Chương 57 Quay về chốn cũ
Mỹ An vừa định đứng dậy quét dọn bãi chiến trường kia thì chuông lại tiếp tục vang lên. Mỹ An có chút uể oải, cô có thể không mở cửa nữa không, hết một người lại một người, hành cô sắp khô héo rồi. Lần này mở cửa không phải một người nữa mà là nhóm người luôn.
“Chào cô, chúng tôi được thuê đến đây quét dọn và lắp đặt dụng cụ gia dụng cao cấp trong nhà cô”.
“Ai thuê các anh?”
“Tổng giám đốc Bách Niên, Lưu Thanh Bách”
Mỹ An cảm giác suốt nãy giờ mình vẫn luôn đang trôi trong một giấc mộng nào đó. Thanh Bách đúng là bị điên rồi, tức giận đập hết đồ của Thanh Tùng rồi lại đưa đồ của mình đến. Mỹ An kéo ghế ngồi thất thần ở một góc nhìn người ta chạy tới chạy lui sửa sang nhà cửa cho cô.
“Người ta sẽ thấy đây là phúc, còn mình lại thấy đây là họa”.
“Là phúc là phúc, vừa chuyển nhà cô đừng nói mấy câu xui xẻo” - Một nhân viên vội chen vào.
“Tôi còn xui tới đâu được nữa chứ, căn lúc trước còn bị cháy, căn này không lẽ sẽ cháy tiếp được à?” - Mỹ An chán nản nói.
“Hả?” - Năm sáu con người có mặt ở đó đều ngậm miệng lắc đầu, trường hợp này của Mỹ An bọn họ không biết nói gì hơn.
Bận rộn cả một ngày Mỹ An vừa mệt người lại vừa mệt đầu, mở tủ lạnh ra muốn tìm ít thức ăn mới chợt nhớ ra tủ lạnh còn mới tinh, trống trơn không có gì. Mỹ An nhìn sắc trời đã sụp tối, nghĩ nghĩ một lát vẫn quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Mỹ An đi dạo siêu thị cứ tưởng mới đi tầm ba mươi phút ai ngờ xem đồng hồ đã hơn hai tiếng tròn. Mỹ An cầm theo ba bốn túi thực phẩm trở về, một khi phụ nữ đã đi mua sắm thì không mua ít được. Siêu thị không cách nhà mới quá xa nên Mỹ đi bộ, đang đi thong thả đột nhiên cô thấy sống lưng ớn lạnh.
“Không ổn rồi, hình như có ai đang đi theo sau mình' - Mỹ An thầm nghĩ.
Cô nhìn xuống đường ngoài bóng của mình ra, cô còn nhìn thấy một bóng người khác cách cô không xa. Cái bóng này theo cô suốt một đường nhưng lại vô cùng cẩn thận không phát ra tiếng động lớn nào. Tim Mỹ An như hồi trống đập mạnh liên hồi, mỗi cô không nhịn được mà hơi run lên.
Đoạn này quá vắng, Mỹ An lại mới đi lần đầu nên cũng không biết phải làm sao. Nếu cô hét lên kêu cứu lỡ không ai tới cứu mà còn đánh rắn động cỏ, kẻ đang ở phía sau lao tới làm liều thì cô chết chắc. Mỹ An cắn môi để giữ cho mình bình tĩnh, cô nhìn xuống túi cam trong tay đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Mỹ An giả vờ làm rơi tái cam, cô cúi xuống nhặt từng quả, rất tự nhiên mà quay lại phía sau. Mỹ An cuối cùng nhìn rõ kẻ đó, hắn đang diễn cảnh nghe điện thoại, cả người hắn đều là màu đen, mũ trùm che kín đầu, mặt cũng đeo khẩu trang không để lộ gì cả. Mỹ An đứng dậy tiếp tục đi, bước chân không tự chủ được nữa mà dần nhanh lên.
Rốt cuộc hắn muốn tiền, muốn sắc hay muốn mạng? - Mỹ An hoảng loạn nghĩ.
Dường như kẻ bịt mặt cũng nhận ra Mỹ An đã cảnh giác với hắn, hắn nhìn trước nhìn sau, tranh thủ thời cơ hành động.
“A!” - Mỹ An chỉ vừa hét lên một tiếng thì liền im bật, một con dao sắc bén đã đặt trên cổ cô. Hai chân Mỹ An mềm nhũn ra, cô không dám nói cũng không dám động đậy.
“Tiền và điện thoại đều ở trong túi xách, anh lấy hết đi, làm ơn tha cho tôi” - Mỹ An chậm rãi nói, hy vọng có thể đàm phán với kẻ này.
Mỹ An cảm thấy phần cổ đau rát, tựa như hắn đang dùng lực mạnh hơn ẩn dao vào cổ cô. Tên bịt mặt gằn giọng nói lỗ tai cô:
“Đắc tội người không nên đắc tội, cô không thể sống tiếp.”
Muốn mạng! Hắn muốn mạng cô! Dây thần kinh lý trí duy nhất của Mỹ An không còn trụ vững được nữa, cô không thể chết, cô không thể chết được. Mỹ An càng nghĩ càng loạn, sống chết trước mắt cô quyết định liều một phen.
Mỹ An dùng hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, mặc kệ vết cứa trên cổ ngày càng sâu hơn, cô có thể ngửi được cả mùi máu tanh của chính mình. Ngay lúc tưởng chừng đã tuyệt vọng thì Thanh Bách từ đầu lao ra túm lấy bả vai của tên bịt mặt vật hắn xuống, tên bịt mặt bị tập kích bất ngờ nên hơn loạng choạng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hắn không thèm quan tâm Thanh Bách mà cầm chặt con dao dứt khoát lao đến chỗ Mỹ An.
“Không!” - Mỹ An khàn giọng hét lên.
Tiếng con dao rơi xuống kêu leng keng kèm theo dòng máu đỏ tươi từ lúc lưng Thanh Bách tràn xuống, thấm đẫm qua mấy lớp áo. Anh lại một lần nữa lấy thân mình bảo vệ cho cô.
Tên bịt mặt không ngờ mọi chuyện thành ra thế này, xa xa có người bị tiếng động của bọn họ làm cho hiếu kỳ đang đi tới. Hắn không lưu lại nữa vội nhặt lấy con dao rồi bỏ chạy.
Mỹ An vội vàng đỡ lấy Thanh Bách, hai mắt cô đỏ hoe, cổ họng như nghẹn lại không thể thốt ra được tiếng nào. Thanh Bách lại có phần bình tĩnh hơn Mỹ An, anh cau mày nén đau:
“Đỡ tôi ra xe, mau lên”
“Phải, phải, tôi chở anh đi bệnh viện” - Mỹ An gấp gáp nói, cô dịu dàng đỡ anh đứng dậy.
Thanh Bách chạm tay ra sau lưng, cả một bàn tay đều là máu, anh có thể đoán được nhát đâm khi nãy không quá sâu, sẽ không chết được. Mỹ An vừa lái xe vừa cắn môi, hai tay cô vẫn còn run lên, không phải sợ mà là giận, oán giận kẻ đã gây ra chuyện này.
“Đừng đi bệnh viện, không thể để tin tức lọt ra ngoài được” - Đôi môi tái nhợt của Thanh Bách mấp máy.
“Anh như này không đi bệnh viện làm sao được, mấy lần trước tin tức cũng không lọt ra ngoài mà” - Mỹ An không đồng tình.
“Mấy lần trước cũng có phải cô xử lý đầu, nghe lời, chở tôi đến biệt thự cũ” - Giọng của anh ngày một nhỏ dần.
Biệt thự trước đây, Mỹ An không kiềm chế được nữa mà bật khóc rồi. Anh đang bảo cô chở đến nơi trước kia hai người chung sống lúc còn là vợ chồng. Từng chuyện từng chuyện một cứ liên tiếp xảy đến, mà chuyện nào cũng đều làm sâu đậm hơn quan hệ của hai người.
“Cô làm sao vậy? Không nhớ đường à?”.
Mỹ An lắc đầu, lau nước mắt, nhấn ga chở anh thẳng đến biệt thự.
Bác Hại nhìn Mỹ An và Thanh Bách trở về trong bộ dạng máu me be bét thiếu chút nữa là dọa ông ngất luôn. Nhưng rất nhanh bác Hai đã phân phó người làm xử lý mọi chuyện, bác sĩ riêng cũng đến biệt thự trong tích tắc. Thanh Bách lúc này có lúc tỉnh có lúc mê, Mỹ An ngồi bên cạnh nắm chặt tay anh thì thầm:
“Anh không được xảy ra chuyện, chúng ta còn rất nhiều thứ chưa nói với nhau”
Bác Hai đứng một bên cũng xúc động không thôi, hai người này đi một vòng không ngờ cũng quay về đây. Bác sĩ và y tá đỡ Thanh Bách vào phòng đã được bác Hai chuẩn bị sẵn để làm tiểu phẫu khâu lại vết cho anh. Bàn tay đang nắm lấy Thanh Bách của cô cũng đành buông ra. Ngay lúc này anh đột nhiên thanh tỉnh, nhìn thẳng vào Mỹ An dặn dò bác Hại:
“Không được để cô ấy đi đâu, phải giữ cô ấy ở lại trong biệt thự
Thanh Bách lại quay sang nói với bác sĩ:
“Cô ấy cũng bị thương, xem cho cô ấy”
Mỹ An lúc này mới sờ lên cổ mình, cô cũng bị cứa một đường rất đau. Nhưng không hiểu sao chỉ khi Thanh Bách nhắc đến cô mới cảm nhận nó. Suốt một đường, cô đúng là đau đến tế tâm liệt phế, nhưng đó là đau vì Thanh Bách. Mỹ An ngồi gục xuống ghế, thất thần nhớ tới hai câu khi nãy của anh, anh đối tốt với cô là thật lòng.
Bác Hại thở dài bước tới đặt tay lên vai cô:
“Cô đừng nghĩ nhiều nữa, về là tốt rồi. Cậu chủ sẽ không sao đâu, người lương thiện sẽ được trời phù hộ”
Mỹ An gắng gượng gật đầu theo Bác Hại đi xử lý vết thương trên cổ.
Thanh Bách được khâu vết thương xong vẫn chưa tỉnh lại, một phần vì thuốc tế chưa hết, một phần vì mệt mỏi. Mỹ An ngồi cạnh giường anh, nhìn gương mặt an yên của anh khi ngủ say. Người này bình thường lúc nhíu mày, nhếch môi nhìn cực kỳ khó ưa nhưng khi ngủ lại bình thản như đứa trẻ.
Mỹ An đã sớm bỏ xuống suy nghĩ anh nợ cô, những tổn thương trước đây là do cô cố chấp nên phải gánh lấy. Gần đây cô nhận ra, ông trời dường như đang sắp xếp để anh trả nợ cho cô. Hết lần này đến lần khác, đều là anh thay cô chịu nạn.
“Không cần trả nữa, anh càng trả tôi càng thấy mình mang nợ” - Mỹ An vuốt ve gương mặt anh.
Bác Hại định vào phòng bảo Mỹ An đi nghỉ ngơi nhưng chứng kiến cô đang nắm chặt tay anh tựa đầu vào giường liền mỉm cười ra ngoài. Ông ở đây chăm nom bốn năm, dù cho hiếm khi Thanh Bách mới lui tới. Bởi vì ông tin một ngày nào đó cả hai người đều sẽ về.