"Tôi đi bộ buổi sáng. Sao nào, em có ý kiến?" Cô ấy phủi bụi trên người, đảo mắt hỏi.
Gần công viên có hàng hoa sữa, mùi hương có chút nồng. Công viên buổi sớm bởi vì sương chưa tan hết mà cảnh vật mờ ảo. Thẩm Tư Duệ cảm thấy vô cùng may mắn.
Bởi vì lúc này đây, gương mặt cô hệt như hôm qua, phiếm hồng một mảng. Cảm giác những lần gặp giảng viên Lạc trước kia với hôm nay thật sự rất bất đồng.
Nếu trước kia cảm thấy thích thú, bất ngờ, vui vẻ, ngại ngùng khi gặp cô ấy thì bây giờ lại cảm thấy vô cùng thích thú, cực kì bất ngờ, vui vẻ tột độ và đặc biệt là siêu cấp ngại ngùng.
Thẩm Tư Duệ gãi gãi mặt, đánh trống lảng sang chuyện khác, "Sáng nay tỉnh dậy em thấy mình nằm trên giường, là cô đỡ em vào?"
"Ừ, sao vậy?"
Thẩm Tư Duệ ngớ người, không biết đáp tiếp như thế nào. Hôm nay giảng viên Lạc thật lạ, cứ liên tục hỏi về cảm nhận của cô. Nếu là hồi trước, cô ấy sẽ chỉ đáp ừ, sau đó... không có sau đó.
Mặc dù hai người khoảng cách rất gần, thế nhưng ánh sáng không tốt, lại thêm hơi sương mờ ảo làm Diêu Vận Lạc không nhìn rõ biểu cảm cô nhóc. Chỉ biết rằng em ấy yên lặng một lúc, giống như không biết nên đáp ra sao.
Phía xa xa bỗng truyền đến âm thanh trong trẻo, "Thẩm Tư Duệ? Còn có... cô Diêu?"
Giọng nói rất quen thuộc, nhưng trong tình huống đột ngột này Thẩm Tư Duệ không nhớ rõ người kia là ai.
Mà người kia cũng giỏi thật, mặt trời chưa tỉnh giấc, sương cũng chưa tan, trong cái điều kiện ánh sáng mờ ảo như vậy vẫn gọi đúng tên mình.
Lúc Thẩm Tư Duệ xoay người lại, chủ nhân âm thanh kia vừa vặn đi đến.
Cố Hoa Hạ.
A, là chị gái hướng dẫn mình pha chế đây mà. Bảo sao giọng cứ quen quen.
Thấy Thẩm Tư Duệ ngây người chớp mắt, Cố Hoa Hạ giơ tay huơ huơ trước mặt cô, kèm theo giọng nói trêu chọc: "Tỉnh tỉnh."
Diêu Vận Lạc nhíu mày, "Cố Hoa Hạ? Học sinh 12A2, chị họ Lâm Yên?"
Không biết có phải Thẩm Tư Duệ nghe nhầm không, giọng nói giảng viên Lạc hôm nay mang theo chút chua ngoa, đanh đá? Còn có... cái nhíu mày kia... cô nhóc cảm giác không phải đang cố gắng nhớ thông tin chị Hoa Hạ, mà là nhíu mày buồn bực?!!
Rõ ràng lúc nãy cô ấy vẫn đang vui vẻ, niềm nở mà. Sao chớp mắt lại như thế kia?
Cố Hoa Hạ rụt tay lại, mỉm cười gật đầu, "Vâng ạ, trí nhớ cô tốt thật." Ngay cả thông tin chị họ Lâm Yên cô ấy vẫn nhớ rõ. "Cô với nhóc Thẩm hôm nay đến đây đi bộ thể dục ạ?"
"Ừ." Diêu Vận Lạc đáp ngắn gọn hệt như phong cách cũ. Mà Thẩm Tư Duệ lại cảm thấy có chút xa lạ. Có lẽ cô nhóc đã quen với việc nói nhiều hơn một câu của người kia.
Thẩm Tư Duệ trong lòng run rẩy. Lục trong trí nhớ xem có chủ đề nào cả ba có thể nói chuyện hoà bình không.
Kì thật chỉ có mỗi cô cảm giác căng thẳng, Cố Hoa Hạ thấy mọi chuyện vẫn bình thường đó thôi. Cho nên theo thói quen khơi chuyện.
Ba người vừa đi bộ thể dục vừa nói chuyện. Đa phần là Cố Hoa Hạ hỏi, Diêu Vận Lạc trả lời. Thẩm Tư Duệ thỉnh thoảng hùa theo, sau nhiều lần cảm thấy kì cục, cuối cùng quyết định yên lặng lắng nghe.
Cho đến khi Cố Hoa Hạ nhắc đến chủ đề pha chế. Tai Thẩm Tư Duệ lập tức vểnh lên. Không ổn, cô nhóc không thể cho giảng viên Lạc biết chị Hoa Hạ dạy mình pha chế. Lập tức chen vài câu lảng tránh. Nào ngờ...
"A, em không lên tiếng chị cũng quên mất. Cô Diêu, nhóc Thẩm chính là học trò đầu tiên của em đó." Lúc nói còn chỉ tay về phía Thẩm Tư Duệ với dáng vẻ hoan nghênh.
Lọt vào mắt Thẩm Tư Duệ, không khác gì cười trên đau khổ người khác.
"Học trò đầu tiên? Pha chế?" Giọng nói thêm một phần sắc bén, ánh mắt quét qua cũng không kém chút nào.
Cố Hoa Hạ ngây thơ hùa theo, "Vâng vâng, đúng vậy."
Rồi xong, cô nhóc nuốt một ngụm nước bọt âm thầm cầu nguyện. Ban nãy cứ cảm thấy cô ấy kì lạ. Giờ thì rõ rồi, giảng viên Lạc là ghen đây mà!
Không phải chứ, ghen ra mặt vậy sao? Hay là cô nhạy cảm quá?
Diêu Vận Lạc xâu chuỗi sự việc lại. Vậy ra vài ngày trước, em ấy dời lịch Evollrig muộn chút là để học pha chế? Còn là học với người được cả trường công nhận có nhan sắc tương tự mình?
Ái chà, rõ ràng cô ấy cũng biết pha chế, vậy mà bé con lại chọn hỏi người kia. Đây là có ý gì?
"Hôm đầu tiên em ấy học, tiếp thu chậm cực kì. Thế nhưng hôm sau lại hiểu toàn bộ lời em nói, tiến bộ vượt bậc luôn ấy. Rất chịu khó tìm tòi. Có tố chất." Cố Hoa Hạ khen Thẩm Tư Duệ không ngớt, lúc nói còn nháy mắt với cô nhóc.
Mặt trời đã tỉnh giấc, ba người vừa đi vừa nói suýt quên mất thời gian. Cố Hoa Hạ sau khi cung cấp xăng đốt nhà liền tạm biệt hai người.
"Em về trước. Hôm nay lớp có lịch trực nhật. Tạm biệt."
"Ừ, tạm biệt."
Khi đi ngang Thẩm Tư Duệ, cô ghé tai nói nhỏ: "Chị giúp em ghi điểm với cô Diêu rồi đó. Không cần cảm ơn."