Theo chân Tần Lỗi bước vào bên trong, Dị Quân thấy được nơi này từng là một viện nghiên cứu rất lớn với nhiều loại máy móc và khu vực được phân hóa rất cụ thể. Không có thời gian để xem tòa kiến trúc cũ này, Dị Quân dưới sự dẫn đường của Tần Lỗi bước vào một phòng nghiên cứu.
“Đây đâu phải phòng nghiên cứu bí mật?” Dị Quân thắc mắc.
“Cậu đừng nóng.” Tần Lỗi nói với Dị Quân rồi quay sang một cậu cảnh sát khác trong phòng “Cậu Trương, trình diễn đi.”
Bây giờ Dị Quân mới thấy một máy phát điện đang được nối vào hệ thống điện trong phòng. Ra vậy, là một hệ thống phòng ngầm, Dị Quân nghĩ.
Cảnh sát Trương bấm một nút trên chiếc cạnh chiếc tủ lớn cao hết phòng. Có tiếng cọt kẹt phát ra, cậu cảnh sát tới mở cửa tủ, đó một ngăn tủ rỗng. Tần Lỗi bước vào trong rồi ra hiệu cho Dị Quân vào theo.
“Đây là cái gì thế?” Dị Quân thắc mắc, anh thấy một nút bấm bên trong tủ.
Tần Lỗi không trả lời câu hỏi đó, chỉ lẳng lặng ấn vào cái nút. Ngăn tủ lớn dần dần đi xuống, trong một thoáng khiến Dị Quân giật mình.
“Là thang máy bí mật đấy. Trông giống phim nhỉ?” Bây giờ Tần Lỗi mới trả lời điều Dị Quân hỏi.
Hiện ra trước mắt Dị Quân là một phòng nghiên cứu khác, đây chính là phòng nghiên cứu bí mật mà Dị Ninh đã nói đến trong hồi ký.
“Nhưng có vẻ bọn chúng đã dọn dẹp rất sạch sẽ khi rời đi, chúng ta chắc là không tìm được gì ở đây rồi.” Dị Quân lên tiếng.
“Đúng vậy, nhưng ít ra nó giúp ta xác thực tính chính xác của tập hồi ký. Hy vọng lớn nhất có lẽ vẫn là phải tìm ra Dương Vĩnh.” Tần Lỗi nói.
Sau khi kết luận rằng đầu mối lại tiếp tục đứt, Dị Quân lại được đưa trở về nhà.
Anh cảm thấy bây giờ việc có thể làm là chờ đợi cảnh sát tìm ra tung tích Dương Vĩnh. Dị Quân quyết định gác vụ án qua một bên, anh lái xe tới bệnh viện để thăm Dị Lương Tân.
Lúc tới phòng bệnh, anh thấy Dị Lương Tân đang đọc một cuốn sách, trên bàn có một giỏ trái cây mới.
“Con đến đấy à? Tiên Linh với Lệ Mẫn mới rời đi vừa nãy.” Dị Lương Tân nói, giờ Dị Quân đã biết cuốn sách và giỏ trái cây do ai mang đến.
“Ba đã đọc xong tập hồi ký rồi à?” Dị Quân nhìn thấy bản sao mà Tần Lỗi mang đến được xếp gọn trên tủ đầu giường.
“Phải, hôm qua lúc cảnh sát trưởng mang đến là ba đã đọc ngay. Tình hình điều tra thế nào rồi?” Dị Lương Tân hỏi.
“Đã tìm ra cái phòng nghiên cứu lúc trước, nhưng không có chút manh mối nào còn sót lại. Hiện tại cảnh sát đang tìm tay Dương Vĩnh với hy vọng hắn chịu khai ra phòng nghiên cứu mới.” Dị Quân ngồi xuống ghế, cầm một trái táo lên có ý gọt vỏ hộ.
Dị Lương Tân xua tay ý bảo chưa muốn ăn táo rồi nói “Giờ chỉ còn việc của cảnh sát thôi, con sắp xếp trở lại Mỹ đi kẻo công việc lại chất đống. Cũng không cần lo lắng cho ba, Trang Tiên Linh và Trần Lệ Mẫn có thể chăm sóc ba mà, việc gì nặng nhọc thì có thể nhờ Viên Thượng.”
“Không cần phiền họ thế đâu ạ. Với lại con cũng muốn nói điều này với ba.” Dị Quân nói.
“Việc gì?” Dị Lương Tân tò mò.
“Con sẽ sắp xếp với phía công ty bên nước ngoài và chuyển về đây làm việc.” Dị Quân trả lời.
“Sao bỗng nhiên lại đột ngột quyết định như vậy?” Dị Lương Tân ngạc nhiên.
“Một phần vì con thấy việc tu nghiệp cũng đủ rồi, từ năm ngoái con đã dự tính sẽ sớm về nước cống hiến. Với lại con muốn ở lại đây để lo chuyện tình cảm.” Dị Quân đáp.
“Chuyện tình cảm?”
“Ba đừng lo, con không lơ là sự nghiệp của gia đình đâu.” Dị Quân cam đoan.
“Là Tiên Linh hay Lệ Mẫn?” Dị Lương Tân hỏi.
“Tiên Linh với con là bạn thân bao nhiêu năm rồi mà. Còn Lệ Mẫn, hai năm trước con đã suýt đánh mất cô ấy nên bây giờ con không muốn để lỡ cơ hội nữa.” Dị Quân nói.
“Ở bên đó còn nhiều thứ để con học tập và phát triển bản thân lắm. Con định đánh đổi việc đó vì một người con gái thật à?” Dị Lương Tân hỏi lại.
“Con đã nói rồi, ý định về nước con đã dự định từ lâu. Và nếu ba muốn nghĩ con đang đánh đổi thì phải, con sẵn sàng, cuộc đời đâu chỉ có nghiên cứu đâu ạ. Nếu là ba với mẹ thì con tin ba cũng lựa chọn như con thôi.” Dị Quân nói.
Dị Lương Tân trầm ngâm suy nghĩ, ông nhớ tới vợ mình rồi gật đầu “Nếu con quyết thế thì ba cũng không cản nữa. Giờ ba muốn nghỉ ngơi, con về đi.”
Dị Quân chào ba mình rồi rời khỏi phòng bệnh, anh cảm thấy dường như ông không thích mình đến thăm lắm, hoặc có lẽ do ông đang khó chịu do anh quyết định bỏ việc tu nghiệp để về nước.
Nghĩ là phải làm ngay, anh gọi điện hẹn Trần Lệ Mẫn tối nay tới một nhà hàng mà anh mới tìm kiếm được trên mạng. Cô không hiểu vì sao anh lại đột ngột mời cô như thế, nhưng vẫn đồng ý ngay. Dị Quân gọi điện đặt bàn và chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.
“Đây đâu phải phòng nghiên cứu bí mật?” Dị Quân thắc mắc.
“Cậu đừng nóng.” Tần Lỗi nói với Dị Quân rồi quay sang một cậu cảnh sát khác trong phòng “Cậu Trương, trình diễn đi.”
Bây giờ Dị Quân mới thấy một máy phát điện đang được nối vào hệ thống điện trong phòng. Ra vậy, là một hệ thống phòng ngầm, Dị Quân nghĩ.
Cảnh sát Trương bấm một nút trên chiếc cạnh chiếc tủ lớn cao hết phòng. Có tiếng cọt kẹt phát ra, cậu cảnh sát tới mở cửa tủ, đó một ngăn tủ rỗng. Tần Lỗi bước vào trong rồi ra hiệu cho Dị Quân vào theo.
“Đây là cái gì thế?” Dị Quân thắc mắc, anh thấy một nút bấm bên trong tủ.
Tần Lỗi không trả lời câu hỏi đó, chỉ lẳng lặng ấn vào cái nút. Ngăn tủ lớn dần dần đi xuống, trong một thoáng khiến Dị Quân giật mình.
“Là thang máy bí mật đấy. Trông giống phim nhỉ?” Bây giờ Tần Lỗi mới trả lời điều Dị Quân hỏi.
Hiện ra trước mắt Dị Quân là một phòng nghiên cứu khác, đây chính là phòng nghiên cứu bí mật mà Dị Ninh đã nói đến trong hồi ký.
“Nhưng có vẻ bọn chúng đã dọn dẹp rất sạch sẽ khi rời đi, chúng ta chắc là không tìm được gì ở đây rồi.” Dị Quân lên tiếng.
“Đúng vậy, nhưng ít ra nó giúp ta xác thực tính chính xác của tập hồi ký. Hy vọng lớn nhất có lẽ vẫn là phải tìm ra Dương Vĩnh.” Tần Lỗi nói.
Sau khi kết luận rằng đầu mối lại tiếp tục đứt, Dị Quân lại được đưa trở về nhà.
Anh cảm thấy bây giờ việc có thể làm là chờ đợi cảnh sát tìm ra tung tích Dương Vĩnh. Dị Quân quyết định gác vụ án qua một bên, anh lái xe tới bệnh viện để thăm Dị Lương Tân.
Lúc tới phòng bệnh, anh thấy Dị Lương Tân đang đọc một cuốn sách, trên bàn có một giỏ trái cây mới.
“Con đến đấy à? Tiên Linh với Lệ Mẫn mới rời đi vừa nãy.” Dị Lương Tân nói, giờ Dị Quân đã biết cuốn sách và giỏ trái cây do ai mang đến.
“Ba đã đọc xong tập hồi ký rồi à?” Dị Quân nhìn thấy bản sao mà Tần Lỗi mang đến được xếp gọn trên tủ đầu giường.
“Phải, hôm qua lúc cảnh sát trưởng mang đến là ba đã đọc ngay. Tình hình điều tra thế nào rồi?” Dị Lương Tân hỏi.
“Đã tìm ra cái phòng nghiên cứu lúc trước, nhưng không có chút manh mối nào còn sót lại. Hiện tại cảnh sát đang tìm tay Dương Vĩnh với hy vọng hắn chịu khai ra phòng nghiên cứu mới.” Dị Quân ngồi xuống ghế, cầm một trái táo lên có ý gọt vỏ hộ.
Dị Lương Tân xua tay ý bảo chưa muốn ăn táo rồi nói “Giờ chỉ còn việc của cảnh sát thôi, con sắp xếp trở lại Mỹ đi kẻo công việc lại chất đống. Cũng không cần lo lắng cho ba, Trang Tiên Linh và Trần Lệ Mẫn có thể chăm sóc ba mà, việc gì nặng nhọc thì có thể nhờ Viên Thượng.”
“Không cần phiền họ thế đâu ạ. Với lại con cũng muốn nói điều này với ba.” Dị Quân nói.
“Việc gì?” Dị Lương Tân tò mò.
“Con sẽ sắp xếp với phía công ty bên nước ngoài và chuyển về đây làm việc.” Dị Quân trả lời.
“Sao bỗng nhiên lại đột ngột quyết định như vậy?” Dị Lương Tân ngạc nhiên.
“Một phần vì con thấy việc tu nghiệp cũng đủ rồi, từ năm ngoái con đã dự tính sẽ sớm về nước cống hiến. Với lại con muốn ở lại đây để lo chuyện tình cảm.” Dị Quân đáp.
“Chuyện tình cảm?”
“Ba đừng lo, con không lơ là sự nghiệp của gia đình đâu.” Dị Quân cam đoan.
“Là Tiên Linh hay Lệ Mẫn?” Dị Lương Tân hỏi.
“Tiên Linh với con là bạn thân bao nhiêu năm rồi mà. Còn Lệ Mẫn, hai năm trước con đã suýt đánh mất cô ấy nên bây giờ con không muốn để lỡ cơ hội nữa.” Dị Quân nói.
“Ở bên đó còn nhiều thứ để con học tập và phát triển bản thân lắm. Con định đánh đổi việc đó vì một người con gái thật à?” Dị Lương Tân hỏi lại.
“Con đã nói rồi, ý định về nước con đã dự định từ lâu. Và nếu ba muốn nghĩ con đang đánh đổi thì phải, con sẵn sàng, cuộc đời đâu chỉ có nghiên cứu đâu ạ. Nếu là ba với mẹ thì con tin ba cũng lựa chọn như con thôi.” Dị Quân nói.
Dị Lương Tân trầm ngâm suy nghĩ, ông nhớ tới vợ mình rồi gật đầu “Nếu con quyết thế thì ba cũng không cản nữa. Giờ ba muốn nghỉ ngơi, con về đi.”
Dị Quân chào ba mình rồi rời khỏi phòng bệnh, anh cảm thấy dường như ông không thích mình đến thăm lắm, hoặc có lẽ do ông đang khó chịu do anh quyết định bỏ việc tu nghiệp để về nước.
Nghĩ là phải làm ngay, anh gọi điện hẹn Trần Lệ Mẫn tối nay tới một nhà hàng mà anh mới tìm kiếm được trên mạng. Cô không hiểu vì sao anh lại đột ngột mời cô như thế, nhưng vẫn đồng ý ngay. Dị Quân gọi điện đặt bàn và chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.