Cô gái nhỏ ngồi thẩn thờ chống hai tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, nhớ về những chuyện đã xảy ra.
Lúc cô còn bị bắt cóc, khi thấy tuyệt vọng nhất đã có người đến cứu cô. Anh ấy rất đẹp trai, còn nhẹ nhàng và ấm áp nữa.
Khuôn mặt anh ấy mang nét hiền từ, cười lên cũng rất đẹp, tỏa sáng như tên anh ấy: Hạ.
Đoạn, cô nhìn xuống chiếc điện thoại trên bàn, vốn đã chủ động xin số người ta, nhưng không biết là có nên gọi hay không.
Đôi bàn tay cô run run tiến lại gần điện thoại, chợt nó reo lên thông báo "cuộc gọi đến", trên màn hình còn hiện lên tên người cô muốn gọi.
"A lô"
"Là anh, Hạ"
Vũ Phương Nghi hơi run run: "Dạ...vâng..."
"Những người mới trải qua cú sốc tâm lí như em có lẽ sẽ rất khó ngủ. Anh điện thoại để nhắc em nên uống một ly trà gừng nóng hoặc trà sen, như vậy sẽ ổn hơn"
"Vâng..."
"Ừ...vậy anh cúp máy đây"
"Khoan ạ"
"Sao?"
Vũ Phương Nghi nuốt nước bọt, mạnh dạn mở lời: "Cuối tuần này anh có rảnh không ạ?"
Đầu dây bên kia hơi đắn đo một chút, rồi mới trả lời: "Hiện tại thì rất rảnh, trừ khi tiểu thư giao việc cho anh thôi"
Vũ Phương Nghi mừng rỡ: "Vậy cuối tuần có thể...hẹn nhau không ạ?"
"Được thôi"
An Doanh Hạ vừa mới trả lời có hai tiếng, còn chưa kịp nói thêm gì thì Vũ Phương Nghi phấn khích quá đã lỡ bấm nhầm vào nút tắt.
Đã lỡ tắt rồi, cũng không nên gọi lại. Cô cứ ngồi đó rồi nhìn vào điện thoại rất lâu, hồi sau mới mở nhật kí ra ghi ghi chép chép rồi mới đi ngủ.
"25.7 \- trời nắng.
Anh nói anh tên Hạ, em liền đem lòng yêu cả mùa hè"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cũng cùng lúc đó, ở phòng của Vũ Hưng.
Anh cầm hộp y tế trên tay, mãi nhìn Lục Đồng ngồi trên ghế.
Lục Đồng cau mày than vãn: "Em thật sự không hề có sao mà, lúc đó em có mặc áo chống đạn"
"Nhưng cứ kiểm tra cho thật kĩ đã" \- Vũ Hưng nhăn mặt giơ hộp y tế về phía Lục Đồng, cô hết cách đành nhận lấy rồi bỏ lên bàn, còn không thèm mở ra.
Vũ Hưng cau mày, bắt đầu giọng giảng đạo: "Em đó, không bao giờ tự biết nghĩ cho mình cả. Từ nay về sau tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm nữa"
"Vũ thiếu, bình thường anh ít nói lắm mà?"
Vũ Hưng hơi ngập ngừng, rồi mới mắng ngược lại cô gái đối diện: "Là vì ai? Vì ai nên Vũ Hưng này phải càu nhàu như một bà mẹ chứ?"
Lục Đồng cười cười, níu cánh tay Vũ Hưng để anh cùng cô ngồi xuống ghế. Cô dịu dàng tựa đầu vào vai anh.
"Em xin lỗi, nhưng từ lúc sinh ra, cuộc đời em luôn gắn liền với nguy hiểm"
"Em được sinh ra ở Lâm Bang?"
Lục Đồng khẽ lắc đầu: "Không, em là người Hoa, không phải người Hong Kong"
"Gia đình em lúc trước có nhiều phần thiệt thòi hơn người khác. Ba thì mất khi mẹ vừa mang thai em hai tháng, nhà thì nghèo rớt mồng tơi.
Khi em lên bốn tuổi, mẹ cũng qua đời vì bệnh ung thư gan. Nhưng may mắn là em còn có một chị gái lớn hơn mình 6 tuổi, chị ấy đi làm đủ công việc trên đời để nuôi em khôn lớn"
Vũ Hưng hơi kinh ngạc: "Vậy khi đó chị ấy mới 10 tuổi?"
Lục Đồng gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, nhưng chị ấy lại rất giỏi giang. Cũng vì nhỏ tuổi nên chị ấy cũng chỉ có thể kiếm được vài bữa cháo loãng cho hai đứa sống qua ngày, còn đi học thì không đủ.
Sau đó lúc em 15 tuổi, chị ấy đã qua đời, em thì bị người ta bắt cóc bán vào kỉ viện, là tiểu thư đã cứu em ra. Chị ấy mang em về Lâm Bang, còn gửi em cho Dương sư phụ đào tạo.
Trở thành người của Lâm Bang thì rất nguy hiểm, nhưng so với cuộc sống trước đó còn an toàn chán"
Vũ Hưng tỏ vẻ đồng cảm, dùng tay bị vai Lục Đồng xoa xoa mấy cái. Sau đó anh chợt nhận ra điều gì:
"Đồng Đồng, ngày mai anh đưa em đi khám tổng quát"
"Tại sao?"
Vũ Hưng hơi e ngại không dám nói, Lục Đồng mới tiếp lời: "Cứ nói đi, không sao đâu"
"Thật ra...cả mẹ và chị em đều mất do ung thư, anh sợ..."
Lục Đồng cười nhạt: "Không cần phải lo cho em, vì chị gái của em không phải mất do ung thư?"
"Vậy là vì sao?"
Lục Đồng nhìn Vũ Hưng bằng đôi mắt kiên định: "Là do bị sát hại, bị người ta giết oan!"
Vũ Hưng cau mày: "Tên đó là ai?"
Lục Đồng thở một hơi lấy lại bình tĩnh, nhắc đến chuyện này thì nước mắt của cô lại trào ra.
"Hà Thanh Trà!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cũng buổi tối đó, ở lâu đài Bạch Nhĩ.
Lâm Nhĩ Tích xuống lầu lấy hoa quả, khi quay trở vào phòng đã thấy một "hiện tượng" rất lạ.
Vũ Hạo ngồi trên ghế sofa, trên bàn có rượu nhưng không uống, lại đi...hút xì gà.
Lâm Nhĩ Tích tiến lại gần, càng không muốn tin vào mắt mình. Cô đặt dĩa hoa quả xuống bàn, lên tiếng trêu chọc:
"Coi kìa, ai đó đã đến tuổi hút xì gà chưa vậy?"
Ai đó cười gian rút điếu xì gà cầm trên tay: "Em còn hút được, huống chi xì gà?"
"..."