• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oánh quý tần ngại trời nóng nên lười ra ngoài, quyết định ngủ trưa một canh giờ.

Sau khi xuống giường, nàng cầm chén chè đậu xanh ướp lạnh ăn, vừa ăn vừa lấy lại tinh thần. Chè đậu xanh hòa với mật ong mang theo hương hoa thấm vào dạ dày.

Ăn được nửa chén, Oánh quý tần đã tỉnh táo lại, bỗng phát hiện trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn bốn phía.

"Lựu Hoa." Nàng nhìn đại cung nữ đứng gần đó, "Sao thế? Có tâm sự à?"

"... Nương nương." Lựu Hoa cúi đầu, "Cung Chính Tư mới tới truyền lời, nói là... Nói là hoạn quan mưu hại Thiến tần từ tối hôm qua bắt đầu cắn lấy người không bỏ, còn khai ra rất nhiều cung nhân chỗ chúng ta, nói là chúng ta mua chuộc gã..."

"Bang" một tiếng, chén ngọc trong tay Oánh quý tần đập mạnh xuống giường trên bàn trà. Nàng đứng bật dậy, híp mắt nén giận: "Có ý gì hả? Gã nói thế Cung Chính Tư tin liền sao? Chuyện quỷ quái gì họ cũng nghe hết hả? Định ăn mà không làm đúng không?"

Dứt lời, nàng tức giận đi đi lại lại trong phòng.

Lựu Hoa chỉ biết khom người đi theo bên cạnh, khuyên can: "Nương nương bớt giận..."

"Sao mà bớt giận giận được?" Oánh quý tần giận đến bật cười, "Người bị tên đó cắn chặt còn ít sao? Mới có một đêm, hơn nửa hậu cung đều bị gã lôi vào, bây giờ lại muốn hất nước bẩn lên người bổn cung, sao hả, thấy ta không có chỗ dựa nên muốn bắt nạt ta à?"

"Nương nương không nên nói như vậy." Lựu Hoa thở dài, "Hay là người tới chỗ Thiến tần nương tử một chuyện đi. Hai ngày nay bệ hạ đều ở chỗ Thiến tần, nương nương đi giải thích, dù Thiến tần hay bệ hạ có tin hay không, lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn một chút."

"Không đi!" Oánh quý tần hùng hổ, "Mấy lời vô căn cứ này ai muốn tin thì tin, có bản lĩnh thì mang ba thước lụa trắng tới treo cổ ta đi, đến lúc đó ta sẽ biến thành quỷ hù chết bọn họ!"

"..." Lựu Hoa bất lực nhìn nàng ấy.

Oánh quý tần thở hổn hển một lát, cuối cùng cắn răng nói: "Giúp ta thay y phục trang điểm!"

"Vâng." Lựu Hoa vội đáp, như sợ Oánh quý tần sẽ hối hận, lập tức dìu nàng ấy tới trước bàn trang điểm.

...


Ở Y Lan Các, nữ quan Hồ thị của Cung Chính Tư và hoạn quan chưởng sự Ngô Thuật Lễ quỳ trước giường bẩm báo kết quả điều tra án hay ngày nay. Không ngoài dự đoán, ngôi cửu ngũ bất mãn nhíu mày: "Oánh quý tần Diệp thị, quý nhân Sở thị, tài tử Phương thị đều đáng nghi... Trẫm lệnh Cung Chính Tư các ngươi điều tra vụ án, kết quả các ngươi mơ hồ thật đấy!"

Hai người có khổ mà không thể nói. Nếu là vụ án bình thường, bọn họ đương nhiên hỏi ra kết quả mới dám bẩm báo. Nhưng việc này khiến thiên tử tức giận, cung nhân ngự tiền nơm nớp lo sợ, không khỏi gây áp lực cho họ, ngày ngày đều đến Cung Chính Tư thúc giục mấy lần. Bọn họ cũng sợ không gánh nổi tội, chỉ đành bẩm báo tiến triển, làm dịu cơn thịnh nộ của thiên tử rồi tiếp tục điều tra.

Hiện giờ thấy thiên tử không vui, hai người nhìn nhau, Ngô Thuật Lễ dập đầu một cái: "Hồi bệ hạ, tên đó thật sự quá dẻo miệng, thế mà kéo hơn nửa hậu cung xuống nước. Đám hạ nô vất vả lắm mới điều tra đến ba vị nương nương và nương tử này. Xin bệ hạ cho phép Cung Chính Tư đi bắt người, chắc chắn sẽ..."

Không đợi gã nói hết câu, Từ Tư Uyển đã kéo ống tay áo hoàng đế: "Bệ hạ."

Ngô Thuật Lễ thấy thế liền ngậm miệng, để nàng nói trước.

Từ Tư Uyển nói: "Oánh tỷ tỷ và thần thiếp trước giờ thường xuyên qua lại, Sở quý nhân và Phương tài nhân cũng tính là chỗ quen biết với thần thiếp, tuy thần thiếp không quá thân với họ nhưng chắc cũng không đến mức sẽ hại thần thiếp. Tính ra trong số ba người họ thế nào cũng có người bị oan, thật sự không tiện để Cung Chính Tư áp giải người đi, nếu không sẽ vô cớ khiến tỷ muội bọn thiếp có hiềm khích."

Hắn lắc đầu: "Nàng đã mất con, bản thân cũng bị thương, chuyện lớn này không thể không tra rõ. Sau khi có kết quả nếu ai bị hàm oan, trẫm sẽ ban thưởng trấn an."

Ngụ ý là bị tra tấn cũng không sao. Từ Tư Uyển biết hắn vì chuyện này mà vừa buồn vừa giận, lại vội khuyên: "Nếu bị đưa đến Cung Chính Tư người không chết cũng tàn, làm thế sao được? Thật ra... Ba tỷ muội kia đều ở hành cung, chi bằng bệ hạ truyền họ tới hỏi chuyện trước, dưới thiên uy kẻ tay dơ bẩn chắc chắn sẽ chột dạ, như thế cũng có thể tránh cho người vô tội chịu khổ. Nếu kẻ đứng sau quá gàn bướng, không chịu thừa nhận, đến lúc đó cùng đưa đến Cung Chính Tư cũng không muộn, khi ấy người vô tội tự biết nên hận ai."

Hắn bất mãn nhíu mày, đang muốn nói chuyện, nàng lại cắt ngang: "Bệ hạ, Oánh tỷ tỷ rất tốt với thần thiếp, nếu tỷ ấy vô duyên vô cớ bị đưa đi chịu khổ, thần thiếp sẽ không thể an tâm. Bệ hạ cứ coi như vì thương thần thiếp mà cho thần thiếp tĩnh tâm dưỡng thân đi!"

Lời định nói cứ thế phải nuốt trở về, hắn bất lực gật đầu: "Thôi vậy." Nói tới đây, hắn ra lệnh cho Vương Kính Trung, "Đi truyền người tới đi."

Vương Kính Trung khom người lĩnh mệnh, lui xuống giao cho thủ hạ đi làm.

Tuy nhiên mới một lúc, cung nhân đi truyền lời còn chưa tới nơi, đột nhiên nghe tiếng Quế Phức ở bên ngoài la lên: "Quý tần nương nương!"

Oánh quý tần hấp tấp chạy tới, đương nhiên phớt lờ nàng ấy, tay vén rèm châu liền vào phòng.

Phòng ngủ an tĩnh lại, các cung nhân vội vàng hành lễ, Từ Tư Uyển ngồi dậy: "Oánh tỷ tỷ". Hoàng đế cũng buông tấu chương xuống.

Oánh quý tần không thèm nhìn ai, trực tiếp đi đến trước giường trà, hành lễ: "Bệ hạ, Cung Chính Tư nói thần thiếp là thủ phạm đứng sau hại Thiến tần muội muội, bệ hạ có tin không?"

Sắc mặt hắn trầm xuống: "Trẫm đang muốn truyền các nàng tới hỏi chuyện, chờ Sở quý nhân và Phương tài nhân tới rồi nói, nàng ngồi xuống trước đi."

"Không cần phiền phức như vậy!" Oánh quý tần đứng lên, nói chuyện không hề khách khí, "Thần thiếp vốn không bằng Sở quý nhân và Phương tài nhân. Bọn họ bầu bạn bên quân vương, phụ thân và huynh trưởng lại làm quan trong triều, bệ hạ đương nhiên phải chu toàn tất cả. Còn thần thiếp không thì không có chỗ dựa trong triều, phụ mẫu đệ đệ đều xuất thân nô tịch, được bệ hạ thánh ân mới có thể an gia trong kinh thành. Nếu bệ hạ không tin thần thiếp, vậy cứ ban một ly rượu độc cho thần thiếp là được, cũng sẽ không có ai đứng ra nói chuyện giúp thần thiếp đâu!"

Nàng nổi giận đùng đùng, hai má ửng đó, nhắc đến hoàn cảnh của mình, nước mắt liền trào ra.

Từ Tư Uyển ngồi trên giường nhìn nàng ấy phải cố gắng nhịn cười: "Thì ra mỹ nhân tức giận là thế này. Thần thiếp vốn thấy có lỗi với tỷ tỷ, nhưng bây giờ lại cảm thấy không lỗ nữa, ngày thường rất khó thấy tỷ tỷ như vậy."

"Muội bớt chọc ta đi!" Oánh quý tần trừng mắt.

Ngay cả hoàng đế cũng cười bất lực: "Từ khi nào thì nàng lại trở nên dễ nóng giận vậy hả? Trẫm còn chưa nói gì, nàng ngay cả rượu độc cũng đòi rồi. Yên tâm, trẫm sẽ không để nàng chịu hàm oan, có điều Cung Chính Tư đã giao bản cung khai cho trẫm, dù thế nào trẫm cũng phải tra rõ thị phi đúng sai. Nàng ngồi xuống trước đi, đừng nóng vội."

Càng nói, hắn càng giống dỗ dành. Từ Tư Uyển lặng lẽ liếc nhìn hắn, thầm nghĩ đây hoàn toàn không phải cái người khi nãy muốn trực tiếp áp giải nghi phạm tới Cung Chính Tư. Nếu nàng kể chuyện này với Oánh quý tần, không biết Oánh quý tần ở sau lưng lại mắng hắn thế nào.

Nhưng nàng đương nhiên sẽ không kể chuyện này, Oánh quý tần được hắn trấn an cũng nguôi giận, được cung nhân dìu ngồi xuống giường trà.

Từ Tư Uyển thấy ánh mắt hắn bớt sắc bén đi, thầm cảm thấy may mắn Oánh quý tần thông minh, gây chuyện như vậy trông giống người đàn bà đanh đá nhưng sẽ khiến hắn bớt nghi ngờ, cũng đỡ phiền nàng phải nhọc lòng giải vây.

Đợi thêm một khắc, Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan cũng tới. Hai người làm như không biết gì, đi vào hành lễ, lộ vẻ nghi hoặc. Sở Thư Nguyệt dịu dàng hỏi: "Nghe nói Thiến tần tỷ tỷ đêm qua mới bị thương, thần thiếp không dám đến quấy rầy, không biết bệ hạ truyền triệu vì việc gì?"

Hoàng đế không trả lời, ra hiệu bằng mắt, lập tức có cung nhân dâng bản sao cung khai cho hai người, ngay cả Oánh quý tần cũng có một bản.

Oánh quý tần vẫn tỏ vẻ giận dỗi, tuy nhận bản cung khai nhưng lười không thèm xem, cứ thế ném lên bàn.

Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan cẩn thận đọc.

"Bệ hạ?" Sở Thư Nguyệt lo sợ ngước mắt.

Phương Như Lan bên cạnh lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp bị oan..."

Sở Thư Nguyệt thấy thế thì hoàn hồn, cũng quỳ xuống kêu oan.

Nét giận dữ trên mặt Oánh quý tần không hề thay đổi, nàng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hai người: "Bị oan bị oan... Ta mới là người bị oan nhất đây! Ta hại Thiến tần làm gì? Muội ấy có gia thế thế nào, ta đây có thể luôn ở vị phân cao hơn muội ấy hay sinh được hài tử tranh cao thấp với con của muội ấy hả? Ta mới là người không thể hại muội ấy nhất!"

Từ Tư Uyển khẽ cười.

Hoàng đế nhìn qua mắng nàng ấy: "Nàng câm miệng!"

"Thần thiếp thích thế đấy!" Oánh quý tần để lại một câu rồi cúi đầu nức nở, trông rất ủy khuất.

Từ Tư Uyển thấy thế cũng muốn qua dỗ dành nàng, vì vậy không hỏi cũng biết tất nhiên hoàng đế càng muốn dỗ nàng ấy hơn.

Nàng làm như không phát hiện, cười nhẹ: "Bệ hạ bớt giận. Oánh tỷ tỷ đang nổi nóng, để tỷ ấy bình tĩnh lại đi, nghe hai vị muội muội nói trước nghe xem."

Hắn gật đầu.

Sở Thư Nguyệt nói ngay: "Bệ hạ, thần thiếp và Phương muội muội tuy không thường xuyên qua lại với Thiến tần tỷ tỷ nhưng không tính là trở mặt, việc này..."

"Ngươi còn nói là không tính trở mặt?" Oánh quý tần lên tiếng đúng lúc, "Thế mà ta nghe nói ngươi ở trước mặt bệ hạ gây thị phi chuyện Thiến tần và Tuyên quốc công phủ. Đồ hai mặt, còn ở đây giả làm người tốt!"

Sở Thư Nguyệt nghe vậy sắc mặt trắng bệch, không khỏi quẫn bách: "... Có lẽ thần thiếp từng đắc tội tỷ tỷ, nhưng không cũng không đến mức muốn hại tính mạng tỷ tỷ. Huống chi... Cung Chính Tư nói thần thiếp có ý định mưu hại hài tử của tỷ tỷ, nhưng hôm qua tỷ tỷ đột nhiên mất con, ngay cả bệ hạ cũng mới biết khi tỷ tỷ xảy ra chuyện, thần thiếp sao có thể biết trước được? Dù thế nào cũng không có đạo lý tỷ tỷ gạt bệ hạ mà kể cho thần thiếp nghe chuyện này trước."

"Sở muội muội nói đúng." Từ Tư Uyển gật đầu.

Đúng lúc này, Hoa Thần xen vào: "Nương tử đừng sơ ý, người quên vụ thuốc trước đây sao?"

Từ Tư Uyển hoảng hốt, hoàng đế nhíu mày: "Thuốc gì?"

Hoa Thần bước lên, khom người bẩm báo: "Hồi bệ hạ, thời điểm mới nắng nóng, nương tử không có khẩu vị ăn uống nên mời Lộ thái y kê đơn, thuốc do Lộ thái y ngày ngày mang tới. Nhưng có một hôm Lộ thái y nói thuốc mình sắc bị người ta động vào, sau khi cẩn thận kiểm tra thì không có gì bất thường, chỉ là lại phát hiện bả thuốc bị mấy đi một ít. Khi đó nương tử không để bụng, cho rằng nếu thuốc không sao thì không cần điều tra đến cùng. Lần này nương tử sinh non, nô tỳ không yên tâm, sợ có nguyên do gì khác nên lặng lẽ kiểm tra lại đồ nương tử dùng hằng ngày, kể cả thuốc nương tử uống, nô tỳ cũng đặc biệt đi hỏi Lộ thái y xem nó có hại đến thai nhi không, kết quả thai nhi nói..." Nói tới đây nàng dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn Sở quý nhân và Phương tài nhân quỳ một bên, "Lộ thái y nói dược tính phương thuốc đó rất nhẹ, thai phụ có thể dùng được, còn nói nếu thai phụ muốn tăng khẩu vị thì đa phần đều dùng phương thuốc đó. Ban đầu nghe vậy nô tỳ cũng yên tâm, nhưng nghĩ tới việc bả thuốc bị người ta lấy đi, nô tỳ đoán... Hay là có kẻ tưởng nương tử có thai không?"

"Ngươi ngậm máu phun người!" Sở Thư Nguyệt đột nhiên nổi giận, quát lớn, "Sao có thể dựa vào một đơn thuốc mà suy đoán chuyện lớn như vậy! Hơn nữa đó không phải thuốc tránh thai, chỉ là thuốc tăng khẩu vị mà thôi, ai dùng cũng được!"

Từ Tư Uyển nhẹ giọng: "Sở muội muội nói đúng, chuyện lớn như thế không thể suy đoán bậy bạ được. Cho dù muốn điều tra theo con đường này cũng chỉ tra đến chỗ thái y, Hoa Thần ngươi chớ nói bậy, lui xuống đi.

Hoa Thần cắn môi hành lễ. Từ Tư Uyển quan sát Sở Thư Nguyệt, bắt gặp được hình ảnh trong mắt nàng ta lóe lên tia hoảng sợ.

Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn Từ Tư Uyển: "Đa tạ tỷ tỷ. Thật ra ngoại trừ việc tỷ tỷ đột nhiên sinh non, còn một manh mối... Tỷ tỷ đã phát hiện chuyện này, nhưng không biết đã nói với bệ hạ chưa?"

"Vẫn chưa." Từ Tư Uyển mỉm cười, vừa thấy hoàng đế nhìn sang thì cúi đầu, "Hôm qua Sở muội muội tới thăm thần thiếp, trong lúc hàn huyên thần thiếp bỗng nhớ tới một chuyện, không biết có liên quan hay không nên chưa dám nói với bệ hạ, thần thiếp định chờ kết luận của Cung Chính Tư rồi nói."

Nàng đưa tay sờ dưới gối, lấy ra một cái hộp sứ men xanh nhỏ đưa cho hắn: "Bình thường thần thiếp ít qua lại với với nhiều người, nhưng mấy hôm trước thời điểm thần thiếp được phong Thiến tần, đột nhiên có người sai cung nữ tới đây tặng thần thiếp cái này, nói là chúc mừng thần thiếp được tấn phong. Thần thiếp thấy đồ bên trong giống thuốc mỡ nên hỏi cung nữ kia đây là gì, cung nữ kia nói đây là cao dưỡng nhan, sau khi tắm gội dùng nó là thích hợp nhất. Nhưng sau này thần thiếp nhờ thái y xem, Lộ thái y nói bên trong có đào nhân, hạt mã tiền và tam lăng, liều lượng rất nặng, là thứ hỗ trợ hoạt huyết hóa ứ, nếu thường xuyên dùng nó, có tác dụng dưỡng nhan hay không thì không biết nhưng chắc chắn không thể có thai." Nói tới đây, nàng nhìn Phương Như Lan, gằn từng chữ, "Khi ấy thần thiếp nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện nên mới không hỏi tội tài nhân muội muội. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ đúng như Hoa Thần nói, tài nhân muội muội đánh bậy đánh bạ đoán được ta có thai, cố ý đưa thứ này tới?"

Cho đến hiện tại, ngoài những gì Hoa Thần nói, mỗi bước đi của nàng đều giống những gì thảo luận với Sở Thư Nguyệt hôm qua.

Nếu Sở Thư Nguyệt thật sự có âm mưu chống lại nàng, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Vì vậy nói xong, nàng nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, nắp hộp đúng lúc hướng về phía Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan.

Phương Như Lan đột nhiên nói: "Chắc là tỷ tỷ hiểu lầm rồi. Thần thiếp chưa từng tặng cho tỷ tỷ món đồ này. Nhìn hoa văn quả nho bên trên, nó hình như là đồ trong cung của Oánh quý tần nương nương."

Lời này rõ ràng không nằm trong kế hoạch của Từ Tư Uyển và Sở Thư Nguyệt. Theo kế hoạch ban đầu, ngay lúc này Sở Thư Nguyệt nên đứng ra và nói rằng đã nhìn thấy thứ này trong phòng của Phương Như Lan, sau đó cung nhân sẽ đi xác minh, chứng thực nó đến từ tay Phương Như Lan. ngôn tình ngược

Nhưng Sở Thư Nguyệt cũng nói: "Đúng thế, thần thiếp cũng thấy thứ này giống đồ trong cung của Oánh quý tần nương nương. Trước đây thần thiếp từng thấy một cái có hoa văn quả nho tương tự trong phòng của nương nương."

"Cái gì?" Oánh quý tần nhướng mày, đi qua giật lấy cái hộp trong tay Từ Tư Uyển.

Từ Tư Uyển chỉ mỉm cười nhìn Phương Như Lan: " Hoa văn quả nho gì? Hai vị muội muội thống nhất ý kiến như thế là vì đều hoa mắt hay có nguyên nhân nào khác?"

Cả hai giật mình, tập trung nhìn kỹ hộp sứ kia mới thấy hoa văn trên hộp tuy có màu tím nhưng đó không phải nho mà là hoa tử đinh hương.

Hoa văn này vốn thường thấy trong cung, thậm chí còn được sử dụng nhiều hơn hình quả nho. Bọn họ nhìn lầm không quan trọng, nhưng đều liên tưởng tới quả nho thì thật kỳ lạ.

Từ Tư Uyển lạnh lùng nói: "Ta vốn định không nghi ngờ hai vị muội muội, nhưng xem ra hai vị muội muội có quá nhiều tâm tư, là ta suy nghĩ đơn giản rồi." Nói tới đây nàng nhìn hoàng đế, ánh mắt lộ sự mất mát, xúc động thở dài, "Chuyện hôm trước thần thiếp đành phải nói rõ với bệ hạ. Thần thiếp vốn không nghĩ tới thuốc mỡ này, nhưng hôm qua Sở muội muội tới lại đột nhiên nhắc tới nó, khiến thần thiếp không khỏi nghi ngờ. Khi ấy... Sở muội muội cầm tới một cái hộp quả nho giao cho thần thiếp, nói là từ chỗ người ta lấy được, bảo thần thiếp đổ thuốc mỡ vào, còn khuyên thần thiếp đừng chột dạ, bởi vì thuốc mỡ vốn do người ta tặng, dùng cái hộp này chỉ để tiện cho Cung Chính Tư điều tra, không tính là gạt ai. Thần thiếp tưởng muội ấy muốn giúp thần thiếp bắt được hung thủ, suy chút đã làm theo lời muội ấy. Nhưng thần thiếp nhớ lại bệ hạ từng nhiều lần dặn thần thiếp không được tin tưởng ai, cho nên mới tìm cái hộp tương tự để thăm dò. Bây giờ xem ra... Suýt chút thần thiếp bị bọn họ lừa gạt, vô tình hại Oánh tỷ tỷ."

Tới đây, lời Sở Thư Nguyệt nói đã hoàn toàn bị đảo lộn, nàng ta lắc đầu, không tin mọi việc lại thay đổi đột ngột như vậy.

"Áp giải đi!" Hoàng đế hờ hững ra lệnh.

Bốn tên thái giám lập tức đi tới, Sở Thư Nguyệt hoàn hồn, vừa giãy giụa muốn thoát khỏi họ vừa lao về phía giường: "Tiện... Tiện nhân!" Hoàng đế ngồi ngay mép giường nhưng nàng ta không hề bận tâm tới, duỗi tay nắm lấy vạt áo Từ Tư Uyển, "Ngươi, ngươi hại ta! Ngươi đảo ngược phải trái..."

Hoàng đế tức giận vung tay khiến Sở Thư Nguyệt ngã xuống đất, sau một hồi tê dại, nàng ta mới hoàn hồn, hoảng sợ bò về phía trước: "Hoàng Thượng, không phải thần thiếp... Không phải thần thiếp..."

Kèm theo hai câu này, nước mắt của nàng ta chảy xuống như hoa lê dưới mưa nhưng chỉ khiến cung mày hắn nhíu chặt: "Đưa xuống."

Hắn không nhìn nàng ta, chỉ xoay người ôm Từ Tư Uyển, lo nàng sẽ lại hoảng sợ. Thấy vậy, cung nhân không dám để Sở Thư Nguyệt ở lại lâu, lập tức đi tới che miệng nàng ta, kéo ra ngoài.

Tiếng khóc lóc kêu oan của Sở Thư Nguyệt đi xa, qua hồi lâu mới hoàn toàn biến mất. Phương Như Lan sững sờ bị lôi đi, tới cửa phòng, ả đột nhiên hét lớn: "Ta chưa từng tặng ngươi hộp thuốc mỡ nào cả!"

Đương nhiên việc này cũng bị bỏ qua, nàng ta bị hai tên thái giám kéo xuống.

Oánh quý tần nhàn nhã nhìn bọn họ, cho đến khi không còn tiếng động nào, nàng mới quay đầu cười nhìn Từ Tư Uyển: "Nguy hiểm thật, may mà muội cẩn thận, nếu không dù bị oan ta cũng không biết giải thích thế nào."

Từ Tư Uyển nằm trong tay hoàng đế: "Tỷ tỷ sai rồi, bệ hạ thánh minh, sao có thể cho phép kẻ xấu vu oan tỷ tỷ? Cho dù không muội không phòng bị, bệ hạ cũng sẽ trả rõ, rửa sạch oan ức cho tỷ tỷ."

Oánh quý tần chớp mắt với nàng: "Khi nãy ta quá nóng giận, để muội muội chê cười. Bây giờ hiềm khích đã được tẩy trừ, ta cũng nên về rồi. Muội muội nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại nhớ tới chỗ ta ăn nho." Nói rồi, nàng hành lễ với hoàng đế, "Thần thiếp cáo lui trước."

Hoàng đế cười gật đầu, không phạt thái độ khi nãy nàng ấy thô lỗ, cho nàng ấy lui xuống.

Từ Tư Uyển lộ vẻ mệt mỏi, hắn liền đỡ nàng nằm xuống.

Đến đây mọi việc coi như đã chấm dứt, tiếp theo việc nàng còn làm chỉ là chờ Cung Chính Từ ép hỏi khẩu cung từ Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan, sau đó châm ngòi thổi gió hướng điểm đáng ngờ tới chỗ Ngọc phi.

Quả thật ngọn lửa này chưa chết thiêu chết Ngọc phi, nhưng hắn cáu giận như thế, thương "hài tử" kia như thế, trong lòng sẽ ghi nhớ món nợ này.

Mà bản thân nàng cung ghi nhớ món nợ này, nàng hi vọng lúc còn sống có thể tìm được cơ hội thích hợp cho hắn biết đứa nhỏ này chỉ là giả, thứ khiến hắn đau đớn muốn chết chỉ là máu của một tiểu cung nữ hắn chưa từng gặp mặt mà thôi.

Nàng kéo Ninh Nhi ra khỏi hố lửa, hiện giờ Ninh Nhi một lòng trung thành với nàng. Hôm ấy nàng bị thương trở về, Hoa Thần đi nói với Ninh Nhi nàng cần máu của thiếu nữ tuổi cập kê làm thuốc dẫn, Ninh Nhi không nói hai lời đã tự rạch tay, lấy một chén máu nhỏ đưa cho nàng.

Hoa Thần bỏ máu vào bong bóng cá giấu dưới khăn trải giường cho nàng, dùng móng tay để làm bể.

Máu tay nhuộm đỏ bàn tay trắng nõn của nàng, làm ướt sũng xiêm y mềm mại của nàng, còn cả phù mạch xuất hiện sau khi sinh non, ngay cả thái y cũng không thể không thừa nhận đây là sinh non.

Nàng muốn hắn vì thế mà hận Ngọc phi, cũng vì vậy mà không thể tiếp tục lừa mình dối người người như trước.

Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ở thời điểm hắn cần đưa ra lựa chọn giữa nàng và Ngọc phi, oan hồn của "hài tử" chết oan này sẽ giúp trái tim hắn nghiêng về phía cân đòn của nàng.


Mà Ngọc phi... Lúc này có lẽ còn đang cảm thấy may mắn vì vừa thoát nạn.


Có lẽ nàng ta còn cảm thấy may khi có hai kẻ ngốc dù đến chết cũng không thể khai ra mình, hoặc là nàng ta sẽ khinh Từ Tư Uyển không có bản lĩnh, dù đã cố gắng hết sức cũng không mảy may đụng được vào nàng ta.


Nhưng Ngọc phi sai rồi, ngay từ đầu nàng ta đã sai rồi.


Từ đầu nàng đã biết mình không thể lay chuyển được nàng ta, thứ lay chuyển được nàng ta chỉ có trái tim của hoàng đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang