Mấy mươi năm từ khi mới thành lập, Lâm Bang luôn được giới Hắc Đạo tín nhiệm về uy tín hàng đầu.
Lâm Bang nổi danh là một nơi có thể trao đổi bất cứ thứ gì. Nơi đây có bán thông tin, bảo vật và cả mạng người, tất cả đều được đổi bằng một cái giá xứng đáng. Chỉ có duy nhất hai thứ mà họ không bao giờ trao đổi là danh dự và thuộc hạ.
Bang chủ Lâm Long Đỉnh có một người con trai ruột là Lâm Quang Tùng, một nghĩa tử và một nghĩa nữ. Hai người con nuôi \- Lâm Kỳ Tích và Lâm Nhĩ Tích cũng là hai siêu sát thủ* *trứ danh, là hai con át chủ bài của Lâm Bang*.
*Họ luôn hành động cùng nhau, được biết chỉ cần là nhiệm vụ giao cho cặp đôi này, thì chỉ có thành công, không có thất bại*.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một đêm trăng tròn, lão già quá năm mươi tuổi cùng cô gái trẻ eo thon mông cong bước vào tầng 93 của khách sạn.
Cô gái mái tóc đen láy, uốn xoăn đến giữa lưng, thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt cô nét nào ra nét nấy, ngũ quan hài hòa, phải nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến lòng người xao xuyến.
"Bọn mày canh chừng ở ngoài, hôm nay tao muốn vui cùng người đẹp" \- Lão già ra lệnh, bọn vệ sĩ lập tức tuân theo.
Lão bước vào phòng, ngồi phịch trên giường, ánh mắt thèm thuồng nhìn cô gái: "Người đẹp, lại đây"
Cô gái trẻ cong đôi môi đỏ mọng: "Chủ tịch, ngài đừng nóng vội quá, ít nhất phải đợi tôi tắm xong đã. Hôm nay chúng ta có cả đêm mà ~"
Lão già cười khoái chí: "Được, được"
Nói rồi cô gái rảo bước vào phòng tắm, còn để lại cho đối phương một nụ cười quyến rũ.
Cô không phải là gái làng chơi, hay tình nhân của những lão già này. Cô là **Lâm\-Nhĩ\-Tích**.
Sau khi đóng cửa phòng tắm, Lâm Nhĩ Tích xả nước tạo tiếng vang, rồi liền thay ra bộ đồ da đen, mang bao tay da, thắt lưng còn có túi đạn và phụ kiện leo dây. Cô còn không quên khoác chiếc khăn choàng lụa dài màu đỏ lên cổ mình.
Lâm Nhĩ Tích cong môi nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương, cô nhấc điện thoại.
"Quang Tùng, đúng 6 phút nữa em sẽ xuống đến tầng 90"
Mọi khi, cô luôn hành động với cộng sự hoàn hảo của mình \- Lâm Kỳ Tích, nhưng nhiệm vụ lần trước đã khiến anh ấy bị thương, bây giờ chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Lâm Quan Tùng.
Đầu dây bên kia đáp trả: "Xin lỗi Nhĩ Tích, lúc nãy có người gọi điện báo Tuyết Sương lên cơ đau tim, anh phải đến Cảnh Thành lo cho cô ấy"
Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Phiến tiểu thư nhà cao cửa rộng, gia nhân dư dả, cần anh phải lo?"
"Nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của anh, anh phải lo"
"Quang Tùng, bây giờ đang là lúc làm nhiệm vụ chung. Nhiệm vụ này em không thể một mình tự xử lí. Nếu anh không hỗ trợ em, em sẽ nguy hiểm đến tính mạng"
"Nhĩ Tích, em là siêu sát thủ, có thể tự lo cho mình. Còn Tuyết Sương chỉ là một cô gái yếu đuối thôi. Anh đang lái xe, tạm biệt" \- Nói rồi Lâm Quang Tùng liền cúp máy.
Lâm Nhĩ Tích nhìn mình trong gương, không còn cười nổi nữa. Cô đưa bàn tay trắng nõn nà vuốt ve cổ mình. Không phải tự nhiên cô lại đeo khăn choàng, vì sau lớp khăn là một vết sẹo dài.
10 năm trước, Lâm Bang mới hoạt động ở nước Hoa, thế lực chưa vững, luôn bị nhiều thế lực khác đe dọa, ám hại.
Cô nhớ lần đó Lâm Quang Tùng xém bị chém chết, là cô đã hi sinh bản thân che chắn cho anh ta. Rốt cuộc, dây thanh quản của cô bị chém đứt, thậm chí suốt nhiều năm liền không thể nói chuyện.
Người ta nói Lâm Nhĩ Tích cô là sát thủ máu lạnh vô tình, nhưng sự thật không phải như vậy, cô cũng biết yêu. Cô đã yêu Lâm Quang Tùng từ lần đầu gặp mặt anh ấy \- cái ngày cô được nhặt về Lâm Bang.
Ngày còn nhỏ, Lâm Quang Tùng đối xử với cô cũng rất tốt, lúc nào cũng bám dính lấy cô. Thậm chí cô còn thân thiết với anh ta hơn Lâm Kỳ Tích.
Lâm Nhĩ Tích cố gắng rèn luyện bản thân, tiến bộ từng ngày để sau này có thể giúp ích cho Lâm Quang Tùng trong vị trí bang chủ, thậm chí cô đã từng không cần mạng vì anh.
Nhưng rốt cuộc, trong những năm cô không thể nói chuyện, anh đã gặp và yêu Phiến tiểu thư \- Phiến Tuyết Sương.
Lâm Quang Tùng từ nhỏ thích chơi đàn, còn Phiến Tuyết Sương lại hát rất hay, giọng ca lảnh lót như chim oanh, vì vậy họ rất hợp nhau.
Cô luôn cảm thấy ganh tị với cô ấy, nhưng thậm chí cô còn không mở miệng được nói lời nào. Sau này, khi hồi phục lại được giọng nói, giữa cô và Lâm Quang Tùng lại hình thành một khoảng cách thật xa. Tuy vậy tình cảm của cô dành cho anh ta cũng chưa từng thay đổi.
Hôm nay, khi cô đang liều mạng làm nhiệm vụ, Lâm Quang Tùng đã bỏ rơi cô chỉ vì Phiến Tuyết Sương lên cơn đau tim \- chứng bệnh bẩm sinh của cô ấy.
Bây giờ cô thật sự hiểu rồi, trong tim Lâm Quang Tùng, cô mãi mãi chỉ là loài sâu bọ. Phiến Tuyết Sương mới là người anh yêu. Lâm Quang Tùng của ngày xưa \- Lâm Quang Tùng lúc nào cũng bám dính cô như sam, chết rồi.
Bên ngoài có tiếng vọng vào: "Người đẹp, lâu thế"
Lâm Nhĩ Tích trở lại dáng vẻ quyến rũ, giọng nói ngọt lịm: "Chủ tịch đợi chút ~". Nói rồi cô móc ra cây súng bạc, lên đạn và mỉm cười. Nhiệm vụ đối với cô vẫn là quan trọng nhất, vì uy tín của Lâm Bang.
Cô mở cửa ra, lão già đang hí hoáy liền cau mày: "Sao em lại ăn mặc như thế?"
Lâm Nhĩ Tích cong môi tà tứ, giơ ngòi súng chĩa thẳng vào đầu lão già kia.
"Đương nhiên là để tiễn ông đi"
"Đoàng" \- tiếng súng ngay lập tức nổ lên, lão già nằm vật ra giường, máu từ trán chảy xuống thấm vào tấm ga trắng muốt.
"Ông chủ, có chuyện gì, mau mở cửa" \- Tiếng vệ sĩ bên ngoài vọng vào.
Lâm Nhĩ Tích cười gian: "Đánh hơi nhanh phết". Nói xong cô chạy ra ngoài ban công, từ từ đu xuống như không.
Cô leo trèo vô cùng thành thục, thời gian bọn vệ sĩ phá cửa vào trong đủ cho cô thoát khỏi phòng. Tuy nhiên, để thoát khỏi tòa khách sạn này thì không, vì bây giờ không ai hỗ trợ cô cả.
Lâm Nhĩ Tích vừa trèo xuống ban công tầng 90 đã nghe tiếng còi báo động. Bọn chúng nhanh hơn cô tưởng.
Trong lúc không biết làm thế nào, Lâm Nhĩ Tích thấy cánh cửa ban công phòng này đang mở hờ. Được lắm, là trời giúp cô.
Lâm Nhĩ Tích trở lại dáng vẻ quyến rũ, từ từ đẩy cửa bước vào tự nhiên như nhà mình.
Gió tung rèm cửa bay lả tả, thoát ẩn thoát hiện bóng hình người đàn ông thân trần sáu múi nằm trên giường. Anh ta nhìn cô nghi hoặc: "Tiên nữ giáng thế?"