Dị Quân trở về nhà sau buổi dạy, anh thấy con trai mình đang đọc sách ở ngoài phòng khách. Thằng bé có tinh thần ham học giống như các đời họ Dị. Anh rất hài lòng về điều đó, chỉ có điều Dị Quang Bảo cũng có niềm đam mê với y sinh như gia đình anh.
Một phần Dị Quân sợ khi tiếp xúc với ngành này, Dị Quang Bảo sẽ nảy ra những ý tưởng không hay như Dị Ninh. Một phần khác thì anh sợ nếu con trai anh có năng lực sẽ bị tổ chức nhắm tới. Hiện tại Viên Thượng vẫn chưa bị bắt, có thể hắn ta vẫn còn để mắt tới gia đình anh.
“Chào con trai, vẫn chăm chỉ quá nhỉ? Con đang đọc gì đấy?” Dị Quân hỏi.
“Là cuốn “Những khái niệm cơ bản về thế giới.” ạ.” Dị Quang Bảo trả lời.
Không giống một cuốn sách đứa trẻ bảy tuổi sẽ đọc, Dị Quân nhận xét trong đầu. Lúc bảy tuổi anh hay được mọi người là đứa trẻ già trước tuổi, nhưng so với con anh thì Dị Quân cảm thấy lúc đó còn trẻ con chán.
“À phải rồi, ngày mai lớp con sẽ có một buổi cắm trại. Mấy ngày gần đây con quên báo với ba.” Dị Quang Bảo nói.
“À, ba có nghe mẹ con nói rồi.” Dị Quân đáp “Đi chơi vui vẻ nhé.”
Ngày hôm sau, Trang Tiên Linh và Dị Quân đưa Dị Quang Bảo lên xe buýt của trường. Lúc chiếc xe rời đi, họ và vài phụ huynh khác nhìn theo chiếc xe kia rời đi.
Trong một khoảnh khắc, Dị Quân thấy một làn khói đen thổi qua chiếc xe. Anh mở to mắt, làn khói đã biến mất. Từ sau cái chết của Trần Lệ Mẫn, ảo giác về cái chết của Dị Quân đã trở nên rất trầm trọng, do đó sau khi ra viện anh liền đi điều trị tâm lý. Sau một thời gian khó khăn thì cuối cùng Dị Quân cũng khống chế được ảo giác đó và trở lại bình thường.
Ngần ấy năm trôi qua, những làn khói đen bỗng trở lại, điều này có thể có ý nghĩa gì?
Trang Tiên Linh nhận ra nét mặt kì lạ chỉ trong khoảnh khắc đó của anh, cô liền hỏi “Dị Quân, anh mới thấy gì à?”
“Không, không có gì.” Dị Quân lúng túng đáp.
Trang Tiên Linh cũng nhìn theo chiếc xe từ nãy giờ, đúng là không có gì thật. Nếu như không có gì thì thái độ đó là sao? Trang Tiên Linh tự hỏi. Không có gì, vậy là đáng ra Dị Quân không thấy gì hết, có nghĩa là ảo giác.
“Đừng bảo là… những làn khói đó nhé” Trang Tiên Linh hỏi.
Dị Quân giật mình, không hiểu cô tư duy kiểu gì mà đoán ra được, nhưng anh không muốn cô lo lắng nên tiếp tục chối “Em nói gì đấy? Chuyện đó đã kết thúc lâu rồi, vừa nãy chỉ là đột nhiên giật mình thôi, không rõ nguyên nhân.”
Lúc đầu Trang Tiên Linh chưa dám chắc vào suy đoán của mình, nhưng nhìn thái độ này thì cô không còn nghi ngờ gì nữa.
“Đừng giấu em, nếu anh lo lắng thì em sẽ đưa thằng bé về.” Trang Tiên Linh nói “Quang Bảo là đứa trẻ hiểu chuyện, nó sẽ không khóc lóc chỉ vì không được đi cắm trại đâu.”
Dị Quân cũng biết điều đó, tuy vậy anh không muốn tỏ ra mình hoang tưởng khi đưa thằng bé về chỉ vì một ảo giác như vậy “Không cần đâu, chỉ là ảo giác thôi, có lẽ anh cần gặp lại bác sĩ tâm lý.”
Tuy nhiên, Dị Quân không biết quyết định đó của mình là một sai lầm.
Kế Hàn Phong và Viên Thượng bám theo chiếc xe của trường học. Kế hoạch ban đầu là sẽ tìm ra địa điểm tổ chức cắm trại và tới đó chờ thời cơ ra tay. Tuy nhiên, Kế Hàn Phong bỗng muốn bám đuôi hơn là đi điều tra, chẳng vì lí do gì cả. Giờ họ đang trên một đoạn đường đèo.
“Ngươi cứ phải bày mấy trò phiền phức thế này mới chịu được à?” Viên Thượng không hứng thú gì với việc theo dõi này.
“Phải, thích bày trò đấy, ý kiến gì chứ.” Kế Hàn Phong nói.
Viên Thượng không buồn cãi nhau với hắn. Hợp tác làm việc mười năm qua đủ để anh ta rút ra một kết luận là tên này quá ngạo mạn và tính cách không bình thường. Ngoài ra, việc Viên Thượng tiếp quản công việc của Dị Lương Tân không mang lại thành quả gì là một cái cớ lớn để Kế Hàn Phong khinh thường Viên Thượng ra mặt.
Trong lúc đang chăm chú quan sát chiếc xe phía trước, một việc ngoài dự kiến đã diễn ra. Một chiếc xe tải ngược chiều đi lấn làn tông phải xe bus của trường, đẩy chiếc xe lật sang một bên. Xe tải trượt thêm một khoảng, lao về phía xe của Kế Hàn Phong.
Hắn ta nhanh chóng bẻ lái né chiếc xe tải và thắng lại.
Kế Hàn Phong liền bước xuống xe, đi về phía chiếc xe tải vừa mới ngừng lại. Người tài xế cũng bị thương, loạng choạng bước xuống xe. Kế Hàn Phong đỡ lấy ông ta và nói “Ông bị thương nặng quá, để tôi đỡ ông dựa vào rào chắn ngồi nghỉ trong lúc đợi cứu thương.”
Sau khi dìu ông ta tới rào chắn, hắn bình luận “Ông cao cũng mét chín ấy nhỉ, rào thấp thế này, ông lại bị thương, chắc dễ bị choáng rồi rơi xuống ấy nhỉ?”
Không đợi người tài xế nhận ra, Kế Hàn Phong đẩy ông ta khỏi rào chắn, rơi xuống vực. Xong việc, hắn bảo với Viên Thượng “Bịt mặt lại rồi kiểm tra chiếc xe bus.”
Một phần Dị Quân sợ khi tiếp xúc với ngành này, Dị Quang Bảo sẽ nảy ra những ý tưởng không hay như Dị Ninh. Một phần khác thì anh sợ nếu con trai anh có năng lực sẽ bị tổ chức nhắm tới. Hiện tại Viên Thượng vẫn chưa bị bắt, có thể hắn ta vẫn còn để mắt tới gia đình anh.
“Chào con trai, vẫn chăm chỉ quá nhỉ? Con đang đọc gì đấy?” Dị Quân hỏi.
“Là cuốn “Những khái niệm cơ bản về thế giới.” ạ.” Dị Quang Bảo trả lời.
Không giống một cuốn sách đứa trẻ bảy tuổi sẽ đọc, Dị Quân nhận xét trong đầu. Lúc bảy tuổi anh hay được mọi người là đứa trẻ già trước tuổi, nhưng so với con anh thì Dị Quân cảm thấy lúc đó còn trẻ con chán.
“À phải rồi, ngày mai lớp con sẽ có một buổi cắm trại. Mấy ngày gần đây con quên báo với ba.” Dị Quang Bảo nói.
“À, ba có nghe mẹ con nói rồi.” Dị Quân đáp “Đi chơi vui vẻ nhé.”
Ngày hôm sau, Trang Tiên Linh và Dị Quân đưa Dị Quang Bảo lên xe buýt của trường. Lúc chiếc xe rời đi, họ và vài phụ huynh khác nhìn theo chiếc xe kia rời đi.
Trong một khoảnh khắc, Dị Quân thấy một làn khói đen thổi qua chiếc xe. Anh mở to mắt, làn khói đã biến mất. Từ sau cái chết của Trần Lệ Mẫn, ảo giác về cái chết của Dị Quân đã trở nên rất trầm trọng, do đó sau khi ra viện anh liền đi điều trị tâm lý. Sau một thời gian khó khăn thì cuối cùng Dị Quân cũng khống chế được ảo giác đó và trở lại bình thường.
Ngần ấy năm trôi qua, những làn khói đen bỗng trở lại, điều này có thể có ý nghĩa gì?
Trang Tiên Linh nhận ra nét mặt kì lạ chỉ trong khoảnh khắc đó của anh, cô liền hỏi “Dị Quân, anh mới thấy gì à?”
“Không, không có gì.” Dị Quân lúng túng đáp.
Trang Tiên Linh cũng nhìn theo chiếc xe từ nãy giờ, đúng là không có gì thật. Nếu như không có gì thì thái độ đó là sao? Trang Tiên Linh tự hỏi. Không có gì, vậy là đáng ra Dị Quân không thấy gì hết, có nghĩa là ảo giác.
“Đừng bảo là… những làn khói đó nhé” Trang Tiên Linh hỏi.
Dị Quân giật mình, không hiểu cô tư duy kiểu gì mà đoán ra được, nhưng anh không muốn cô lo lắng nên tiếp tục chối “Em nói gì đấy? Chuyện đó đã kết thúc lâu rồi, vừa nãy chỉ là đột nhiên giật mình thôi, không rõ nguyên nhân.”
Lúc đầu Trang Tiên Linh chưa dám chắc vào suy đoán của mình, nhưng nhìn thái độ này thì cô không còn nghi ngờ gì nữa.
“Đừng giấu em, nếu anh lo lắng thì em sẽ đưa thằng bé về.” Trang Tiên Linh nói “Quang Bảo là đứa trẻ hiểu chuyện, nó sẽ không khóc lóc chỉ vì không được đi cắm trại đâu.”
Dị Quân cũng biết điều đó, tuy vậy anh không muốn tỏ ra mình hoang tưởng khi đưa thằng bé về chỉ vì một ảo giác như vậy “Không cần đâu, chỉ là ảo giác thôi, có lẽ anh cần gặp lại bác sĩ tâm lý.”
Tuy nhiên, Dị Quân không biết quyết định đó của mình là một sai lầm.
Kế Hàn Phong và Viên Thượng bám theo chiếc xe của trường học. Kế hoạch ban đầu là sẽ tìm ra địa điểm tổ chức cắm trại và tới đó chờ thời cơ ra tay. Tuy nhiên, Kế Hàn Phong bỗng muốn bám đuôi hơn là đi điều tra, chẳng vì lí do gì cả. Giờ họ đang trên một đoạn đường đèo.
“Ngươi cứ phải bày mấy trò phiền phức thế này mới chịu được à?” Viên Thượng không hứng thú gì với việc theo dõi này.
“Phải, thích bày trò đấy, ý kiến gì chứ.” Kế Hàn Phong nói.
Viên Thượng không buồn cãi nhau với hắn. Hợp tác làm việc mười năm qua đủ để anh ta rút ra một kết luận là tên này quá ngạo mạn và tính cách không bình thường. Ngoài ra, việc Viên Thượng tiếp quản công việc của Dị Lương Tân không mang lại thành quả gì là một cái cớ lớn để Kế Hàn Phong khinh thường Viên Thượng ra mặt.
Trong lúc đang chăm chú quan sát chiếc xe phía trước, một việc ngoài dự kiến đã diễn ra. Một chiếc xe tải ngược chiều đi lấn làn tông phải xe bus của trường, đẩy chiếc xe lật sang một bên. Xe tải trượt thêm một khoảng, lao về phía xe của Kế Hàn Phong.
Hắn ta nhanh chóng bẻ lái né chiếc xe tải và thắng lại.
Kế Hàn Phong liền bước xuống xe, đi về phía chiếc xe tải vừa mới ngừng lại. Người tài xế cũng bị thương, loạng choạng bước xuống xe. Kế Hàn Phong đỡ lấy ông ta và nói “Ông bị thương nặng quá, để tôi đỡ ông dựa vào rào chắn ngồi nghỉ trong lúc đợi cứu thương.”
Sau khi dìu ông ta tới rào chắn, hắn bình luận “Ông cao cũng mét chín ấy nhỉ, rào thấp thế này, ông lại bị thương, chắc dễ bị choáng rồi rơi xuống ấy nhỉ?”
Không đợi người tài xế nhận ra, Kế Hàn Phong đẩy ông ta khỏi rào chắn, rơi xuống vực. Xong việc, hắn bảo với Viên Thượng “Bịt mặt lại rồi kiểm tra chiếc xe bus.”