Chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau rồi” - Thanh Bách vô cùng gấp
gáp.
Nhưng Mỹ Tâm lại không mảy may để lọt tại mấy lời đó, kiên quyết đuổi khách:
“Cậu về đi, nơi này không hoan nghênh cậu”.
“Mỹ An! Anh biết là em nghe thấy anh, em mau xuống gặp anh đi. Anh biết sự thật, anh biết em vô tội, cái thai của Linh Chi là giả” - Thanh Bách không còn cách nào khác chỉ có thể đứng ở ngoài gào lên mong nhận được sự phản hồi từ
CÔ.
Mỹ An không thể tin vào những điều mình vừa nghe, cái thai là giả, vậy là Linh Chi thật sự cố tình vu oan cô. Cô không hại chết đứa bé nào cả, nghĩ tới đây lòng Mỹ An nhẹ nhõm vô cùng. Nhưng cô vẫn không sao quên được những chuyện vừa xảy ra, đành nói vọng ra:
“Anh trở về đi, chúng ta sẽ nói chuyện khi cả hai bình tĩnh
hơn”
Mỹ An cũng cần thời gian để xoa dịu cơn đau trong lòng.
Sáng sớm Mỹ An còn chưa thức dậy đã nghe chị gái gõ cửa gọi, đêm qua cô trằn trọc cả đêm không sao ngủ ngon, bộ dạng bây giờ khá tiều tụy.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“Đông Quân ở bên ngoài nói muốn cùng em ra sân bay đón người”
“Đón... đón ai?” - Mỹ An phút chốc tỉnh táo cả người. Mỹ Tâm nhún vai như nói chị làm sao mà biết.
Mỹ An mơ mơ màng màng thay quần áo rồi vào xe cũng chưa biết là bọn họ sẽ đi đâu, cô vừa day day thái dương vừa hỏi:
“Mặt trời còn chưa lên cao anh đến đưa em đi đâu vậy?”
“Bé Đào vừa thi học kì xong, được nghỉ mấy ngày nên đã mua vé bay tới đây” - Đông Quân cong môi.
“Thật sao? Bé Đào đến đây chơi?”
“Nó nhớ em quá, nó còn nói anh vô dụng chẳng biết bao giờ mới mang được em về nên nó sẽ tự mình ra tay” - Đông Quân cười khổ.
Mỹ An cũng bị chọc cười, cô nhìn ra cửa xe khẽ thở dài. Cô đang phiền lòng chuyện của Thanh Bách, cũng may bé Đào đến chơi, dời đi lực chú ý của cô.
“Hôm qua Thanh Bách đến nói cho em biết cái thai của Linh Chi là giả, từ đầu đến cuối cùng là đều giả”
Đông Quân không lấy làm bất ngờ gì, chuyện này sớm muộn cũng bị lộ, anh ta vỗ vỗ bàn tay Mỹ An:
“Chuyện này coi như xong rồi, em không cần nghĩ ngợi nữa. Cô ta tâm địa xấu xa, từ đầu đến cuối em chỉ là người bị hại mà thôi.”
“Em chỉ là không thể hiểu, sao có thể nói dối chuyện mình mang thai được chứ, còn giả vờ sảy thai để hãm hại em. Em cũng đã từng mong chờ đứa bé đó” - Mỹ An mím
môi.
Đông Quân cảm thấy Mỹ An thật sự quá lương thiện rồi, lương thiện đến mức anh ta thấy không cam lòng.
Anh Đào vừa nhìn thấy Mỹ An là lao đến ôm chầm lấy cô, Mỹ An muốn nâng cô bé lên nhưng nhận ra mình không còn đủ sức.
“Sao chưa đầy một năm mà em cao lên nhiều quá vậy?”
Anh Đào là một cô bé rất dễ cho người ta có cảm tình, gương mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn, còn thường xuyên chu chu cái môi nhỏ chúm chím.
“Anh hai nói em mau lớn thì chị mới về, cơ mà giờ em biết anh ấy gạt em rồi”
Mỹ An nhướn mày nhìn Đông Quân, không ngờ lời lừa trẻ con vậy mà anh ta cũng nói ra được. Hai chị em nắm chặt tay nhau, bắt đầu trò chuyện đủ thứ trên đời. Đông Quân chỉ trong một thoáng trở thành người vô hình trong mắt bọn họ.
Đông Quân nhịn hơn ba mươi phút cuối cùng cũng phải quay đầu lại hỏi:
“Bây giờ hai chị em muốn đi đâu nào?” “Mua sắm!” - Bé Đào nhanh miệng trả lời. Đông Quân nheo mắt nhìn Anh Đào:
“Bình thường anh dẫn em đi mua sắm còn ít sao, vừa gặp chị Mỹ An là lại muốn mua, chê anh không lo cho em chưa đủ tốt?”
“Đi mua sắm với anh chán muốn chết, có một số việc chỉ con gái đi với nhau mới hợp thôi” - Anh Đào bĩu môi.
Mỹ An xoa xoa đầu cô bé, cười với Đông Quân:
“Bé Đào nhà chúng ta sắp thành thiếu nữ rồi, đã không còn muốn ở trong vòng tay anh hai nữa”
Thanh Bách vừa sáng cũng chạy đi tìm Mỹ An nhưng lại chậm một bước. Mỹ Tâm chỉ qua loa nói một câu là Đông Quân đã đón Mỹ An đi. Thanh Bách hai mắt thâm quầng, đêm qua anh không sao chợp mắt nổi. Chỉ mong trời mau sáng để gặp được Mỹ An, không ngờ cô lại đi mất.
Hai chị em nhìn cửa hàng nào cũng muốn ghé vào, Đông Quân rất biết thân biết phận, dâng lên một cái chiếc thẻ không có giới hạn. Mỹ An biết cô bé đã lên cấp hai liền hỏi thăm tình hình một chút:
“Trường mới em có quen không? Có làm quen được nhiều bạn không?”.
“Chị cứ yên tâm, em lo được hết” - Bé Đào gật đầu chắc nich.
Mỹ An nói khẽ vào tay Đông Quân: “Cái phong thái này càng ngày càng giống anh rồi”
“Năm đó cũng nhờ em kiên trì ở bên cạnh an ủi nó, giúp nó tìm lại tự tin” - Đông Quân đến giờ vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Mỹ An..
“Em thật lòng thương bé Đào mà, anh cũng đừng nhắc lại nữa, kẻo em ấy lại buồn”
Đông Quân nhận được tin nhắn của thuộc hạ nói Thanh Bách đang trên đường tới đây, hỏi anh ta có muốn ngăn cản không. Đông Quân khẽ nhếch môi, sao phải cản chứ, anh còn muốn Thanh Bách tới đây nhìn ba người nhà anh vui vẻ thể nào.
Anh Đào nói muốn mua một ít đồ mùa Đông, Mỹ An liền cùng cô bé đi vào cửa hàng của thương hiệu nổi tiếng.
“Em cũng mua một ít cho mình đi, thời tiết như này mà em ăn mặc lúc nào cũng mỏng manh”.
“Không cần tốn kém đâu, quần áo của em còn nhiều bộ vẫn ở tủ chưa mặc hết” - Cô nhớ lần trước Thanh Bách mua cho cô tới giờ cô vẫn còn sợ đi mua sắm cùng anh.
“Tiền của anh kiếm nhiều như vậy đều là để hai người tiêu xài mà, đừng ngại”.
Nhân viên nghe Đông Quân nói câu đó xong liền cười tươi như hoa ra nói:
“Không ngờ anh chị còn trẻ như vậy đã có con gái lớn thế này”.
Ba người bọn họ được một phen cười ra nước mắt, Anh Đào xua tay nói:
“Đây là anh trai và chị dâu của tôi.”
Đông Quân thì vô cùng hài lòng với câu nói này chỉ có Mỹ An là gượng gạo, giờ mà cô phản bác khác nào làm mất hứng bé Đào.
Kết quả trên người Đông Quân không còn chỗ nào có thể cầm túi mua hàng được nữa.
“Hai người đứng ở đây chờ một lát, anh đem đống đồ này bỏ vào cốp xe đã”
Anh Đào dường như đợi anh hai vừa rời đi, liền kéo kéo tay áo Mỹ An thành thật:
“Chị có thích anh em không?”
Mỹ An có chút bất ngờ trước câu hỏi của cô bé, cô lựa lời đáp:
“Anh em rất tốt”
“Tốt không quan trọng, chị có thích hay không mới quan trọng” - Anh Đào bĩu môi.
Không đợi Mỹ An trả lời, cô bé lại tiếp tục thở dài như bà cụ non nói:
“Lúc trước ai cũng nói chị là vợ chưa cưới của anh em, em cứ tưởng chị và anh hai sẽ mãi ở bên nhau. Em cũng có thể chơi cùng chị mỗi ngày nhưng bây giờ em lớn rồi, em hiểu ra hai người chưa từng tới mức quan hệ đó” .
Mỹ An ngân người luôn, không ngờ cô bé còn nhỏ vậy đã nói ra được mấy lời sâu sắc thế này.
“Chị xin lỗi khi đó đi mà không từ biệt em, mong em hiểu cho chị”.
“Có trách cũng là trách anh em không năng lực, từng có chị bên cạnh lại không giữ được” - Anh Đào nhún vai.
Mỹ An thật sự không nhịn được mà bật cười, nếu Đông Quân biết em gái anh ta ở sau lưng nói vậy không biết sẽ có phản ứng gì.
Đông Quân lái xe đến, Mỹ An và Anh Đào vui vẻ lên xe, cả hai đều giả vờ như chưa từng có cuộc nói chuyện kia. Thanh Bách sớm đã đuổi đến nhưng khi nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người kia, trong lòng chua xót vô cùng, càng không dám. bước đến.
Đông Quân chở hai chị em đi ăn uống, lại còn ghé khu vui chơi, khung cảnh ba người phối hợp rất nhịp nhàng. Tựa như mỗi ngày bọn họ vẫn luôn như vậy, Thanh Bách cứ lặng lẽ chạy theo quan sát. Anh bắt đầu thấy sợ, sợ Mỹ An sẽ không còn muốn quay về bên anh nữa.
“Chết tiệt! Tại sao em lại cười đẹp như vậy?” - Thanh Bách nghiến răng, hình như lâu lắm rồi anh không thấy cô cười hạnh phúc thế này.
Anh Đào chơi cả một ngày, bây giờ đã mệt lã mà nép vào lòng Mỹ An ngủ thiếp đi. Đông Quân đành chở thẳng hai người vào căn nhà anh thuế trong trung tâm.
“Anh nhẹ một chút” - Mỹ An nhìn thấy anh muốn bể bé Đào lên.
Mỹ An cũng đi theo vào nhà, Thanh Bách nhìn cô bước vào đó cõi lòng chết lặng. Mới sáng nay anh còn tự tin đi tìm Mỹ An nói rõ, bây giờ đã mất sạch hết rồi. Bởi vì anh nhận ra, so với Đông Quân, cuộc sống bên cạnh anh thật tẻ nhạt và đau khổ.
Đông Quân đặt bé Đào xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô bé. Mỹ An nhìn cô bé ngủ say mới yên tâm cùng anh ta ra ngoài. Đông Quân rót cho cô một ly nước ấm, chạy vội đi lấy một đôi dép bông cho cô.
“Sàn nhà lạnh lắm” Mỹ An đứng trước sự dịu dàng của anh ta chỉ biết thở dài.
Mỹ An nhớ lại chuyện năm đó, cô bán hàng ở chợ đen lừa nhầm thuộc hạ của lão Kiều, thiếu chút nữa bị bán vào nhà chứa. Đông Quân đột nhiên xuất hiện như một vị thần, cô liền liều mạng nhận người quen với anh không ngờ anh cũng không chổi, cứu cô một mạng.
Sau đó cô đi theo anh phụ giúp mấy việc vặt, nói thẳng ra chính là đến nhà anh làm giúp việc. Ngay thời điểm đó bé Đào bị mẹ gửi cho anh nuôi, cô bé bị cú sốc lớn nên không ăn không nói, khiến cho Đông Quân đau đầu vô cùng. Mỹ An lại dùng hết sự kiên nhẫn mình có, ở bên chăm sóc và làm bạn với cô bé.
“Anh thật sự hoài niệm tháng ngày trước đây, mỗi sáng mở mắt dậy đi xuống lầu liền thấy em đang nấu ăn. Em cũng sẽ chuẩn bị sẵn quần áo ngày hôm đó cho anh, còn thay anh dỗ dành bé Đào?
Mỹ An rũ mắt, lúc đó cô làm mọi chuyện đều vì cảm thấy Đông Quân có ơn với mình và đó cũng là công việc của cô.
“Anh đừng như vậy, chuyện qua rồi cứ để qua đi”
“Em có thể cho qua còn anh hay bé Đào đều không thể, anh đã quen với cuộc sống có em rồi. Một năm qua anh sống không tốt chút nào, bé Đào xem ra còn thích nghi tốt hơn anh” - Đông Quân cười khổ.
Đông Quân biết Mỹ An đang khó xử, anh ta cũng không nói tiếp, sợ phải nghe lời từ chối của cô.
“Đêm nay em ngủ lại đây đi, anh có chuẩn bị phòng khách. Sáng bé Đào mà thấy em vẫn ở đây hẳn sẽ vui lắm, con bé chỉ tới chơi mấy ngày, em chịu khó chiều nó nhé”
Mỹ An cũng không tiện từ chối, đành ở lại một đêm. Lúc cô bước vào phòng ngủ dành cho khách thì có hơi bất ngờ, bày trí của nó quá giống với căn phòng lúc trước cô ở tại nhà của anh em họ. Đông Quân dụng tâm nhiều như vậy thật sự khiến Mỹ An có chút cảm động nhưng không thể nào thay đổi được suy nghĩ trong lòng cô.
Mỹ An lạ giường nên không ngủ sâu, trời còn sớm đã thức dậy. Cô nhớ tới lời hôm qua của Đông Quân, suy nghĩ có nên nấu cho hai anh em họ một bữa cơm hay không. Mỹ An. đi xuống bếp không ngờ bắt gặp Đông Quân đang nấu nướng.
“Từ khi nào mà anh biết nấu ăn vậy?” - Mỹ An cứ tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt mấy lần.
“Không có em nữa, bé Đào cũng nhõng nhẽo không chịu ăn đồ của người làm, nên anh học làm vài món dỗ dành nó”
Mỹ An càng nghe càng thấy việc mình không nói một lời chạy về thành phố B thật sự có lỗi với anh em họ. Nhưng lúc đó tình hình rối ren cũng không thể trách cô được, vừa nghe tin chị gái bị tai nạn cô sao có thể nghĩ nhiều.
“Anh ra phòng khách đợi đi, hôm nay để em nấu”.
Đông Quân nhìn Mỹ An đeo tạp dề vào, trong mắt có niềm xúc động khó tả, cuộc sống này đã rất lâu rồi không được trải nghiệm. Mỹ An vừa nấu vừa pha một tách cà phê mang ra cho anh.
“Em vẫn nhớ anh có thói quen này?” Mỹ An cười trừ: “Trí nhớ em không kém tới vậy?”
Anh Đào lười biếng đi từ trên lầu xuống vừa thấy Mỹ An trong bếp là chạy đến ôm lấy cô:
“Em không nằm mơ đấy chứ? Chị ở lại đây đêm qua hả?” “Ừ, chị ngủ ở phòng cho khách” Nụ cười trên mặt Anh Đào hơi rủ xuống, bất mãn nhìn về
phía Đông Quân. Ý cô bé như muốn trách anh ta hành động quá chậm, với tốc độ này thì còn lâu mới thu người vào tay được.
Ba người cùng ăn sáng, bé Đào cứ cười híp mắt khen những món cô nấu vẫn là tuyệt nhất.
“Ngon thì ăn nhiều một chút”
“Hôm nay hai người muốn đi đâu chơi?” - Đông Quân cong môi hỏi.
“Đi xem phim đi, em nghe nói đang có một bộ hoạt hình rất đáng yêu”
Mỹ An mím môi, đây còn không phải là bộ phim cô và Thanh Bách không thể xem cùng nhau sao.
“Hình như lồng tiếng cho vai chính là diễn viên đang nổi Thiên Kim, bạn thân của em đúng không?” - Đông Quân tinh ý chuyển chủ đề.
“Phải, vậy chúng ta đi xem phim đó đi.”
“Chị lên phòng chọn váy cho em đi, em cũng muốn được chị tết tóc cho nữa” - Bé Đào lôi kéo Mỹ An lên lầu.
Hai người vừa đi khỏi thuộc hạ liền vào nói với Đông Quân:
“Anh ta vẫn đỗ xe ở đối diện đến tận bây giờ”.
“Cái gì? Cả đêm luôn?” - Đông Quân day day thái dương, anh ta không ngờ Thanh bách kiên trì tới mức ở trước nhà anh chờ đến giờ.
Đông Quân bắt đầu hiểu tại sao Mỹ An cứ một lòng một dạ với anh rồi, Thanh Bách cũng không phải loại người dễ dàng loại bỏ. Trận chiến này, chỉ có thể xem ai cố chấp hơn ai mà thôi.
Mỹ An và Anh Đào chuẩn bị xong bước xuống, Đông Quân liền bày ra dáng vẻ không có chuyện gì. Ba người vui vẻ
cùng nhau ra xe chuẩn bị đi xem phim.
Thanh Bạch chỉ trong một đêm mà tiều tụy vô cùng, anh mở cửa xe bước qua. Đông Quân siết chặt hai tay muốn ngăn hai người này gặp nhau. Không ngờ Mỹ An sớm đã nhận ra sự hiện diện của Thanh Bách, còn vội vàng đi qua.
“Anh hút thuốc sao?” - Mỹ An ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt trên người anh, cô có thể đoán được anh vừa trải qua một đêm khó khăn vô cùng.
“Mỹ An, đừng rời bỏ anh” - Thanh Bách nhẹ giọng nói, anh ở đây cả đêm nhìn về căn nhà đó. Từng giây phút trôi qua, anh dường như cảm nhận được Mỹ An càng đi xa khỏi anh thêm một chút.
Mỹ An cắn môi, anh như thế này làm sao cô không đau lòng cho được. Mỹ An đưa tay chạm vào mặt anh:
“Chờ em đi xem phim cùng bé Đào trở về, chúng ta sẽ nói chuyện nhé”.
Thanh Bách mừng rỡ gật đầu, cô còn chịu nói chuyện với anh, cô còn chịu chạm vào anh. Có phải như thể biểu thị anh vẫn còn cơ hội cứu vãn không?
Anh Đào nhìn một màn này lắc đầu thở dài lại nhìn qua người anh hai đang nghiến răng tức giận không thể làm gì,
nói:
“Anh có cần em đi qua mang người về không?” Đông Quân lườm cô bé: “Em còn không mau đi đi” Anh Đào liền bước qua kéo kéo góc áo Mỹ An: “Chị bận rồi sao, chị có đi xem phim với em nữa không ạ?”
Thanh Bách nhìn cô bé hai mắt long lanh kia cũng tự thấy bản thân không nên tranh giành cùng một đứa trẻ. Anh nhịn xuống xúc động trong lòng nói:
“Được, em cứ đi xem phim đi, anh đợi”
“Đừng hút thuốc nữa” - Mỹ An xót xa dặn dò, cô biết mỗi lần anh hút thuốc chính là một lần rơi vào tuyệt vọng cùng cực. Cô không muốn bản thân mang lại cảm xúc tệ hại như thế cho anh.
Ba người bên ngoài vẫn vui vẻ đi cùng nhau nhưng trong tâm lại mang những cảm xúc khác biệt. Anh Đào coi như đã hiểu rõ, anh trai không thể mang chị Mỹ An trở về rồi. Mặc dù cô là một cô bé nhưng cô cũng thấy rất rõ, ánh mắt mà Mỹ. An dành cho người đàn ông khi nãy quá sâu nặng.
“Chị Mỹ An, chị có việc thì trở về trước đi ạ, anh hai tự dắt em đi chơi cũng được” - Anh Đào đột nhiên đề nghị.
Đông Quân chỉ hận bịt miệng em gái mình quá trễ mà thôi, bây giờ đáng lẽ phải giữ chặt Mỹ An không cho cô về gặp Thanh Bách mới đúng.
“Vậy chị về trước nhé, hai anh em đi chơi vui vẻ. Em đã có số điện thoại của chị rồi, có thể gọi cho chị bất cứ lúc nào”
Đông Quân muốn lên tiếng ngăn lại cũng không kịp, Mỹ An đã vội chạy đi đón xe rồi. Anh cau mày quay sang Anh Đào:
“Em làm gì vậy hả?”
“Em làm chuyện nên làm, tâm trí chị Mỹ An nãy giờ cứ trên mây, anh không nhận ra à?”
Đông Quân thở dài, ông trời tại sao không đứng về phía anh ta một lần chứ.
Mỹ An chạy vội trở về thấy Thanh Bách vẫn như cũ đỗ xe đó chờ cô, Mỹ An hít sâu một hơi bước tới mở cửa xe ngồi vào.
“Em... em về sớm vậy?” - Thanh Bách có chút khó tin nói. “Nếu tôi em mới về thì anh lại ngồi đây đến tối à?”
Thanh Bách không trả lời nhưng cả hai người đều biết là anh sẽ làm vậy thật.
“Chúng ta kiếm gì ăn đi, anh định nhịn đói thêm một ngày nữa hả?” - Mỹ An có chút tức giận khi nghe thấy tiếng bụng Thanh Bách sôi lên 'ọt ọt.
“Ăn nhiều vào, trông anh như vừa gầy đi một vòng” - Mỹ An liên tục gắp thức ăn vào chén của anh.
Thanh Bách đều ăn hết, hễ là cô gắp cho thì đều mỉm cười cho vào miệng. Miễn là Mỹ An còn quan tâm tới anh thì anh còn cơ hội chuộc tội.
“Chuyện của Linh Chi thể nào rồi?” - Mỹ An là người lên tiếng trước.
“Chuyện đêm đó do Linh Chi dàn dựng, anh và cô ta, em và Thế Quang hoàn toàn không xảy ra chuyện gì hết. Nên không có thai cũng không có sảy thai, đều cô là ta diễn trò thôi” - Thanh Bách đặt đũa xuống, chậm rãi kể lại.
Mỹ An nhẹ nhõm thở ra: “Còn về vụ tai nạn?” Sắc mặt Thanh Bách có chút căng thẳng: “Cô ta nhận tội rồi, là cô ta lái xe tông vào em”
“Thật nhẹ nhàng, cô ta làm ra bao nhiêu chuyện cuối cùng cứ vậy thừa nhận là xong chuyện, giống như mọi thứ chả có chút ý nghĩa nào. Anh định xử lý cô ta ra sao?
“Em yên tâm, anh sẽ bắt Linh Chi trả một cái giá xứng đáng”.
Mỹ An cảm thấy rất khó tả, cô đeo đuổi vụ tai nạn lâu như vậy, vô cùng chờ mong Linh Chi bị trừng phạt. Bây giờ ngày tàn của cô ta cũng tới rồi, Mỹ An lại thấy chưa đủ hài lòng.
“Năm đó đến cơ hội giải thích anh cũng không cho em, Linh Chi đâu chỉ gây ra bao thứ đó. Nhốt em ở nhà vệ sinh,
cho người đập phá nhà, bỏ em trong rừng, em kể tới ngày mai cũng không hết. Tuy rằng cô ta là chủ mưu nhưng nếu không có sự dung túng của anh thì cô ta đâu thể làm được.”
Thanh Bách biết thời khắc này rồi cũng tới, anh phải thừa nhận sai lầm trước cô.
“Anh biết, tất cả đau khổ dày vò của em đều vì anh mà ra. Anh không dám cầu mong em tha thứ nhưng em mong em cho anh một cơ hội sửa chữa lỗi lầm”.
Mỹ An cúi mặt, cô đã lấy lại được trong sạch của mình nhưng tổn thương ngần ấy năm qua sớm đã không thể xóa nhòa được nữa.
“Thật ra em cũng không nên trách anh, anh vốn yêu Linh Chi là em xen vào phá hoại hại hai người. Cả ba chúng ta đều có lỗi, chỉ là kéo dài tới bây giờ lại trở nên không cứu vãn được”
“Không!” - Thanh Bách lắc đầu - “Anh chưa từng yêu Linh Chi, từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn mạo nhận em”
Mỹ An nheo mắt khó hiểu: “Mạo nhận em?”.
“Cô ta đã đánh cắp thân phận của em, đánh cắp mối tình vốn dĩ thuộc về em”