Diêu Vận Lạc đột nhiên bị đổi chỗ, khuôn mặt như đứa bé đang ngậm kẹo thì bị mẹ lấy đi. Cô ấy chớp chớp đôi mắt tròn xoe, hỏi: "Sao vậy?"
Gương mặt Thẩm Tư Duệ thanh tú ngây ngô, đôi mắt mang lửa mà không nóng, khao khát mà không dám làm. Sau khi nghe chất vấn của giảng viên Lạc, cô nhóc lập tức vùi mặt vào ngực người kia, che đi nét ửng đỏ trên đôi má.
"Không được... ở đây là thư viện." Âm thanh trúc trắc, vụn vỡ mang theo chút trầm khàn.
Thẩm Tư Duệ đột nhiên hối hận. Đầu cô đặt trên hai khoả mềm mại, hương thơm ngào ngạt tản ra. Tư thế này có tra tấn người quá không?
Diêu Vận Lạc cong môi đắc ý. Nếu không phải bé con đang cúi đầu không nhìn thấy, có lẽ em ấy sẽ tẩn cho cô một trận.
Chỉ tầm ít phút sau, Diêu Vận Lạc đã khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày. Đôi môi cô ấy khẽ mở, hỏi ngược lại, "Thì sao nào?"
Không có liêm sỉ, Thẩm Tư Duệ thầm mắng. Những chuyện phía sau còn cần cô nói rõ sao? Giảng viên Lạc chắc chắn đang cố ý. Cô ấy là giả vờ không hiểu.
Nhìn vành tai của bé con dần ửng đỏ, thật sự không nỡ bắt nạt. Diêu Vận Lạc đặt tay lên đầu cô nhóc vò mấy cái, biến mái tóc đẹp đẽ thành mớ tơ rối. Giọng nói đều đều từ tốn vang lên, "Đồ ngốc, em còn chưa thành niên. Em nghĩ tôi sẽ làm gì với em?"
Diêu Vận Lạc trong lòng oán trách lặp lại từ ngốc năm lần. Tôi chỉ hôn em một chút thôi mà, nghĩ cái gì vậy không biết.
Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu, khuôn mặt dần dần khôi phục trạng thái thường ngày, đôi mắt trong veo mơ hồ. Đợi khi nhẩm lại câu nói kia một lần nữa, hiểu rõ ý tứ trong lời nói đó liền tiếp tục chôn mặt trong ngực người kia.
A a a, giảng viên Lạc đang đá xéo cô đây mà. Ý của lời này khác nào bảo cô là một người vô liêm sỉ đâu?
Diêu Vận Lạc thở hắt ra, có cảm giác muốn đá cô nhóc trong ngực ra chỗ khác. Tôi còn chưa dám nghĩ tới chuyện kia, ai cho phép em nghĩ tới?
Quá đáng!
Hai người giữ nguyên tư thế một lúc lâu, mỗi người mang một tâm trạng, hoàn toàn bất đồng với nhau. Thẩm Tư Duệ xấu hổ, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng. Diêu Vận Lạc cảm thấy vô cùng ấm ức, tủi thân. Rõ ràng chỉ là hôn, em ấy lại dám nghĩ tới chuyện kia. Tức chết cô ấy mà!
Tại thời điểm này điện thoại Diêu Vận Lạc reo chuông. Cô ấy đẩy nhẹ Thẩm Tư Duệ, "Tôi đi nghe điện thoại."
Cô nhóc nhanh chóng li khai khỏi người Diêu Vận Lạc, sau đó vội vàng chạy lại kệ sách, giả vờ nhìn tới nhìn lui không quan tâm. Phải thừa nhận rằng Thẩm Tư Duệ vẫn đang cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Cô nhóc nghe giọng nói trêu chọc từ vị trí vừa rồi vọng qua, "Duệ Duệ, nếu em vẫn còn xấu hổ như vậy thì qua đây. Tôi không ngại vừa nghe điện thoại vừa để em tựa vào đâu."
"!!!" Thẩm Tư Duệ đưa tay sờ mặt, cô có cảm giác với nhiệt độ này đem nướng gà cũng không thành vấn đề.
Mà Diêu Vận Lạc ở bên kia, nhìn bộ dáng ngây ngốc vì bị trêu ghẹo của cô nhóc, khoé môi không nhịn được cong lên. Cô ấy áp điện thoại vào tai, nét mặt trở lại nghiêm túc, "Ừa, Diêu Vận Lạc đây."
Bởi vì khoảng cách xa, Thẩm Tư Duệ không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì. Cô nhóc chỉ loáng thoáng nghe giảng viên Lạc đáp. Những câu đáp khiến người nghe lén cũng không hình dung được có chuyện gì.
"Thật sao?"
"Ừm, tôi hiểu."
"..."
Cuộc gọi kéo dài chưa tới hai phút, Diêu Vận Lạc đã nói câu tạm biệt.
Sau cuộc gọi ánh mắt giảng viên Lạc nhìn cô như mang tâm sự, có chút xa xăm vô định. Thế nhưng biểu cảm kia không có vẻ sẽ kể cô nghe chuyện gì.
Ánh mắt kia khiến Thẩm Tư Duệ lo lắng, bất an. Cô nhóc tiến lại gần, cất giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Diêu Vận Lạc rũ mi che đi cảm xúc trong mắt, chưa đầy mấy giây đã mỉm cười nhìn thẳng đầy tự tin. Cái khoảnh khắc rũ mi rất ngắn, nếu không phải Thẩm Tư Duệ nhìn cô ấy quên chớp mắt, khẳng định sẽ không nhìn ra.
"Cuộc gọi công việc thôi. Thế nào, cảm giác yêu đương vụng trộm có vui không?"
Phút trước Thẩm Tư Duệ còn đang lo lắng, nghe xong lời trêu chọc đôi má trở lại trạng thái hồng hào.
"C-cái gì mà yêu đương vụng trộm chứ!"
"Em không tò mò vì sao tôi gọi em lên thư viện mặc cho đang trong giờ học sao?"
Thẩm Tư Duệ cảm giác bị giảng viên Lạc xoay như chong chóng, trình độ đáng trống lảng còn đỉnh hơn thầy hiệu trưởng đánh trống trường lúc khai giảng.
Cô ấy đánh trống lảng giỏi, Thẩm Tư Duệ cũng là một tay lái không kém cạnh. Cô nhóc lập tức lái lại vấn đề cũ.
"Em càng tò mò hơn về cuộc gọi điện công việc lúc nãy. Vì sao ánh mắt cô lại trở nên xa xăm khi nhìn em? Giảng viên Lạc, cô nói em nghe, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"