Từ Tư Uyển biết đối với người xưa nay tránh xa thị phi như vậy muốn dấn thân vào cuộc tranh đấu đều không phải chuyện dễ.
Nhưng cũng may chuyện nàng muốn nhờ Ngô sung hoa không quá khó: "Thần thiếp chỉ muốn mượn vài cung nhân của nương nương." Từ Tư Uyển nói.
"Mượn vài cung nhân?" Ngô sung hoa sửng sốt, "Cung nhân bên cạnh không đủ dùng sao? Người ở Phương Phi Điện của ta muốn cứ tùy chọn, muốn mượn chưởng sự dùng mấy ngày cũng không sao."
"Nương nương thật hào phóng, thần thiếp không dám xin nương nương nhiều như thế." Từ Tư Uyển mỉm cười.
Ngô sung hoa vỗ vỗ tay nàng.
Từng người ngồi xuống, nàng mới chậm rãi nói: "Mấy người đó không cần phải tới chỗ của thần thiếp, chỉ cần chờ lệnh sau khi trời tối. Nếu kẻ ăn cây táo rào cây sung kia rời khỏi Sương Hoa Cung, thần thiếp sẽ nghĩ cách báo với nương nương, nương nương cứ bảo họ làm bộ đang tuần tra ban đêm hay đi ngang đều được, chỉ cần giúp thần thiếp xem cuối cùng kẻ đó đi gặp ai, tốt nhất là bắt cả nhân chứng vật chứng."
"Việc này không khó." Ngô sung hoa gật đầu, "Nhưng cần gì mất công như thế? Cứ dùng thủ hạ đáng tin của mình là được."
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Người trong Niêm Mai Các gã đều biết, nếu bị phát hiện thì sẽ thất bại trong gang tấc."
Ngô sung hoa tỉnh ngộ: "Muội không chỉ muốn kết thúc việc này mà còn muốn bắt kẻ chủ mưu phía sau sao?"
"Đương nhiên. Nếu có hậu hoạn làm sao ngủ yên?" Từ Tư Uyển kính cẩn nói, "Nếu nương nương chịu hỗ trợ, thần thiếp cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nếu nương nương có băn khoăn, thần thiếp cũng hiểu. Thần thiếp chỉ cầu xin nương nương dù có ra tay hay không đều hãy giữ bí mật thay thần thiếp, đừng để cung nhân bên dưới để lộ, tránh rút dây động rừng."
"Việc này không khó, ta giúp muội." Ngô sung hoa cười nói, "Về người bên dưới muội cũng có thể yên tâm. Tuy ta không được thánh sủng nhưng cung nhân bên cạnh đều đáng tin, không vì lý do gì khác, chỉ vì sự bình an của hai đứa nhỏ, ta không dám giữ kẻ hai mặt bên cạnh."
"Vậy thần thiếp cảm tạ nương nương trước." Từ Tư Uyển đứng dậy hành lễ.
Tô Hoan Nhan cười nói: "Việc này cần rất nhiều người. Thần thiếp không giúp được gì, nhưng mấy cung nhân của Duyệt Thơ Trai quý nhân tỷ tỷ cũng có thể sai khiến."
Từ Tư Uyển đắn đo: "Người cạnh muội vốn không nhiều, nếu lại bị ta điều đi chỉ sợ bản thân muội không tiện."
"Không sao, buổi tối thần thiếp vốn cũng không giữ cung nhân hầu hạ trong phòng." Tô Hoan Nhan khẽ cười, "Quý nhân tỷ tỷ chắc không biết khi vừa vào hạ thần thiếp khổ sở thế nào, Phương tài nhân ương ngạnh ngay cả sung hoa nương nương cũng không cung kính. Sau này ít nhiều cũng nhờ tỷ tỷ tặng băng, sung hoa nương nương lại mượn cơ hội này đưa chút đồ uống lạnh giải nhiệt tới chỗ thần thiếp, Phương tài nhân mới đã bớt kiêu ngạo. Ân đức của sung hoa nương nương và quý nhân tỷ tỷ thần thiếp đều biết."
Ngô sung hoa hiền lành nói: "Nếu đã dùng được, đến lúc đó ta sẽ gọi người ở chỗ của muội."
"Vâng." Tô Hoan Nhan cười gật đầu.
Nhị công chúa ngồi trong lòng Ngô sung hoa ăn hết điểm tâm trong tay, duỗi tay muốn ăn tiếp lại bị Ngô sung hoa giữ chặt tay nhỏ: "Lát nữa chúng ta phải đọc thơ, học xong rồi ăn có được không?"
Nhị công chúa rất ngoan, nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu, đáp: "Vâng."
Từ Tư Uyển thấy thế liền hành lễ: "Vậy thần thiếp cáo lui trước."
"Được." Ngô sung hoa nháy mắt, ý bảo đại cung nữ bên cạnh đưa tiễn.
Cung nữ kia kính cẩn tiễn Từ Tư Uyển đến cửa Cảnh Minh Cung mới quay về phục mệnh. Từ Tư Uyển được Hoa Thần dìu về Sương Hoa Cung.
Đợi đi xa, Hoa Thanh trầm giọng: "Nô tỳ không hiểu, chuyện như vậy sao nương tử không đi tìm Oánh quý tần? Dù sao nương tử và Oánh quý tần thân hơn, có thể tin được."
"Không." Từ Tư Uyển nói, "Ta và Oánh quý tần qua lại nhiều hơn là sự thật, nhưng tin được thì chưa chắc. Nàng ta cũng là người muốn tránh sủng, nếu nói đa nghi một chút, chuyện lần này nàng ta có tham dự hay không ta cũng không chắc."
Hoa Thần sửng sốt.
"Đương nhiên ta không hi vọng là nàng ta. Nhưng Ngô sung hoa lại khác, nàng ấy không có lòng tranh sủng cũng rời xa tranh chấp. Vừa rồi ngươi nghe, cũng biết nàng ấy không phải người chất phát, nhưng điểm tâm ta mang đến nàng ấy vẫn dám cho hai công chúa ăn, có thể thấy nàng ấy lo ta hại nàng. Đồng thời, nàng ấy cũng không cần phải hại ta, đồng ý giúp ta chỉ vì ân tình lúc trước. Dùng một người như vậy không yên tâm hơn Oánh quý tần sao?"
"Nương tử nói đúng." Hoa Thần khom người, "Nhưng vừa rồi còn Tô thải nữ."
"Ngươi sợ Tô thải nữ để lộ ra ngoài sao?" Từ Tư Uyển nghiêng đầu nhìn nàng ấy, thấy nàng ấy gật đầu, cười nói, "Thật ra Phương tài nhân hôm nay có câu nói rất đúng."
Hoa Thần giật mình: "Cái gì?"
"Có một số người muốn trèo cao cũng phải ngẫm lại xem bản thân có xứng hay không. Đến nay Tô thải nữ chỉ hầu giá một lần, phi tần mới cùng vào cung nhiều như vậy chỉ sợ nàng ấy trông thế nào bệ hạ cũng không nhớ. Tình hình như vậy, dù nàng ấy muốn đầu quân cho Ngọc phi hay Oánh quý tần đều không được, nếu đã thế đắc tội ta nàng ấy được lợi gì? Huống hồ Ngô sung hoa là cung tần chủ vị bên trên nàng ấy, hiện giờ Ngô sung hoa một lòng muốn giúp ta, nếu nàng ấy gây rối, không sợ Ngô sung hoa xử lý nàng ấy à?"
Hoa Thần lẳng lặng nghe, sắc mặt dần lộ vẻ tỉnh ngộ.
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Chuyện giữa người và người chỉ có chút đạo lý đó, nếu biết được đối phương cần cái gì, không muốn cái gì, mọi việc đều dễ dàng giải quyết."
"Nương tử chu đáo, là nô tỳ không chú ý tới."
Từ Tư Uyển trầm mặc vài giây, nói nhỏ: "Thật ra không đắn đo nhiều cũng rất tốt."
Sao nàng có thể muốn sống mệt như vậy? Nếu không phải còn nợ máu mãn môn cần đòi, hiện giờ nàng cũng có thể vui vẻ dưới gối phụ mẫu, chờ trong nhà tìm cho mình một mối hôn sự tốt.
Không ai thích ngày tháng phải thận trọng từng bước, nhưng nàng không thể không làm.
...
Trong Niêm Mai Các, Trương Khánh bị nhốt trong phòng trống ở hậu viện đã một ngày một đêm không ngủ.
Trước đó Từ Tư Uyển đã ra lệnh đừng gây động tĩnh quá lớn, nhưng nhóm hoạn quan có rất nhiều cách tra tấn. Sau khi thương lượng, Tiểu Triết Tử và A Phàm quyết định treo gã lên, chân vừa chạm đất nhưng lại không thể đứng vững, ngay tại tư thế khó chịu nhất.
Trừ cái này ra, tuy không được dùng trọng hình nhưng roi vẫn có thể dùng tới.
Hình phạt bình thường như vậy sẽ không trực tiếp làm bị thương gân cốt, muốn không kêu thảm thiết chỉ cần bịt miệng lại, bên ngoài sẽ không thể nghe thấy tiếng vang.
Mới qua một ngày, Trương Khánh đã rất yếu. Tới tối, A Phàm vào thay cho Tiểu Triết Tử đã mệt nhọc một ngày.
Gã liếc nhìn Trương Khánh, xắn ống tay áo lấy roi treo trên tường, giơ lên đánh vào lưng Trương Khánh.
"Bang", sau lưng Trương Khánh thêm một vết máu, gã vừa mệt mỏi tới ngất đi lập tức run rẩy một cái, hai tay bị trói nắm chặt dây thừng, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống: "Không phải ta..." Gã nỉ non.
A Phàm làm như không nghe thấy, vòng tới trước mặt gã, cười như không cười: "Ngươi cố ý không cho ta báo cáo kết quả làm việc, vậy thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."
Trên thực tế, gã vết thương chồng chất đa phần cũng do A Phàm ban tặng. Tuy Tiểu Triết Tử cũng muốn lập công nhưng lại không thể ra tay nặng như vậy, chỉ nói chuyện bình thường, mong gã tự khai ra.
Trương Khánh cố hết sức ngẩng đầu: "Quý nhân nương tử không tin ta... Nếu không có phân phó, ngay cả Sương Hoa Cung ta cũng không dám ra, nào có được thạch tín?"
"Ai biết chứ?" A Phạm cười lạnh, "Huống hồ trước đây Đào lương sử cũng ở Sương Hoa Cung, ai biết nàng ta có dặn dò ngươi gì không?"
"Ngươi..." Trương Khánh cau mày, cười một tiếng, "Rõ ràng ngươi cũng từ chỗ Đào lương sử mà ra."
Sắc mặt A Phàm thay đổi, nghiến răng, đột nhiên bóp cổ gã: "Câm cái miệng của ngươi lại! Nếu dám khua môi múa mép trước mặt quý nhân, ta giết chết ngươi!"
...
Trong phòng ngủ, Từ Tư Uyển đang dùng bữa, một tiếng "bệ hạ giá lâm" phá tan sự yên lặng. Nàng giật mình, vội buông đũa xuống, ra ngoài.
Vừa ra ngạch cửa, vừa lúc hoàng đế đã tới, nàng vừa muốn hành lễ đã được hắn đỡ lấy: "Vào đi." Hắn nói.
Nàng phát hiện sắc mặt hắn âm trầm, sợ hãi gật đầu, ngoan ngoãn theo hắn quay về phòng.
Vào trong, thấy nàng đang dùng bữa, hắn tùy ý ngồi xuống bên cạnh. Hoa Thần và Nguyệt Tịch lập tức đi lấy thêm chén đũa.
Hắn nhìn nàng: "Nghe nói nàng gặp chút chuyện?"
Từ Tư Uyển đứng cạnh, nghe vậy không khỏi run lên, giống như không ngờ hắn sẽ hỏi thế. Nàng cúi đầu: "Sao bệ hạ lại biết..."
"Trong cung đang đồn khắp nơi, sao trẫm có thể không biết? Việc này trẫm sẽ sai Cung Chính Tư đi điều tra, nàng không cần phí sức."
Từ Tư Uyển vội nắm chặt ống tay áo hắn, cầu xin: "Cầu xin bệ hạ đừng nhúng tay, để tự thần thiếp điều tra đi."
Tề Hiên nhíu mày: "Sao vậy?"
"Bệ hạ không cảm thấy việc này quá hung ác sao?" Nàng ngẩng đầu, khóe mắt đã ươn ướt, "Thần thiếp vừa được thánh sủng liền có kẻ muốn lấy mạng thần thiếp. Thần thiếp muốn được bệ hạ bảo vệ... Nhưng dù sao cũng phải tự đứng vững mới tốt, nếu không qua lần này vẫn sẽ còn lần sau. Mong bệ hạ cho thần thiếp chút thời gian để thần thiếp tự điều tra, thần thiếp chỉ muốn trên dưới Niêm Mai Các biết thần thiếp không phải mắt mù tai điếc, không dễ bị bắt nạt như vậy!"
Càng nói nàng càng quật cường để lộ sự bướng bỉnh và giận dỗi.
Tính tình như vậy chỉ nữ nhi không rành thế sự mới có, ở trong mắt hắn lại càng ấu trĩ.