• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Bồi thường đi! Một viên gạch là năm ngàn, cộng thêm phí thi công năm ngàn nữa, tổng cộng mười ngàn!”, Tôn Lập quát.  

             “Một viên có mười ngàn thôi à? Không đắt! Để tôi đập thêm mấy cái nữa cho đã ghiền!”, Triệu Ung cười lớn nói.  

             “Anh Tần, cho tôi giải tỏa được không!”, anh ta đột nhiên ngừng cười, cúi đầu hỏi ý kiến.  

             “Làm đi!”, Tần Sinh cho phép.  

             Triệu Ung lúc này bỗng nhiên nhanh chóng xông lên.  

             Rầm!  

             Soạt!  

             Lập tức đập vỡ nát cửa kính cường lực.  

             Rầm! Rầm! Rầm… Anh ta vào trong đại sảnh chạy một vòng rồi đi ra.  

             Bước chân của anh ta đều rất nặng, hơn nữa tốc độ lại nhanh, giống như máy dập hạng nặng dập xuống đất, tạo ra từng đợt rung động.  

             Anh ta đi qua nơi nào là gạch sàn nơi đó đều đổ nát.  

             Đám bảo vệ sợ hãi tái mặt. Số đông cầm côn bao vây hai người, có hai người vội vàng đi đếm số gạch vỡ.  

             “Tổng cộng hỏng 63 viên!”  

             Bọn họ kiểm tra ra một con số.  

             “Một viên mười ngàn! Tổng cộng sáu trăm ba mươi ngàn, cộng thêm hai mươi ngàn tiền kính cường lực nữa! Hai người phải đền cho công ty chúng tôi sáu trăm năm mươi ngàn! Không bồi thường thì đừng hòng đi khỏi đây!”  

             Trưởng phòng bảo vệ Tôn Lập xoay vòng chốt mở của cây côn trong tay, rồi lập tức phát ra tiếng rẹt rẹt, thấy rõ mấy dòng điện màu xanh.  

             Gã vung côn về phía Tần Sinh và Triệu Ung, gần trúng người.  

             “Quẹt thẻ!”  

             Triệu Ung lại rất sảng khoái rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu xanh, lại còn mỉm cười.  

             Đám bảo vệ nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ. Sao phải khổ thế chứ? Nhiều tiền quá thì cũng đừng tiêu bằng cách này chứ!  

             Bọn họ cho là Triệu Ung sợ.  

             Nhưng sao mà Triệu Ung lại sợ chứ!  

             “Sáu trăm năm mươi ngàn? Tiền gì đây”  

             Khi trưởng phòng tài vụ đưa tấm thẻ ngân hàng màu xanh lá cây đến phòng làm việc của Hồ Phong để báo cáo với Hồ Phong đang kích động chờ Tần Sinh và Triệu Ung thì nhận được câu hỏi như vậy.  

             “Chủ tịch Hồ! Người ta giẫm nát 63 viên gạch của công ty chúng ta, còn phá một mảnh cửa kính cường lực, tổ bảo vệ yêu cầu người ta đền sáu trăm năm mươi ngàn. Đây không phải là đang bắt nạt người ta à? Tôi sợ sẽ làm hỏng hình tượng của công ty chúng ta. Hơn nữa, người có thể bỏ ra sáu trăm năm mươi ngàn thì chắc không phải là hạng tầm thường. Vì sự phát triển lâu dài của chúng ta sau này thì cũng không nên đắc tội!”, trưởng phòng tài vụ nói.  

             “Không! Trọng điểm không phải ở số tiền này! Hồ Phong tôi cũng chẳng sợ đắc tội ai! Mà trọng điểm là, ai có thể giẫm nát sàn gạch được? Lại còn liền một lúc 63 viên! Vậy người đó phải khỏe cỡ nào chứ!”, Hồ Phong nói.  

             “Là một người đàn ông coa hơn hai mét!”  

             Cả người Hồ Phong hơi run rẩy, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, liên tục nói: “Thôi xong rồi, xong hết rồi! Đó là lãnh đạo của tôi, một trong tứ đại chiến thần của nước ta: chiến thần Thanh Long!”  

             “Còn một người đàn ông khí chất xuất chúng, nhìn như tạc tượng nữa!”  

             “Mau lên! Mau lên! Tiểu Lữ, kéo sô pha với đệm xuống dưới cho tôi!”  

             Hồ Phong nhấp nhổm không yên, gương mặt tái mét, mồ hôi đầm đìa.  

             “Chủ tịch Hồ, sô pha với đệm để làm gì ạ?”, trưởng phòng tài vụ không hiểu.  

             “Để quỳ chứ còn gì!”  

             Hồ Phong phẫn nộ.  

             Tô Thần Thần cùng Ngu Y Lâm và một người đàn ông mặc vest, tóc chải chuốt tỉ mỉ, vóc dài vai rộng vừa nói vừa cười đi tới.  

             Thấy Tần Sinh và Triệu Ung vẫn đứng đó, bị một đám bảo vệ cầm dùi cui điện kêu rẹt rẹt vây quanh.  

             “Có chuyện gì thế?”  

             Người đàn ông cao lớn nhíu mày, quan sát xung quanh.  

             “Trưởng phòng Hạ, hai người này đến ứng tuyển vị trí bảo vệ, nhưng không có tư cách ứng tuyển lại còn xông vào trong làm loạn! Bảo sao mà bảo vệ lại vây quanh bọn họ! Đáng đời!”, Tô Thần Thần cười nói.  

             “Trưởng phòng Hạ, người ban nãy còn mắng Thần Thần đấy!”, Ngu Y Lâm bịa chuyện, chỉ về Tần Sinh đang đứng cách đó sáu, bảy mét.  

             “Thần Thần? Tên đó mắng em à?”  

             Người đàn ông to khỏe lập tức ngừng lại, trừng mắt hỏi Tô Thần Thần.  

             Từ lúc lên vị trí trưởng phòng của Phong Hạ, gã liền trở nên kiêu căng, không coi ai ra gì. Gã muốn tán Tô Thần Thần, còn đang buồn vì chưa có cơ hội ra oai, hôm nay chẳng phải có cơ hội rồi sao!  

             “Không sao, anh ta chỉ bảo em cút đi mà thôi!”, Tô Thần Thần cố tỏ vẻ bình thản nói.  

             “Bảo em cút đi? Vậy sao được! Không, không bao giờ được! Em cành vàng là ngọc như thế, kẻ đó là cái quái gì mà xứng đáng mắng em? Để anh đi dạy dỗ tên này một trận!”  

             Hạ Phong cởi áo khoác ra, lộ ra dáng người cơ bắp ẩn hiện dưới lớp sơ mi trắng, tiếng xương cổ chuyển động “răng rắc” vang lên, thở phì phò xông về phía trước, muốn khoe mẽ trước mặt người mình thích.  

             “Lâm Lâm, sao cậu lại gây chuyện thế?”  

             “Tại tớ không ưa Tần Sinh mà! Muốn anh ta chịu chút giày vò!”, Ngu Y Lâm nhìn Tần Sinh, cười khẩy.  

             “Hạ Phong lúc trước là tán thủ đấy, từng được giải quán quân, đánh nhau cực giỏi, tính cách thì rất cục! Tớ sợ anh ta sẽ đánh hai người kia bị thương nặng, phiền lắm!”, Tô Thần Thần mặt ủ mày chau, lo lắng nói.   

             “Anh, quỳ xuống xin lỗi!”  

             Hạ Phong bước tới, hếch mũi lên trời ra lệnh cho Tần Sinh.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK