Thanh Nhi cắn môi dường như có điều khó nói, hai tay cô vẫn luôn siết
chặt vào nhau.
"Bây giờ em nói cho chị biết em rốt cuộc là con cái nhà nào. Tại sao gia đình lại không cho phép em cùng với Minh Thái?"
"Anh Thanh Bách có đi cùng chị không?" - Thanh Nhi hỏi một câu khiến câu ngấn người.
Cô nghĩ chị em gái nói chuyện với nhau nên mới bảo Thanh Bách đợi ngoài xe.
"Anh ấy ở bên ngoài, nếu em muốn
chị có thể gọi anh ấy vào."
"Anh ấy vào em sẽ kể, chuyện này anh ấy cần được nghe." - Thanh Nhi nghiến răng.
Mỹ An có dự cảm không lành.
Thanh Bách và Mỹ An ngồi đối diện với Thanh Nhi, ba người trong lòng đểu có những suy nghĩ hỗn tạp.
"Em nói đợi anh Thanh Bách vào mới nói, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" -Mỹ An hỏi.
Thanh Bách gõ tay lên bàn, trong đầu bắt đầu suy đoán, theo như thái độ của Thanh Nhi thì chuyện này có liên quan mật thiết với anh. Nếu anh nhớ không lầm thì tên đầy đủ của cô là Lưu Thanh Nhi.
Lưu Thanh Bách, Lưu Thanh Tùng, Lưu Thanh Nhi...
Những ngón tay đang gõ trên bàn của đột nhiên như đông cứng lại, Mỹ An cũng tinh ý nhận ra điều đó, có chút gấp gáp thúc giục Thanh Nhi:
"Em nói đi, em phải nói thật thì mọi người mới nghĩ cách giúp được."
"Em nghĩ anh Thanh Bách đã đoán ra rồi." - Thanh Nhi mím môi - "Em là thiên kim duy nhất của Lưu gia."
Mỹ An trợn tròn mắt, bất ngờ đển không nói được nên lời, cô ngay lập tức nắm chặt tay Thanh Bách.
"Cha em là ai?" - Mỹ An nuốt một
ngụm khí hỏi, trong đầu cô thầm mong ngàn vạn lần đừng là cha của Thanh Bách.
"Em là em gái cùng cha khác mẹ với anh Thanh Bách."
Mỹ An có thế cảm nhận được bàn tay đang run lên của anh, anh không lộ ra bất kỳ biếu cảm nào, môi vẫn mím chặt, hai mắt nhìn thẳng vào Thanh Nhỉ. Mỹ An sẽ thà anh nói gì đó còn hơn, bởi vì anh đang kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Thanh Nhi, em sớm đã biết chuyện này sao? Suốt thời gian qua em luôn giấu mọi người sao?"
Hai mẳt Thanh Nhi cũng đã rưng rưng nước, uất ức kế:
"Từ nhỏ em đã được bà nội nuôi dạy, có cha không thế nhận, có anh không thể gọi. Em thì là tiểu thư gì chứ, em chỉ là một đứa con riêng không bao giờ có thế mang ra ánh sáng mà thôi."
Mỹ An càng nghĩ càng thấy hợp lý, chả trách Thanh Nhi lần đầu gặp cô đã chọn thân thiết và bênh vực cô. Bởi vì bà nội luôn có cảm tình với Mỹ An nên Thanh Nhi cũng vậy.
Thanh Bách đển tận bây giờ vẫn chưa nói gì, điều này làm Mỹ An và Thanh Nhi thấy rất sợ. Mỹ An nghĩ tới trong chuyện này cũng không thể trách
Thanh Nhỉ được, cô ấy cũng là một người đáng thương, có ai làm muốn làm con riêng, còn là một đứa con không danh chính ngôn thuận.
“Thanh Bách, chuyện này...” - Mỹ An dùng cả hai tay nắm chặt tay anh.
Thanh Bách khẽ nhếch môi, giọng chua chát:
“Ồng ta có thương em không?”
không ai có thể ngờ Thanh Bách lại hỏi một câu như vậy, nằm ngoài giữ đoán của tất cả mọi người.
“Ngoại trừ không cho em biết mẹ em là ai và không công khai thân phận của em, thì ông ấy rất thương em.” -
Thanh Nhỉ rơi nước mắt.
'Vậy thì có thương gì đâu, ồng ta suy cho cùng vẫn không phải một người cha tốt." - Anh nghiến răng.
Mỹ An cúi mặt lắc đầu, tình huống đau lòng này có ai mà ngờ được đâu chứ. Thanh Bách sẽ không trách Thanh Nhi, cô biết điều đó, vì Thanh Nhi cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Nhưng làm sao anh không thấy buồn cho được, một người em gái được che giấu hơn hai mươi năm. Một sự phản bội được bao bọc hoàn hảo.
"Em có biết ông ta hiện đang ở đâu không?"
Thanh Nhi lắc đầu.
"Bà nội không đồng ý hôn sự này?"
"Phải, bà nội từ đầu đã không cho phép em đến Bách Niên làm việc, cũng không muốn em tiếp xúc quá gần với mọi người." - Thanh Nhi cười khổ - "Bà nội và cha muốn giấu em cả đời, có lẽ một hai năm nữa cũng đưa em ra nước ngoài."
"Sao có thể đối xử với em như vậy chứ?" - Mỹ An không nhịn được nữa, có chút tức giận nói.