Lúc này, Từ Diễm Hồng và Hoàng Đào đã hoàn toàn bị lòng tham chiếm giữ.
Cướp trắng trợn! Hai người họ đã quyết định, dù thế nào đi chăng nữa,
cũng phải sở hữu bộ trang phục Đế Vương này làm của riêng mình.
Chưa kể, nó có giá trị hàng trăm triệu, chỉ cần cái tên Pele Catherine cũng có thể khiến công ty của họ nổi tiếng trong và ngoài nước nhờ bộ quần áo này.
Nghe thấy vậy, và nhìn vẻ mặt tham lam của họ, mọi người đều sửng sốt.
Họ không bao giờ ngờ rẵng cặp vợ chồng này lại vô liêm sỉ như vậy, trước đó còn cười nhạo đó là trang phục của kẻ ăn xin, nhưng trong chớp mắt, lại muốn chiếm lấy nó, thậm chí còn vừa ăn cướp vừa la làng.
Lúc này, ông Dương đỏ bừng mặt vì tức giận, đôi tay run rẩy chỉ vào Từ Diễm Hồng và hét lên:
"Cô… Cô đang làm gì vậy? Cướp giật trắng trợn, vừa ăn cướp vừa la làng! Cô có còn liêm sỉ không?”
Đây là lần đầu tiên ông Dương chứng kiến một vụ cướp. giật vô liêm sỉ như vậy.
Chỉ là!
Vợ chồng Từ Diễm Hồng hoàn toàn không quan tâm đến lời buộc tội của ông Dương, họ chế nhạo và nói:
"Ông Dương, chuyện này không liên quan tới ông, ông không cần quan tâm!"
"Nói thật với ông, chúng tôi quen biết với Ngô Quang Vinh, chủ nhân của khu mua sắm này! Lần này, dù thế nào đi nữa, bộ trang phục này cũng là của chúng tôi!"
Soạt!
Những lời này vừa nói ra, ông Dương hoàn toàn tức giận không nói nên lời.
Còn Bạch Y ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm gần như phát khóc:
"Từ Diễm Hồng, cô điên rồi à? Lâm Phàm mặc bộ đồ này. đã ba năm, sao có thể là ăn cắp của công ty cô được?"
Bạch Y không ngờ bộ quần áo của chồng mình lại đắt như vậy!
Nhưng cô càng không ngờ rằng vợ chồng Từ Diễm Hồng lại có thể vô liêm sỉ như vậy.
Nhìn Bạch Y! Vẻ mặt hung ác của Từ Diễm Hồng ngày càng dữ dội:
"Hừi Bạch Y, chúng tôi cướp lấy thì làm sao! Hôm nay dù muốn hay không anh ta cũng phải cởi bộ quần áo này rai"
Nói xong, Từ Diễm Hồng quay sang Hoàng Đào và nói:
“Mau gọi điện cho ông chủ Ngô, bảo ông ta cho người tới lột quần áo của tên này rai”
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Đào hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Ngô Quang Vinh.
Tuy nhiên, còn chưa bấm xong số điện thoại!
Một đám người rầm rập lao vào:
"Có chuyện gì thế?"
Những người này đều là nhân viên bảo vệ của trung tâm mua sắm, mỗi người đều mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn.
Đặc biệt là tên béo đứng đầu có vẻ mặt dữ tợn.
Khi nhìn thấy người này, Hoàng Đào và Từ Diễm Hồng lập tức vui mừng khôn xiết:
"Ông chủ Ngôi!"
Người đàn ông mập mạp này chính là Ngô Quang Vinh, ông ta vừa tiễn đám người Lưu Chấn đi liền vội vàng quay lại.
Nhưng không ngờ rằng Hoàng Đào và Từ Diễm Hồng cũng ở đây.
Ông ta đương nhiên biết Hoàng Đào.
Bố của Hoàng Đào, tên là Hoàng Quốc Thăng, là người buôn bán dược liệu lớn nhất ở Giang Thành, bình thường, Ngô Quang Vinh và Hoàng Quốc Thăng cũng có chút giao tình.
"Chú Ngô, chú đến thật đúng lúc! Chúng tôi bắt được một tên trộm!" Hoàng Đào vội vàng tiến lên nói với Ngô Quang Vinh.
Vừa nói, vừa hạ giọng:
"Chú Ngô, nhanh lên! Cho người lột quần áo của tên súc. sinh đó cho tôi! Chỉ cần giúp tôi đoạt được bộ quần áo đó, tôi sẽ cho chú 50 triệu! Thế nào?"
Một bộ quần áo, 50 triệu!
Con số này khiến cho mí mắt Ngô Quang Vinh giật giật, ông ta không bao giờ nghĩ răng Hoàng Đào lại hào phóng như vậy.
Chỉ là ông ta không hiểu, là quần áo gì mà lại có giá trị như vậy!
"Hoàng Đào, cậu đang nói quần áo của ai? Hôm nay có khách quý, cậu đừng có gây rắc rối cho tôi!" Sắc mặt Ngô Quang Vinh âm trầm.
Năm mươi triệu đương nhiên khiến ông ta hưng phấn, nhưng ông ta hiểu ở đây có nhân vật lớn, tuyệt đối không thể đắc tội.
"Chú Ngô, chú yên tâm, chỉ là một tên súc sinh mà thôi! Hắn không có tiền, không có quyền lực, cũng không có bối cảnh!"
Vừa nói, Hoàng Đào vừa chỉ vào Lâm Phàm, nói với Ngô Quang Vinh:
"Chính là hắn! Chú Ngô, mau cho người lột bộ quần áo. của tên súc sinh này ra cho tôi!"
Hả?
Lúc này, Ngô Quang Vinh nhìn về phía ngón tay của Hoàng Đào.
Nhưng sau khi hẳn nhìn thấy Lâm Phàm ở trong đám người!
Uỳnh!
Ngô Quang Vinh cảm giác như bị sét đánh, choáng váng suýt ngã xuống đất.