• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Cậu có tiền hay không?
 
             Trái tim Tần Sinh giống như bị dao cắt.  

             "Đình Đình, anh xin lỗi!"  

             Tần Sinh bế con gái bước về phía trước với vẻ mặt chân thành, trong lòng thì cảm thấy hết sức lo lắng bất an. Ngoài việc xin lỗi, anh không biết mình có thể làm gì khác.  

             "Anh hãy nói cho tôi biết, tại sao năm năm trước anh lại đột nhiên ra đi không để lại lời nào?", Ngu Đình cắn chặt môi, cau mày nhìn Tần Sinh hỏi.  

             Câu hỏi này cô đã giữ trong lòng năm năm rồi!  

             Cô muốn biết được lý do!  

             Chẳng lẽ bởi vì bản thân cô có điều gì không tốt mới khiến cho anh ghét bỏ hay sao?  

             Nhưng anh chẳng qua chỉ là một nhân viên bảo vệ kém cỏi, anh có tư cách gì mà chán ghét cô, người có sự nghiệp thành công và xuất sắc về mọi mặt.  

             "Anh muốn bản thân trở nên xứng đôi với em!"  

             Nhìn thấy khuôn mặt của người thương đã ở gần trong gang tấc, gương mặt ấy vẫn luôn làm cho trái tim của anh rung động như ngày đầu, Tần Sinh mạnh mẽ trả lời câu hỏi của cô.  

             Lần này trở về anh đã thề rằng sẽ không bao giờ để người phụ nữ trước mặt mình phải chịu tổn thương nữa.  

             Ngu Đình vẫn lạnh lùng đứng đó, hồi lâu cũng không trả lời.  

             Nhưng khi nhìn Tần Sinh, cô cũng có thể thấy được anh đã thay đổi, trong lòng cô thầm nghĩ: "Khí chất của Tần Sinh đã thay đổi rất nhiều, so với lúc trước trông tư thái của anh ấy đã mạnh mẽ tự tin hơn hơn không ít".  

             “Quên đi! Anh vẫn nên đi đi! Từ trước chúng ta đã không có khả năng với nhau rồi!", cuối cùng cô vẫn lãnh đạm nói ra một câu như vậy.    

             Tần Sinh như bị điện giật, cả người cứng nhắc run lên, đôi mắt trong chốc lát đã ửng đỏ.  

             "Nghe thấy chưa! Con gái của tôi đã bảo cậu cút đi rồi đó! Lúc nãy cậu còn nói nếu như Ngu Đình muốn ly hôn với cậu thì cậu tuyệt đối sẽ không ở lại nhà họ Ngu nữa! Cậu nên giữ lời hứa của mình như một người đàn ông đi!", mẹ Ngu đứng bên cạnh vui vẻ ra mặt nói.  

             "Hôm nay là sinh nhật của Hi Hi cho nên tôi không có thời gian, hôm sau anh quay lại đây, chúng ta sẽ cùng  tới cục dân chính nộp đơn xin ly hôn!", Ngu Đình nói, khuôn mặt không chút biến sắc.  

             "Cô ấy trông vẫn lạnh lùng và xa cách với mình như năm năm trước!"  

             Tần Sinh cảm thấy hết sức đau lòng, chỉ cau mày im lặng.  

             "Nghe thấy chưa! Con gái của tôi bảo cậu cút đi, cậu còn không mau cút nhanh đi? Đừng có mặt dày đứng ở đây nữa!", bố Ngu tức giận quát.  

             "Hu hu!"  

             Cô bé đang nép sát vào lòng của Tần Sinh đột nhiên bật khóc: "Bố! Con muốn bố của con! Đừng đuổi bố đi mà! Những bạn khác đều có bố, tại sao con lại không thể có bố! Đừng đuổi bố đi mà!"  

             Cô bé khóc rấm rứt, nước mắt tuôn rơi thấm ướt ngực áo của Tần Sinh, cánh tay nhỏ xinh của cô bé ôm chặt lấy cổ của Tần Sinh, cô bé rất sợ chỉ cần mình buông ra là bố của mình sẽ biến mất không thấy tăm hơi.  

             Tiếng khóc và lời nói non nớt của con gái đã khiến cho nội tâm của Ngu Đình mềm nhũn ra.  

             Ngu Đình vội vàng ôm chặt con gái vào lòng và không ngừng nói: "Mẹ xin lỗi! Mẹ sẽ không đuổi bố đi, không đuổi bố đi nữa! Hi Hi đừng khóc, đừng khóc".  

             Cô không thể giữ bình tĩnh lâu hơn được nữa, những giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn ra khỏi khóe mắt của cô.  

             Dù cô có oán hận Tần Sinh đến mấy thì người đàn ông này dù sao cũng là bố của con gái cô!  

             "Bố! Mẹ đã hứa với Hi Hi sẽ không đuổi bố đi rồi! Bố cũng phải hứa với Hi Hi về sau không được rời khỏi mẹ và Hi Hi nữa có được không?", cô bé nhỏ giọng nghiêm túc nói, đôi mắt to màu xám đen đẫm lệ nhìn Tần Sinh tràn đầy chờ mong.  

             Một người có ý chí sắt thép như Tần Sinh, đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến sinh tử trên chiến trường mà cũng không rơi lệ, không ngờ cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt lã chã trước mặt con gái.  

             Anh ngập ngừng... nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu thật mạnh với cô bé.  

             "Con bé là con gái của chúng ta phải không?", Tần Sinh như bị nghẹn ở cổ họng, cố gắng nói ra từng tiếng một.  

             Mặc dù đã đoán được nhưng Tần Sinh vẫn muốn Ngu Đình xác nhận.  

             Lần đầu tiên anh gặp Hi Hi ở sân bay thì anh đã thấy khuôn mặt của cô bé rất giống mình, mà tuổi tác của Hi Hi cũng rất phù hợp, cô bé năm nay đã bốn tuổi.  

             Bây giờ Ngu Đình lại gọi anh là bố của Hi Hi khi nói chuyện với cô bé.  

             Tất cả những điều này đã có thể chứng minh được rằng Hi Hi chính là con gái ruột của Tần Sinh.  

             Hi Hi chắc chắn đã được sinh ra vì đêm xuân năm năm trước đó!  

             Bỏ qua thời gian mang thai mười tháng, hôm nay lại chính là sinh nhật bốn tuổi của Hi Hi, thời gian vừa đúng năm năm, hoàn toàn khớp với thời gian mà Tần Sinh rời đi.  

             Nét mặt của Ngu Đình trông hết sức mâu thuẫn, sau một lúc lâu thì cô mới gật đầu, anh là bố của Hi Hi, anh có quyền biết sự thật.  

             Tần Sinh vui mừng khôn xiết, anh ôm chặt con gái vào lòng, không kìm được mà hôn lên cái đầu nhỏ xinh của cô bé, hôn lên khắp gương mặt của cô bé, không ngừng nói với cô bé: "Bố hứa với con! Đời này bố sẽ không bao giờ rời xa mẹ và con nữa!"  

             "Con là con gái của Tần Sinh bố! Bố sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất trên thế giới!"  

             Nhìn thấy hai bố con ôm chặt lấy nhau, trong lòng Ngu Đình lại nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ, cô cảm thấy dường như điều này thật tốt.  

             "Buông cháu gái tôi ra!"  

             Vào khoảnh khắc ấm áp và cảm động này lại có một tiếng gầm sắc nhọn đột nhiên vang lên, mẹ Ngu đã lao tới, nhanh chóng giật lấy Hi Hi khỏi tay Tần Sinh.  

             Tần Sinh sợ Hi Hi bị thương cho nên chỉ có thể buông cô bé ra.  

             “Đình Đình, mẹ biết con mềm lòng, nhưng lần này mẹ và bố của con tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng nhìn con nhảy xuống hố lửa nữa! Đình Đình, trong lòng con không biết tính toán hay sao? Con đang phải gánh nợ ngân hàng rất nhiều tiền, biệt thự này cũng đã được thế chấp cho ngân hàng, nếu không phải cậu Lâm đứng ra mua lại biệt thự này thì chúng ta sao có thể ở miễn phí trong biệt thự này chứ! Nếu vậy bây giờ chúng ta ngay cả một chỗ ở cũng không có!"  

             "Còn nữa, con bây giờ đang là tiếp viên hàng không của hãng hàng không mà nhà họ Lâm là cổ đông lớn nhất! Nếu như không phải cậu Lâm âm thầm chiếu cố con thì làm sao con có thể có được mức lương ba mươi ngàn tệ một tháng? Còn nữa..."  

             Bố Ngu phẫn nộ chạy vào trong biệt thự, sau đó quay ra với hai cái giỏ lớn trông có vẻ rất nặng trên hai tay, cái giỏ nào cũng sâu tới nửa mét.  

             Chiếc giỏ được che phía trên bằng hai tấm vải đỏ thẫm.  

             Đùng! Đùng!  

             "Xem đi!", bố Ngu đặt hai cái giỏ thật mạnh xuống đất khiến cho hai tấm vải đỏ che bên trên rơi ra, làm lộ ra những xấp tiền dày cộp bên trong. Hành động này đã khiến cho bầu không khí trong nháy mắt tràn ngập mùi tiền mới.  

             "Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của Hi Hi! Hôm nay cũng chính là một ngày hết sức đặc biệt, ngày cậu Lâm mang sính lễ tới đây cầu hôn! Hai giỏ tiền này tổng cộng có ba triệu tệ, thằng vô dụng như cậu có được số tiền này hay không?", nói xong thì bố Ngu trợn mắt lên, chỉ tay vào mặt Tần Sinh.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK