• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Tư Uyển lúc này mới nín khóc mỉm cười.

Nhìn nàng vui vẻ đơn thuần như vậy, Tề Hiên càng bất lực, chỉ biết lắc đầu, gọi cung nhân vào hầu hạ nàng rửa mặt và trang điểm lại.

Kết cục ở Diệu Tư Cung đã định, Từ Tư Uyển không cần sốt ruột, cứ bình tĩnh chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ mới cùng hoàng đế ra ngoài.

Trên đường, nàng kéo tay hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cẩm bảo lâm ở trong phòng lâu ngày dẫn đến buồn bực, có hơi khó tính một chút. Nếu lát nữa nàng ta có chỗ thất lễ, mong bệ hạ thông cảm, dù sao cũng không nên trách phạt mẫu thân của nhị hoàng tử trong ngày hài tử tròn hai tháng."

Hắn gật đầu: "Trẫm biết rồi, sẽ không so đo với nàng ta."

Nàng liền mỉm cười, ôm cánh tay hắn, sườn má dựa gần vào hắn. Nhìn con mèo nhỏ làm nũng, hắn bật cười, giang tay ôm lấy nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm đến cửa Diệu Tư Cung, xung quanh nổi gió.

Những cơn gió như vậy vốn thường thấy vào ngày xuân, nhưng khi xuất hiện ở Diệu Tư Cung lại có cảm giác vắng lặng lạ thường. Từ Tư Uyển thở dài cứ như thấy cảnh thương tình, lại không nói gì, chỉ tiếp tục cùng hoàng đế tới chỗ Cẩm bảo lâm.

Lại đến trước cửa viện của Cẩm bảo lâm, xung quanh có vẻ có chút "sức sống". Dù sao nàng ta cũng là phi tần duy nhất của Diệu Tư Cung, cho dù mất thánh ý thì vẫn còn cung nhân hầu hạ hằng ngày.

Hai người nhìn chăm chú, bỗng phát hiện một phong thư đặt trên bàn đá trong sân dùng ly sứ đè nặng. Tiền viện không có cung nhân, chỉ có Đường Du và Ninh Nhi chờ trước cửa phòng, thấy thánh giá đích thân tới liền vội tới nghênh giá.

Đường Du và Ninh Nhi hành lễ.

Từ Tư Uyển nhíu mày, liếc Đường Du: "Không phải bảo ngươi cố gắng khuyên Cẩm bảo lâm sao? Sao lại ra đây?"

Đường Du chắp tay: "Bảo lâm nương tử nói muốn ngủ một giấc, không muốn có ai trong phòng, cho nên hạ nô lui xuống. Nhưng hạ nô lại sợ bảo lâm nương tử khi ngủ có phân phó khác, mà bản thân lại không tiện vào nên mới gọi Ninh Nhi cô nương tới đây."

Từ Tư Uyển nhíu mày càng chặt: "Giục ta đi mời bệ hạ, nàng ta lại ngủ?" Vừa nói nàng vừa lặng lẽ quan sát hoàng đế, hắn cũng hơi nhíu mày, có vẻ không vui. Nàng coi như không phát hiện, mắt lại nhìn trên bàn đá kia, "Đó là cái gì?"

"Là thư bảo lâm nương tử viết cho bệ hạ." Đường Duy duy trì tư thế chắp tay, cúi đầu bẩm báo, "Nương tử nói nếu bệ hạ chịu tới thì mời bệ hạ xem là được."

Lời này đúng là kỳ lạ. Một phi tần thất sủng đã lâu nhờ sủng phi đi mời thánh giá tới, bản thân lại đuổi cung nhân đi một mình ngủ trong phòng, còn viết một phong thư cho hoàng đế xem.

Từ Tư Uyển ngẩn ra, sau đó vội đi tới bàn đá, cầm bức thư lên, hoảng loạn đến mức mặc kệ đây là thư viết cho thiên tử cũng muốn mở ra xem.


Nhưng tay nàng quá run rẩy, thử vài lần cũng không thể mở được.

Tề Hiên cũng thấy không ổn, vô tình để ý phong thư kia, trầm giọng: "Vương Kính Trung."

"Vâng." Vương Kính Trung hiểu ý, phất tay gọi mấy tên hoạn quan cùng tiến lên, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Đập vào mắt chính là nhà chính vô cùng yên ắng. Mấy tên hoạn quan không hề dừng lại, bước vào đi mở cửa phòng ngủ, lại vòng qua bình phong, khi ngước mắt ai cũng sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

Trong phòng ngủ, Cẩm bảo lâm treo cổ bằng dải lụa trắng mắc lên xà nhà, một cái ghế ngã dưới chân. Nàng ta trang điểm xinh đẹp, khóe mắt còn treo nước mắt.

Xiêm y màu lam nàng ta mặc không hợp với mùa này, lớp vải rất mỏng manh, hẳn phải chờ tới mùa hè mới có thể mặc.

Vương Kính Trung vừa nhìn liền thấy xiêm y này quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy ở đâu. Bỗng một cơn gió thổi tới, làn váy tung bay khiến thân thể Cẩm bảo lâm cũng đong đưa.

Vương Kính Trung không khỏi rùng mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lập tức hét lớn gọi bọn hoạn quan bị dọa sợ phía sau, lệnh họ đỡ người xuống.

Trong sân, Từ Tư Uyển ngơ ngác đứng bên bàn đá một lát, đột nhiên hoàn hồn, vội chạy về phía phòng ngủ.

"A Uyển!" Tề Hiên muốn cản nàng nhưng đã được một bước, tay áo mềm mại của nàng đúng lúc lướt qua đầu ngón tay hắn.

Nàng đi thẳng vào trong, bỗng vang lên một âm thanh rất lớn.

Nàng cách bình phong rất gần, toàn thân nhất thời không còn sức lực, theo bản năng đỡ lấy tấm bình phong. Nhưng bình phong nào chịu được nhiều sức, lập tức ngã xuống.

Vương Kính Trung đang định ra ngoài phục mệnh, xoay người thấy thế không khỏi cả kinh, vội chạy tới đỡ nàng: "Uyển nghi nương tử... Uyển nghi nương tử cẩn thận!"

Ngay sau đó, hoàng đế cũng xuất hiện ở cửa.

Hắn dừng bước, mắt thấy Cẩm bảo lâm còn đang được đỡ xuống, gương mặt cứng lại, kế tiếp, hắn liền chú ý tới Từ Tư Uyển đang ngã ngồi dưới đất.

Nàng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, mắt lại không chịu dời đi, cứ nhìn chằm chằm về hướng Cẩm bảo lâm, đôi môi mấp máy không ngừng.

"A Uyển." Hắn không rảnh lo quá nhiều, lập tức đi tới, cúi người, duỗi tay che đôi mắt nàng lại, "Đừng nhìn, trẫm đưa nàng ra ngoài."

Dứt lời, hắn liền bế nàng đi. May mà nàng vốn không nặng, hắn cứ thế bế nàng xoay người, sải bước rời đi.

Ra ngoài, gió lạnh thổi tới khiến nàng rùng mình. Dường như lúc này nàng mới hoàn hồn, theo bản năng bắt lấy cổ áo hắn: "Vừa rồi... Vừa rồi nàng ta vẫn còn ổn mà."

Chỉ một câu, nước mắt của nàng đã như vỡ đê mà rơi lã chã. Tề Hiên không biết trấn an nàng thế nào, chỉ đành đặt nàng ngồi xuống hành lang trước. Nàng lại đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Đường Du, tát gã một cái.

Đường Du không hề trốn tránh, vội quỳ xuống: "Nương tử bớt giận."

"Ngươi... Ngươi thế mà..." Từ Tư Uyển khụt khịt, "Chuyện lớn như vậy, ngươi thế mà không hề hay biết!"

"Hạ nô không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào cả!" Đường Du đáp.

Lúc nói chuyện, Vương Kính Trung đã điều động xong đám hoạn quan phải sắp xếp Cẩm bảo lâm thế nào, ra ngoài. Ngước mắt thấy Từ Tư Uyển trách cứ Đường Du, gã không xen vào, mà đi tới bẩm báo hoàng đế: "Bệ hạ, ghế thêu dưới chân Cẩm bảo lâm có lót đệm chăn, cho nên khi ngã mới không có tiến vang."

Tề Hiên tiến lên ôm chặt Từ Tư Uyển: "Được rồi." Hắn dịu dàng trấn an, nàng vốn còn oán giận trừng mắt nhìn Đường Du, hắn ôm nàng vào lòng, tay khẽ vuốt sau lưng nàng, "Được rồi."

Thời điểm như vậy các cung nhân luôn muốn bán một phàn ân tình. Vương Kính Trung lặng lẽ ra hiệu bằng mắt, ý bảo Đường Du lui xuống trước.

Từ Tư Uyển cứ thế được hắn ôm vào lòng, sững sờ một hồi, lần nữa bật khóc: "Sao nàng ta lại tự sát... Sao lại tự sát? Hôm nay là ngày nhị hoàng tử tròn hai tháng mà!"

"Đừng buồn." Hắn an ủi.

Vương Kính Trung thầm cân nhắc, xoay người đi tới trước mặt Ninh Nhi: "Cẩm bảo lâm hôm nay có gì khác thường không?"

Ninh Nhi vốn cũng rất sợ, vừa rồi cứ thất thần đứng đó mãi. Hiện giờ bị hỏi, hai chân Ninh Nhi mềm nhũn, bỗng ngã xuống, lộ vẻ mờ mịt.

Vương Kính Trung nhíu mày, lo nha đầu này quá ngốc, nhưng gã nhìn ra nàng ta còn nhỏ tuổi, nghĩ nghĩ, liền đổi cách hỏi: "Có chỗ nào khiến ngươi cảm thấy kỳ lạ không? Ví dụ như nói gì đó, hay có mệnh lệnh gì đó khác ngày thường không?"

Đầu óc Ninh Nhi trống rỗng, đờ đẫn lắc đầu, một lát sau lại bỗng nhiên gật đầu: "Có..." Khi nói chuyện nàng ta mới phát hiện giọng mình đã khàn khàn, theo bản năng ho một tiếng, mới tiếp tục, "Nương tử hôm nay... Hôm nay tính tình bỗng dưng trở nên tốt hơn, tỉnh dậy trang điểm cũng tốn rất nhiều công sức, còn... Còn bảo nô tỳ đi tìm y phục cho nương tử. Nô tỳ vốn định mở tủ tìm, nhưng nương tử nói đó là xiêm y mùa hè, đang để trong kho. Nô tỳ lo nương tử bị cảm lạnh, có khuyên vài câu, nương tử nói đó là bộ xiêm y nương tử mặc khi gặp bệ hạ..."

Vương Kính Trung hít sâu một hơi.

Gã tiến cung từ nhỏ, thời gian ở trong cung đã lâu, kiến thức rộng rãi.

Theo cung quy của Đại Ngụy, phi tần tự sát là tội lớn, nhưng ngày tháng trong cung vất vả như vậy, vẫn có những người sống không nổi, gã cũng từng nghe vài chuyện xưa tương tự.

Quả thật, đó đều là phi tần của tiên đế, lý do khác nhau, nhưng đa số phi tần tự sát sẽ giữ lại cho bản thân chút thể diện. Như Đào thị sắp chết còn cuồng loạn muốn kéo theo kẻ chết cùng đúng là chuyện lạ.

Do vậy, phi tần tự sát thường sẽ trang điểm cẩn thận, sau đó thay xiêm y không giống bình thường, có người sẽ mặc y phục long trọng nhất mà mình có, có người lại mặc triều phục tượng trưng cho thân phận, cũng có người còn mang lòng nhớ nhung sẽ như Cẩm bảo lâm thay xiêm y bản thân mặc lần đầu gặp thiên tử.

Vương Kính Trung thở dài, xoay người, thấy hoàng đế còn lo trấn an Thiến uyển nghi, liền khom người quay lại, chắp tay nói: "Bệ hạ, nơi này không tốt, uyển nghi nương tử cũng quá hoảng sợ, không nên ở lâu. Chuyện bên này cứ giao cho hạ nô xử lý đi."

Hoàng đế ừ một tiếng, trực tiếp ôm Từ Tư Uyển đi. Nàng khóc đến hết sức lực, mỗi một bước đi đều rất gian nan, khi ra cửa viện lại quay đầu nhìn vào trong. Hắn theo bản năng duỗi tay che mắt nàng nhưng không biết nàng không hề nhìn về phía phòng ngủ của Cẩm bảo lâm.

Nàng chỉ nhìn cửa nhỏ thông tới hậu viện, ở đó, Nguyệt Tịch hiểu ý gật đầu, lặng lẽ rời đi.

Hoàng đế đưa Từ Tư Uyển về Niêm Mai Các, vốn định ở bên nàng, nhưng chuyện Cẩm bảo lâm thắt cổ tự sát lại như tiếng sấm truyền khắp hoàng cung, không chỉ kinh động Hoàng Hậu, ngay cả Thái Hậu và nhóm thái phi cũng quan tâm hỏi thăm. Hắn không thể không rời đi trước, đáp lời Thái Hậu.

Hắn đi một lúc lâu Hoa Thần và Nguyệt Tịch mới trở về. Khi đó, Từ Tư Uyển đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng ngồi trên giường trà, lạnh lùng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, hỏi họ: "Sao lại lâu như vậy?"

Hoa Thần đáp: "Xảy ra việc lớn như vậy, cung nhân trong cung đều bị thẩm vấn. Nhưng nương tử đừng lo, nô tỳ không có mặt lúc đó, hơn nữa cung nhân nói chuyện phiếm với nhau ở hậu viện cũng không có gì sai. Bọn nô tỳ bị hỏi vài câu liền được thả đi."

"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, "Đã dặn dò những cung nhân đó chưa?"

"Mọi việc đã an bài thỏa đáng, nương tử yên tâm." Hoa Thần cúi đầu.

Nửa ngày sau đó, trên dưới trong cung đều nhìn chằm chằm động tĩnh Diệu Tư Cung. Đây có lẽ là lần được chú ý nhất của Cẩm bảo lâm tỏng đời này, vị phân của nàng ta quá thấp, ngay cả khi có thai cũng không đủ khiến mọi người cảm thấy ngứa mắt, cái chết bất ngờ như vậy đương nhiên khiến ai nấy bàng hoàng.

Nhưng trái ngược với sự háo hức chờ xem kịch hay của mọi người là Cung Chính Tư, thậm chí là cung nhân ngự tiền đều không quá để bụng. Cũng không thể trách họ lơ lề nhiệm vụ, chẳng qua Từ Tư Uyển dàn xếp qua chu toàn, nhìn ngang nhìn dọc đều giống tự sát. Cho dù có nhiều lời đồn về nguyên nhân cái chết, ngỗ tác cũng chỉ nói nàng ta quả thật bị lụa trắng siết cổ đến khó thở mà chết.

Ngoài ra, vì vị phân của Cẩm bảo lâm quá thấp và đã không được sủng ái từ lâu, không đáng để làm lớn. Dù cung nhân hầu hạ nàng ta vẫn bị thẩm vấn theo thường lệ, nhưng dù là ngự tiền hay Cung Chính Tư đều không tốn quá nhiều nhân thủ, chỉ tạm thời nhốt cung nhân trong một phòng, không được tự ý rời đi.

Ban đêm, hoạn quan chưởng sự bên cạnh Cẩm bảo lâm - Trịnh Thanh dạo quanh trong phòng một vòng, sau đó tới cạnh cửa gõ nhẹ hai cái. Không thấy bên ngoài có động tĩnh, gã biết người trông coi đều đã ngủ.

Gã thở phào quay lại, ra hiệu cho mọi người tới gần.

Tuy gã chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã là người lớn tuổi nhất trong số cung nữ hoạn quan trong viện, còn là quản sự nên ai nấy đều nghe gã. Do vậy từng người vốn đang ngồi ở chân tường đều tụ tập lại. Trịnh Thanh trầm giọng: "Cẩm bảo lâm không phải chủ tử tốt, hiện giờ nàng ta không còn, ta nói câu này tuy không có lương tâm nhưng đối với chúng ta đó là chuyện tốt."

Mọi người im lặng, không dám gật đầu, nhưng trong lòng đều đồng ý.

Trịnh Thanh cảnh giác nhìn cánh cửa phía sau, nói tiếp: "Lúc này, chúng ta không thể để chuyện bé xé ra to."

Lập tức có một tên hoạn quan lộ vẻ khó hiểu: "Nàng ta chết rồi, còn có thể làm gì?"

"Ngươi ngốc à, thị phi trong cung ngươi có thể nói đung sao?" Trịnh Thanh liếc xéo tên hoạn quan kia, "Các ngươi phải nhớ đây, nếu có ai hỏi về tiền thưởng, không phải Thiến uyển nghi thưởng cho chúng ta, tất cả đều do Cẩm bảo lâm thưởng. Việc này chúng ta phải thống nhất mới được. Nếu không một khi trên lưng mang tội danh ăn cây táo rào cây sung, không chỉ biến việc Cẩm bảo lâm tự sát thành lỗi của chúng ta. Cuộc sống của chúng ta ở đây chẳng tốt đẹp gì, tại sao phải gánh thêm tội nữa chứ?"

Mọi người gật đầu: "Đúng thế."

Ninh Nhi nói: "Cũng không biết Thiến uyển nghi có bị liên lụy không. Thiến uyển nghi tốt với chúng ta, cũng rất tốt với Cẩm bảo lâm. Ngay lúc này chúng ta không thể gây thêm chuyện, tốt nhất là giải quyết và vượt qua chuyện này một cách hòa bình."

Hai người phụ trách đều lên tiếng, mọi người cũng được trấn an.

Hơn nữa đó không phải chỉ là nguồn gốc của tiền thưởng thôi sao? Cũng chẳng phải lời nói dối lớn gì, hơn nữa cái chết của Cẩm bảo lâm vốn không liên quan tới họ.

...

Ở Niêm Mai Các, nửa đêm Từ Tư Uyển tỉnh giấc, vén rèm thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, liền biết ai đang trực đêm. Nàng mang giày, xuống giường. Mở cửa phòng, thấy trong phòng chính không có ai, ngước mắt nhìn ra ngoài thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới hành lang, khoanh tay nhìn trăng suy tư.

Tấm lưng đó không hề để lộ sự thấp kém của hoạn quan, nàng không khỏi nhìn giây lát, theo bản năng tưởng tượng nếu Đường gia còn gã sẽ thế nào.

Nếu Đường gia còn, hiện tại gã sẽ là một công tử cao quý như ngọc lan.

Nàng lặng lẽ đi đến bên cạnh gã. Gã hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn nàng: "Sao lại thức giấc?"

"Mới dậy, muốn ra ngoài hít thở một chút." Nàng đưa tay sờ mặt gã, hỏi: "Còn đau không?"

Đường Du khẽ cười: "Người ra tay mạnh lắm à? Còn chưa rời khỏi Diệu Tư Cung đã hết cảm giác rồi."

Nàng mím môi, tức giận nhìn gã: "Bị đánh sao còn coi nhẹ như vậy?" Nói rồi, nàng liếc nhìn lan can dưới hành lang, "Ngồi đi."

Dứt lời, nàng đi tới ngồi xuống. Đường Du cũng ngồi, có điều cách nàng một khoảng.

Nàng quan sát sắc mặt gã, thẳng thắn hỏi: "Ngươi nghĩ gì đó? Sợ chuyện này sẽ bị truy cứu tới chúng ta sao?"

Đường Du lắc đầu: "Ấm lạnh trong cung ta đã biết quá rõ. Dù là Đào thị ở lãnh cung trước đây hay Cẩm bảo lâm lúc này đều không đáng để người trong cung phí tâm tư. Huống hồ việc này có rất nhiều bằng chứng, sẽ không ai hoài nghi cái chết của Cẩm bảo lâm không phải tự sát."

Từ Tư Uyển gật đầu.

Gã lại nói: "Ta chỉ đang nghĩ xem trận chiến tiếp theo với Ngọc phi phải đấu thế nào."

Nàng quay đầu nhìn gã, mỉm cười: "Vậy ngươi nghĩ đến đâu rồi? Nói ta nghe xem."

Gã đột nhiên bị nụ cười của nàng làm cho ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng: "... Nếu người đã có tính toán thì thôi vậy."

"Cứ nói đi." Từ Tư Uyển khoanh tay, dựa lưng vào cột, "Chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, ngươi bận tâm nhiều như thế làm gì?"

"Trong chuyện của hai nước gần đây, Hồng Lư Tự đóng góp rất nhiều, nếu Nhược Mạc Nhĩ Quốc chịu khiêm nhường một chút thì đây là công lớn. Về vấn đề phụ thân của Cẩm bảo lâm tham ô thuế ruộng, Ngọc phi biết mà không báo, sai lầm này có thể là lớn mà cũng có thể là nhỏ. Với tình hình hiện giờ, bệ hạ có lẽ sẽ niệm tình công lao của nhà mẹ đẻ của Ngọc phi, trong lỗi lầm này chỉ khiển trách vài câu. Nếu Ngọc phi còn khóc lóc đau buồn cho cái chết của Cẩm bảo lâm, nói không chừng bệ hạ sẽ cảm thấy nàng ta vì tình cảm tỷ muội mới hồ đồ, sẽ không trách phạt.

"Đúng vậy." Từ Tư Uyển gật đầu, "Đó là lý do tại sao ta cũng đang rất đau đầu. Nếu không thể lợi dụng nhược điểm này đâm nàng ta một đao, ta lại rất khó chịu, nhưng nếu không thể lợi dụng việc này, ta sẽ khó chịu hơn. Tạm thời không nhắc đến việc tranh sủng, chỉ riêng chuyện Cẩm bảo lâm rơi xuống nước, ta chỉ cần thiếu cảnh giác một chút sẽ bị hại, thù này ta vẫn còn nhớ."

"Ừ." Đường Du cười nhẹ, suy nghĩ một chút lại hỏi nàng, "Nương tử có nghe chuyện về Nhược Mạc Nhĩ Quốc không?"

"Có một ít. Hình như là... Nhược Mạc Nhĩ Quốc xưng thần với Đại Ngụy ta nhiều năm, hàng năm tiến cống, tuyệt không hai lời. Nhưng tân vương vừa kế vị lại rất có dã tâm, nhiều lần đối đầu với triều đình, hiện tại thậm chí đã muốn khởi binh đúng không?"

"Đúng vậy." Đường Du gật đầu, "Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, nhưng nếu xét đến cùng thì chưa chắc đã do tham vọng thúc đẩy hoàn toàn."

Từ Tư Uyển nhíu mày: "Ý ngươi là..."

"Người Nhược Mạc Nhĩ Quốc chủ yếu dựa vào hoạt động chăn nuôi để sinh sống, lãnh thổ đa phần là thảo nguyên. Một khi không kiểm soát được việc chăn nuôi, dê bò ngày ngày gặm cỏ, cỏ mới chắc chắn không mọc kịp, thảo nguyên cứ thế sẽ dần biến thành sa mạc. Sa mạc nhiều, bão cát cũng nhiều. Dê bò và bá tánh đều sẽ tử thương. Mọi người vì cuộc sống, dù phải táng gia bại sản nên phải nuôi dê bò mới, nhưng dê bò mới cũng cần tìm cỏ gặm, vòng tuần hoàn cứ lặp lại, cỏ càng ít, sa mạc và bão cát càng nhiều, nuôi dê bò ngày càng khó, tiền trong tay bá tánh theo đó mà ngày càng ít đi."

"Có chuyện thế à?" Từ Tư Uyển híp mắt, "Nếu là vậy thì tân vương của Nhược Mạc Nhĩ Quốc không chỉ có tham vọng, mà còn biết đấu tranh tìm lối thoát cho bá tánh cũng mình."

"Đúng vậy." Đường Du gật đầu, "Cho nên dù Hồng Lư Tự dùng cách gì để xoa dịu họ, một khi cuộc sống của họ vẫn khó khăn, sự xoa dịu này chỉ là tạm thời, không phải vĩnh viễn. Thậm chí càng kéo dài sẽ càng có nhiều biến số. Ở Nhược Mạc Nhĩ Quốc, bão cát xảy ra hàng năm. Chỉ cần bão cát lặp lại lần nữa, họ sẽ lại lo về cuộc sống của mình, và Đại Ngụy tiếp tục trở thành con mồi béo bở trong mắt họ. Nếu chiến tranh bùng nổ, chuyện Ngọc phi giấu giếm việc tham ô thuế ruộng của phụ thân Cẩm bảo lâm làm ảnh hưởng tới tướng sẽ sẽ trở thành trọng tội." Dứt lời, ánh mắt gã trở nên lạnh lẽo.

Từ Tư Uyển im lặng một lúc, mới nói: "Nhưng nếu bản thân Ngọc phi cũng biết nặng nhẹ của việc này, e rằng sẽ cố gắng tìm cơ hội thích hợp để bẩm báo trước. Cho dù không phải chính nàng ta mở miệng, chỉ cần trong triều có người báo cáo với hoàng đế, điều này cũng đủ để mọi việc tan thành mây khói."

"Đúng thế." Đường Du thở dài, "Đó là lý do tại sao ta chỉ đang nghĩ có cách nào có thể khiến Ngọc phi mãi mãi không nhắc tới chuyện này, để đến lúc chuyện này bại lộ, bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình."

Từ Tư Uyển ngẩng đầu nhìn trời đêm, mỉm cười: "Có ba cách để bịt miệng một người. Một là giết ả ta, việc này tạm thời chúng ta không làm được. Hai là có nhược điểm đủ lớn, ba là có cám dỗ đủ lớn."

Nói tới đây, hai người đều rơi vào trầm mặc, một cơn gió nhẹ thổi qua, Từ Tư Uyển bỗng hắt xì một tiếng.

Nàng đưa tay phải che mũi miệng kịp thời, Đường Du vươn tay nắm chặt tay trái của nàng: "Sao lạnh vậy?" Gã cau mày, đứng dậy, kéo nàng trong, "Người mặc ít quá, không nên ra ngoài."

Từ Tư Uyển không tranh luận, im lặng theo gã. Nhưng gã đi quá nhanh, thời điểm bước qua ngạch cửa nàng không chú ý, không khỏi bị ngã.

Cảm nhận được, gã lập tức quay lại đỡ nàng.

Từ Tư Uyển ngơ ngác nhìn thẳng vào ánh mắt hắn trong bóng tối. Khoảnh khắc chạm mắt nhau, gã sửng sốt giây lát, đột ngột quay mặt đi, đồng thời buông tay.


Từ Tư Uyển cũng rời mắt, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: "Lạnh thật."


"... Về phòng ngủ đi." Hắn nói.


Nhưng cùng lúc đó nàng lại bảo: "Ta đi pha ấm trà nóng."


Dứt lời, nàng vội vàng đi vào phòng ngủ, như thể không thấy nghe gã nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK