• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"TỦM!!!" \- Một tiếng đập nước lớn vang kên, bốn người ban nãy mất tâm mất tích dưới mặt biển.

Cô gái vest đen giả vờ hoảng hốt, ra lệnh cho đám người ban nãy chia nhau xuống các khoang dưới tìm thuyền con vớt bốn người kia lên, với khẩu dụ "sống phải thấy người, chết phải thấy xác"

Sau khi họ đi rồi, cô bước lại gần phía Lious, một tay đặt lên vai anh như an ủi, ánh mắt sắc bén: "Tường, cô ấy sẽ không sao"

Lious đứng như trời trồng, ánh mắt không rời không mặt biển lênh đênh. Thấy chị gọi mình, anh quay đầu lại, mặt buồn rười rượi trả lời cho có: "Em biết chứ, chỉ là thấy lo một chút"

Cô gái nghiêm nghị: "Tà váy lúc nãy có vấn đề đúng không?"

Lious gật đầu, giọng nói lãnh đạm chưa từng thấy: "Tà váy đó có đựng viên XR giả, nên em đã..."

Cô gái vest đen cau mày, buông lời cảnh báo: "Em muốn làm gì, chị đều không cấm. Nhưng chuyện này sẽ khiến bang chủ..."


"Chuyện em dám làm, nhất định sẽ dám chịu. Em sẽ về thỉnh tội với bang chủ sau" \- Lious kiên định.

Cô gái thở dài thườn thượt, lắc đầu không nói nữa. Cô ôm cái bụng đau do ban nãy bị Lâm Nhĩ Tích đánh vào, hướng đi xuống khoang dưới: "Em thích làm gì cũng được"

Trước khi cô rời đi, Lious nghe loáng thoáng bên tai: "Ba mẹ dưới cửu tuyền chắc sẽ thất vọng về em lắm"

Lious thở dài, tay vịn chặt lên thành lang cang sắt lạnh lẽo do nhiệt độ ban đêm. Anh thấy đau nhói nơi lòng ngực, trách sao bản thân lại đi phản bội ban phái, phản bội cha mẹ, phản bội đồng đội của mình.

Anh lại trách sao bản thân lại yếu đuối đến mức không thể bảo vệ người con gái mình yêu. Chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cô lao mình xuống biển.

Anh là một người tệ hại, anh thấy mình không xứng với cô...

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Cùng lúc đó, dưới lòng biển sâu thăm thẳm.



Lâm Nhĩ Tích thấy đau nhói nơi cánh tay bị viên đạn xướt qua ban nãy, cộng thêm cái lạnh lẽo của biển đêm khiến cô thấy mình không ổn chút nào.

Cô rất giỏi trong việc nín thở dưới nước, nhưng tình hình này không biết sẽ cầm cự được bao lâu. Dù vậy, tay trái cô vẫn nắm chặt bàn tay ai đó không buông, tay phải giữ lấy tà váy của mình.

Giữa lòng biển đêm lạnh lẽo, đột nhiên Lâm Nhĩ Tích thấy cảm giác có ai đó đang bao bọc lấy mình. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, lần này cũng khiến cô thấy ấm áp lạ kì.

Cô mở mắt ra, thấy Vũ Hạo đang dùng hai cánh tay to lớn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, như thể sợ cô bị lạnh. Cô nhìn anh, phát hiện anh cũng nhìn cô trìu mến.

Có lẽ anh không quen mở mắt dưới nước, nên đôi mắt ấy đã nhanh chóng đỏ hoe, Lâm Nhĩ Tích nhìn mà xót xa vô cùng. Cô không hiểu, nếu không mở được thì cứ nhắm mắt lại đi.

Còn anh, anh mở mắt ra vì muốn nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều của cô, thấy cô lại đang nằm gọn trong vòng tay của mình như ngày nào. Cảm giác này khiến anh thấy an toàn, như không ai có thể cướp cô đi khỏi anh được.

Anh không phải nhà tiên tri, không biết tương lai sẽ ra sao. Anh cũng không biết liệu ngày mai anh và cô sẽ như thế nào. Anh chỉ biết, bổn phận của anh chính là bảo vệ cô cho tốt.

Những ngày tháng tuổi thơ của cô đã quá gian khổ, cuộc đời đưa đẩy cô trở thành một siêu sát thủ máu lạnh, vô tình. Mọi người nghĩ cô không biết tổn thương, nhưng thật ra cô đã tổn thương nhiều đến mức không thể đau thêm nữa. Anh hiểu hết chứ, nên anh càng thương cô nhiều hơn.

Anh nhớ đã từng tự nhủ với lòng, đời này anh không gặp cô sớm hơn để che chở cho cô, chính là lỗi của anh. Vì vậy phần đời còn lại, đều tuyệt đối không để cô chịu khổ nữa.

Có điều anh không biết mình có thể cầm cự được bao lâu. Anh chỉ mong nếu bản thân chết đi, cô vẫn có cơ hội được sống. Tại sao ư? Không phải tất cả những người yêu nhau đều mong mình có thể ở mãi bên người mình yêu đến răng long đầu bạc?

Nếu có ai hỏi, anh sẽ cười tươi mà trả lời: "Vì sự sống của tôi đều gửi nơi linh hồn cô ấy, chỉ đơn giản vậy thôi!"

"Hai mươi mấy năm ở cõi âm ti, vì một cô gái mà nở xuân trong lòng"

Không lâu sau, quả nhiên anh không thể chịu nổi nữa, thần sắc cũng giảm sút nặng nề. Mắt anh không còn mở nổi, nhưng hai cánh tay vãn giữ chặt lấy Lâm Nhĩ Tích, cả đời cũng không muốn buông ra.

Lâm Nhĩ Tích thấy tình thế không ổn, liền mạnh dạn hôn lên đôi môi lạnh tanh vì nước biển, truyền hơi thở cho anh. Dù cách này không mấy khả thi, nhưng có còn hơn không.

Trong tình cảnh này, cánh tay cô không còn thấy đau nữa. Vì nơi trái tim cô đã thấy đau nhói hơn nhiều.

Gần một phút sau, chính Lâm Nhĩ Tích cũng không chịu nổi nữa. Cô đưa tay sờ vào mặt anh, nó lạnh đến mức tưởng chừng như đã mất đi linh hồn.



Khóe mắt cô cay xè, tròng mắt đỏ hòe đi. Không biết là vì nước biển làm cay mắt cô, hay vì quá xót xa cho anh mà sinh nông nỗi này.

Cô tự thấy bản thân không cầm cự nổi nữa, đôi mắt hồ ly cũng đờ đẫn hẳn đi.

Đột nhiên trong đầu cô ùa về bao kí ức tươi đẹp. Cô nhớ lần đầu gặp anh, chỉ thấy sáu múi sầu riêng, đã khẳng định người ta đẹp trai.

Lần đầu gặp anh, đã vô liêm sỉ trèo lên người anh. Cô nhớ mình còn mắng anh là thằng khùng chỉ vì anh đòi cô tặng cho chiếc khăn cổ.

Lần thứ hai gặp nhau, cô nhớ mình đã chủ động sinh sự với anh lúc uống rượu, còn đòi anh bồi thường rượu ngon.

Lần thứ ba gặp anh, cô không hiểu vì sao lại chủ động cảnh báo anh về sự nguy hiểm ở tầng 55, buộc anh dừng lại.

Những lần gặp sau đó, có quá nhiều kỉ niệm khiến cô khắc cốt ghi tâm, cả đời cũng không muốn quên.

Cô nhớ nhất là lần đi trung tâm mua sắm, anh đã tỏ tình cô dưới ánh nắng hoàng hôn.

Anh nói với cô chỉ cần cùng nhau vượt qua cuộc chiến gia tộc và bang phái, chỉ cần anh lên nắm quyền nhà họ Vũ, chỉ cần cô giúp Lâm Bang bình định "giang sơn". Chỉ cần như vậy, mọi thứ sẽ đâu vào đấy.

Khi đó, anh có thể quang minh chính đại dùng kiệu lớn 8 người cô về làm dâu nhà họ Vũ, về làm vợ anh.

Cô không muốn chết, cô càng không muốn anh chết. Cô muốn hai người có thể kết hôn đường hoàng, sống bên nhau trọn đời trọn kiếp, trải nghiệm được cái thú vui gia nghi gia thất, thử được mùi vị của bốn từ "bách niên giai lão".


Cô còn muốn nghe anh nói "anh yêu em", cô cũng muốn nói ba chữ "em yêu anh" với anh. Nhưng tình hình này, e là không thể.


Có lẽ chết cùng người mình yêu, cũng là một loại hạnh phúc.


Ngay lúc đó, một ánh đèn sáng hoắc rọi vào mặt hai người. Lâm Nhĩ Tích cố quay đầu nhìn nó. Thứ cuối cùng cô nhìn thấy được mờ mờ ảo ảo, hình như là một con tàu.


Lâm Nhĩ Tích cười khẩy trong lòng, đừng nói là tàu thuyền rước linh hồn người chết nhé?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK