Đêm hành hình Thích Trác Ngọc, ngoại trừ chúng tiên môn của Tiên phủ thì đế quốc nhân tộc cũng phái quân đội đến quan sát.
Đối với thiên chi kiêu tử từng lừng lẫy một thời này, giờ đây hắn là một con quỷ hạ đẳng bị mọi người la hét đòi đánh đòi giết.
Lý hoàng đế sợ mình có quan hệ với hắn sẽ đắc tội với cả tu chân giới, làm cho giấc mộng trường sinh bất lão của lão hoàn toàn tan vỡ, vì thế hận không thể phân rõ quan hệ suốt đêm.
Năm đó những người trên triều đình cáo buộc Thích Trác Ngọc không phải là huyết mạch của Đoan Vương, bây giờ lại mọc lên như nấm sau mưa.
Lý hoàng đế cắt sạch quan hệ giữa lão và Thích Trác Ngọc, tiên môn bách gia cũng không thể truy cứu lỗi lầm của đế quốc nhân tộc. Dù sao Thích Trác Ngọc cũng không tính là nhân tộc, trong người hắn còn có một nửa huyết mạch ma tộc.
Người dẫn quân đến quan sát hành hình chính là Lục hoàng tử đương triều Lý Triêu Phong.
Nghe nói nội tình bên trong có vài phần bất hoà và hiềm khích với Thích Trác Ngọc, hơn nữa quân đội đế quốc nhân tộc cho dù mạnh hơn nữa, cũng chỉ là phàm nhân.
Bởi vậy tiên môn bách gia không có coi trọng nhánh đội ngũ này. Chỉ sắp xếp một vị trí bên cạnh cho bọn họ xem.
Còn có chúng tu sĩ canh giữ nghiêm ngặt tay sai ma tộc của Thích Trác Ngọc lúc ở Phiếu Miểu tiên phủ là những người người tử thủ liều chết.
Vì vậy, chẳng ai nghĩ tới trong thời gian hành quyết. Hoàng tử do đế quốc nhân tộc phái tới đột nhiên trỗi dậy, thân hình cao hơn mấy trượng, biến thành một con ma thú yêu khuyển khiến người ta sinh lòng sợ hãi, lông trắng xào xạc, bốn móng cuốn theo sấm sét, linh lực cuồn cuộn quấn quanh người.
Sau đó nhảy lên đài trừng phạt, "À hú" ngậm Thích Trác Ngọc vào miệng, lập tức chạy như điên!
Lý Triêu Phong chạy quá nhanh, cứ như đã quen với chạy trốn. Thế cho nên bách gia tiên môn lúc ấy đồng loạt sửng sốt, cũng có thể là không nghĩ tới còn có hành vi cướp pháp trường đơn giản thô bạo quá đáng như vậy.
Phải mất vài giây mọi người mới kịp phản ứng. Nhưng Lý Triêu Phong đã sớm chạy mất bóng, chỉ để lại một bóng lưng cẩu vừa tiêu sái vừa đẹp trai.
-
Khi Thích Trác Ngọc có ý thức, phát hiện mình còn chưa chết. Thời hạn thi hành án của hắn hẳn là hôm nay, theo đạo lý giờ phút này hồn phi phách tán rồi mới đúng, sao vẫn còn sống.
Nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao khi nào hồn phi phách tán cũng được. Vì thế Thích Trác Ngọc lại biến thành dáng vẻ người chết, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Chỉ vô hồn nhìn về một nơi, không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể từ hơi thở của hắn suy ra hắn còn sống.
Cho đến khi Lý Triêu Phong dùng đầu cọ vào Thích Trác Ngọc, Thích Trác Ngọc mới nghiêng đầu.
Một người một chó liếc nhau.
Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc mệt mà mở miệng: " Chó từ đâu tới vậy?"
Lý Triêu Phong:?
Anh họ, huynh tỉnh lại đi, Anh họ! Mẹ nó ta vừa trải qua muôn vàn khó khăn mang huynh ra khỏi pháp trường đó anh họ!
Mấy lão đầu tu tiên kia dùng cái -- đao lớn đến chém ta đó Anh họ!! Bây giờ huynh nói ta từ đâu ra!!
Lý Triêu Phong lập tức biến thành bộ dáng Lục hoàng tử, rất là chân chó nói: "Anh họ, là ta! "
Thích Trác Ngọc nhìn gã, tuy rằng không có biểu cảm gì. Nhưng Lục hoàng tử vẫn đọc ra biểu cảm trong đáy mắt hắn: Ngươi là ai?
...... Được rồi.
Thấy anh họ vừa mới mất vợ. Lục hoàng tử quyết định không so đo với Thích Trác Ngọc nữa, vừa rồi ở đài trừng phạt, vì cách rất xa Lục hoàng tử còn chưa thấy rõ Thích Trác Ngọc ra sao, chỉ là lúc cắn hắn chạy như điên, hốc hết một mồm toàn là máu tươi.
Gã còn tưởng rằng mình dùng sức không đúng cách cắn vào Thích Trác Ngọc. Kết quả bây giờ nhìn, căn bản không phải là gã cắn, mà là toàn thân Thích Trác Ngọc không còn một miếng thịt nào còn nguyên vẹn. Những vết thương cũ vẫn chưa đóng vảy, lại thêm vết thương mới.
Đao thương, kiếm thương, còn có một ít không biết là bị pháp khí gì đả thương, không chỉ như thế, ngay cả Nguyên Thần cũng rách nát, quả thực là thảm không đành lòng.
Lục hoàng tử nhìn thấy mà giật mình, nghĩ thầm Thích Trác Ngọc đúng là một người ngoan độc. Bị thương nặng như vậy mà không nói một tiếng.
Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy mặt hắn, không khỏi cảm khái lần nữa. Con mẹ nó, sao đều cùng một ông nội sinh ra, Thích Trác Ngọc chật vật thành như vậy còn mẹ nó đẹp trai phóng đãng bất kham thế.
Nếu gã bị thương nặng thành như vậy, chỉ có thể biến thành một con chó mình đầy vết thương.jpg
Lục hoàng tử biết, nếu như mình ném Thích Trác Ngọc ở chỗ này rời đi thì gã dám cam đoan, Thích Trác Ngọc tuyệt đối sẽ không di chuyển một bước, xác suất lớn là ngồi ở chỗ này chờ chết.
Thân thể hắn rách nát thành dáng vẻ này, nếu như mất đi ý chí cầu sinh. Mặc cho hắn là thiên tài tuyệt thế gì, khoảng cách thân tử hồn tiêu cũng cũng không tới hai ba ngày.
Con mẹ nó, không ngờ mình đến cứu người còn tiện thể còn phải tư vấn tâm lý.
Quên đi, coi như kiếp trước nợ đôi chó này!
Lục hoàng tử cân nhắc rồi từ từ cất tiếng: "Cái này, Anh họ à, những chuyện huynh làm ở biển Hỗn Độn ta đều biết, ta cũng biết chuyện của chị dâu, cũng là chuyện không ai muốn thấy."
Giọng điệu nói chuyện của Lục hoàng tử rất giống người mẹ thiện lương khuyên bảo con trai sau khi mất vợ. Cố gắng khơi dậy một chút dục vọng sống của con trai mình, để cho hắn không phải lúc nào cũng nghĩ đến tự sát linh tinh.
Thích Trác Ngọc tựa như không nghe thấy. Như có người nói với hắn chuyện qua rồi vui lên thôi, nhưng hắn lười nghe.
"Ta đến đây không phải nói với huynh chuyện vui lên hay không! Huynh nghĩ xem, ta cứu huynh chắc chắn có lý do. "Lục hoàng tử tiếp tục nói: "Anh họ, huynh còn nhớ rõ đêm giao thừa năm ngoái, lão già Quy Khư quốc kia dâng bảo vật cho đế quốc chúng ta tên là gì, có phải gọi là Thần Hồn Đăng hay không?"
Mí mắt Thích Trác Ngọc rốt cục giật giật,
ngẩng lên, lạnh nhạt đến cực điểm nhìn gã, có một loại lạnh lẽo khiếp người.
Lục hoàng tử vội vàng đè nén trái tim sợ tới mức nhảy nhót, tiếp tục nói: "Lúc ấy ta nghe được lão già kia nói, Thần Hồn Đăng là thượng cổ thần khí, có thể nghịch thiên cải mệnh, khởi tử hồi sinh. Anh họ, nếu trên thế giới này có thần khí trâu bò như vậy, huynh cũng là một người trâu bò, sao huynh không đi đoạt lấy Thần Hồn Đăng, cải tạo nguyên thần cho chị dâu!"
Con ngươi Thích Trác Ngọc cũng chuyển động. Giống như từ loại trạng thái nước đọng dần dần nổi lên hơi thở của người sống.
Lục hoàng tử tiếp tục cố gắng, lúc làm người cũng không có thay đổi thói quen làm chó. Loanh quanh Thích Trác Ngọc nói: "Hơn nữa huynh nghĩ đi Anh họ, huynh đã có bản lĩnh thống nhất ma giới, sao lại không có bản lĩnh san bằng thần giới chứ! Ta cũng không tin trên thế giới này còn có chuyện thần tiên không làm được, Cửu Trọng Thiên nhiều thần tiên bảo bối như thế thì sẽ luôn có một cái gì đó có thể khiến chị dâu khởi tử hồi sinh."
Thích Trác Ngọc tựa như bị gã thuyết phục, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Ngươi nói đúng. "
Trong mộng cảnh của cá chép nhỏ hắn đã từng nhìn một phần tiên giới lộng lẫy như tranh, đó là nơi những cường giả mạnh hơn cả tu chân giới tụ tập.
Càng đừng nói đến Tam Thanh cảnh còn có Cửu Trọng Thiên, trời đất rộng lớn, chẳng lẽ hắn còn không tìm được hồn phách của một phàm nhân sao.
Huống hồ, chính mắt hắn còn nhìn thấy pháp lực của Thần Hồn Đăng. Ngay cả thần cách của Chiến thần Nam Hải Bất Đình Hồ Dư cũng có thể bảo tồn trăm năm, trùng tu thần hồn của một phàm nhân đương nhiên không cần phải nói.
Lục hoàng tử cảm giác bằng vào tài ăn nói của mình còn có thể khích lệ dục vọng sống của Thích Trác Ngọc một chút. Nói thiếu chút nữa đã khiến mình cảm động, kết quả một giây sau nhìn thấy Thích Trác Ngọc đứng lên.
Gã:???
Không phải chứ Anh họ, huynh bị thương thành thế này mà còn có thể đứng dậy được sao??
Hơn nữa sau khi Thích Trác Ngọc đứng lên, là xuất phát thẳng về phía ma vực.
Thoạt nhìn là thật sự nghe vào lời của Lục hoàng tử, chuẩn bị thống nhất Ma Vực, san bằng thần giới.
Lục hoàng tử vội vàng đuổi theo.
Nghĩ thầm ta đệt! Anh họ không phải là không có ý định dẫn gã đi đó chứ, gã hạ quyết tâm không làm người mà làm chó, ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ Thích Trác Ngọc đấy!
Thì ra không phải chủ tớ hai bọn họ chạy tới từ hai hướng mà là chỉ có một mình gã đơn phương chạy một chiều hay sao?
Thích Trác Ngọc quả nhiên cau mày nhìn gã một cái: "Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này."
Lục hoàng tử: Đệt! Đúng là một tên đàn ông lãnh khốc vô tình.
Lục hoàng tử chân chó nói: "Anh họ, ta đã nghĩ thông rồi. Ta cảm thấy đi theo Lý hoàng đế làm người không có ý nghĩa, vẫn là theo huynh lăn lộn có tiền đồ!"
Gã đã nghe được ở Trường An, Thích Trác Ngọc cơ hồ bằng sức mình thiếu chút nữa đã phá hủy cả nhân gian.
Bắp đùi trâu bò như vậy, gã, Lục hoàng tử, Lý Triêu Phong! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tiểu đệ này, gã đã quyết định rồi!
Lục hoàng tử tiếp tục chân chó tiến cử: "Huynh xem đi Anh họ, tương lai chẳng phải huynh là ma tôn sao, thủ lĩnh phản diện như huynh, vừa vặn thiếu một ma thú để cưỡi có phong cách như ta, đúng không? Thật ra ta cảm thấy nếu không huynh biến lông của ta thành cái loại chó màu trắng xen lẫn một chút màu vàng thì có thể giống thần thú chính phái hay không? Không thì vẫn biến thành màu đen đi, ta cảm thấy lông chó của ta ngồi xuống vẫn rất thoải mái, huynh có muốn thử xem hay không..."
Một người một chó cứ như vậy đi về phía Ma Vực. Thích Trác Ngọc bị gã ầm ĩ đến nóng nảy, đạp gã một cước.
"Câm miệng lại, biến về thành chó đi."
"Ôi Anh họ- Gâu Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu! "
Dịch: Ôi chao, ta đệt! Quen quá! Tại sao con mẹ nó mình lại thành chó rồi! Quen quá! Tại sao con mẹ nó mình lại thành chó rồi!
-
Năm Thái Tông thứ sáu mươi mốt, mười hai ma tộc trong Ma Vực biển Hỗn Độn trải qua chiến tranh và nội đấu dài đằng đẵng, rốt cục nghênh đón người thống trị mới.
Mười hai lãnh địa ma tộc được hợp nhất thành một, do ma tôn mới củng cố thống nhất quản lý.
Ma tôn vừa mới lên ngôi ngắn ngủi chưa đến mấy tháng, thanh danh tàn bạo hung ác triệt để truyền ra ngoài, tục danh thậm chí còn có thể doạ mấy đứa nhỏ hay khóc đêm nín khóc.
Hắn ở Ma tộc nam chinh bắc chiến, chưa bao giờ thất bại, mới đầu còn có ma tộc không phục hắn, về sau những ma tộc không phục đều bị hắn nổ hết cả tro cốt, từ nay về sau không còn ma tộc nào dám cãi lời mệnh lệnh của hắn nữa.
Có thể nói là biện giải quyết vấn đề chính là giải quyết luôn người đặt ra vấn đề, phương pháp quản lý đơn giản thô bạo này quán triệt đến cực hạn.
Ngoài ra, Ma Tôn chưa từng có bất kỳ thuộc hạ thân cận nào, cũng không ưu ái bất kỳ nữ tử nào, nhiều năm qua càng chưa từng thấy hắn cưới bất kỳ phi tử nào.
Mỗi ngày chỉ đi đánh nhau hoặc đánh nhau trên đường, đi theo hắn cũng chỉ có một con ma khuyển địa ngục trông rất hung tàn, khát máu cuồng sát. Toàn thân có màu đen, chỉ có bốn chân đạp sấm sét màu tuyết, như mây đen phủ trên tuyết, trong bộ lông có ma lực mênh mông xen lẫn một chút chú văn màu vàng, uy mãnh cao lớn, cơ hồ là có thể sánh vai với yêu thú thượng cổ.
Sức chiến đấu của hai chủ tớ rất đáng kinh ngạc. Không quá mấy năm đã triệt để đứng vững gót chân ở Ma Vực, trở thành vị ma tôn duy nhất trong tam giới này.
Về ma tôn mới lên này, bất kể là nhân tộc hay là Ma tộc, thậm chí ngay cả Thần tộc cũng biết truyền thuyết của hắn.
Nghe đồn hắn không phải ma tộc thuần huyết thống, mà là nhân ma hỗn huyết. Cũng có nghe đồn nói trước khi hắn thống nhất Ma tộc, đã từng là một tu sĩ cực kỳ nổi danh.
Còn có tin đồn, nói lúc hắn còn đang ở nhân gian có cưới một phàm nhân làm đạo lữ của hắn. Phàm nhân sinh bình thường, tu vi cũng bình thường không có gì đặc biệt, không biết tại sao lại lọt vào mắt ma tôn, lúc ở nhân gian trân quý y để trong mắt, tính tình cũng bị nuôi dưỡng kiêu căng tùy hứng. Ngay cả trẻ con ba tuổi ở nhân gian Trường An cũng từng nghe nói qua thanh danh ngang ngược của đạo lữ phàm nhân của ma tôn.
Có người nói, ma tôn mấy năm nay nam chinh bắc chiến, thật ra chính là đang tìm kiếm thần hồn phàm nhân kia.
Hắn đuổi tận Bích Lạc, xuống hoàng tuyền U Châu, lật qua vô số kỳ trân dị bảo, rốt cục thấy được cấm thuật khởi tử hồi sinh trong một quyển hồ sơ thượng cổ.
Tất nhiên, tin đồn chỉ là tin đồn.
Thời gian đã trôi qua hai trăm năm, nhiều tình yêu, hận tình cùng ân oán tranh chấp, cũng đã trôi qua theo năm tháng, trở thành mấy trang truyền thuyết dã sử mỏng manh.
Hiện giờ, Tam Giới mới là quan trọng nhất, náo nhiệt nhất, cũng là nơi được quan tâm nhất.
Đó chính là vị Thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh ước chừng bế quan hai trăm năm, sắp xuất quan rồi!
Nói đến vị Thái tử điện hạ này, tin đồn trong tam giới cũng không thiếu gì vị ma tôn kia. Hai trăm năm trước, không biết là nguyên nhân gì, đế quân bỗng nhiên tuyên bố tiểu điện hạ phải bế quan trăm năm. Hơn nữa, không có vị thần nào được phép đến thăm.
"Sao không cho ai vào thăm hả cụ Rùa!"
Người vừa nói chuyện là một Long nữ hôm nay vừa tròn 100 tuổi, con gái út của Đông Hải Quân.
Bên cạnh nàng, là một con thần rùa khổng lồ đã sống hàng ngàn năm.Lúc này, thần rùa và long nữ được lệnh của Đông Hải Quân đi tới Bạch Ngọc kinh, chúc mừng Thái tử điện hạ xuất quan.
Long nữ ngây thơ hồn nhiên, "Chẳng lẽ có rất nhiều thần tiên muốn gặp vị Thái tử điện hạ này sao? "
Thần Rùa cười nói: "Tiểu công chúa có điều không biết, thật đúng là có không ít thần tiên muốn gặp vị điện hạ này. Nghe đồn mỹ mạo điện hạ đệ nhất tam giới, lại được đế quân coi như châu như bảo nuôi lớn ở Tê Phượng cung, rất ít người thấy được dung mạo điện hạ. "
Long Nữ sinh lòng khao khát: "Đẹp như vậy sao? Cụ Rùa, ngay cả cụ cũng chưa từng gặp Thái tử điện hạ sao? "
Thần Rùa như lạc vào hồi ức, chậm rãi nói: "Lão hủ cũng đã từng nhìn thấy Thái tử điện hạ trong hôn lễ của đại tỷ tỷ ngươi, đó chỉ là cái nhìn thoáng qua ở rất xa, chỉ cảm thấy điện hạ như nhật nguyệt rực rỡ, hào quang chiếu lọi, Lão sống vạn vạn năm, ngoại trừ Đế Quân bệ hạ, chưa từng thấy ai có diện mạo tuyệt diễm như vậy, thật khiến người ta..."
Thật khiến người ta quên cả hô hấp.
Thần Rùa cười ha hả, đổi đề tài: " Nhưng lần này Thái tử điện hạ xuất quan, chúng ta may mắn được tới dự tiệc ở Tê Phượng cung, nói không chừng còn có thể nhìn thấy thượng cổ thần khí Thần Hồn Đăng cũng không chừng."
So với thần khí thượng cổ Thần Hồn Đăng gì đó, hiển nhiên Long Nữ có hứng thú đối với diện mạo của Thái tử điện hạ hơn.
Một Rùa một người rất nhanh đã đến cửa lớn Thiên Cung của Bạch Ngọc Kinh, sau khi Thần thị kiểm tra qua bái thiếp, liền đưa khách nhân đến Linh Tiêu cung.
Khi Long Nữ bước vào Bạch Ngọc Kinh, bỗng nhiên cảm giác làn váy của mình không gió mà bay phấp phới. Giống như là có người nào đó sải bước đi ngang qua mình, nàng tò mò nhìn.
"Cụ Rùa, cụ có cảm thấy có người nào đi qua cạnh chúng ta không?"
"Sợ là tiểu công chúa gặp ảo giác rồi, Bạch Ngọc Kinh thủ vệ uy nghiêm, nào có ai không đưa bái thiếp, thần không biết quỷ không hay tiến vào thần giới được?"
Long Nữ gật đầu, nhớ tới trận gió vừa rồi. Trong gió mang theo mùi gỗ lạnh nhạt, giống như hương ngô đồng.
Có lẽ đó là ảo giác của riêng mình.
Sau khi Long Nữ rời đi, bóng dáng của một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở nơi nàng vừa đứng.
Người này cao lớn đẹp trai, nước da tái nhợt nhưng lại lạnh lùng lạ thường. Trên mặt là một đôi mắt hoa đào lấp lánh, đáy mắt lại nặng nề một màu đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà sắc bén, là một diện mạo yêu nghiệt tuấn tú đến cực hạn.
Mặc một bộ pháp y màu đen mỏng manh, cổ áo tròn cài cúc đến tận cổ. Tóc dài chỉ dùng một nửa cây trâm gỗ đơn giản cuốn lên, bên hông cũng chỉ có một miếng ngọc phù dung.
Mặc dù quần áo sạch sẽ thoải mái, nhưng không khó nhìn ra hắn ăn mặc như ma tộc, chứ đừng nói hắn quanh năm thân ở vị trí cao nuôi ra khí chất không hiện ra vui giận của bản thân, chỉ là uy áp tu vi toàn thân mang đến, cũng đủ làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Nam nhân này không phải ai khác, chính là ma tôn của biển Hỗn Độn Ma Vực hiện giờ, Thích Trác Ngọc.
Lời nói vừa rồi của Long Nữ còn quanh quẩn bên tai. Thích Trác Ngọc ngước mắt lên, trong mắt không có cảm xúc gì rơi xuống vị trí cách đó không xa.
Hai trăm năm, hắn nam chinh bắc chiến vô số nơi, lên trời xuống đất tìm kiếm mảnh vỡ Thần Hồn Đăng. Lại không ngờ Thần Hồn Đăng này thế mà là thần đăng bản mạng của Thái Tử Cửu Trọng Thiên Phượng Tuyên.
Thật sự là tìm hoài không được, lại tìm được ở đây, uổng công mình tốn nhiều công sức đi tìm, sớm biết đèn này ở Bạch Ngọc Kinh, trăm năm trước hắn đã giết lên thần giới.
Thích Trác Ngọc theo lời Long Nữ, sải bước đi về phía Tê Phượng cung. Hắn là một đại ma đầu ma tộc nghênh ngang đi trong Bạch Ngọc Kinh, thần thị lui tới lại không có ai phát hiện ra hắn.
Không bao lâu sau, Thích Trác Ngọc đứng ở bên ngoài Tê Phượng cung. So với Linh Tiêu cung đang bày yến tiệc náo nhiệt, Tê Phượng cung có vẻ có vài phần thanh lãnh hơn.
Hắn đang muốn đi về phía trước một bước, lại phát hiện mình bị một trận kết giới ngăn cản. Hơn nữa còn không phải là kết giới bình thường, nếu mà vừa rồi đụng phải kết giới, nếu không phải Thích Trác Ngọc, đổi thành những người khác, chỉ sợ giờ phút này đã sớm bị đánh cho hồn phi phách tán.
Ở cửa Tê Phượng cung thiết lập kết giới cường hãn như vậy. Thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên này rốt cuộc là bế quan ở bên trong hay là dưỡng thương?
Nhưng đối với loại trời sinh trâu bò như Thích Trác Ngọc mà nói, bố trí kết giới có lợi hại tới đâu cũng vô dụng.
Hắn trực tiếp biểu diễn tại chỗ màn một tay xé kết giới, sau khi xé xong còn rất có tâm cơ tu bổ lại, tạo ra một loại ảo giác không có người tiến vào.
Trong Tê Phượng cung trống rỗng, không giống dáng vẻ có người ở trong vòng trăm năm.Thích Trác Ngọc vẫn đi dọc theo cung điện, càng đi sâu vào trong, trận pháp và kết giới trong Tê Phượng cung lại càng thêm phức tạp, đến cuối cùng cơ hồ biến thành một bước đạp sai sẽ thành trình độ sát trận đáng sợ.
Thích Trác Ngọc không khỏi nhíu mày, cũng có hơi không hiểu.
Tê Phượng cung không có người ở sao? Thiết lập nhiều sát trận như thế đi sai một bước sẽ hồn phi phách tán.
Thay vì nói là cho người ta ở lại, chi bằng nói giống như là đang thủ hộ cái gì đó, mới cần dùng liên hoàn sát trận như vậy, ngăn cản người ngoài xâm nhập.
Mà phỏng đoán của Thích Trác Ngọc cũng không sai, hắn ở xuyên qua tất cả sát trận, sau đó ảo cảnh kết giới trước mặt đột nhiên tiêu tan..
Trước mắt xuất hiện một gốc cây thần mộc ngô đồng mà hắn chưa từng thấy qua. Thần mộc xanh um tươi tốt, cành lá vươn ra xung quanh, lá cây mọc thành cụm, tràn đầy linh khí.
Tất cả thần lực trên thần mộc đều huyễn hoá thành linh lực sương mù, chậm rãi hội tụ về phía Thần Hồn Đăng đang lơ lửng giữa không trung dưới thần mộc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thần Hồn Đăng, ánh mắt tĩnh lặng của Thích Trác Ngọc suốt 200 năm qua khẽ lay động một cái.
Ngay sau đó, tầm mắt của hắn hạ xuống.
Dưới Thần Hồn Đăng thế mà còn có một người.
Người này nửa dựa vào thân thần mộc ngô đồng, hai mắt trầm tĩnh nhắm lại, phảng phất đã ngủ say rất nhiều năm.
Chỉ là nhắm mắt lại cũng đủ kinh tâm động phách, không biết khi mở mắt là phong tư tuyệt sắc cỡ nào.
Nhưng ánh mắt của Thích Trác Ngọc đều tập trung vào ngọn Thần Hồn Đăng kia.
Hắn sải bước tiến lên, lộ ra vẻ mặt hài lòng, cơ hồ không có do dự gì, đưa tay bắt lấy Thần Hồn Đăng.
Cũng là khi hắn bắt được Thần Hồn Đăng. Mỹ nhân ngủ say dưới tàng cây trăm năm, bỗng nhiên mở mắt ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Chim nhỏ (phiên bản mất trí nhớ): Vừa mở mắt ra đã thấy có người muốn ăn cắp đèn của ta, cái quỷ gì vậy.
Câu này là phép ẩn dụ cho việc không có tầm nhìn dẫn đến sự quyết định không đúng đắn. (Cre: Lily073)
Đối với thiên chi kiêu tử từng lừng lẫy một thời này, giờ đây hắn là một con quỷ hạ đẳng bị mọi người la hét đòi đánh đòi giết.
Lý hoàng đế sợ mình có quan hệ với hắn sẽ đắc tội với cả tu chân giới, làm cho giấc mộng trường sinh bất lão của lão hoàn toàn tan vỡ, vì thế hận không thể phân rõ quan hệ suốt đêm.
Năm đó những người trên triều đình cáo buộc Thích Trác Ngọc không phải là huyết mạch của Đoan Vương, bây giờ lại mọc lên như nấm sau mưa.
Lý hoàng đế cắt sạch quan hệ giữa lão và Thích Trác Ngọc, tiên môn bách gia cũng không thể truy cứu lỗi lầm của đế quốc nhân tộc. Dù sao Thích Trác Ngọc cũng không tính là nhân tộc, trong người hắn còn có một nửa huyết mạch ma tộc.
Người dẫn quân đến quan sát hành hình chính là Lục hoàng tử đương triều Lý Triêu Phong.
Nghe nói nội tình bên trong có vài phần bất hoà và hiềm khích với Thích Trác Ngọc, hơn nữa quân đội đế quốc nhân tộc cho dù mạnh hơn nữa, cũng chỉ là phàm nhân.
Bởi vậy tiên môn bách gia không có coi trọng nhánh đội ngũ này. Chỉ sắp xếp một vị trí bên cạnh cho bọn họ xem.
Còn có chúng tu sĩ canh giữ nghiêm ngặt tay sai ma tộc của Thích Trác Ngọc lúc ở Phiếu Miểu tiên phủ là những người người tử thủ liều chết.
Vì vậy, chẳng ai nghĩ tới trong thời gian hành quyết. Hoàng tử do đế quốc nhân tộc phái tới đột nhiên trỗi dậy, thân hình cao hơn mấy trượng, biến thành một con ma thú yêu khuyển khiến người ta sinh lòng sợ hãi, lông trắng xào xạc, bốn móng cuốn theo sấm sét, linh lực cuồn cuộn quấn quanh người.
Sau đó nhảy lên đài trừng phạt, "À hú" ngậm Thích Trác Ngọc vào miệng, lập tức chạy như điên!
Lý Triêu Phong chạy quá nhanh, cứ như đã quen với chạy trốn. Thế cho nên bách gia tiên môn lúc ấy đồng loạt sửng sốt, cũng có thể là không nghĩ tới còn có hành vi cướp pháp trường đơn giản thô bạo quá đáng như vậy.
Phải mất vài giây mọi người mới kịp phản ứng. Nhưng Lý Triêu Phong đã sớm chạy mất bóng, chỉ để lại một bóng lưng cẩu vừa tiêu sái vừa đẹp trai.
-
Khi Thích Trác Ngọc có ý thức, phát hiện mình còn chưa chết. Thời hạn thi hành án của hắn hẳn là hôm nay, theo đạo lý giờ phút này hồn phi phách tán rồi mới đúng, sao vẫn còn sống.
Nhưng hắn cũng không quan tâm, dù sao khi nào hồn phi phách tán cũng được. Vì thế Thích Trác Ngọc lại biến thành dáng vẻ người chết, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Chỉ vô hồn nhìn về một nơi, không ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ có thể từ hơi thở của hắn suy ra hắn còn sống.
Cho đến khi Lý Triêu Phong dùng đầu cọ vào Thích Trác Ngọc, Thích Trác Ngọc mới nghiêng đầu.
Một người một chó liếc nhau.
Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc mệt mà mở miệng: " Chó từ đâu tới vậy?"
Lý Triêu Phong:?
Anh họ, huynh tỉnh lại đi, Anh họ! Mẹ nó ta vừa trải qua muôn vàn khó khăn mang huynh ra khỏi pháp trường đó anh họ!
Mấy lão đầu tu tiên kia dùng cái -- đao lớn đến chém ta đó Anh họ!! Bây giờ huynh nói ta từ đâu ra!!
Lý Triêu Phong lập tức biến thành bộ dáng Lục hoàng tử, rất là chân chó nói: "Anh họ, là ta! "
Thích Trác Ngọc nhìn gã, tuy rằng không có biểu cảm gì. Nhưng Lục hoàng tử vẫn đọc ra biểu cảm trong đáy mắt hắn: Ngươi là ai?
...... Được rồi.
Thấy anh họ vừa mới mất vợ. Lục hoàng tử quyết định không so đo với Thích Trác Ngọc nữa, vừa rồi ở đài trừng phạt, vì cách rất xa Lục hoàng tử còn chưa thấy rõ Thích Trác Ngọc ra sao, chỉ là lúc cắn hắn chạy như điên, hốc hết một mồm toàn là máu tươi.
Gã còn tưởng rằng mình dùng sức không đúng cách cắn vào Thích Trác Ngọc. Kết quả bây giờ nhìn, căn bản không phải là gã cắn, mà là toàn thân Thích Trác Ngọc không còn một miếng thịt nào còn nguyên vẹn. Những vết thương cũ vẫn chưa đóng vảy, lại thêm vết thương mới.
Đao thương, kiếm thương, còn có một ít không biết là bị pháp khí gì đả thương, không chỉ như thế, ngay cả Nguyên Thần cũng rách nát, quả thực là thảm không đành lòng.
Lục hoàng tử nhìn thấy mà giật mình, nghĩ thầm Thích Trác Ngọc đúng là một người ngoan độc. Bị thương nặng như vậy mà không nói một tiếng.
Sau đó ngẩng đầu nhìn thấy mặt hắn, không khỏi cảm khái lần nữa. Con mẹ nó, sao đều cùng một ông nội sinh ra, Thích Trác Ngọc chật vật thành như vậy còn mẹ nó đẹp trai phóng đãng bất kham thế.
Nếu gã bị thương nặng thành như vậy, chỉ có thể biến thành một con chó mình đầy vết thương.jpg
Lục hoàng tử biết, nếu như mình ném Thích Trác Ngọc ở chỗ này rời đi thì gã dám cam đoan, Thích Trác Ngọc tuyệt đối sẽ không di chuyển một bước, xác suất lớn là ngồi ở chỗ này chờ chết.
Thân thể hắn rách nát thành dáng vẻ này, nếu như mất đi ý chí cầu sinh. Mặc cho hắn là thiên tài tuyệt thế gì, khoảng cách thân tử hồn tiêu cũng cũng không tới hai ba ngày.
Con mẹ nó, không ngờ mình đến cứu người còn tiện thể còn phải tư vấn tâm lý.
Quên đi, coi như kiếp trước nợ đôi chó này!
Lục hoàng tử cân nhắc rồi từ từ cất tiếng: "Cái này, Anh họ à, những chuyện huynh làm ở biển Hỗn Độn ta đều biết, ta cũng biết chuyện của chị dâu, cũng là chuyện không ai muốn thấy."
Giọng điệu nói chuyện của Lục hoàng tử rất giống người mẹ thiện lương khuyên bảo con trai sau khi mất vợ. Cố gắng khơi dậy một chút dục vọng sống của con trai mình, để cho hắn không phải lúc nào cũng nghĩ đến tự sát linh tinh.
Thích Trác Ngọc tựa như không nghe thấy. Như có người nói với hắn chuyện qua rồi vui lên thôi, nhưng hắn lười nghe.
"Ta đến đây không phải nói với huynh chuyện vui lên hay không! Huynh nghĩ xem, ta cứu huynh chắc chắn có lý do. "Lục hoàng tử tiếp tục nói: "Anh họ, huynh còn nhớ rõ đêm giao thừa năm ngoái, lão già Quy Khư quốc kia dâng bảo vật cho đế quốc chúng ta tên là gì, có phải gọi là Thần Hồn Đăng hay không?"
Mí mắt Thích Trác Ngọc rốt cục giật giật,
ngẩng lên, lạnh nhạt đến cực điểm nhìn gã, có một loại lạnh lẽo khiếp người.
Lục hoàng tử vội vàng đè nén trái tim sợ tới mức nhảy nhót, tiếp tục nói: "Lúc ấy ta nghe được lão già kia nói, Thần Hồn Đăng là thượng cổ thần khí, có thể nghịch thiên cải mệnh, khởi tử hồi sinh. Anh họ, nếu trên thế giới này có thần khí trâu bò như vậy, huynh cũng là một người trâu bò, sao huynh không đi đoạt lấy Thần Hồn Đăng, cải tạo nguyên thần cho chị dâu!"
Con ngươi Thích Trác Ngọc cũng chuyển động. Giống như từ loại trạng thái nước đọng dần dần nổi lên hơi thở của người sống.
Lục hoàng tử tiếp tục cố gắng, lúc làm người cũng không có thay đổi thói quen làm chó. Loanh quanh Thích Trác Ngọc nói: "Hơn nữa huynh nghĩ đi Anh họ, huynh đã có bản lĩnh thống nhất ma giới, sao lại không có bản lĩnh san bằng thần giới chứ! Ta cũng không tin trên thế giới này còn có chuyện thần tiên không làm được, Cửu Trọng Thiên nhiều thần tiên bảo bối như thế thì sẽ luôn có một cái gì đó có thể khiến chị dâu khởi tử hồi sinh."
Thích Trác Ngọc tựa như bị gã thuyết phục, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Ngươi nói đúng. "
Trong mộng cảnh của cá chép nhỏ hắn đã từng nhìn một phần tiên giới lộng lẫy như tranh, đó là nơi những cường giả mạnh hơn cả tu chân giới tụ tập.
Càng đừng nói đến Tam Thanh cảnh còn có Cửu Trọng Thiên, trời đất rộng lớn, chẳng lẽ hắn còn không tìm được hồn phách của một phàm nhân sao.
Huống hồ, chính mắt hắn còn nhìn thấy pháp lực của Thần Hồn Đăng. Ngay cả thần cách của Chiến thần Nam Hải Bất Đình Hồ Dư cũng có thể bảo tồn trăm năm, trùng tu thần hồn của một phàm nhân đương nhiên không cần phải nói.
Lục hoàng tử cảm giác bằng vào tài ăn nói của mình còn có thể khích lệ dục vọng sống của Thích Trác Ngọc một chút. Nói thiếu chút nữa đã khiến mình cảm động, kết quả một giây sau nhìn thấy Thích Trác Ngọc đứng lên.
Gã:???
Không phải chứ Anh họ, huynh bị thương thành thế này mà còn có thể đứng dậy được sao??
Hơn nữa sau khi Thích Trác Ngọc đứng lên, là xuất phát thẳng về phía ma vực.
Thoạt nhìn là thật sự nghe vào lời của Lục hoàng tử, chuẩn bị thống nhất Ma Vực, san bằng thần giới.
Lục hoàng tử vội vàng đuổi theo.
Nghĩ thầm ta đệt! Anh họ không phải là không có ý định dẫn gã đi đó chứ, gã hạ quyết tâm không làm người mà làm chó, ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ Thích Trác Ngọc đấy!
Thì ra không phải chủ tớ hai bọn họ chạy tới từ hai hướng mà là chỉ có một mình gã đơn phương chạy một chiều hay sao?
Thích Trác Ngọc quả nhiên cau mày nhìn gã một cái: "Sao ngươi vẫn còn ở chỗ này."
Lục hoàng tử: Đệt! Đúng là một tên đàn ông lãnh khốc vô tình.
Lục hoàng tử chân chó nói: "Anh họ, ta đã nghĩ thông rồi. Ta cảm thấy đi theo Lý hoàng đế làm người không có ý nghĩa, vẫn là theo huynh lăn lộn có tiền đồ!"
Gã đã nghe được ở Trường An, Thích Trác Ngọc cơ hồ bằng sức mình thiếu chút nữa đã phá hủy cả nhân gian.
Bắp đùi trâu bò như vậy, gã, Lục hoàng tử, Lý Triêu Phong! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tiểu đệ này, gã đã quyết định rồi!
Lục hoàng tử tiếp tục chân chó tiến cử: "Huynh xem đi Anh họ, tương lai chẳng phải huynh là ma tôn sao, thủ lĩnh phản diện như huynh, vừa vặn thiếu một ma thú để cưỡi có phong cách như ta, đúng không? Thật ra ta cảm thấy nếu không huynh biến lông của ta thành cái loại chó màu trắng xen lẫn một chút màu vàng thì có thể giống thần thú chính phái hay không? Không thì vẫn biến thành màu đen đi, ta cảm thấy lông chó của ta ngồi xuống vẫn rất thoải mái, huynh có muốn thử xem hay không..."
Một người một chó cứ như vậy đi về phía Ma Vực. Thích Trác Ngọc bị gã ầm ĩ đến nóng nảy, đạp gã một cước.
"Câm miệng lại, biến về thành chó đi."
"Ôi Anh họ- Gâu Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu Gâu Gâu! "
Dịch: Ôi chao, ta đệt! Quen quá! Tại sao con mẹ nó mình lại thành chó rồi! Quen quá! Tại sao con mẹ nó mình lại thành chó rồi!
-
Năm Thái Tông thứ sáu mươi mốt, mười hai ma tộc trong Ma Vực biển Hỗn Độn trải qua chiến tranh và nội đấu dài đằng đẵng, rốt cục nghênh đón người thống trị mới.
Mười hai lãnh địa ma tộc được hợp nhất thành một, do ma tôn mới củng cố thống nhất quản lý.
Ma tôn vừa mới lên ngôi ngắn ngủi chưa đến mấy tháng, thanh danh tàn bạo hung ác triệt để truyền ra ngoài, tục danh thậm chí còn có thể doạ mấy đứa nhỏ hay khóc đêm nín khóc.
Hắn ở Ma tộc nam chinh bắc chiến, chưa bao giờ thất bại, mới đầu còn có ma tộc không phục hắn, về sau những ma tộc không phục đều bị hắn nổ hết cả tro cốt, từ nay về sau không còn ma tộc nào dám cãi lời mệnh lệnh của hắn nữa.
Có thể nói là biện giải quyết vấn đề chính là giải quyết luôn người đặt ra vấn đề, phương pháp quản lý đơn giản thô bạo này quán triệt đến cực hạn.
Ngoài ra, Ma Tôn chưa từng có bất kỳ thuộc hạ thân cận nào, cũng không ưu ái bất kỳ nữ tử nào, nhiều năm qua càng chưa từng thấy hắn cưới bất kỳ phi tử nào.
Mỗi ngày chỉ đi đánh nhau hoặc đánh nhau trên đường, đi theo hắn cũng chỉ có một con ma khuyển địa ngục trông rất hung tàn, khát máu cuồng sát. Toàn thân có màu đen, chỉ có bốn chân đạp sấm sét màu tuyết, như mây đen phủ trên tuyết, trong bộ lông có ma lực mênh mông xen lẫn một chút chú văn màu vàng, uy mãnh cao lớn, cơ hồ là có thể sánh vai với yêu thú thượng cổ.
Sức chiến đấu của hai chủ tớ rất đáng kinh ngạc. Không quá mấy năm đã triệt để đứng vững gót chân ở Ma Vực, trở thành vị ma tôn duy nhất trong tam giới này.
Về ma tôn mới lên này, bất kể là nhân tộc hay là Ma tộc, thậm chí ngay cả Thần tộc cũng biết truyền thuyết của hắn.
Nghe đồn hắn không phải ma tộc thuần huyết thống, mà là nhân ma hỗn huyết. Cũng có nghe đồn nói trước khi hắn thống nhất Ma tộc, đã từng là một tu sĩ cực kỳ nổi danh.
Còn có tin đồn, nói lúc hắn còn đang ở nhân gian có cưới một phàm nhân làm đạo lữ của hắn. Phàm nhân sinh bình thường, tu vi cũng bình thường không có gì đặc biệt, không biết tại sao lại lọt vào mắt ma tôn, lúc ở nhân gian trân quý y để trong mắt, tính tình cũng bị nuôi dưỡng kiêu căng tùy hứng. Ngay cả trẻ con ba tuổi ở nhân gian Trường An cũng từng nghe nói qua thanh danh ngang ngược của đạo lữ phàm nhân của ma tôn.
Có người nói, ma tôn mấy năm nay nam chinh bắc chiến, thật ra chính là đang tìm kiếm thần hồn phàm nhân kia.
Hắn đuổi tận Bích Lạc, xuống hoàng tuyền U Châu, lật qua vô số kỳ trân dị bảo, rốt cục thấy được cấm thuật khởi tử hồi sinh trong một quyển hồ sơ thượng cổ.
Tất nhiên, tin đồn chỉ là tin đồn.
Thời gian đã trôi qua hai trăm năm, nhiều tình yêu, hận tình cùng ân oán tranh chấp, cũng đã trôi qua theo năm tháng, trở thành mấy trang truyền thuyết dã sử mỏng manh.
Hiện giờ, Tam Giới mới là quan trọng nhất, náo nhiệt nhất, cũng là nơi được quan tâm nhất.
Đó chính là vị Thái tử điện hạ Bạch Ngọc Kinh ước chừng bế quan hai trăm năm, sắp xuất quan rồi!
Nói đến vị Thái tử điện hạ này, tin đồn trong tam giới cũng không thiếu gì vị ma tôn kia. Hai trăm năm trước, không biết là nguyên nhân gì, đế quân bỗng nhiên tuyên bố tiểu điện hạ phải bế quan trăm năm. Hơn nữa, không có vị thần nào được phép đến thăm.
"Sao không cho ai vào thăm hả cụ Rùa!"
Người vừa nói chuyện là một Long nữ hôm nay vừa tròn 100 tuổi, con gái út của Đông Hải Quân.
Bên cạnh nàng, là một con thần rùa khổng lồ đã sống hàng ngàn năm.Lúc này, thần rùa và long nữ được lệnh của Đông Hải Quân đi tới Bạch Ngọc kinh, chúc mừng Thái tử điện hạ xuất quan.
Long nữ ngây thơ hồn nhiên, "Chẳng lẽ có rất nhiều thần tiên muốn gặp vị Thái tử điện hạ này sao? "
Thần Rùa cười nói: "Tiểu công chúa có điều không biết, thật đúng là có không ít thần tiên muốn gặp vị điện hạ này. Nghe đồn mỹ mạo điện hạ đệ nhất tam giới, lại được đế quân coi như châu như bảo nuôi lớn ở Tê Phượng cung, rất ít người thấy được dung mạo điện hạ. "
Long Nữ sinh lòng khao khát: "Đẹp như vậy sao? Cụ Rùa, ngay cả cụ cũng chưa từng gặp Thái tử điện hạ sao? "
Thần Rùa như lạc vào hồi ức, chậm rãi nói: "Lão hủ cũng đã từng nhìn thấy Thái tử điện hạ trong hôn lễ của đại tỷ tỷ ngươi, đó chỉ là cái nhìn thoáng qua ở rất xa, chỉ cảm thấy điện hạ như nhật nguyệt rực rỡ, hào quang chiếu lọi, Lão sống vạn vạn năm, ngoại trừ Đế Quân bệ hạ, chưa từng thấy ai có diện mạo tuyệt diễm như vậy, thật khiến người ta..."
Thật khiến người ta quên cả hô hấp.
Thần Rùa cười ha hả, đổi đề tài: " Nhưng lần này Thái tử điện hạ xuất quan, chúng ta may mắn được tới dự tiệc ở Tê Phượng cung, nói không chừng còn có thể nhìn thấy thượng cổ thần khí Thần Hồn Đăng cũng không chừng."
So với thần khí thượng cổ Thần Hồn Đăng gì đó, hiển nhiên Long Nữ có hứng thú đối với diện mạo của Thái tử điện hạ hơn.
Một Rùa một người rất nhanh đã đến cửa lớn Thiên Cung của Bạch Ngọc Kinh, sau khi Thần thị kiểm tra qua bái thiếp, liền đưa khách nhân đến Linh Tiêu cung.
Khi Long Nữ bước vào Bạch Ngọc Kinh, bỗng nhiên cảm giác làn váy của mình không gió mà bay phấp phới. Giống như là có người nào đó sải bước đi ngang qua mình, nàng tò mò nhìn.
"Cụ Rùa, cụ có cảm thấy có người nào đi qua cạnh chúng ta không?"
"Sợ là tiểu công chúa gặp ảo giác rồi, Bạch Ngọc Kinh thủ vệ uy nghiêm, nào có ai không đưa bái thiếp, thần không biết quỷ không hay tiến vào thần giới được?"
Long Nữ gật đầu, nhớ tới trận gió vừa rồi. Trong gió mang theo mùi gỗ lạnh nhạt, giống như hương ngô đồng.
Có lẽ đó là ảo giác của riêng mình.
Sau khi Long Nữ rời đi, bóng dáng của một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở nơi nàng vừa đứng.
Người này cao lớn đẹp trai, nước da tái nhợt nhưng lại lạnh lùng lạ thường. Trên mặt là một đôi mắt hoa đào lấp lánh, đáy mắt lại nặng nề một màu đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà sắc bén, là một diện mạo yêu nghiệt tuấn tú đến cực hạn.
Mặc một bộ pháp y màu đen mỏng manh, cổ áo tròn cài cúc đến tận cổ. Tóc dài chỉ dùng một nửa cây trâm gỗ đơn giản cuốn lên, bên hông cũng chỉ có một miếng ngọc phù dung.
Mặc dù quần áo sạch sẽ thoải mái, nhưng không khó nhìn ra hắn ăn mặc như ma tộc, chứ đừng nói hắn quanh năm thân ở vị trí cao nuôi ra khí chất không hiện ra vui giận của bản thân, chỉ là uy áp tu vi toàn thân mang đến, cũng đủ làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Nam nhân này không phải ai khác, chính là ma tôn của biển Hỗn Độn Ma Vực hiện giờ, Thích Trác Ngọc.
Lời nói vừa rồi của Long Nữ còn quanh quẩn bên tai. Thích Trác Ngọc ngước mắt lên, trong mắt không có cảm xúc gì rơi xuống vị trí cách đó không xa.
Hai trăm năm, hắn nam chinh bắc chiến vô số nơi, lên trời xuống đất tìm kiếm mảnh vỡ Thần Hồn Đăng. Lại không ngờ Thần Hồn Đăng này thế mà là thần đăng bản mạng của Thái Tử Cửu Trọng Thiên Phượng Tuyên.
Thật sự là tìm hoài không được, lại tìm được ở đây, uổng công mình tốn nhiều công sức đi tìm, sớm biết đèn này ở Bạch Ngọc Kinh, trăm năm trước hắn đã giết lên thần giới.
Thích Trác Ngọc theo lời Long Nữ, sải bước đi về phía Tê Phượng cung. Hắn là một đại ma đầu ma tộc nghênh ngang đi trong Bạch Ngọc Kinh, thần thị lui tới lại không có ai phát hiện ra hắn.
Không bao lâu sau, Thích Trác Ngọc đứng ở bên ngoài Tê Phượng cung. So với Linh Tiêu cung đang bày yến tiệc náo nhiệt, Tê Phượng cung có vẻ có vài phần thanh lãnh hơn.
Hắn đang muốn đi về phía trước một bước, lại phát hiện mình bị một trận kết giới ngăn cản. Hơn nữa còn không phải là kết giới bình thường, nếu mà vừa rồi đụng phải kết giới, nếu không phải Thích Trác Ngọc, đổi thành những người khác, chỉ sợ giờ phút này đã sớm bị đánh cho hồn phi phách tán.
Ở cửa Tê Phượng cung thiết lập kết giới cường hãn như vậy. Thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên này rốt cuộc là bế quan ở bên trong hay là dưỡng thương?
Nhưng đối với loại trời sinh trâu bò như Thích Trác Ngọc mà nói, bố trí kết giới có lợi hại tới đâu cũng vô dụng.
Hắn trực tiếp biểu diễn tại chỗ màn một tay xé kết giới, sau khi xé xong còn rất có tâm cơ tu bổ lại, tạo ra một loại ảo giác không có người tiến vào.
Trong Tê Phượng cung trống rỗng, không giống dáng vẻ có người ở trong vòng trăm năm.Thích Trác Ngọc vẫn đi dọc theo cung điện, càng đi sâu vào trong, trận pháp và kết giới trong Tê Phượng cung lại càng thêm phức tạp, đến cuối cùng cơ hồ biến thành một bước đạp sai sẽ thành trình độ sát trận đáng sợ.
Thích Trác Ngọc không khỏi nhíu mày, cũng có hơi không hiểu.
Tê Phượng cung không có người ở sao? Thiết lập nhiều sát trận như thế đi sai một bước sẽ hồn phi phách tán.
Thay vì nói là cho người ta ở lại, chi bằng nói giống như là đang thủ hộ cái gì đó, mới cần dùng liên hoàn sát trận như vậy, ngăn cản người ngoài xâm nhập.
Mà phỏng đoán của Thích Trác Ngọc cũng không sai, hắn ở xuyên qua tất cả sát trận, sau đó ảo cảnh kết giới trước mặt đột nhiên tiêu tan..
Trước mắt xuất hiện một gốc cây thần mộc ngô đồng mà hắn chưa từng thấy qua. Thần mộc xanh um tươi tốt, cành lá vươn ra xung quanh, lá cây mọc thành cụm, tràn đầy linh khí.
Tất cả thần lực trên thần mộc đều huyễn hoá thành linh lực sương mù, chậm rãi hội tụ về phía Thần Hồn Đăng đang lơ lửng giữa không trung dưới thần mộc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thần Hồn Đăng, ánh mắt tĩnh lặng của Thích Trác Ngọc suốt 200 năm qua khẽ lay động một cái.
Ngay sau đó, tầm mắt của hắn hạ xuống.
Dưới Thần Hồn Đăng thế mà còn có một người.
Người này nửa dựa vào thân thần mộc ngô đồng, hai mắt trầm tĩnh nhắm lại, phảng phất đã ngủ say rất nhiều năm.
Chỉ là nhắm mắt lại cũng đủ kinh tâm động phách, không biết khi mở mắt là phong tư tuyệt sắc cỡ nào.
Nhưng ánh mắt của Thích Trác Ngọc đều tập trung vào ngọn Thần Hồn Đăng kia.
Hắn sải bước tiến lên, lộ ra vẻ mặt hài lòng, cơ hồ không có do dự gì, đưa tay bắt lấy Thần Hồn Đăng.
Cũng là khi hắn bắt được Thần Hồn Đăng. Mỹ nhân ngủ say dưới tàng cây trăm năm, bỗng nhiên mở mắt ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Chim nhỏ (phiên bản mất trí nhớ): Vừa mở mắt ra đã thấy có người muốn ăn cắp đèn của ta, cái quỷ gì vậy.
Cùng với đó, đội Gâu Gâu lập công lớn!
Lục Hoàng Cẩu, một nam nhân kiên trì đi theo con đường văn đại nam chủ (đi không được cũng có thể làm chó đại nam chủ), chớ bắt nạt, thiếu niên nghèo!
·
Sư huynh: Đến cướp đèn.
Lập tức biểu diễn cho mọi người một cái gì là lấy gùi bỏ ngọc*, ý tứ chính là cướp đèn, sau đó lấy vợ thật dưới đèn mà vứt đi.
Chim nhỏ:???
Lấy gùi bỏ ngọc: lấy từ sự tích một người họ Chu đến mời một người họ Trịnh mua ngọc trai. Ngọc được cất trong một chiếc hộp rất sang trọng, vô cùng tinh xảo. Cuối cùng nhà họ trịnh đã mua chiếc hộp và trả những viên ngọc kia.
Câu này là phép ẩn dụ cho việc không có tầm nhìn dẫn đến sự quyết định không đúng đắn. (Cre: Lily073)