*The Swan - Le cygne, là bản thứ 13 trong tác phẩm "Lễ hội muông thú" - Le Carnaval des Animaux của Camille Saint-Saëns. Ban đầu nó được viết cho độc tấu cello và hai piano, sau đó được biến tấu cho nhiều nhạc cụ khác, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là độc tấu cello.
—--------------------------------------------------
Ngoài cửa sổ có tuyết rơi lất phất, trong nhà rất ấm áp, trên bàn bày những đĩa thức ăn nhỏ xinh tinh xảo, còn có thêm một ấm trà trái cây trong suốt đặt trên giá nến giữ ấm, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.
Chung Quan Bạch mặc một bộ quần áo rộng thùng thình tùy ý ngồi xếp bằng trên chiếu tatami, ngón tay linh hoạt phát huy công dụng lớn nhất —— cầm đũa không ngừng gắp đồ ăn.
"Chung Quan Bạch, tao mời mày đến không phải để nhìn mày ăn rào rào như chết đói đâu nhé." Đường Tiểu Ly ném kịch bản phim xuống dưới tầm mắt Chung Quan Bạch, "Đọc qua một lượt đi, hai ngày nữa lại thảo luận cụ thể với Tần Chiêu."
Bây giờ Chung Quan Bạch chỉ là cố vấn trên danh nghĩa, lần trước đã bàn bạc đâu đấy với Tần Chiêu, công việc phối nhạc sẽ do đoàn đội hợp tác với phòng làm việc của Tần Chiêu phụ trách, từ lên ý tưởng đến thu âm hậu kỳ, phối khí đều không cần Chung Quan Bạch nhúng tay, hắn chỉ cần cầm nhạc phổ từng bài nhạc phối, ngồi trong phòng thu âm chỉ huy dàn nhạc diễn tấu ra hiệu quả âm nhạc mà phim điện ảnh yêu cầu là được.
"Tao không xem mấy thứ mày viết đâu." Chung Quan Bạch tiếp tục ăn cơm, chỉ chọn mấy món thanh đạm giàu protein, hắn phát hiện ra dạo gần đây hay đi theo bạn học Tiểu Hạ ăn đồ ngọt, cơ bụng hình như không đủ sexy bằng lúc trước nữa.
"Mày mở to mắt ra nhìn kỹ phần tên tác giả đi." Đường Tiểu Ly ấn đầu Chung Quan Bạch, "Thuê biên kịch chuyên nghiệp viết đấy bố trẻ. Tao ngủ với Tần Chiêu là một chuyện, quay phim điện ảnh nghiêm túc lại là một chuyện khác, ai lại như mày lần nào soạn nhạc cũng khăng khăng mời Lục Tảo Thu hợp tác cùng."
"Để tao nói nguyên nhân cho mày nghe: Bởi vì Tảo Thu là nghệ sĩ violin hàng đầu, còn mày ——" Chung Quan Bạch trợn mắt nhìn Đường Tiểu Ly, "Thôi mày tự hiểu đi, để tao nói toẹt ra nhục lắm."
Hắn nói xong mới cúi đầu nhìn thoáng qua bìa kịch bản, tựa đề bộ phim là《 Ngón tay 》, phía dưới đề thêm một hàng chữ nhỏ "Cải biên dựa trên hồi ký của nghệ sĩ dương cầm Ôn Nguyệt An."
Lật kịch bản ra nhìn, Chung Quan Bạch nhận ra bộ phim này kết hợp từ ba câu chuyện về ba thế hệ trong một ngôi nhà, hai đầu sơ lược, thế hệ giữa là trung tâm. Hắn xem hết một mạch kịch bản, thế mà lại thấy được bóng dáng của chính mình và Lục Tảo Thu trong thế hệ thứ ba của ngôi nhà đó.
Ý tưởng này không hẹn mà rất hợp với ý tưởng viết bản hoà tấu của hắn.
Đường Tiểu Ly cũng đã xem phần đó, liền giải thích: "Trong hồi ký đương nhiên không có mày, nhưng sau khi ngài Hạ biết mày sẽ phối nhạc cho bộ phim, đã liên hệ với Tần Chiêu. Ông ta nói trong điện thoại là, lịch sử sẽ luôn đi theo chiều hướng tốt đẹp lên, đừng nên quá mức cường điệu đau khổ và tổn thương, chỉ nên nhìn vào hy vọng, mà thế hệ tuổi trẻ chính là hy vọng."
Đường Tiểu Ly dừng lại mấy giây mới cảm thán: "Khó mà tưởng tượng người đã trải qua bao nhiêu chuyện như ông ấy lại có thể nói ra những lời như vậy."
"Thật ra...... Tao cảm thấy những người thật sự thoát ra từ thương đau mới nói ra được lời này, cũng...... là những người có tư cách nói nhất." Chung Quan Bạch nói xong, nhắm mắt một hồi lâu mới tiếp tục xem xuống dưới.
Đường Tiểu Ly thở dài: "Hai ngày tới mày xem kỹ một chút, đến lúc mở họp mới có hiệu quả tốt...... À, lần này không làm theo hình thức thương nghiệp như trước đây, để mày nhìn kịch bản rồi soạn nhạc đâu. Trước khi tiến hành mày cứ suy nghĩ giai điệu để đến khi quay chụp sử dụng, xem như bước đầu sáng tác một phần đi, nếu mày có ý kiến gì với kịch bản cũng có thể đề xuất."
Chung Quan Bạch xem hết toàn bộ kịch bản một lần mới gật đầu nói: "Tao hiểu rồi, bản nhạc chủ đề phim cũng đã sắp hoàn thiện, có vài thứ còn cần suy xét thêm, vấn đề kịch bản đến lúc đó tao lại nói với Tần Chiêu. Thời gian mở họp chờ hai tuần nữa đi, hai tuần này tao có việc bận rồi."
Đường Tiểu Ly tò mò: "Cái thứ nghệ sĩ nghèo túng đi bán nghệ như mày thì có gì bận?"
Chung Quan Bạch: "Tuy tao nghèo túng phải đi bán nghệ thật, nhưng ít nhất là tao bán nghệ để gồng gánh gia đình."
Đường Tiểu Ly: "Tao thấy cái phần gồng gánh gia đình của mày đã gần đến trình độ bị Master Lục nhốt ở nhà rồi đấy. Mà người ta cũng chẳng thật sự cấm đoán gì mày, nói thật đê, có phải mày si mê Master Lục đến lú đầu không có tâm trí làm việc nữa không?"
"Thì đúng là có thật." Chung Quan Bạch thấy vẻ mặt "tao biết ngay mà, đúng là giới âm nhạc hủ bại" của Đường Tiểu Ly, cực kỳ buồn nôn bổ sung thêm, "Tao cũng muốn lú lắm, nhưng thật ra có nhiều thời điểm tao nhìn thấy anh ấy lại càng muốn say mê làm việc hơn."
Đường Tiểu Ly hiếm hoi được một lần không trào phúng hắn nữa, ngược lại còn gật đầu tán thành: "Cái này tao hiểu."
Chung Quan Bạch im lặng một lát, nhấc cái ấm lên rót vào hai chén nhỏ trong suốt nửa chén trà trái cây.
Bọn họ ôm chén trà trong tay ngồi bên nhau, giống như cái thời còn trẻ trung hăng hái, tài hoa cũng chưa được ai phát hiện, định kỳ luôn tìm một nơi quang cảnh không tồi ngồi tâm sự chém gió trong chốc lát. Ngày đó bọn họ còn sống rất hoang dã, hận không thể nếm trải toàn bộ tư vị của thế giới này một lần, nếm xong còn ngồi kể cho nhau nghe xem của ai thú vị đặc sắc hơn.
"Mấy năm nay, có lẽ rất nhiều người đều cho rằng tao là một tên bạn trai lý tưởng, thiếu điều đặt Tảo Thu lên bàn thờ thắp hương mỗi ngày, chúng mày còn mỉa tao lãng tử quay đầu quý hơn vàng các thứ, làm như tao chơi bời quen thói không quản được nửa người dưới không bằng...... Kỳ thật chúng mày không nhìn thấy anh ấy trả giá nhiều đến mức nào. Tảo Thu không giống người khác, lúc nào anh ấy cũng là người âm thầm hy sinh ở nơi không ai phát hiện ra." Chung Quan Bạch uống một ngụm trà, hương bưởi và cam quýt chua ngọt xen lẫn vị đắng nhẹ lan toả trong miệng, có chút giống với tâm tình của hắn lúc này, "Trước kia tao hay đi uống rượu về khuya, đánh thức anh ấy, Tảo Thu chỉ hỏi tao có thấy vui không, tao mà nói vui anh ấy sẽ nhìn tao cười, tao nói uống nhiều đầu đau anh ấy sẽ thấy khó chịu......"
"Tiểu Ly, ai cũng biết thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng đến tận năm nay tao mới nhận ra là nó nhanh đến nhường nào, ngoại trừ những tác phẩm tao viết còn lưu giữ lại, những buổi biểu diễn tao từng mở, còn lại tao thậm chí không nhớ được mấy năm nay mình đã làm những gì...... Chuyện làm tao khó chịu nhất chính là, tao chẳng biết một chút gì về Tảo Thu cả. Khoảng thời gian trước Tảo Thu nhận được một ít đồ vật ngày nhỏ tao hay dùng, ảnh cứ luôn miệng hỏi về lai lịch của bọn chúng, cứ như thể mấy con chữ lung tung xấu xí và mớ đồ chơi rách nát cũ kỹ của tao là báu vật giá trị liên thành gì đó vậy."
"Tao vẫn luôn cho rằng mình là người hiểu Tảo Thu nhất, nhưng thật ra tao chỉ hiểu biết một Lục Tảo Thu kéo đàn violin đạt đến trình độ không khác gì thần thánh mà thôi, còn vì đâu mà anh ấy lại trở thành dáng vẻ không gì không làm được như bây giờ thì tao không biết, cũng không rõ ở nơi tao không nhìn thấy, anh ấy đã vượt qua trở ngại như thế nào."
Chung Quan Bạch nói nửa ngày, càng nói càng cảm thấy nhớ nhung, rõ ràng chỉ mới sáng nay, trước khi Lục Tảo Thu đi đến Nhạc viện bọn họ còn đứng ở cửa hôn môi chào tạm biệt.
"Trong khoảng thời gian này Tảo Thu rất bận rộn, trước kia thì đi Pháp với tao, sau đó lại xảy ra tai nạn, không biết công việc đã dồn thành cái gì rồi. Tao đang nghĩ thừa dịp này đi xem...... xem anh ấy ngày xưa trông như thế nào."
Chung Quan Bạch không nói hết, kỳ thật sau đó hắn còn muốn đi gặp cha của Lục Tảo Thu, dù sao ngày trước cũng là một mình anh lén đi gặp Ôn Nguyệt An, những điều Lục Tảo Thu đã từng làm vì hắn, bây giờ hắn cũng muốn làm cho anh.
Đường Tiểu Ly nghe xong, không bình luận thêm câu gì xéo sắc, chỉ hỏi: "Hai tuần không phải quá ngắn à?"
"Hai tuần chỉ là khởi đầu thôi. Trước giờ tao luôn nóng nảy, làm chuyện gì cũng muốn lập tức thấy kết quả ngay, chuyện của Tảo Thu thì không cần gấp, cứ từ từ......" Chung Quan Bạch vuốt ve thành chén ấm áp, trên mặt lộ ra một nụ cười chờ mong, "Thứ liên quan đến anh ấy không bao giờ gọi là lãng phí thời gian, nên tao mới nói là từ từ, bởi vì anh ấy biết tao muốn ở bên đàn dương cầm cả đời, cũng muốn ở bên anh ấy cả đời."
Ngày hôm sau Chung Quan Bạch bay sang miền nam nước Pháp, hắn bịa chuyện với Lục Tảo Thu nói không yên tâm dịch vụ chuyển phát nhanh quốc tế, phải đích thân đi gặp Lance lấy nhẫn, lại còn cố ý đặt vé máy bay buổi chiều, thời gian này Lục Tảo Thu đang làm việc ở Nhạc viện, không cần phải vất vả lái xe đi đưa hắn
Thời điểm phi cơ đáp xuống sân bay đã là đêm khuya, Lance phát huy tinh thần chủ nghĩa quốc tế lái xe tới đón hắn.
"Hi, Helen." Lance giơ cánh tay lên vẫy vẫy, chờ Chung Quan Bạch đi tới, anh ta mới nháy đôi mắt màu phỉ thuý nói, "Nếu cậu không sang đây, có lẽ tôi sẽ quyết định mang nhẫn đi Trung Quốc du lịch một chuyến. Cậu biết đấy, mấy trang web truyền thông của chính phủ mấy người thường xuyên đăng tải hình ảnh thành quách và gấu trúc xinh đẹp gì đó dụ dỗ bọn tôi, đương nhiên, điều quan trọng nhất là nơi đó có Menelaus thân yêu vô cùng mê hoặc, không ai bì được với anh ta."
Lên xe, Lance giao cho Chung Quan Bạch hộp đựng hai chiếc nhẫn: "Helen, cậu nói muốn đặt một chiếc nhẫn khảm đàn violin để cầu hôn, còn muốn hoàn thành trước mùa thu, lúc ấy không đủ thời gian, chỉ làm được một cái, về sau thời gian qua lâu cậu vẫn không lấy, tôi nghĩ chắc còn kịp, vì thế nói bạn tôi làm thêm một chiếc nữa gắn đàn piano, vừa đẹp một đôi."
Chung Quan Bạch mở hộp nhẫn ra ——
Một chiếc đàn violin và một hàng phím đàn piano kích thước cực nhỏ an tĩnh nằm trên hai chiếc nhẫn màu bạc.
Lance vặn đèn trong xe lên mức sáng nhất, sau đó rất tri kỷ lôi một chiếc kính lúp từ ngăn đựng đồ lặt vặt đưa cho Chung Quan Bạch: "Một chiếc tôi tặng, nhớ trả tiền chiếc nhẫn còn lại cho tôi."
Chung Quan Bạch cầm kính lúp lên soi kỹ, quả nhiên tay nghề cao siêu, từng chi tiết tinh xảo hoàn mỹ không có tì vết, hắn nghĩ, chỉ có đẳng cấp này mới xứng với Lục Tảo Thu.
"Bây giờ tôi đang rất bần cùng, không có tiền trả cho anh đâu." Chung Quan Bạch nhanh tay đóng nắp hộp nhẫn nhét vào túi đề phòng Lance hối hận, "Như vậy đi, chờ Menelaus đáp ứng lời cầu hôn của tôi, tôi thu được tiền mừng cưới từ chỗ đám bạn bè sẽ trả tiền nhẫn."
Lance nghi hoặc: "Tiền mừng cưới?"
Chung Quan Bạch phổ cập văn hóa: "Đúng vậy, dựa theo tập tục ở đất nước chúng tôi, nếu một người thông báo kết hôn, bạn bè thân bằng quyến thuộc phải tặng tiền mừng cho anh ta."
Lance gật đầu: "Tức là tôi cũng phải tặng tiền mừng cho cậu sao?"
Chung Quan Bạch chân tình trả lời: "Tôi nghĩ có lẽ thế, nếu chúng ta thực sự là bạn bè."
Lance dè dặt hỏi: "Thế, tặng bao nhiêu tiền mừng cho bạn bè là thích hợp?"
Chung Quan Bạch học thuộc lời kịch của cô con gái út trong vở《 Vua Lear 》của Shakespeare, nhưng mạnh dạn tự phăng thành tiếng Pháp, lời lẽ hùng hồn: "Khụ, chỉ cần tặng tiền mừng theo đúng bổn phận bạn bè, vừa đúng tiền một chiếc nhẫn, không hơn không kém."
(*Vua Lear (tiếng Anh: King Lear) là một vở bi kịch của William Shakespeare. Câu chuyện kể về những sóng gió của nhân vật chính là vua Lear sau khi chia vương quốc của mình cho hai trong số ba người con gái dựa trên những lời khen của các con, sau đó quyết định này đã mang lại kết cục bi thảm cho tất cả các nhân vật.
Lời cô con gái út Cordelia nói với vua cha trong vở kịch là "Con yêu cha theo đúng đạo nghĩa làm con, không hơn không kém.")
Lance: "......"
Lance: "Tốt, Helen, vậy hiện tại tôi tuyên bố, tôi không phải bạn bè gì của cậu cả."
Chung Quan Bạch lấy điện thoại ra chuyển khoản.
Lance hết sức chân thành nói: "Helen, bây giờ chúng ta lại là bạn bè rồi. Ngày cậu và Menelaus yêu dấu kết hôn có mời bạn bè tham dự hôn lễ không?"
Chung Quan Bạch tiếc nuối nói: "Tôi nghĩ là không."
Lance: "Helen, cậu muốn ở lại đây mấy ngày? Có cần tôi dẫn đường cho cậu không? Có lẽ qua mấy ngày nữa cậu sẽ nghĩ lại đấy."
Thật ra đúng là Chung Quan Bạch muốn nhờ Lance giúp đỡ một chút, hắn tới nước Pháp, lấy nhẫn chỉ là một lý do, hắn còn muốn tìm đến nơi Lục Tảo Thu từng lén đi mua hai món đồ thủ công mỹ nghệ chỉ thuộc về tình nhân kia. Hơn nữa, nếu có khả năng, hắn còn muốn tìm xem có cách nào mua lại một món từ chỗ vị nghệ nhân già đã qua đời không, coi như để đền bù phần tiếc nuối năm đó hắn vô tình đánh vỡ khối lập phương đàn piano cũ.
"Tôi dự tính ở lại một tuần." Chung Quan Bạch nói.
Lance bày ra biểu cảm kinh ngạc khoa trương: "Helen, cậu rời xa được Menelaus yêu dấu tận một tuần cơ à?"
Chung Quan Bạch mỉm cười ngọt ngào: "Bây giờ Menelaus đang bận rộn lắm, tôi không muốn quấy rầy anh ấy. Trong một tuần này tôi sẽ hẹn hò với Menelaus của quá khứ."