• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Hai đầu lông mày khí khái hào hùng của Tần Sinh nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước, nhìn cô em vợ Ngu Y Lâm của mình, lạnh lùng nói: “Đi theo cô? Cô không khỏi đánh giá bản thân hơi cao rồi đấy? Hay là cô bị chứng ảo tưởng bị hãm hại?”  

             Ngu Y Lâm hơi sửng sốt.  

             Bị Tần Sinh nhìn chằm chằm như thế, bản thân cô ta như rơi vào đầm băng ngàn năm, nhất thời chỉ cảm thấy lạnh lẽo, tỏ vẻ không nói, nhưng trong lòng thì không nhúc nhích được.  

             Cũng không biết là lạnh, hay là bị rung động mà bản thân cô ta bỗng run rẩy.  

             Tô Thần Thần ở bên cạnh nhìn thấy Tần Sinh thì lập tức trở nên mê trai, nhất thời nhìn chằm chằm vào anh.  

             “Người… người này sao lại đẹp trai như vậy? Quyến rũ như vậy chứ? Tô Thần Thần tớ sống đến từng này tuổi, là một nhân viên công sở lăn lộn bao nhiêu năm, gặp không ít người tinh anh, nhưng chưa từng gặp ai… vừa nhìn đã thấy bị hút hồn như thế này! Anh ấy là ai vậy?”  

             Ngu Y Lâm nhanh chóng nghĩ đến chuyện gì đó, cố trấn tĩnh lại, cười nhạo nói: “Chắc là anh đến nhận chức bảo vệ à!”  

             Tần Sinh cạn lời, không quan tâm nữa mà bước vào trong.  

             Nhưng anh vừa di chuyển thì Ngu Y Lâm đã lập tức chặn trước mặt anh, vẻ mặt trào phúng nói: “Tần Sinh, tôi khuyên anh đừng nên tốn công vô ích nữa! Anh biết tập đoàn kim loại quý Hồ Phong có ý nghĩa gì không? Nó khó vào cỡ nào chứ? Cho dù anh có muốn làm bảo vệ ở đây thì lí lịch ít nhất cũng phải là người đã xuất ngũ! Mà anh thì sao, đến đại học còn chưa thi!”  

             “Cô nói sai rồi! Tôi còn chưa học cả cấp ba cơ!”, Tần Sinh lạnh lùng đáp.  

             “Lâm Lâm, anh đây là?”, Tô Thần Thần nghi hoặc nói.  

             Trong lòng cô ta thầm nghĩ: “Một người nhìn quang minh lẫm liệt như thế thì sao có thể là biến thái theo đuôi được chứ? Khí chất tuyệt hảo, nho nhã uyên thâm, sao có thể chưa lên đại học được?”  

             Ngu Y Lâm khinh miệt đáp: “Anh ta chính là con chó bảo vệ đó đó! Năm năm trước, ăn vụng sạch chị gái tớ rồi chùi mép bỏ chạy, chẳng biết đi đâu mà mất hút hẳn năm năm, là một kẻ cực kỳ không biết gánh trách nhiệm!”  

             Tô Thần Thần nhất thời kinh ngạc, buột miệng nói: “Hóa ra anh ta chính là tên cặn bã đã hủy hoại chị gái cậu à?”  

             Nói xong, cô ta mới ý thức được là đương sự đang ở đây, bèn vội vàng ngậm miệng, lúng túng nói: “Xin lỗi, tính tôi hơi nhanh nhảu!”  

             “Thần Thần, cậu không phải xin lỗi! Cậu cũng nói không sai, anh ta chính là tên cặn bã! Cũng là một kẻ vô dụng!”, Ngu Y Lâm nói với vẻ bình tĩnh.  

             “Haiz! Tiếc thế, đẹp trai mà lại sống lỗi!”  

             Tô Thần Thần tiếc nuối vô cùng, không khỏi nhìn Tần Sinh thêm mấy giây, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần thất vọng, rồi nói: “Xin lỗi, công ty chúng tôi đúng là không tuyển người có trình độ dưới đại học và chưa nhập ngũ vào làm bảo vệ! Điều kiện của hai anh không đủ rồi. Anh nên về đi thôi!”  

             “Làm bảo vệ cái đếch gì hả! Đồ điên, cút ra một bên!”, Triệu Ung tức giận nói.  

             Tần Sinh đưa tay ra ngăn lại cơn thịnh nộ của anh ta, gương mặt vẫn bình thản, không chút quan tâm người ngoài, rồi bước vào trong tòa nhà.  

             Tô Thần Thần lo lắng, ba chân bốn cẳng chạy lên trước, giơ bàn tay trắng nõn tinh tế ra chặn đường của Tần Sinh: “Anh làm sao thế hả? Tôi đã nói là công ty không cần loại người như anh rồi, sao anh còn mặt dày đi vào làm gì! Anh còn như thế nữa thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến xử anh đấy!”  

             Tần Sinh đành phải dừng lại, đứng yên tại chỗ.  

             Triệu Ung tức muốn đánh người, nhưng trước mặt Tần Sinh thì anh ta không dám xúc động, đánh lại Tô Thần Thần mà chỉ nâng bàn chân như cây gỗ lên rồi đập xuống đất một cái.  

             Một tiếng “rầm” vang lên, mặt đất rung chuyển.  

             Sàn nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương đã bị Triệu Ung đập cho vỡ nát.  

             Khiến cho hai cô gái sợ hãi tái mặt, lui lại về sau mấy bước.  

             “Tần Sinh, anh to gan thật đấy, dám dẫn loại người dã man này đến làm loạn trước Phong Hạ!”, Ngu Y Lâm giận dữ chỉ tay.  

             Nghe thấy động tĩnh lớn, đội trưởng đội bảo vệ Tôn Lập dẫn một nhóm đàn em chạy tới.  

             “Trưởng phòng Tô, có chuyện gì vậy?”  

             Tô Thần Thần lạnh lùng chỉ về phía Tần Sinh, giận dữ quát: “Đội trưởng Tôn, hai người này muốn xông vào công ty! Tôi nghi ngờ là phần tử nguy hiểm, mưu đồ bất chính! Tôi giao lại cho anh, tuyệt đối không thể cho những người không liên quan đi vào Phong Hạ! Nếu không thì cũng đừng mong giữ được bát cơm nữa!”  

             Nói xong, cô ta kéo Ngu Y Lâm rời đi.  

             “Đệch mợ! Trước khi đến đây mà không nghe ngóng xem Phong Hạ là nơi nào, chủ tịch Hồ Phong là ai à! Dám chạy vào đây phá phách sao!”  

             Tôn Lập rút ra cây dùi cui điện từ eo, chỉ về sàn gạch bị Triệu Ung giẫm nát: “Chỗ này là do anh giẫm nát à?”  

             “Là tôi đấy!”  

             Triệu Ung khoanh tay trước ngực, cười lạnh đáp.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK