nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo anh ấy vẫn không dám nhìn Nguyễn Khê.

Trong công viên cũng có một quán trà sữa, hai người đi dạo vài vòng xung quanh hồ cũng đã thấy mệt mỏi, Chu Trừng chủ động mời vào quán trà sữa ngồi một lúc.

Sau khi gọi đồ uống xong, khi Chu Trừng lấy ví từ trong túi ra để thanh toán Nguyễn Khê do dự một chút rồi không làm ra hành động như chủ động thanh toán hoặc muốn chia đôi tiền.

Quán trà sữa được trang trí rất dễ thương và ấm áp, Chu Trừng là một người đàn ông cao lớn nên khi ngồi trên ghế sô pha trông hơi chật chội một chút.

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc muốn học đại học ở đâu chưa?" Hai người không gặp nhau nhiều nên đề tài tán gẫu lại quay về chủ đề học tập.

Nguyễn Khê uống một ngụm trà sữa trân châu và cảm thấy nó quá ngọt. Cô luôn kiểm soát lượng đường của mình, số lần cô uống loại trà sữa trong đời này mới đếm trên đầu ngón tay. Đồ uống có ga đều bị cô đưa vào danh sách đen, món canh đậu xanh mà mẹ cô nấu phần của cô luôn không cho thêm đường.

"Chắc là Bắc Kinh." Khi nói đến đề tài này Nguyễn Khê vô cùng tự tin, khoảnh khắc đó cô quyến rũ mê người bao nhiêu cô cũng không biết: "Mặc dù nói vậy có hơi khoe khoang nhưng từ nhỏ đến lớn ước mơ của mình là đại học Thanh Hoa."

Nguyễn Khê luôn biết rằng khi trò chuyện với người khác tốt hơn hết là không nên chỉ nói về mình mình, biến người kia trở thành nhân vật chính thì tốt hơn, cô dừng lại, nhân tiện hỏi: "Còn cậu thì sao?"

Chu Trừng giật mình cúi đầu xuống: "Ba mình muốn mình đi du học."

Quả nhiên...

Nhiệt độ trong mắt Nguyễn Khê bất giác lạnh đi.

Cô khẽ miết giấy dán tường mà người khác dán trên bàn.

Bề ngoài trông cô có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng trong lòng giống như một cái máy, bình tĩnh phân tích ưu nhược điểm của tình huống hiện tại.

Du học ít nhất mất vài năm. Nếu anh ấy phủi mông là đi du học chẳng lẽ cô thật sự đánh cược thời gian mấy năm vào một mối tình ngoại quốc sao?

Trong lòng suy nghĩ không ngừng nhưng ngoài mặt đã tự nhiên trở lại, cô mỉm cười: "Vậy cũng rất tốt mà."

Nếu như Chu Trừng thực sự chỉ một lòng với cô thì không sao nhưng trên đời này thật sự có loại đàn ông nào lâu ngày không gặp được người yêu của mình mà chung tình sao?

Nguyễn Khê hoàn toàn không có ý định với việc một chân đạp hai thuyền. Dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể đảm bảo rằng một ngày nào đó sẽ không rơi xuống nước. Vì vậy cô cảm thấy mình chỉ cần một chiếc thuyền là được rồi, cũng vì cô có ý nghĩ như vậy nên tạm thời không nói đến việc cô thực lòng với Chu Trừng bao nhiêu. Dù sao thì cô sẽ trung thành với tình cảm của mình, cô chỉ có thể hy vọng đối phương không phải người thay đổi thất thường, trái ôm phải ấp.

Nghe Nguyễn Khê nói như vậy lại nhìn thấy động tác nhỏ của cô Chu Trừng không hề nghĩ ngợi nói: "Ba mình nói nếu mình có thể thi đậu vào đề án 985* thì mình có thể ở lại Trung Quốc học đại học."

Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.

Hơ.

Nguyễn Khê cảm thấy Chu Trừng nói như không nói vậy

Thành tích của Chu Trừng cũng tốt. Tháng nào cũng xếp vào top mười của lớp, nhưng trong lớp chỉ có năm mươi người. Câu cửa miệng của Bo Bo luôn là, ở Nhất Trung, top một trăm người thi hai cuốn*, top năm mươi người thi một cuốn*, top hai mươi là cuốn quan trọng*, top mười hoặc top năm thì là đối tượng mà Thanh Hoa và Bắc Đại bảo vệ.

*Một cuốn là 100 trường đại học hàng đầu, và ba cuốn là 500 trường đại học còn lại.

Khi nói ra những lời này cả hai đều im lặng.

Chu Trừng chống hai tay lên bàn, nước da anh ấy không trắng, ngón tay mảnh khảnh, trên mu bàn tay có một vết sẹo mờ trông giống như do vết bỏng để lại.

Nguyễn Khê cảm thấy loại người như Chu Trừng vô cùng chân thành.

Nhưng những nam sinh để tâm một tí sẽ không nói những lời này khi đang chuẩn bị bước qua giai đoạn mập mờ.

Đời trước bạn của cô có một người bạn trai và chàng trai kia rõ ràng phải đính hôn với một người do gia đình sắp đặt sau khi anh ta tốt nghiệp đại học. Bản thân anh ta cũng biết điều đó, nhưng anh ta lại giả vờ như không biết, giả tạo nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta hơn một năm, cả hai còn thuê một căn hộ chung cư, cô gái đó còn vì anh ta mà nạo thai, lúc đó anh ta mới nói về tương lai đã được sắp đặt của mình.

Dùng cách nói của cặn bã chính là chuyện đó còn chưa xảy ra tại sao phải nói ra? Nếu ai cũng lo lắng về những điều chưa xảy ra thì không phải đang tự tìm phiền não cho mình à?

Không so sánh thì không có tổn thương.

Lúc này Nguyễn Khê mới ngẩng đầu nhìn Chu Trừng, cô tự cảm thấy ánh mắt của cô thật là tốt.

"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau cố lên nha." Một tay Nguyễn Khê chống cằm, cô nhìn Chu Trừng mỉm cười nói.

Ngôn ngữ thực sự là một môn nghệ thuật thú vị.  

Cô vừa nói vừa xem Chu Trừng hiểu câu nói này như thế nào.

Bạn học cùng lớp cổ vũ nhau là chuyện bình thường. Muốn cùng nhau cố gắng cũng là chuyện bình thường.

Chu Trừng lúc đầu còn phiền muộn một chút, nghe được lời của Nguyễn Khê anh ấy cũng vực lại tinh thần: "Ừm, chúng ta cùng nhau cố lên."

Nói tóm lại, lần này hẹn hò coi như kết thúc tốt đẹp. Nguyễn Khê luôn luôn nghe lời và hiểu chuyện nên có không có giờ giới nghiêm nhưng mặt trời đã lặn rồi, hai người cũng đi dạo vài vòng ở công viên, cũng không thể tiếp tục đi khách sạn thuê phòng. Hai người đều đã ăn cơm tối mới ra nên muốn ăn cùng nhau cũng không thể. Rạp chiếu phim gần nhất cũng cách đây vài km mà hôm nay là ngày lễ. Thành phố này cũng không có nhiều rạp chiếu phim, bây giờ mua vé cũng không được, cuối cùng vẫn là tay không đi về.

Cũng có thể đi dạo ở trung tâm mua sắm nhưng còn có Gâu Đần và một cái xe đạp, thật sự là không tiện lắm.

Cho đến khi Nguyễn Khê lên xe buýt, Chu Trừng mới nhận ra rằng anh ấy thành công nhờ Gâu Đần mà thất bại cũng vì Gâu Đần.

Nếu không có con chó này anh ấy vẫn có thể chở cô về nhà....

Nguyễn Khê cảm thấy cô không hiểu biết tường tận về Chu Trừng, nhưng chỉ vì tương lai có thể sẽ yêu xa mà cô phải bỏ đi đối tượng mà cô đã nhìn chằm chằm hai năm thì cũng quá qua loa, vẫn nên tiếp tục quan sát thì hơn. Nếu Chu Trừng là một người đàn ông tốt và chung thành thì tại sao không cô không thể yêu xa với anh ấy.

Cô ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng bước lên lầu.


Mức độ an toàn ở khu vực này rất tốt nhưng thiết bị thì không theo kịp, không phải à, đèn cảm biến ở cầu thang bị hỏng nửa tháng trước đến giờ vẫn chưa có ai sửa chữa. Tiểu khu không có tài sản chung. Các ông lão bà lão vui vẻ vì không cần phải góp tiền mua tài sản chung nhưng không có tài sản chung thì cũng có rất nhiều bất tiện.


Rác thì nhà nào phụ trách nhà ấy, nhưng đèn hỏng thì phải làm sao. Thông thường, ai không thể chịu đựng được nữa sẽ là người đi sửa.


Mới có nửa tháng, hàng xóm của tòa nhà này mới bắt đầu quá trình giằng co. Theo kinh nghiệm của Nguyễn Khê thì chưa đến một hai tháng thì cái đèn này vẫn chưa được sửa.


Nguyễn Khê vừa lên tầng bốn, chưa kịp lấy chìa khóa trong túi xách ra thì đã nghe thấy một giọng nam khàn khàn: "Cậu đã về rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK