—--------------------------------
Dưới mái hiên che nắng ở một cửa hàng hoa, một người phụ nữ mặc đầm hoa nhí cột tạp dề đang sửa sang lại mấy cành hoa, sau đó xếp hoa thành một bó cắm vào thùng nước. Trên làn da màu mạch của cô chảy một lớp mồ hôi mỏng, lúc cánh tay nâng lên có thể thấy rõ đường cong cơ bắp dẻo dai trên lưng, mang theo vẻ đẹp độc đáo của kiểu nữ giới yêu thể thao và ánh nắng mặt trời, tựa như những bó hoa tươi mới còn mang theo sương sớm, tràn ngập sức sống.
Không ai nghĩ rằng chỉ mười mấy tiếng đồng hồ trước, ở một nơi cách cửa hàng bán hoa yên tĩnh xinh đẹp này chưa đến mười kilomet, mấy chục sinh mệnh nháy mắt đã mất đi, đại sảnh sân bay bên trong dải phân cách gần như trở thành tử địa.
Cửa ra sân bay biến thành cổng vào địa ngục.
Chung Quan Bạch đứng ngoài cửa, cánh tay còn mang vết trầy da, áo thun màu trắng dơ đến mất màu, nhìn qua cực kỳ nhếch nhác.
"Anh có muốn tôi giúp gì không?" Người phụ nữ trước cửa hàng bán hoa ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc, "Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi thì phải?" Nhưng sự kinh ngạc của cô rất nhanh đã biến thành lo lắng, "Có cần tôi gọi taxi đưa anh đến bệnh viện không? Thật ra bệnh viện ở cách đây không xa, nếu anh còn sức đi qua đó thì......"
Chung Quan Bạch rũ đầu xuống, trong mắt không hề có chút ánh sáng, dường như không còn cả sức lực để hiểu rõ ngôn ngữ và thân phận người phụ nữ kia, "Cảm ơn, không cần. Tôi vừa đi ra từ bệnh viện, muốn mua một bó hoa hồng."
Vẻ mặt người phụ nữ càng kinh ngạc hơn, "Ai nói người châu Á thì luôn bảo thủ? Hóa ra còn có người lãng mạn như vậy, bị thương nhưng vẫn chạy ra khỏi bệnh viện chỉ vì muốn mua một bó hoa hồng, trên đời này còn chuyện gì lãng mạn hơn nữa sao?"
"Lãng mạn à? Không, tôi chỉ......" Khóe môi Chung Quan Bạch nâng lên một chút, lại kéo không ra biểu cảm trông giống tươi cười, "Chờ đợi rất khổ sở, cho nên tôi chỉ muốn tìm việc để làm thôi."
Mười mấy tiếng chờ đợi như một cái giũa mài mòn đi từng chút hy vọng của hắn, lộ ra sợ hãi chôn giấu tận bên trong xương cốt.
"À......" Người phụ nữ hình như đã hiểu ra, ý cười trên mặt biến thành vẻ cảm thông nhàn nhạt.
Chung Quan Bạch kéo khóe miệng, cúi người chọn hoa.
"Mẹ ơi, trời ơi, mẹ!" Trong cửa hàng truyền ra tiếng la hét của một cô bé.
Bà chủ cửa hàng hoa cười áy náy một cái với Chung Quan Bạch, bước nhanh vào trong tiệm, "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Bọn họ bắn súng! Á!" Tiếng hét bên trong vẫn tiếp tục, "Mẹ ơi......"
Chung Quan Bạch nghe thấy tiếng súng văng vẳng từ TV trong cửa hàng hoa, lại chỉ đứng chết lặng tại chỗ, lấy tay vọc vọc nước trong thùng cắm hoa. Gai hoa hồng xẹt qua ngón tay, hắn lại không có chút cảm giác đau đớn nào.
Người phụ nữ đi vào trong nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé con, an ủi nó, "Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà, Elisa, cục cưng, đừng xem nữa, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Chung Quan Bạch chọ được một bó hoa hồng màu cam vẫn còn nụ đi vào trong cửa hàng.
"Bó hoa này bao nhiêu tiền?" Hắn hỏi.
Người phụ nữ vẫn căng thẳng xem TV không quay đầu lại, tầm mắt Chung Quan Bạch cũng rơi xuống màn hình.
Trong TV là một đoạn video được quay lại từ xa bằng điện thoại, rung lắc rất mạnh, những người đào thoát từ bên trong lần lượt ngã xuống đất, trong đám đông có một người đàn ông phương Đông mặc áo sơ mi trắng đang cầm điện thoại, môi mím chặt như đang tìm kiếm thứ gì.
Mảnh đạn văng ra, anh ta giữ chặt tay lại, điện thoại bị trượt rơi xuống đất, máu từ từ thấm ra khỏi tay áo sơ mi, cho dù ở cự ly xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Mẹ mẹ! Là quý ông đã tặng hoa cho con!" Elisa mở to hai mắt, sợ hãi hô lên, "Quý ông kia đang gặp nguy hiểm! Bọn họ có súng, bọn họ muốn làm quý ngài bị thương!"
Sắc mặt Chung Quan Bạch trắng bệch, cảm giác trong lòng mình bị ai hung hăng nhéo một cái, trái tim bị bóp chặt đến phát đau.
Hình ảnh trên màn hình bị cắt, biến thành giao diện tin tức.
"Sau khi vụ xả súng bị khống chế, phần tử khủng bố còn lại đã kích hoạt bom trên người mình, tại hiện trường đã xảy ra một vụ nổ mạnh...... Tính đến ba giờ chiều nay, con số thương vong là 32 người...... Bị thương nặng 29 người...... Trong đó có 21 người là du khách nước ngoài......"
Cách một cái màn hình căn bản không thể hiểu rõ quả bom đã nổ mạnh đến mức nào, một quả cầu lửa khổng lồ khiến cho tay khủng bố và tất cả những người đứng gần hắn trực tiếp tan xác, phần kiến trúc hạ tầng quanh đó và xe cộ cũng nát thành bột hoặc thành mảnh kim loại, áp suất cực kỳ lớn đè xuống khiến những người ở cách đó rất xa cũng phải ngã gục xuống mặt đất.
Sau cú nổ, trong đoạn clip yên lặng như tờ, qua một lúc thật lâu, giữa hình ảnh khói bụi dày đặc bao phủ lên phế tích và những khối thi thể mới xuất hiện tiếng kêu nức nở.
Hình như ở một góc màn ảnh, Chung Quan Bạch thấy được bóng dáng Lục Tảo Thu.
Thân hình ấy...... Ở trong lòng hắn Lục Tảo Thu vẫn luôn quá gầy gò thanh mảnh, nhưng vào lúc đó anh đã chống tay lên, cho hắn một không gian an toàn vững chắc.
Đó là nơi thoát chết duy nhất trong vùng tử địa.
Người phụ nữ bừng tỉnh quay đầu: "Tôi nhớ ra rồi, đó là......"
"...... là bạn trai tôi." Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào màn hình TV trả lời.
Bà chủ nhìn bó hoa hồng chưa nở trên tay Chung Quan Bạch. Ngày đó trên tàu lửa, trên tay người này cũng cầm một bó hoa hồng, từng đóa hoa nở rộ rực rỡ hệt như tình yêu của họ. Có lẽ lần này, chờ đến lúc hoa nở, người hắn yêu sẽ tỉnh lại chăng?
Elisa trộm liếc nhìn Chung Quan Bạch, tránh khỏi tay mẹ chạy vào một góc cửa hàng hoa.
"Quý ngài ơi, cho ngài." Elisa chạy tới, giật nhẹ vạt áo thun dơ bẩn của Chung Quan Bạch.
Trong tay cô bé cầm một bó hoa nhỏ năm cánh điểm lá xanh.
Cánh hoa màu lam nhạt đẹp giống đôi mắt của cô, tựa như bầu trời trong vắt không một gợn mây.
"Quý ngài, xin hãy nhận lấy bó hoa này. Một vị thục nữ hẳn là nên tặng hoa cho một quý ông đang bị thương. Bởi vì mẹ em nói với em, loài hoa này sinh ra ở Trung Quốc, là loài hoa cực kỳ kiên cường." Elisa nói.
Cô bé nhét hoa vào tay Chung Quan Bạch, "Quý ngài, xin hãy nhớ cho, nó là loài hoa rất kiên cường, nó sẽ không chết, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa."
Bệnh viện L'Archet.
Chung Quan Bạch ôm hoa đi đến cửa phòng bệnh.
Hộ lý vừa đổi ca đêm, kiểm tra phòng xong thì ngăn hắn lại, "Xin hỏi ngài đây là bạn của anh Lục sao?"
"Tôi là người liên hệ khẩn cấp ghi trên hộ chiếu của anh Lục." Chung Quan Bạch lấy hộ chiếu của mình và Lục Tảo Thu ra đưa cho hộ lý xem.
"Zhong......" Cô gái hộ sĩ nhìn tên bính âm trong hộ chiếu, gật đầu, "Anh Chung, một tiếng đồng hồ trước một viên cảnh sát phụ trách dọn dẹp hiện trường gọi điện thoại tới hỏi trong bệnh viện này có vị khách nước ngoài bị thương nào tên là Lu hay Zhong không, tôi nghĩ," hộ lý đưa một phong thư cho Chung Quan Bạch, "Có lẽ là đồ của anh hoặc anh Lục đánh rơi ngoài hiện trường."
"Cảm ơn cô." Chung Quan Bạch nhận phong bì, mở ra thì thấy bên trong là một chiếc hộp đã hư hỏng và hai chiếc nhẫn.
Lục Tảo Thu muốn cầu hôn hắn sao?
Hai mắt hắn bị bức vẽ đàn vĩ cầm và đàn dương cầm khắc trong nhẫn đâm vào, sinh ra đau nhức.
"Xin anh xác nhận một chút, nếu là đồ của anh hoặc của anh Lục, xin hãy ký tên xác nhận vào đây." Hộ lý hướng dẫn.
Chung Quan Bạch nhận bút máy, sau khi ký xác nhận lại nói cảm ơn lần nữa.
"Anh ấy tỉnh lại chưa?" Chung Quan Bạch hỏi.
Hộ lý nói: "Vẫn chưa, nhưng tôi tin bác sĩ đã nói qua với anh rồi, anh ấy sẽ tỉnh lại trong vòng hai mươi tư giờ tiếp theo, nếu có thể tỉnh thì không còn vấn đề nghiêm trọng gì nữa. Anh có thể vào phòng tiếp tục chờ, nếu người bệnh tỉnh lại xin hãy nhấn chuông, sẽ có hộ lý đến ngay, cứ cách hai tiếng cũng sẽ có hộ lý trực ban đi kiểm tra phòng một lần. Đương nhiên anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
"Nếu......"
Nếu không tỉnh lại thì sao?
Chung Quan Bạch không dám hỏi, chỉ có thể chậm chạp gật đầu, xoay người vào phòng bệnh canh bên giường Lục Tảo Thu.
Anh nằm trên giường bệnh, tay cắm bình truyền nước, gương mặt tái nhợt gần giống màu dải băng gạc quấn trên đầu.
Mấy tiếng đồng hồ trước bác sĩ đã đẩy Lục Tảo Thu đi làm một loạt kiểm tra, không bị gãy xương, Chung Quan Bạch lại hỏi rất nhiều lần ngón tay có vấn đề gì hay không, lần nào bác sĩ cũng nói là chỉ bị trầy xước nhẹ, không bị thương đến xương cốt, sau khi miệng vết thương liền lại sẽ không ảnh hưởng đến việc dùng lực của ngón tay.
Lục Tảo Thu chủ yếu là bị chấn động não, trong mười mấy người được đưa vào cấp cứu có dấu hiệu sinh tồn cực kỳ không ổn định, chẳng hạn như vỡ nội tạng, thì anh không tính là bị thương quá nghiêm trọng, còn như Chung Quan Bạch chỉ bị trầy trụa ngoài da thì thậm chí không được coi là có thương tích.
Chung Quan Bạch ngồi bên mép giường, dùng ngón tay cẩn thận chạm vào môi Lục Tảo Thu, "Master Lục, chờ anh tỉnh lại em lập tức phải cầu hôn với anh, dùng nhẫn anh mua, dùng hoa hồng em mua...... Suýt nữa bị anh giành trước mất rồi."
Hắn hôn lên môi Lục Tảo Thu một cái.
Không cần phải chờ đến một ngày đặc biệt nào đó hay vật phẩm đặc thù gì đó, một ngày sở dĩ đặc biệt là vì nó khác với những ngày còn lại, mà ngày hôm nay chỉ có máu và lửa, sống và chết, trở về được từ tuyệt địa đã đủ đặc biệt lắm rồi.
Hộ lý quay lại kiểm tra phòng hai lần, Lục Tảo Thu vẫn chưa tỉnh lại.
Chung Quan Bạch đau lòng cầm tăm bông thấm nước chấm lên đôi môi khô khốc của anh.
Tuy nói là chỉ cần chờ, nhưng chờ đợi luôn là một khoảng giày vò tra tấn, thời gian giống như bị dừng lại, Chung Quan Bạch không ngừng xem đồng hồ, phòng bệnh yên tĩnh, kim đồng hồ gõ tích tắc cực kỳ thong thả, dường như trái tim hắn đã nảy lên mấy trăm nhịp mới có thể nghe được một tiếng "tích" từ kim giây.
Dưới ánh đèn phòng bệnh, nụ hoa hồng màu cam hình như đã hơi hé ra.
Bó hoa màu xanh lam nhạt trôi nổi trong nước tựa như tia hy vọng duy nhất trong phòng bệnh trắng toát.
Ngón tay Lục Tảo Thu giật giật.
Chung Quan Bạch không chờ nổi mà ấn nút chuông khẩn cấp, "Tỉnh rồi...... Master Lục......"
Hắn đã báo sai rất nhiều lần, hộ lý mệt mỏi muốn trách cứ, nhưng nhìn hắn lại không đành lòng, mỗi lần kiểm tra một phen xong chỉ có thể thở dài thông báo cho Chung Quan Bạch: "Anh ấy vẫn chưa tỉnh."
Hộ lý chưa tới, Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lục Tảo Thu, không dám bỏ qua một chút biến hóa nào.
Lông mi anh hơi động đậy, hai mắt hơi hé ra một chút, lại giống như không kịp thích ứng với ánh đèn nên nhắm lại. Chung Quan Bạch tắt hết đèn trong phòng bệnh, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ đầu giường.
Hắn sờ soạng lên ngón tay Lục Tảo Thu như đang đối xử với một vật phẩm dễ hư hao, "Master Lục, anh tỉnh rồi sao?" Hắn cảm giác được ngón tay anh lại vừa giật giật, không phải ảo giác của hắn, "Tỉnh...... Tỉnh rồi......"
Lục Tảo Thu mở mắt ra.
Ảnh ngược của Chung Quan Bạch hiện ra trong cặp đồng từ sâu như biển kia.
Lục Tảo Thu hơi chau mày như đang phải chịu đựng cơn đau đớn.
"Master Lục, Master Lục, tốt quá rồi, bác sĩ và hộ lý sẽ đến ngay, anh có cần giúp gì không," Chung Quan Bạch gần như nói năng lộn xộn, "Bây giờ chúng ta đang ở trong bệnh viện, anh không bị làm sao, em cũng không có chuyện gì, chúng ta, chúng ta......"
Chung Quan Bạch kích động nói liên hồi, đôi môi khép khép mở mở, trong ánh mắt hơi nhòe ướt là vẻ mừng rỡ vì sống sót qua đại nạn.
Gương mặt vốn không có huyết sắc của Lục Tảo Thu càng thêm tái nhợt, giữa hai chân mày nhíu lại rồi giãn ra, trên mặt hoàn toàn không có chút gì gọi là vui sướng, ngược lại giống như vừa gặp phải một vấn đề gì đó cực kỳ kinh khủng.
"Lục Tảo Thu, chúng ta an toàn rồi." Chung Quan Bạch cuối cùng cũng cong môi nở được một nụ cười khoa trương đến nỗi khiến cơ miệng phát đau.
"Có phải anh vẫn còn quá mệt mỏi không......" Môi Chung Quan Bạch vẫn liên tục mở ra khép vào.
Lục Tảo Thu hơi nâng tay lên đẩy Chung Quan Bạch ra một chút.
Nhưng dùng lực quá nhẹ, gần như làm người kia tưởng là đang vuốt ve.
"Master Lục?" Chung Quan Bạch nghi hoặc cầm tay Lục Tảo Thu, "Anh muốn sờ em sao? Em không có bị thương......"
Lục Tảo Thu lại đẩy Chung Quan Bạch ra, biểu cảm trên mặt có thể coi là đáng sợ.
"Chuyện gì vậy......" Chung Quan Bạch cảm giác được mình đang bị một người yếu ớt cự tuyệt, ngạc nhiên nói, "Anh bị đau chỗ nào, tại sao bác sĩ còn chưa tới, để em đi gọi bọn họ ——"
"Chung...... Quan...... Bạch......" Giọng Lục Tảo Thu yếu đến mức như đang cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn thật đáng tin cậy, "Em...... ra ngoài đi."
"Vì sao......" Chung Quan Bạch sững sờ ngồi một bên như đứa bé đi lạc đường.
"Đi ra ngoài." Lục Tảo Thu lặp lại.
"Cảm xúc của người bệnh đang không ổn định, anh Chung, mời anh ra ngoài trước đi ạ." Hộ lý vừa đi vào đã khuyên nhủ Chung Quan Bạch đi ra, đóng cửa phòng bệnh lại, "Bây giờ bác sĩ đang ở bên trong, không cần lo lắng, tình huống hiện tại như thế nào chờ bác sĩ kiểm tra xong sẽ thông báo cho anh sau." Nói xong hộ lý lại quay vào trong phòng.
Chung Quan Bạch dựa vào vách tường, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng không chịu đựng được nữa ngồi bệt xuống sàn nhà.
Một chút ánh sáng lộ ra, phòng bệnh mở cửa.
Chung Quan Bạch đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm, bác sĩ phải nhanh tay đỡ lấy hắn, "Anh Chung."
Chung Quan Bạch lập tức từ cửa nhìn vào Lục Tảo Thu trong phòng.
Anh nằm trên giường, đầu nghiêng ra phía cửa sổ, Chung Quan Bạch chỉ thấy được cái gáy bị quấn đầy băng gạc của anh.
"Người bệnh không muốn anh bước vào lúc này." Bác sĩ dự đoán được động tác tiếp theo của Chung Quan Bạch, lập tức ngăn cản. Ông ta liếc mắt ra hiệu cho hộ lý, cô nàng lập tức đóng cửa phòng bệnh lại.
Chung Quan Bạch chăm chú nhìn bác sĩ, "Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?"
Bác sĩ nói: "Tôi biết cậu là bạn đời của cậu ấy, xin cậu hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Thân thể Chung Quan Bạch hơi lung lay, "...... Ngài nói đi ạ."
Bác sĩ nói ra một chuỗi danh pháp y học bằng tiếng Pháp, Chung Quan Bạch nhất thời không phản ứng kịp, "Là cái gì?"
"Chờ một chút." Một giọng nữ uy nghiêm từ sau lưng bọn họ truyền đến, là khẩu âm Paris tiêu chuẩn.
Bác sĩ ngừng lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chung Quan Bạch cũng quay đầu.
Đó là một người phụ nữ châu Á trẻ tuổi cao gầy, môi tô màu son tông lạnh, mặc áo sơ mi trắng và quần tây ống rộng, sau khi mang giày cao gót thì gần như cao bằng Chung Quan Bạch.
"Trên hộ chiếu của Lục Tảo Thu có hai người liên hệ khẩn cấp." Cô gái lấy ra giấy tờ chứng minh của mình, "Người thứ nhất là tôi. Cho nên, thưa bác sĩ tôn kính, tôi được quyền biết về tình hình thương tật của nó."
"Hơn nữa," cô gái liếc về phía Chung Quan Bạch, "Hình như trình độ tiếng Pháp của vị này không đủ để trao đổi với bác sĩ về tình trạng của người bệnh hiện giờ."
Bác sĩ nhìn Chung Quan Bạch, hắn không hề để ý đến lời chỉ trích của cô gái kia, chỉ đơn giản gật đầu.
Bác sĩ nhìn hai người, lặp lại lời mình vừa nói.
Chung Quan Bạch dường như đã nghe hiểu, nhưng lại không dám tin tưởng hàm nghĩa của rất nhiều từ chồng lên nhau.
"Cậu nghe đã hiểu chưa?" Cô gái liếc Chung Quan Bạch một cái, đáy mắt lóe lên một tia lo lắng, nôn nóng và đau lòng, cuối cùng lạnh băng trở lại.
Chung Quan Bạch vẫn đứng ngốc tại chỗ, biến thành một bức tượng không còn sinh mệnh.
Đôi môi sắc lạnh của cô gái khẽ mở ra giống như đang bố thí, dùng tiếng Trung nói với Chung Quan Bạch:
"Điếc thần kinh giác quan đột ngột, chưa rõ nguyên nhân."
(*Điếc thần kinh giác quan đột ngột - (Sudden Sensorineural Hearing Loss = SSHL), gọi tắt là điếc đột ngột hoặc mất thính giác đột ngột, có biểu hiện triệu chứng nghe kém từ vừa đến nặng phát triển đột ngột trong vòng vài giờ hoặc sau khi thức tỉnh.)