Lòng vòng hệt Uyển Đình, Thẩm Tư Duệ tiếp tục cộng cho cô ấy âm một. Có lẽ Hoàng Túc là giáo viên đầu tiên nhận nhiều điểm âm của cô như thế.
"Thế nào, em có hứng thú không?" Vẻ mặt người kia rất tự tin, như thể chắc chắn Thẩm Tư Duệ sẽ tham gia vào đội tuyển.
Nhưng mà cô ấy sai rồi, cô nhóc không hề hứng thú với Toán học.
"Em từ chối." Thẩm Tư Duệ thản nhiên nói. Diêu Vận Lạc phía bên kia nhịn cười.
Hoàng Túc ngạc nhiên, "Không thể nào, chẳng phải khi nói chuyện đủ nhiều người ta thường có xu hướng đồng ý sao?"
"Nhưng không phải kiểu hỏi dồn dập, vòng vo và không liên quan mục đích cuối cùng như chị." Diêu Vận Lạc vờ lấy xong hồ sơ, bước sang giải vây. Cô ấy hờ hững nhìn về phía Thẩm Tư Duệ, nháy nháy mắt mỉm cười, sau đó tiếp lời. "Cô nhóc mà đồng ý yêu cầu của chị, em cũng nể đấy."
Hoàng Túc ngả người ra sau ghế sô pha, "Thì ra đây là lý do vì sao không ai theo chịu theo môn Toán?" Không đợi câu trả lời, cô ấy xua tay, "Thẩm Tư Duệ em về đi, nếu thay đổi suy nghĩ thì nhớ nhắn với cô."
Dạ vâng cho có lệ, Thẩm Tư Duệ rời đi. Cô nhóc tiếp tục cộng thêm một điểm trừ cho Hoàng Túc, lý do rất đơn giản, bảo nhắn mà không đưa số liên lạc, cũng dễ hiểu tại sao nhiều năm như vậy, môn Toán chưa xuất hiện học sinh giỏi nào chịu đi thi.
Thẩm Tư Duệ cố ý bước chậm lại, cô nhóc muốn đợi Diêu Vận Lạc. Với lý do chính đáng là để cảm ơn. Còn Diêu Vận Lạc, vờ kí hồ sơ sổ sách gì đó thêm một lúc nữa, rồi tạm biệt Hoàng Túc đi về.
Cô ấy cũng rảo bước nhanh hơn thường ngày. Đến lúc nhác thấy hình bóng cô nhóc, không hiểu sao Diêu Vận Lạc tràn đầy mãn nguyện. Kì lạ lắm, cái cảm giác có người trong lòng, nó cứ rộn rạo và khiến con người ta sinh ra các hành động khó hiểu làm sao.
Thẩm Tư Duệ ở phía trước hoàn toàn không hay biết gì. Cô nhóc cước bộ chậm rãi, Diêu Vận Lạc cũng từ từ rải bước theo. Mãi đến lúc tới trạm xe điện, vẫn không thấy giảng viên Lạc đi ngang qua, cho rằng cô ấy đi đường khác, cô nhóc mới từ bỏ.
Bầu trời mây dày đặc, trắng xoá, đầy hình thù ngộ nghĩnh. Là loại thời tiết Thẩm Tư Duệ cực kì, cực kì thích. Cô nhóc ngẩng đầu nhìn một lúc, sau đó tìm vài xu lẻ trong túi, bước lên xe.
Hôm nay xe điện khá vắng, Thẩm Tư Duệ chọn một vị trí ở hàng cuối, nghiêng người ngắm nhìn cảnh đẹp. Cô nhóc không để ý, "cảnh đẹp" trong lòng cũng lên xe điện cùng cô.
Cô ấy bước đến hàng ghế sau cùng, bắt được hình bóng Thẩm Tư Duệ.
"Thật trùng hợp, em cũng ngồi chuyến xe này sao?" Giả vờ vô tình gặp gỡ, Diêu Vận Lạc tự nhiên hỏi.
Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu, cảm giác quen thuộc đột nhiên ùa về. Người trước mặt hệt người phụ nữ nhường chỗ cho cô lần trước. Hình ảnh kia chồng lên hình ảnh người trước mặt, giọng nói qua khẩu trang có hơi khác đi. Thẩm Tư Duệ không tự chủ chồm dậy, kéo khẩu trang xuống. Diêu Vận Lạc đầy bất ngờ ngẩng ra.
"Quả thật là cô sao, giảng viên Lạc?"
"Đương nhiên là tôi rồi, em có ý kiến gì?" Đột nhiên giật khẩu trang xuống, làm như tôi là kẻ cướp không bằng. Cô ấy kéo khẩu trang lên, ánh nhìn đầy thắc mắc.
"Có chút giống, cũng có chút không giống." Thẩm Tư Duệ lẩm bẩm, sau đó kéo tay Diêu Vận Lạc ngồi chung.
Cô nhóc vui vẻ kể Diêu Vận Lạc nghe chuyện gặp nhau với người phụ nữ kia. Ngoại trừ giọng nói, còn lại Diêu Vận Lạc với người kia cứ như là một vậy.
Người giống giảng viên Lạc, đột nhiên Thẩm Tư Duệ nhớ đến Cố Hoa Hạ, nhưng ngay lập tức gạt phăng đi. Chị Hoa Hạ mà giống giảng viên Lạc một xíu, cô sẽ đi bằng đầu cho cả thiên hạ xem.
Thật ra dù có giống đi chăng nữa, Thẩm Tư Duệ vẫn phân biệt rõ ràng được đâu là giảng viên thân yêu của mình. Vì cô ấy sớm đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Diêu Vận Lạc nghe xong câu chuyện, xâu chuỗi lại những sự kiện trong khoảng thời gian ấy, mọi thứ lập tức sáng tỏ. Cô ấy mỉm cười, không ngờ mọi chuyện có thể trùng hợp như thế.
"Chúng ta gặp nhau lần đầu là ở tiệm đĩa, không có trước đó." Diêu Vận Lạc khẳng định. Bây giờ chưa phải lúc kể bé con nghe người kia là ai.
Thẩm Tư Duệ nghe xong có một tí hụt hẫng. Kể từ lúc quen với hương thơm Diêu Vận Lạc, cô đã sớm biết người phụ nữ kia với cô ấy khác nhau hoàn toàn. Nhưng trong thâm tâm lại mong họ là một. Như vậy chẳng phải rất giống mấy quyển tiểu thuyết lãng mạn cô hay đọc sao? Gặp nhau trên cùng một chuyến xe, người kia giúp đỡ tôi, sau đó duyên phận đưa đẩy cả hai gặp lại...
Khụ khụ, cô đang nghĩ gì thế này.
Hai người ngẩng ra, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Cứ thế cho đến lúc xuống xe, Thẩm Tư Duệ mới nhớ ra mình chưa nói lời cảm ơn.
"Giảng viên Lạc, ban nãy... cảm ơn cô đã nói những lời kia."
"Những lời nào?" Trên xe điện cô ấy có nói gì khiến bé con ngộ ra chân lý cuộc đời sao?
Thẩm Tư Duệ từ tốn đáp, "Là ở phòng giáo viên, lúc cô nói giúp em."
"À, là chuyện đó sao? Tôi nhận lời cảm ơn của em. Đi về cẩn thận."
"Cô cũng vậy."
Vẫy tay tạm biệt, sau đó mỗi người mỗi ngã rời đi.