Đã từ rất lâu, có một gia đình vô cùng giàu có họ Tư Không. Họ ngang tàng, phách lối, tự cho mình là thần thánh. Bởi lẽ, tiền bạc của họ có thể mua được tất cả, giải quyết được mọi thứ.
Một ngày nọ, nhị thiếu gia của nhà Tư Không là Tư Không Bá ra ngoài để tìm kiếm đối tượng cho những trò bắt nạt của mình. Hắn không tha cho bất kì ai, dù là người già, trẻ nhỏ hay phụ nữ. Sau khi thỏa mãn những thú vui ác ý của mình, hắn chỉ việc dùng tiền là không có ai dám truy cứu hắn.
Người dân khi thấy hắn đều phải khiếp sợ, lo rằng mình sẽ là đối tượng của Tư Không Bá. Ai cũng biết rằng không thể làm gì được hắn nên dù rất tức giận cũng đành nhẫn nhịn.
Tuy nhiên hôm nay, có một người không chịu được nữa, xông lên liều chết với Tư Không Bá.
Cha của hắn là Tư Không Thiên sau khi nghe tin con trai bị tấn công và mất mạng liền cho gọi tất cả thần y tới tìm cách cứu. Nhưng làm sao đưa được người chết trở lại, ông đành thất vọng chấp nhận sự thật.
Sau một ngày đau buồn, Tư Không Thiên bỗng nghĩ đến một việc, tiền bạc của mình gần như có thể làm được mọi thứ, nhưng còn một việc mà tiền bạc không thể làm gì được, đó là sinh mạng. Dù sẵn sàng bỏ trăm vàng ngàn bạc thì cũng không làm con trai ông sống lại được.
Hôm đó, Tư Không Thiên đã bàn với con trai cả là Tư Không Đại việc đó, họ cùng thống nhất rằng cần phải khắc phục điểm yếu đó, khi ấy, nhà Tư Không sẽ chính thức trở thành thần.
Họ lập ra một nhóm nhằm mục đích nghiên cứu hồi sinh người chết và trường sinh bất tử. Hướng hồi sinh được cho là khả quan hơn nên dần dần họ dồn lực lượng vào đó.
Với nhiều lí do khác nhau, tổ chức của họ bị đánh giá là không hợp pháp và bị yêu cầu dẹp bỏ. Nhà Tư Không biết rằng trước giờ họ vốn được tự do làm gì cũng được, nay bị can thiệp thì không phải chuyện đùa, thế nên họ ngoan ngoãn lui vào hoạt động bí mật. Tổ chức đó vẫn hoạt động nhiều năm cho đến ngày hôm nay, với người đứng đầu mới nhất là Tư Không Minh.
Từ nhỏ, Tư Không Minh đã được giáo dục rằng đây là sứ mệnh của gia tộc, là việc đúng đắn và cần thiết phải làm. Anh đã nghĩ về việc đó liệu có đúng không, và anh có nên tiếp tục không. Tuy nhiên, anh lại không có ai để có thể tâm sự về điều đó, do vậy Tư Không Minh vẫn cứ tiếp tục cái nghiên cứu của gia tộc một cách không chủ tâm.
“Em hiểu rồi chứ? Tổ chức này cần phải được tiếp tục, để thực hiện ước mơ thần thánh của tổ tiên chúng ta.” Tư Không Minh nói.
“Vậy nghĩa là… anh là người đứng sau tất cả?” Tư Không Liên không tin được “Cũng có nghĩa là em mới khai ra việc Dị Quang Bảo muốn triệt phá tổ chức cho chính ông trùm.”
“Là thế đấy, vậy nên anh mới bảo cậu ta cầm chắc thất bại rồi.” Tư Không Minh nói “Kế Hàn Phong đã bảo rằng Dị Quang Bảo đã thành công trong việc nghiên cứu cách chuyển đổi mạng sống. Cậu ta không còn giá trị nữa.”
“Không thể được, anh hai, anh là người tốt, anh phải biết không thể để tình trạng lấy mạng người này cho người kia được.” Tư Không Liên phản đối.
“Anh còn nhớ lúc mới biết mình có một người em khác mẹ, ba đã phản đối việc đưa em về nhà này.” Tư Không Minh nói sang chuyện khác.
“Em biết, ông ta là kẻ xấu xa.”
“Ông ấy đã nói, nòi giống của thần rơi vào chốn nhân gian thì không còn là thần nữa. Nếu đem em trở lại đây, thì nhà Tư Không sẽ bị ảnh hưởng bởi sự thấp kém của con người.” Tư Không Minh nói.
“Anh tin những lời đó ư? Dù giàu cỡ nào thì chúng ta vẫn là con người thôi mà, làm gì có chuyện thần thánh gì ở đây.”
“Tất nhiên anh biết đó chỉ là trò tẩy não để con cháu tiếp tục thực hiện ước mơ của ông cha. Thế nên khi ba mất, anh mới đưa em trở về đây. Nếu ông ấy biết hôm nay em nói những lời này thì chắc hẳn đã chỉ vào mặt anh rồi nói “Đấy, tao đã bảo mà.””
“Nghĩa là anh đồng ý với việc lấy mạng người khác để hồi sinh người phe mình?” Tư Không Liên hỏi.
“Việc này không phải anh mới nghĩ tới gần đây đâu. Dị Ninh từ lâu đã hiểu ra phương thức đó và báo cáo với tổ chức rồi.” Tư Không Minh nói.
“Vậy tại sao…”
“Là bởi vì ông ta cũng không đồng tình, Dị Ninh đã nói rằng nghiên cứu này là vì lợi ích chung của xã hội, vợ ông ta chỉ là động lực, không phải là lí do để bất chấp. Việc chuyển đổi sinh mệnh này nếu xét chung cho xã hội, thì chẳng lợi được một mạng sống nào. Do đó, Dị Ninh đã thiêu hủy hết các tư liệu về hướng nghiên cứu đó, và chuyển sang hướng nghiên cứu hiện tại.” Tư Không Minh giải thích. “Dị Lương Tân thì mãi theo hướng nghiên cứu của Dị Ninh để lại nên không nghĩ tới phương pháp này. Không ngờ nó lại được Dị Quang Bảo nghĩ ra lần nữa, lại còn nhanh đến như vậy.”
“Bản thân anh thì sao?”
“Anh hiểu, nếu biện pháp này được đưa vào sử dụng, sẽ có rất nhiều kẻ yếu thế phải chết cho những kẻ có quyền được sống. Nhưng anh cũng phải thừa nhận, đây là một sự cám dỗ lớn. Em không thấy vậy à?”
“Không, mạng sống là bình đẳng.”
Tư Không Minh trầm ngâm một lúc rồi nói “Được, xem như anh nghe theo em lần này. Phương pháp chuyển đổi sinh mệnh này sẽ bị thiêu hủy, nhưng tổ chức này không thể giải tán được.”
“Tại sao? Họ đã gây ra nhiều chuyện phi pháp cơ mà.”
“Phát triển khoa học phải có đánh đổi, và anh không thấy vài cái xác có gì là không đáng cả.” Tư Không Minh trả lời.
“Nhưng mà…”
“Em nên biết nếu tổ chức này bị bắt, thì nhà Tư Không chúng ta cũng sẽ sụp đổ, lúc đó em sẽ phải trở lại cuộc sống cũ đấy, em có dám đánh đổi không?”
“Em không sợ điều đó. Nhưng em không muốn anh bị bắt, cũng không muốn công ty sụp đổ. Anh không thể âm thầm sửa đổi à?”
“Ý em là sao?”
“Chỉ cần dừng lại những việc không tốt thôi, đừng trộm mộ nữa, cũng không bắt cóc hay làm hại ai hết. Em biết là nghiên cứu này không được ủng hộ, dù mục đích của nó là tốt hay xấu. Không phải tự nhiên mà họ phản đối, chúng ta đáng để chờ đợi dến khi có thể khắc phục những điều không phù hợp mà. Chẳng phải nghiên cứu khoa học là phải vì xã hội sao? Anh hãy cứ nghe theo lương tâm của mình, tổ tiên chẳng liên quan gì cả.”
Một ngày nọ, nhị thiếu gia của nhà Tư Không là Tư Không Bá ra ngoài để tìm kiếm đối tượng cho những trò bắt nạt của mình. Hắn không tha cho bất kì ai, dù là người già, trẻ nhỏ hay phụ nữ. Sau khi thỏa mãn những thú vui ác ý của mình, hắn chỉ việc dùng tiền là không có ai dám truy cứu hắn.
Người dân khi thấy hắn đều phải khiếp sợ, lo rằng mình sẽ là đối tượng của Tư Không Bá. Ai cũng biết rằng không thể làm gì được hắn nên dù rất tức giận cũng đành nhẫn nhịn.
Tuy nhiên hôm nay, có một người không chịu được nữa, xông lên liều chết với Tư Không Bá.
Cha của hắn là Tư Không Thiên sau khi nghe tin con trai bị tấn công và mất mạng liền cho gọi tất cả thần y tới tìm cách cứu. Nhưng làm sao đưa được người chết trở lại, ông đành thất vọng chấp nhận sự thật.
Sau một ngày đau buồn, Tư Không Thiên bỗng nghĩ đến một việc, tiền bạc của mình gần như có thể làm được mọi thứ, nhưng còn một việc mà tiền bạc không thể làm gì được, đó là sinh mạng. Dù sẵn sàng bỏ trăm vàng ngàn bạc thì cũng không làm con trai ông sống lại được.
Hôm đó, Tư Không Thiên đã bàn với con trai cả là Tư Không Đại việc đó, họ cùng thống nhất rằng cần phải khắc phục điểm yếu đó, khi ấy, nhà Tư Không sẽ chính thức trở thành thần.
Họ lập ra một nhóm nhằm mục đích nghiên cứu hồi sinh người chết và trường sinh bất tử. Hướng hồi sinh được cho là khả quan hơn nên dần dần họ dồn lực lượng vào đó.
Với nhiều lí do khác nhau, tổ chức của họ bị đánh giá là không hợp pháp và bị yêu cầu dẹp bỏ. Nhà Tư Không biết rằng trước giờ họ vốn được tự do làm gì cũng được, nay bị can thiệp thì không phải chuyện đùa, thế nên họ ngoan ngoãn lui vào hoạt động bí mật. Tổ chức đó vẫn hoạt động nhiều năm cho đến ngày hôm nay, với người đứng đầu mới nhất là Tư Không Minh.
Từ nhỏ, Tư Không Minh đã được giáo dục rằng đây là sứ mệnh của gia tộc, là việc đúng đắn và cần thiết phải làm. Anh đã nghĩ về việc đó liệu có đúng không, và anh có nên tiếp tục không. Tuy nhiên, anh lại không có ai để có thể tâm sự về điều đó, do vậy Tư Không Minh vẫn cứ tiếp tục cái nghiên cứu của gia tộc một cách không chủ tâm.
“Em hiểu rồi chứ? Tổ chức này cần phải được tiếp tục, để thực hiện ước mơ thần thánh của tổ tiên chúng ta.” Tư Không Minh nói.
“Vậy nghĩa là… anh là người đứng sau tất cả?” Tư Không Liên không tin được “Cũng có nghĩa là em mới khai ra việc Dị Quang Bảo muốn triệt phá tổ chức cho chính ông trùm.”
“Là thế đấy, vậy nên anh mới bảo cậu ta cầm chắc thất bại rồi.” Tư Không Minh nói “Kế Hàn Phong đã bảo rằng Dị Quang Bảo đã thành công trong việc nghiên cứu cách chuyển đổi mạng sống. Cậu ta không còn giá trị nữa.”
“Không thể được, anh hai, anh là người tốt, anh phải biết không thể để tình trạng lấy mạng người này cho người kia được.” Tư Không Liên phản đối.
“Anh còn nhớ lúc mới biết mình có một người em khác mẹ, ba đã phản đối việc đưa em về nhà này.” Tư Không Minh nói sang chuyện khác.
“Em biết, ông ta là kẻ xấu xa.”
“Ông ấy đã nói, nòi giống của thần rơi vào chốn nhân gian thì không còn là thần nữa. Nếu đem em trở lại đây, thì nhà Tư Không sẽ bị ảnh hưởng bởi sự thấp kém của con người.” Tư Không Minh nói.
“Anh tin những lời đó ư? Dù giàu cỡ nào thì chúng ta vẫn là con người thôi mà, làm gì có chuyện thần thánh gì ở đây.”
“Tất nhiên anh biết đó chỉ là trò tẩy não để con cháu tiếp tục thực hiện ước mơ của ông cha. Thế nên khi ba mất, anh mới đưa em trở về đây. Nếu ông ấy biết hôm nay em nói những lời này thì chắc hẳn đã chỉ vào mặt anh rồi nói “Đấy, tao đã bảo mà.””
“Nghĩa là anh đồng ý với việc lấy mạng người khác để hồi sinh người phe mình?” Tư Không Liên hỏi.
“Việc này không phải anh mới nghĩ tới gần đây đâu. Dị Ninh từ lâu đã hiểu ra phương thức đó và báo cáo với tổ chức rồi.” Tư Không Minh nói.
“Vậy tại sao…”
“Là bởi vì ông ta cũng không đồng tình, Dị Ninh đã nói rằng nghiên cứu này là vì lợi ích chung của xã hội, vợ ông ta chỉ là động lực, không phải là lí do để bất chấp. Việc chuyển đổi sinh mệnh này nếu xét chung cho xã hội, thì chẳng lợi được một mạng sống nào. Do đó, Dị Ninh đã thiêu hủy hết các tư liệu về hướng nghiên cứu đó, và chuyển sang hướng nghiên cứu hiện tại.” Tư Không Minh giải thích. “Dị Lương Tân thì mãi theo hướng nghiên cứu của Dị Ninh để lại nên không nghĩ tới phương pháp này. Không ngờ nó lại được Dị Quang Bảo nghĩ ra lần nữa, lại còn nhanh đến như vậy.”
“Bản thân anh thì sao?”
“Anh hiểu, nếu biện pháp này được đưa vào sử dụng, sẽ có rất nhiều kẻ yếu thế phải chết cho những kẻ có quyền được sống. Nhưng anh cũng phải thừa nhận, đây là một sự cám dỗ lớn. Em không thấy vậy à?”
“Không, mạng sống là bình đẳng.”
Tư Không Minh trầm ngâm một lúc rồi nói “Được, xem như anh nghe theo em lần này. Phương pháp chuyển đổi sinh mệnh này sẽ bị thiêu hủy, nhưng tổ chức này không thể giải tán được.”
“Tại sao? Họ đã gây ra nhiều chuyện phi pháp cơ mà.”
“Phát triển khoa học phải có đánh đổi, và anh không thấy vài cái xác có gì là không đáng cả.” Tư Không Minh trả lời.
“Nhưng mà…”
“Em nên biết nếu tổ chức này bị bắt, thì nhà Tư Không chúng ta cũng sẽ sụp đổ, lúc đó em sẽ phải trở lại cuộc sống cũ đấy, em có dám đánh đổi không?”
“Em không sợ điều đó. Nhưng em không muốn anh bị bắt, cũng không muốn công ty sụp đổ. Anh không thể âm thầm sửa đổi à?”
“Ý em là sao?”
“Chỉ cần dừng lại những việc không tốt thôi, đừng trộm mộ nữa, cũng không bắt cóc hay làm hại ai hết. Em biết là nghiên cứu này không được ủng hộ, dù mục đích của nó là tốt hay xấu. Không phải tự nhiên mà họ phản đối, chúng ta đáng để chờ đợi dến khi có thể khắc phục những điều không phù hợp mà. Chẳng phải nghiên cứu khoa học là phải vì xã hội sao? Anh hãy cứ nghe theo lương tâm của mình, tổ tiên chẳng liên quan gì cả.”